Đọc truyện Ẩn Long Đại Hiệp – Chương 28: Chân tướng phơi bày Bắc Hải – Vô Ưu
Lòng núi đã có dấu hiệu chấm dứt, xa xa phía trước đã xuất hiện một khoảng trời mờ sáng.
Ngộ Giới phương trượng được một lão thần tăng dìu đi chợt mở miệng hỏi.
– Là một ngày sắp tàn hay ngày mới vừa đến?
Phùng Quỳ Hoa hoang mang :
– Chỉ cần biết chúng ta đã lưu lại Hắc Quy đàm bao lâu ắt sẽ đoán được ngay lúc này đang về chiều hay chỉ mới hửng sáng. Đáng tiếc là không ai trong chúng ta còn nhận thức được về thời gian đã trôi qua. Nhưng sao Phương trượng đột nhiên quan tâm đến thời gian?
Phong Viễn Quy vẫn đi bên cạnh và được Phùng Quỳ Hoa dìu đỡ, chàng lên tiếng :
– Phương trượng đã trễ hạn kỳ nhận tạm giải dược đến mười ngày, phải chăng lúc này đang cảm thấy khó chịu cho thấy đã đến lúc cần phải có giải dược?
Ngộ Giới gượng cười :
– Ánh sáng bên ngoài lúc này tuy chỉ là dìu dịu nhưng tự thâm tâm không hiểu sao bần tăng cảm thấy nao lòng. Thật khó quả quyết đấy là do hạn kỳ cần giải dược đã đến hay tự dưng xuất hiện cảm giác bất an, bần tăng không thể giải thích.
Phùng Quỳ Hoa dừng lại :
– Hay chúng ta đừng ra bên ngoài vội. Vả lại, thái độ của Hoa Thạch Thảo cô nương sao có vẻ kỳ bí lạ. Đã cố tình đi trước để tránh tình trạng thế nào cũng được chúng ta hỏi chuyện lại còn nói mơ mơ hồ hồ về một Tuyệt Hận kiều nào đó. Dĩ Hận cung đã gây quá nhiều khó khăn cho chúng ta, lúc này nghe nói đến chữ hận trong Tuyệt Hận kiều làm cho tiểu nữ bất chợt cũng có cảm giác bất an.
Lạ thay bóng nhân dạng của Hoa Thạch Thảo rõ ràng vẫn đi ở phía trước, cách mọi người có đến mười lăm mười sáu trượng là ít, vậy mà nàng vẫn nghe rõ mồn một lời mọi người đối thoại, mặc dù ai ai cũng đều nói khe khẽ đủ cho nhau nghe. Và bằng chứng là ở phía trước Hoa Thạch Thảo bỗng dừng chân và quay lại phát thoại với mọi người :
– Địa hình chư vị đã lưu lại và sắp đi qua vốn dĩ chỉ là một lòng núi thật to rộng. Trận hỏa dược hôm trước do Dĩ Hận cung gây ra đã vô tình có tác động như một cơn địa chấn, lòng núi sẽ đổ ụp lúc nào không biết. Chư vị nếu muốn lưu lại nữa thì tùy chư vị. Tiểu nữ không miễn cưỡng.
Nàng đang tạm dừng chân, đó là cơ hội để Phùng Viễn Quy lần đầu sau nhiều ngày xa cách được trực diện đối thoại cùng nàng :
– Vãn sinh thật sự vui mừng vì thấy cô nương vẫn bình yên vô sự. Liệu cô nương có thể cho biết mọi người cần phải đến Tuyệt Hận kiều để làm gì và vốn dĩ đó là một địa điểm như thế nào chăng?
