Án Mạng Có Thể Chết Người Đó

Chương 30: Giang Đầu Thối Đi Bắt Gian


Đọc truyện Án Mạng Có Thể Chết Người Đó – Chương 30: Giang Đầu Thối Đi Bắt Gian

Mới có năm giờ chiều mà Hải Minh đã hí hửng chạy vào nhà tắm rửa sạch thân thểmình rồi. Giang đầu thối ngồi trong phòng lòng cảm thấy bất an, “Chẳng lẽ sắp có chuyện kinh thiên động địa xảy ra sao?”. Anh ngồi chấm bài kiểm tra lòng thập phần lo lắng cho trinh tiết bà xã. Đến khoảng sáu giờ Hải Minh ngồi vào trước gương vừa lấy keo vuốt vuốt tóc vừa huýt sáo nhịp đùi.

Anh liếc mắt để ý những điểm khác lạ của cậu, “Quái! Có bao giờ Hải Minh sửa soạn như vậy đâu chứ, kể cả khi đi chơi với anh cũng mặc quần đùi áo cộc, hiếm khi tắm rửa sạch sẽ chưng diện cho làng xóm nhìn một cái”.

Hải Minh cầm điện thoại lên xem sau lại để xuống tiếp tục chỉnh sửa góc áo. Giang đầu thối ngóc đầu nghía cái điện thoại, trong lòng chắc mẩm “Có chuyện gì đó nên Hải Minh mới lén lút như vậy!”. Anh để cây bút đỏ lên bàn đi đến gần cậu khom người nhìn vào trong gương “Hải Minh! Cậu đi đâu đó”.

Hải Minh dời mắt sang nhìn anh, mặt quay lại nhìn vào gương xem nhan sắc của mình, nói “Tôi có hẹn với bạn tối nay đi chơi”.

Giang đầu thối càng thêm lo lắng, thắc mắc hỏi tiếp “Cậu đi với bạn nào? Là nam hay là nữ? Người đó có vợ có chồng hay có người yêu chưa? Nhà ởđâu? Mấy tuổi?…..Bla……bla…”.

Hải Minh ngừng động tác, nhíu mày nhìn anh “Anh hỏi chi cho lắm vậy! Tôi chỉ trảlời một câu thôi, người ấy là nam”.

Sấm chớp ì đùng đánh rầm rầm sau lưng Giang đầu thối. Là nam, mọi người có nghe không cậu ta vừa nói là nam đó, không thể chấp nhận như vậy được.

“Hải Minh! Cậu không được đi”

Hải Minh đứng dậy cầm điện thoại mở cửa đi ra ngoài “Tại sao tôi không được đi?”.

Anh chạy theo sau lưng lòng nóng như lửa đốt “Cậu không được đi, cậu là đi hẹn hò với trai sao?”.

Cậu xoay người lại mắt chằm chằm nhìn vào anh đưa ngón tay lên cảnh cáo “Anh tưởng tôi giống như anh đi lăng nhăng bên ngoài với Hoàng tử gì đó sao?”.

Nói rồi cậu đi ra cổng. Trước cổng một người thanh niên dáng người cao ráo tay cầm bó hoa nhìn cậu cười âu yếm. Cảnh liếc mắt đưa tình bày ra trước mặt, ấy thế mà Giang đầu thối muốn nhảy vào li giáng lại bị ánh nhìn đầy sát khí của cậu liền rụt vềnấp trong cửa rào đưa mắt trông ra, tay đưa lên miệng cắn cắn.

Ñaøi Hoa Cuùc 114

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

Phong Lâm đưa bó hoa cho cậu, sau đó hai người vui vẻ leo lên chiếc xe hơi mới cáu cạnh nổ máy chạy đi mất hút. Giang đầu thối bên này lòng đầy ấm ức bụng hít đầy khói ho khụ khụ.


