Án Mạng Có Thể Chết Người Đó

Chương 31: Chiến tranh lạnh – Phong Lâm ngã bệnh


Đọc truyện Án Mạng Có Thể Chết Người Đó – Chương 31: Chiến tranh lạnh – Phong Lâm ngã bệnh

Vềđến nhà Giang đầu thối không nói lời nào, đi nhanh vào phòng tiếp tục ngồi chấm bài. Hải Minh cũng buồn bã đóng cửa đi sau lưng. Cậu nhìn anh lạnh nhạt với mình như vậy cũng muốn giải thích lắm, thế mà lời vừa đến miệng cậu nghẹn lại không thểnói được câu nào.

Hải Minh nắm chặt quần áo vào nhà tắm thay đồ, lúc này Giang đầu thối mới quay lại đặt bút xuống thở dài. Cũng biết là cậu không có ý gì với Phong Lâm, giận ởđây là cậu lại cùng với Phong Lâm lừa anh.

Một đêm hai người không nói chuyện, khi ngủ anh quay mặt sang chỗ khác, như mọi lần thì lúc này cậu đang nằm trong ngực anh mới đúng. Buồn quá. Hải Minh đã nhận ra cái sai của mình rồi cũng muốn xin lỗi lắm, nước mắt cậu chảy ướt gối khóc thút thít. Anh nằm bên này nghe mà đau cả lòng cố nén lại cảm giác muốn ôm chặt lấy cậu. Anh thật ra cũng là một người cứng đầu, trừ khi cậu nói xin lỗi trước.

Những ngày sau cứ như vậy mà diễn. Sáng anh chỉ gọi cậu một tiếng sau đó chở cậu đến trường, trưa chở về, nếu có học thêm anh cũng dắt xe đèo cậu đi, nhưng mà tuyệt nhiên không có một tiếng nói giữa hai người, có chăng chỉ là “Em dậy”, “Đi thôi”, “Tới rồi”.

Hải Minh ngồi bó gối xem truyền hình thì anh lại lên phòng làm việc, khi Hải Minh lên phòng thì anh lại ra ban công ngồi hóng gió. Mami thấy hai người dạo này cứ im

lặng như thế cũng sốt ruột kéo cậu ra hỏi “Con và con rể Giang có chuyện gì vậy?”.

Cậu ôm chầm lấy mami khóc nấc “Mẹ! Hu hu hu!”.

Mami vỗ lưng cậu, lo lắng nói “Được rồi! Con đừng khóc nữa! Có chuyện gì cứ nói mẹ nghe”.

“Mẹ à! Anh Giang giận con rồi! Còn không nói chuyện với con nữa”

Mami trong lòng đau thương cho đứa con của mình, lớn vậy rồi còn như trẻ nhỏ, đụng chuyện thì chẳng biết xử lý làm sao cho thỏa đáng. Mami thở dài.

“Được rồi! Hải Minh nếu đó là lỗi của con, con phải đi xin lỗi con rể Giang nghe

chưa?”

Hải Minh dụi mắt, nghẹn nấc “Con biết con sai, con cũng muốn xin lỗi lắm, nhưng con nói không được”.

Mami âu yếm vỗđầu cậu, “Con phải xin lỗi! Mẹ lần này không thể bênh vực cho con được! Con lớn rồi!”, nói rồi mami đi vào nhà.


Ñaøi Hoa Cuùc 119

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

Hải Minh đứng ngoài sân nhìn bóng lưng của anh, lau đi giọt nước mắt định tiến đến nói chuyện, bước được vài bước thì anh lại dắt xe chạy đi. Cậu thất thần trông theo hình ảnh đang vụt mất trong màn đêm, ánh mắt ngập nước.

Reng!

Điện thoại trong túi vang lên, cậu giật mình đưa tay vào chậm chạp ấn nút nghe “Alo!”.

“Anh đang ởđâu?”

“Ừm! Tôi đến ngay”

Sau khi nghe cú điện thoại, cậu chạy ra ngoài bắt chiếc xe taxi đi đến địa chỉ Phong Lâm vừa nói. Đến nơi cậu không khỏi kinh ngạc, “Nhà Phong Lâm giàu có như thế sao lại vào trường mình làm nhân viên bán hàng chứ”. Dẹp ý nghĩđó qua một bên cậu nhấn chuông.