Mọi người vẫn tiếp tục chầm chậm bước đi nên lúc này chỉ còn cách nơi Hoa Thạch Thảo hầu như đang cố tình đứng đợi chỉ có sáu bảy trượng. Nhờ đó Phong Viễn Quy nhìn thấy ánh mắt cũng tỏ lộ sự vui mừng của nàng sau câu nói của Phong Viễn Quy. Nàng cố che giấu tâm trạng đó bằng sắc mặt nghiêm nghị và nhất là qua lời nói cố ý làm ra vẻ thần bí :
– Chư vị cứ đến sẽ biết Tuyệt Hận kiều là một nơi như thế nào. Còn đi đến đấy để làm gì ư? Kỳ thực có một nhân vật đang cần gặp và thương lượng với chư vị. Tiểu nữ chỉ có thể tiết lộ, đó là nhân vật bấy lâu nay vẫn có mối thù bất cộng đái thiên với Ẩn Hiệp. Chư vị có thể không cần đi đến đấy, nếu muốn. Tiểu nữ tuyệt đối không miễn cưỡng.
Nhiệt Dương lão đạo quả có sức chịu đựng bền bỉ. Nhờ có một lão thần tăng đỡ từng bước chân nên lúc này lão đạo vẫn còn tiếp tục chi trì. Lão đạo bảo :
– Có chung một kẻ địch, tất là bằng hữu của chúng ta. Bần đạo thật chỉ mong mau chóng đến nơi để có nhiều thật nhiều thời gian dưỡng thần ngơi nghỉ. Phiền Hoa cô nương đi trước dẫn đạo cho.
Nhưng Hoa Thạch Thảo lần này lại chờ mọi người đi đến thật gần mới bắt đầu làm nhiệm vụ dẫn đạo.
Bầu trời bên ngoài thật trong xanh quang đãng, không một gợn mây, gợi cho mọi người cùng hiểu vậy là một ngày mới vừa bắt đầu, không phải đang là lúc trời chiều như đã nghi nghi hoặc hoặc.
Phong Viễn Quy nhờ có ánh sáng nên bắt gặp sắc mặt vừa tái nhợt vừa tỏ ra khó chịu của Ngộ Giới phương trượng.
Chàng thở dài :
– Chúng ta phải thật khẩn trương. Vì xem ra Phương trượng đại sư như đã đến hạn kỳ bị Thống Tâm hoàn phát tác.
Và Phong Viễn Quy không khỏi lấy làm lạ khi nghe Hoa Thạch Thảo bình thản trấn an :
– Quãng đường phải vượt qua tuy không còn bao xa nhưng chư vị chẳng nên đi quá vội. Cứ thong thả, thong thả, cũng không lâu quá một khắc thời gian nữa đâu.
Mọi người đều vội, Nhiệt Dương lão đạo thì cần nghỉ ngơi trúng thương, Ngộ Giới phương trượng thì cần tránh sáng, vậy mà ngược với mọi người Hoa Thạch Thảo lại muốn mọi người cứ đủng đa đủng đỉnh.
Vì cảm thấy lạ nên Phong Viễn Quy lưu tâm, cố tình lấy mắt quan sát địa hình khắp nơi, lòng thầm mong đấy chỉ là nỗi nghi ngờ vô căn cứ của bản thân mà thôi.
Nhưng được một lúc Phong Viễn Quy chợt vấp chân vào một mô đá không nhô lên khỏi mặt đất bao nhiêu và chập choạng lảo đảo suýt ngã.
Phùng Quỳ Hoa nhờ nhanh tay nên kịp giữ Phong Viễn Quy lại :
– Phong ca sao rồi?
Phong Viễn Quy cười ngượng ngùng :
– Ta ăn khá nhiều lương khô nhưng vì không có nước uống nên chợt có cảm giác hoa mắt.
Phùng Quỳ Hoa đưa mắt kiếm tìm xung quanh :
– Nơi này đất đá lổn ngổn thế nào cũng xuất hiện mạch nước. Muội sẽ tìm nước giúp Phong ca.
Hoa Thạch Thảo vẫn đi đầu, chợt bảo :
– Đi thêm một lúc nữa sẽ có con suối nhỏ cắt ngang. Nếu cần, tiểu nữ sẽ cho chư vị ngừng nghỉ chân một ít.
Do sự cố vừa xảy ra nên lúc này cặp Phùng Quỳ Hoa, Phong Viễn Quy thành nhưng người đi đoạn hậu.
Phùng Quỳ Hoa tìm cách khích lệ chàng :
– Hãy cố chịu đựng một lúc nữa. Phong ca chẳng từng khuyên muội phải luôn tự tin ở bản thân sao?