Mắt bị khói xe làm cho cay, anh rút ra một kết luận “Cậu chạy theo thằng kia chỉ vì

hơn tôi hai cái bánh xe thôi sao? Tôi sẽ cho cậu biết ngựa sắt mới là tốt nhất. Hừ!”.

Giang đầu thối cữi xe đạp đuổi theo xe bốn bánh. Mọi người đi đường trông thấy mà hãi hùng, có người giơ cao điện thoại chụp lại khoảnh khắc của tay đua cừ khôi, một người đàn ông chạy xe đạp nhanh hơn xe máy và đang bắt kịp chiếc xe bốn bánh mui trần phía trước.

“Yaaaaaaaaaaaaa”

Vào rạp chiếu phim anh lén lút giả dạng người đi qua kẻđi lại hòng theo dõi nhất cử nhất động của hai người đi đằng kia. Hai ba bảo vệ trông thấy hành vi khả nghi của anh cũng nháy mắt ra hiệu theo dõi.

Đến trước quầy bán vé Phong Lâm hỏi cậu, “Cậu muốn ngồi ở vị trí nào?”.

Hải Minh suy nghĩ một hồi, mấy lần trước đi với Giang đầu thối đều chọn vị trí ởgiữa. Nay cậu muốn thử cảm giác ngồi chỗ khác xem có thú vị hơn không bèn nói “Chúng ta ngồi hàng ghế chót đi”.

Phong Lâm mỉm cười đầy hàm ý, liếc mắt về tên nào đó cứ thập thò thập thỏm ởquầy bán bỏng ngô. Anh quay sang nói với cô bán vé “Cho tôi hai vé hàng cuối cùng”.

Nhìn hai người đi vào rạp anh lập tức phi thân về nơi bán vé hỏi, “Cô gái xinh đẹp kia ơi! Cho hỏi hai người vừa rồi mua ghế số mấy?”.

Cô gái nghe anh khen một trận đỏ mặt, ấp úng nói “Hai người kia ấy hở! Hai người kia mua hai ghế chót đó”.

Mặt anh đen thui, mấy sợi gân xanh nổi đầy trán “Hải Minh, cậu và hắn ngồi ghế chót định làm cái gì hả?”.

Cô gái nhìn sắc mặt như muốn giết người của anh cũng một trận đổ mồ hôi hột. Anh giơ tay đập lên bàn cái rầm nói “Bán cho tôi vé ngoài cùng dãy ghế chót, cách xa họnăm cái ghế. Hừ! Hừ!”.

Cô gái giật thót tim liền xé vé đưa cho anh. Anh hùng hùng hổ hổ lấy mắt kính mát ra đeo, đội mũ lưỡi trai, mặt đầy sát khí tiến vào rạp phim. Ba bảo vệ quan sát anh từ xa,

Ñaøi Hoa Cuùc 115


Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

thấy anh đang ngụy trang đang đi vào bên trong hòng lợi dụng chỗ tối giở trò cướp sắc cùng nhau chụm đầu hội ý nghĩ cách khống chế kẻ cuồng *** là anh.

Vào được bên trong, anh kéo mũ ngồi vào hàng ghế cùng với cậu và Phong Lâm, mắt liếc về phía ấy trông chừng có biến.

Ba bảo vệ cũng vào trong, lập tức dàn mặt trận ngồi ngay mấy cái ghế trống ở giữa anh và hai người bên kia. Giang đầu thối tức giận mắng trong lòng ‘Bà nội cha tụi bây! Tụi bây ngồi đâu không ngồi, ngồi chắn ngay tầm mắt của ông’.

Bảo vệ A nhìn thái độ của anh quay sang nói với bảo vệ B, “Tao thấy thằng này nó bịgì đó mày, xem phim mà đeo mắt kính đen. Há há, không biết nó bị gì nữa!”.

Bảo vệ B ngó sang cũng nói nhỏ “Chắc nó ở Bùi Thị Xuân ra đó mày”. (Bệnh viện tâm thần Bùi Thị Xuân – Biên Hòa – Đồng Nai).