Nhấn một hồi vẫn không thấy người ra mở cửa, cậu tiếp tục nhấn đến khoảng năm, sáu lần sau cửa nhà mới có người bước ra. Phong Lâm bước đi xiêu vẹo đến mởkhóa, cửa vừa bật cũng là lúc Phong Lâm ngã xuống đất. Cậu đẩy cửa đi vào thì không khỏi một trận hốt hoảng, lật đật lắc vai Phong Lâm.

“Phong Lâm! Anh sao vậy? Nóng quá! Anh bị bệnh rồi!”

Thật khó khăn cậu mới đưa Phong Lâm về phòng, thở hổn hển cậu kéo chăn đắp qua người anh, sau đó gọi điện cho mami.

“Alo! Mẹ hả! Mẹ, khi con bị sốt cao mẹ thường làm gì hả mẹ?”

“Dạ! Dạ! Dạ!”

Cúp máy cậu chạy nhanh vào nhà bếp nấu một ít nước nóng tìm một cái khăn sạch, sau đó bưng theo thau nước ấm vào phòng bắt đầu lau người cho anh để giảm thân nhiệt. Cậu vắt khăn cho ráo bắt đầu lau ở mặt, ở cổ, ở tay, ở ngực. Lau một hồi cậu không khỏi đỏ mặt khi dần dần tiến đến phía dưới. Phong Lâm vẫn còn ngủ có thể sẽ không để ý, vì vậy Hải Minh nhắm mắt kéo quần anh xuống lau xung quanh nơi cấm kỵ.


“Mẹ! Thật sự phải lau chỗ này sao? Ư!”

Vừa nhắm tịt mắt vừa lau, cậu không nghĩ rằng độ chính xác của mình cũng giảm hơn một nữa, chỗ cần lau cậu không lau, chỗ không cần lau cậu lại lau thật mạnh, hại ai đó mệt muốn đứt hơi cũng cố mở mí mắt ra nhắc nhở.

Ñaøi Hoa Cuùc 120

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

“Hải Minh! Cậu không cần phải lau chỗđó nhiều lần như vậy đâu?”

Hải Minh nghe Phong Lâm nói chuyện cũng ngừng động tác mở mắt ra nhìn anh. Cậu ngạc nhiên hỏi “Tôi chỉ lau hai bên hông chỗ bẹn thôi mà!”.

Phong Lâm vừa buồn cười lại yếu ớt nói “Nhưng mà chỗ này có cần phải lau không?”.

Hải Minh nhìn theo ngón tay của Phong Lâm chỉ chỉ về nơi đó, sau lại chính vì bàn tay mình đang nắm cái đó lau lấy lau đểđến nổi sưng đỏ thì không khỏi cứng họng, nhanh tay rụt về quay mặt sang chỗ khác. Bây giờđiều cậu muốn chính là có cái lỗnào đó thật to để cậu nhảy vào.

Phong Lâm cười cười, lúc nãy đã nóng muốn xỉu nay lại được Hải Minh chăm sóc tận tình thật là nóng muốn chết luôn. Anh nói “Hải Minh! Tối nay cậu ở lại với tôi được không?”.

Hải Minh tay xoa xoa vào nhau, mặt đỏ bừng cúi đầu xuống đất giọng lí nhí “Nhưng! Nhưng, tôi chưa bao giờở qua đêm nhà người khác hết”.

“Nhưng cậu cũng không thấy chết mà bỏ mặc tôi chứ! Haiz! Thôi, cậu về cũng được dù gì tôi cũng sắp chết”, Phong Lâm buôn một câu làm cậu áy náy.

Cậu nhìn Phong Lâm đang suy yếu, chắc sáng giờăn cũng chẳng được bao nhiêu, nghĩ một hồi cậu lại rút điện thoại ra.

“Alo! Mẹơi, tối nay con ở nhà bạn mai con về nha!”


“Là nhà thằng Vũđó mẹ!”

“Dạ! Dạ!”

Cúp máy cậu xoay người lại nói với Phong Lâm, “Vậy tôi đi nấu ít cháo cho anh”, nói rồi cậu bước nhanh xuống bếp. Phong Lâm nằm trong nàyđặt tay lên trán không khỏi thầm vui trong lòng.

“Hải Minh! Một đêm được ở bên cạnh cậu cũng được rồi!”

Sau khi đút cho Phong Lâm ăn một chén cháo phải nói là Phong Lâm khó khăn lắm mới nuốt xuống được muỗng cháo đầu tiên, anh cũng gan dạ lắm mới ăn được hết thứchất lỏng kỳ lạđó. Ăn rồi mặt Phong Lâm càng xanh xao hơn.

