Đọc truyện Ăn Sạch Đại Thần Cường Hãn – Chương 7
[Thế giới] im lặng trong phút chốc, sau đó bùng nổ, mặc cho lúc đó mới là sáng sớm.
[Thế giới] Mận gai: Choáng nha, Mặc Quân đại thần thành công giẫm bẹp Cửu vĩ đại thần~
[Thế giới] Thiên hạ chấm nước tương: Hừ, không phải chỉ là RMB thôi sao, có gì đáng khoe khoang.
[Thế giới] Sói xám muốn ăn thịt cừu: Nước tương, ngươi không phải đang ganh
tị sư phụ ta đi~ Chơi game này ai mà không nạp chứ, ngươi ngu a~
[Thế giới] Cừu non đập chết sói xám: Lão công, ngươi sai a. Cho dù hắn có
nạp vào mua tên lửa cũng không đuổi kịp sư phụ nha. Sư phụ uy vũ~
[Thế giới] Hồ Miêu Miêu: /_ Ta phải nói với Cửu vĩ, hắn bị người ta đạp bẹp dí rồi.
[Thế giới] JQ bay khắp chốn: Nga, không đúng, phải là Mặc đại thần thành
công áp đảo Cửu vĩ đại thần, điên loan đảo phượng ╭(╯3╰)╮
[Thế giới] Vân Vụ Yên Yên: JQ chết tiệt, Cửu vĩ đại thần đã có Thuỷ Linh nhà ta rồi!
[Thế giới] Vân Vụ Thuỷ Linh: Kì thật ta không ngại nhịn đau thành toàn cho
đoạn tình oanh liệt quỷ khóc thần sầu…. Mặc Quân, ta ủng hộ ngươi aaaa (>^ω^
[Thế giới] … …… …… …… …
Cửu vĩ yêu hồ phu nhân, bưu hãn!
Trầm Tử Quân gân xanh trên trán nhảy nhảy, không để ý kênh mật ngữ nhấp nháy tin đầy tin nhắn, liền tắt máy đi ngủ.
Ta là manh muội muội truyền tống về thành, nhận vật phẩm nhiệm vụ mà Mặc Quân gửi, hiu quạnh rơi lệ trong gió.
Đại thần ra tay thực hào phóng nha, TMD tiện tay lấy ra tặng liền lấy ra Bách linh chi thảo giá cắt cổ. Táng gia a…..
=== ====Ta là dải phân cách hệ thống bị lỗi==== ===
Đến khi Trầm Tử Quân mệt mỏi mở mắt ra thì đã quá trưa. Bụng cô đang biểu
tình dữ dội. Không cần suy nghĩ, Trầm Tử Quân đơn giản thay đồ rồi leo
lên xe tới Mộc quán.
Mộc quán là quán ăn cao cấp, sở dĩ lấy tên
Mộc bởi nội thất hầu như là gỗ. Cách bài trí trang nhã, u tĩnh rất được
ưu chuộng. Bàn là ngồi bệt, giữa các bàn có bình phong. Phong cách cổ
xưa pha chút trầm lắng uy nghiêm đặc biệt biểu lộ sự tinh tế của người
đã sắp đặt nó- Sở Lôi Dạ.
Trầm Tử Quân là khách VIP ở Mộc quán,
đối với các món ăn ở đây hầu như thuộc làu làu. Chính vì vậy, chỉ vừa
đến một lát, đồ ăn của cô đã được dọn lên.
Trầm Tử Quân ăn uống khá thanh đạm. Trừ hải sản thì hầu như cô chỉ ăn rau.
Đặc biệt Trầm Tử Quân bị dị ứng gia cầm, bởi vậy món gà hầm rượu nổi tiếng
nhất của quán không bao giờ có cơ hội dọn lên bàn ăn của cô…
Xử lí gọn ghẽ đồ ăn, Trầm Tử Quân thoả mãn cong môi híp mắt chuẩn bị ra về.