Bảo vệ C nói chêm vào “Chắc bác sĩđã cố gắng hết sức rồi! Tụi bây đừng nói nữa, tội người ta”.

‘Bà nội cha tụi bây! Tao nghe hết rồi nhá! Đợi đấy, xong việc này ông sẽ tính sổ tụi bây sau’, anh ngồi khoanh tay nhắm mắt nghe ngóng mấy lời dèm pha của những kẻ rỗi hơi bên cạnh.

Phong Lâm nhìn anh cười khuẩy, nắm tay Hải Minh nói “Cậu có muốn diễn một vởkịch thú vị không?”.

Hải Minh nghe lời đề nghị của Phong Lâm, lại nhìn theo ngón tay của anh ta chỉ chỉvề phía bên kia có người nào đó ngồi bó gối, đầu đội nón đeo mắt kính mát đen thui thì không khỏi tức giận, “Giang đầu thối, anh dám theo dõi tôi. Hừ! Phong Lâm anhnói đi chúng ta phải làm sao?”.

Phong Lâm nhếch miệng ghé sát vào tai cậu nói nhỏ.

Giang đầu thối bên này thấy cảnh hai người tay nắm tay vân vê sờ mó, còn có cắn tai Hải Minh nữa. Giang đầu thối mặt mày thối lắm, thở phì phò ngón tay bẻ kêu răn rắt.

Ba ông bảo vệ ngồi ở giữa thấy anh đang thủ võ cũng nhanh chóng đặt tay vào túi quần chuẩn bị cây chích điện nếu anh manh động.

Phim bắt đầu khởi chiếu, màn ảnh ban đầu hiện lên tên mấy ông sản xuất, diễn viên này nọ, ngồi đọc chữ mà anh ngáp ngắn ngáp dài chép miệng chẹp chẹp. Đến giữa phim bắt đầu xuất hiện cảnh ma cà rồng ăn hiếp mỹ nhơn. Ởđây vì hình tượng ma cà rồng quá ghê rợn cho nên khắp rạp đều nghe tiếng la hét của mấy thiếu nữ yếu tim.


Ñaøi Hoa Cuùc 116

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

Giang đầu thối vừa ăn bỏng ngô vừa liếc mắt về bên kia xem tình hình thì không khỏi một trận tròn mắt.

Hải Minh đang câu cổ Phong Lâm nha, còn có………còn có hai người đang……đang…….

Giang đầu thối cứng họng không nói nên lời, tay đặt lên ngực vuốt vuốt cái bỏng ngô mắc nghẹn nơi cổ họng. Bảo vệ A thấy thế liền đưa cho anh chai nước “Cậu trai trẻlàm gì mà đến nỗi này vậy?”.

Giang đầu thối cầm chai nước uống ừng ực, mặt tức giận định xông pha ra đánh tên chết dầm nào đó. Đang chuẩn bịđứng lên thì hai người ởđằng kia cũng nắm tay đi ra ngoài, Giang đầu thối bên này hướng chạy theo, ba bảo vệ nháy mắt cũng đuổi theo.

Ra đến ngoài cổng anh không thấy họđâu liền quay mặt nhìn dáo dác tìm. Tìm một hồi cũng bắt gặp cảnh sến súa đến chảy nước mắt. Hải Minh bị Phong Lâm đẩy vào tường, còn hắn ta đang từ từ hôn xuống.

Giang đầu thốt hết chịu nổi nữa rồi, cơn giận bùng phát núi lửa phun trào, anh tháo mắt kính quăng ra một nơi, bảo vệ A chạy đến đạp trúng té xuống đất đập đầu ngất xỉu, anh tiếp tục lột nón ném sang một bên bay trúng mặt bảo vệ B làm bảo vệ B đau mắt không thể thấy đường, đã vậy còn va phải bảo vệ C, một trận nháo nhào bên kia, bên này anh chạy nhanh đến bắt gian.