“Khụ………..!”

Ñaøi Hoa Cuùc 121

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

Hải Minh lo lắng lấy ly nước đưa cho Phong Lâm, “Anh ăn từ từ thôi! Anh đang bệnh đó!”.

Uống được ngụm nước Phong Lâm cảm thấy mình như sống lại thêm được một giây, một giây sau lại phải tiếp nhận muỗng cháo khác.

“Khụ……….!”

Hải Minh đặt chén cháo xuống vỗ lưng cho anh, cậu thở dài “Haiz! Anh làm gì mà ăn

hấp tấp thế! Nếu cháo ngon thì ăn hết chén này đi, tôi còn một nồi dưới bếp kìa”.

Phong Lâm nghe cậu nói một trận xanh mặt, cảm thấy Giang đầu thối sao có thể sống tới giờ này được cơ chứ. Anh quay sang nói với cậu “Hải Minh! Tôi no rồi! Lấy thuốc cho tôi uống đi”.

Hải Minh gật đầu một cái, đem chén cháo xuống bếp sau đó trở lên với một chén thuốc nam màu đen thui bốc khói màu tím rợn người. Đầu Phong Lâm chảy xuống vài sợi hắc tuyến, ‘Thầy Giang tôi phục sự chịu đựng của anh rồi’.


Uống được chén thuốc cứ như ba mẹ sinh Phong Lâm ra lần nữa, dù có bệnh nhẹ thì sau khi được sự chăm sóc tận tình của Hải Minh đây chắc chắn sẽ nhập viện sớm thôi. Phong Lâm càng trở nên suy yếu chậm chạp nằm xuống giường kéo chăn, người không ngừng co giật. Chắc không qua khỏi đêm nay.

Hải Minh thấy Phong Lâm đã yên ổn cũng mệt mỏi kéo ghế ngồi bên cạnh, lâu lâu lại đặt tay lên trán xem như thế nào.

“Sao vẫn chưa bớt nóng nhỉ? Hình như càng nóng hơn thì phải”

Cậu lại lấy điện thoại gọi cho mami.

“Mẹ! Nếu vẫn chưa hết sốt thì sao?”

“Dạ! Dạ!”

Sau khi được mẹ truyền cho phương pháp cậu chạy ra tiệm thuốc gần nhất mua một viên thuốc mà mami nói. Về nhà Phong Lâm cậu mở ngăn đá tủ lạnh cho viên thuốc vào đó. Đợi khoản nửa tiếng cậu lại chạy xuống lấy lên phòng.

Phong Lâm đang mơ mơ màng màng cảm giác có người đang lật anh nằm úp lại, kéo quần xuống bắp đùi, sau đó tách hai cánh mông anh ra, rồi lại cảm giác ngón tay người đó đang chạm vào nơi tối mẫn cảm. Phong Lâm nhíu mày rụch rịch mở mi mắt nhập nhèm ngóc đầu nhìn một cái miệng chảy dài đụng tới gối.

“Hải Minh…………cậu………..cậu………”

Ñaøi Hoa Cuùc 122

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

Hải Minh hí hửng cười, “Phong Lâm anh chịu đau chút, tôi nhét viên thuốc này vào hậu môn anh là sáng mai anh khỏe lại thôi! Hi hi”.

Phong Lâm lắp bắp kinh hãi, không ngờ trinh tiết đời trai của mình lại bị phá hủy nhưthế. Anh lập tức xoay người kéo quần lên nhảy ra khỏi giường. Hải Minh thấy phản ứng của Phong Lâm kịch liệt như thế còn tưởng anh nóng quá nên mất hết lý trí, người ta còn gọi là sảng đó, nên cũng một trận đứng dậy chạy vòng qua chỗ Phong Lâm nắm tay anh lắc lắc.

“Phong Lâm! Số này là số mấy?”, cậu giơ một ngón tay lên hỏi.

Phong Lâm đen mặt, không ngờ cậu cho rằng anh ngu đến thế. Phong Lâm giật lại viên thuốc ném ra ngoài cửa sổ, sau đó nói “Hải Minh! Tôi hết bệnh rồi!”.

Hải Minh không tin. Đương nhiên là không tin, vì sao, sắc mặt Phong Lâm bán đứng anh rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.