Đúng lúc đó, điện thoại cô đổ chuông liên hồi, dồn dập. Điện thoại của Lạc Triết?
– Mình nghe đây?
Lạc Triết bên kia mặt mũi tái lại, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm màn hình
máy tính, một tay cầm điện thoại, một tay không ngừng khởi động lại máy
tính.
Chỉ là, tuyệt không thấy màn hình đen thui sáng lên lần nào.
– Ừ, Quân Quân, là mình. Không vui tẹo nào khi chúng ta bị điệu tới công
ty vào ngày nghỉ, nhưng có chuyện rồi. Cậu mau tới đây đi.
Trầm
Tử Quân sửng sốt. Lạc Triết mặc dù hơi cà lơ phất phơ, nhưng năng lực
tuyệt đối cực mạnh. Hắn mà nói có chuyện, chắc chắn là trời sắp sụp đến
nơi rồi.
– Mình đang ở Mộc, giờ tới ngay.
Công ty JG mới là đầu giờ chiều, lại là ngày nghỉ, nhưng ở sảnh đã đầy người qua lại bận rộn.
Điện thoại liên tục được réo, các nhân viên tổ truyền thông cũng cắm mặt vào máy tính lên diễn đàn thông báo sự cố.
Khi Trầm Tử Quân đến, cảnh tượng chính là như vậy.
Bước vào sảnh, khá nhiều người thấy cô liền gật đầu chào.
– Trưởng phòng Trầm.
Trầm Tử Quân chỉ đơn giản gật đầu lại một cái rồi nhanh chóng chui vào phòng làm việc của mình.
Nhân viên trong tổ thấy Trầm Tử Quân như nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng, mặt mũi đã méo xệch.
– Trưởng phòng, máy chủ của Võ lâm mộng chúng ta bị treo rồi!
Treo máy chủ?
– Kiểm tra sơ bộ thế nào?
Vân Nhã Nhã đẩy gọng kính, cau mày quay người báo cáo, giọng có chút nặng nề nghiêm trọng.
– Trưởng phòng, tổ kĩ thuật kiểm tra báo lại, vì chuẩn bị mở sự kiện lớn
nên máy chủ có chút quá tải trọng hơn, tuy nhiên dù chưa kịp khắc phục
nhưng cũng không thể dẫn tới treo máy chủ…
Trầm Tử Quân một bên mở máy tính, một bên xoa thái dương. Treo máy chủ do quá tải trọng nếu
kịp khắc phục thì tuyệt đối không vấn đề gì, chỉ cần bồi thường người
chơi là được. Nhưng nếu, điều đáng lo nhất là có người cố ý lợi dụng lỗ
hổng để cướp trang bị của người chơi.
Hiển nhiên khuôn mặt trầm trọng của mọi người cho thấy, điều cô lo lắng là sự thật.
– Nguyên nhân chính không phải do quá tải mà là có người cố ý đột nhập
BUG hệ thống. Trưởng phòng, tổ chúng ta tuy phụ trách Võ lâm mộng nhưng
vụ lần này cũng không dính dáng trực tiếp. Có điều….
Có điều là, hệ thống game sẽ kéo theo vô số rắc rối khác.
Trầm Tử Quân mắt nhìn chằm chằm màn hình, gân xanh nhảy lên.
– Trước hết tôi sang bên kĩ thuật họp gấp đã. Phải mau chóng khôi phục hệ thống. Nếu trang bị của người chơi bị cướp thật thì phải nghĩ cách bồi
thường bằng mọi giá. Chỉ là, hình ảnh công ty tuyệt đối đã có vết rạn
mất rồi.
Sắc mặt ai nấy đều nặng nề. Người hiểu biết về IT nhất
tổ sáng tạo cơ bản chính là Trầm Tử Quân, mọi người không thể làm được
gì, đành chỉ đơn thuần ngồi lo lắng.
Trầm Tử Quân gập máy tính ôm theo, lết thân tới gọi Lạc Triết tổ chức họp gấp