“Aaaaaaaaaaa! Hải Minh, cậu dám đi ngoại tình sao? Cậu có nghĩđến cảm nhận của

tôi không???????”

Phong Lâm thấy anh nhào đến lập tức ôm chặt Hải Minh, xoay một cái né đòn cước của Giang đầu thối hại Giang đầu thối không kịp thu cước liền dính cái rầm vào tường.

Hải Minh bên này vừa đau xót lại vừa buồn cười, ở trong lòng Phong Lâm nói “Giang đầu thối, ai cho anh theo dõi tôi hả?”.

Giang đầu thối bật ra khỏi vách tường, ngồi dưới đất ánh mắt đằng đằng sát khí, hỏi “Phong Lâm! Tôi đã từng cảnh cáo cậu không được đụng đến Hải Minh của tôi mà”.

Phong Lâm nhướn mày, “Thầy Giang, Hải Minh cũng không phải của anh. Hai người vẫn chưa kết hôn nên cậu ấy không thuộc về ai hết”.

Giang đầu thối bị nói đến đuối lí, “Mặc dù chúng tôi chưa kết hôn, nhưng một ngày là vợ chồng mãi mãi là vợ chồng, chúng tôi không chỉăn cùng mâm còn có ngủ….”.

“Đủ rồi! Anh đừng……nói nữa!”, Hải Minh xấu hổ ngắt lời anh.


Ñaøi Hoa Cuùc 117

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

Giang đầu thối đứng dậy kéo tay Hải Minh về phía mình giữ chặt “Phong Lâm! Anh có gian tình gì với Hải Minh hả?”.

Phong Lâm cười gượng, “Đúng! Tôi yêu Hải Minh! Chỉ trách, chỉ trách tôi là người đến sau”.

Hải Minh trông mắt về phía Phong Lâm, tim một trận đập loạn không ngờ Phong

Lâm có tâm ý với mình chẳng phải chỉ là vở kịch để Giang đầu thối ghen thôi sao.

Giang đầu thối nghe Phong Lâm nói càng thên giận dữ “Cậu đã biết như thế còn dám hành động bừa bãi với cậu ấy”.

Phong Lâm nhìn sâu vào đôi mắt cậu bước lên một bước định chạm vào má cậu, ngay lúc ấy Giang đầu thối kéo cậu vào ngực mình “Cậu định làm gì?”.

Cánh tay dừng giữa không trung, Phong Lâm thu về gãi đầu nói “Thầy Giang, thầy hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ diễn vở kịch để thầy kích động thôi! Tôi cũng chẳng có tình ý gì với cậu ấy đâu? Không tin anh cứ hỏi cậu ấy!”.

Giang đầu thối xiết chặt vai cậu nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn hỏi “Những lời cậu ta nói có thật không?”.

Hải Minh trông mắt về phía Phong Lâm sau đó trả lời “Đúng vậy! Lúc nãy anh ấy thấy anh ngồi ở phía bên kia nên chúng tôi mới làm vậy để chọc anh thôi”.

Giang đầu thối hất cằm về Phong Lâm “Tốt nhất điều cậu nói là sự thật! Hải Minh mình về thôi”.

“A!”

Cậu bị Giang đầu thối kéo đi, xoay người nhìn về phía Phong Lâm đang đứng đơn độc giữa bóng đêm, lạnh lùng tựa như cơn gió, ‘Phong Lâm, anh nói sự thật phải không? Anh chỉ diễn kịch với tôi không hề có ý khác’, lời này cậu không thể hỏi Phong Lâm, lời vừa đến miệng thì bị nghẹn nuốt trở vào.

Phong Lâm đứng đó rất lâu, lâu đến nỗi trên đường không còn ai qua lại. Không ngờyêu một người lại đau đến thế. Phong Lâm chậm rãi bước từng bước về nhà.

Gió đêm lại thổi khiến người tan nát lòng.

“Hải Minh! Tôi yêu em!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.