Phong Viễn Quy gượng cười :
– Trước kia ta khuyên muội. Và đúng là lúc này ta thật sự cần lời khuyên tuy cũng như thế, nhưng là từ phía muội. Chỉ tiếc là lần đó ta có mang theo một bầu nước, còn bây giờ muội lại không mang theo. Vai trò của chúng ta so sánh giữa hai lần vẫn chưa thật sự hoán đổi tất cả.
Đôi mắt của Phùng Quỳ Hoa vụt chớp nhẹ :
– Phong ca có thật sự cần một bầu nước chăng? Để muội thử hỏi mọi người xem.
Phong Viễn Quy nhẹ gật đầu :
– Rất cần. Và lần sau ta sẽ ghi nhớ không bao giờ ăn nhiều lương khô như lúc nãy nữa. Vì điều đó cứ luôn tạo cho ta cảm giác luôn khát nước.
Hoa Thạch Thảo ở phía trước chợt ném ngược về phía sau cho Phùng Quỳ Hoa một túi da nai rỗng không :
– Phùng bang chủ có thể dùng tạm. Đỡ phí công và nhất là phí phạm thời gian hỏi mọi người.
Đón lấy túi da nai, cử chỉ của Phùng Quỳ Hoa vô tình làm Phong Viễn Quy bị ngã chúi qua một bên, khiến Phong Viễn Quy nếu không kịp bíu lấy ngọn của một bụi cây dại có lẽ đã bị ngã thật.
Phùng Quỳ Hoa áy náy đỡ Phong Viễn Quy dậy :
– Phong ca vẫn ổn chứ?
Phong Viễn Quy từ từ buông ngọn của bụi cây dại ra, không ai nhận thấy hoặc có thấy cũng sẽ không nghi ngờ là lúc này trong tay Phong Viễn Quy đã vô tình giữ lại năm bảy nhánh cây khô.
Phong Viễn Quy như cũng không nhớ bản thân đang cầm những cành cây khô đó.
Chàng giữ mãi chúng cho đến lúc tự nhận ra.
Lắc đầu và gượng cười, Phong Viễn Quy lần lượt ném từng cành cây. Một nhánh bên này, một nhánh bên kia. Vừa ném bỏ hết thì cũng là lúc mọi người dừng lại vì đã gặp một con suối nhỏ cắt ngang lối đi.
Hoa Thạch Thảo bước qua một bên và đứng chờ. Những người còn lại thì mỗi người dùng một ngụm nước. Chỉ riêng Phong Viễn Quy vì quá khát nên uống đến no căng.
Uống xong, Phong Viễn Quy nằm thả ngửa bên cạnh suối, thở ra một hơn khoan khoái :
– Nếu được đánh một giấc độ nửa canh giờ thì thật là sảng khoái.
Hoa Thạch Thảo tỏ ra độ lượng :
– Nếu vậy, chúng ta cứ nghỉ độ một tuần trà. Tiểu nữ chỉ có thể giúp chư vị được bấy nhiêu thôi.
Phong Viễn Quy phấn kích reo :
– Độ một tuần trà cũng là tốt chán rồi. Chư vị hãy nhân cơ hội này dưỡng thần, cả Quỳ Hoa muội cũng thế. Đến lúc sắp đi tiếp hãy lấy hộ ta một túi nước thật đầy.
Và Phong Viễn Quy nằm nhắm tịt hai mắt lại thật.
Một tuần trà là khoảng thời gian không nhiều nhặn gì cho cam, Hoa Thạch Thảo chợt thở hắt ra :
– Chúng ta đi thôi. Lúc đến nơi, nhất định lão thái thái sẽ cho chư vị ngơi nghỉ đúng như chư vị cần.
Phong Viễn Quy vẫn nằm yên :
– Quỳ Hoa muội lấy nước đi. Đừng vừa đỡ ta vừa lấy nước, ta ngại muội lần này lại làm ta ngã xuống nước thì khốn.
Để lấy đầy một túi nước thì thời gian càng ngắn hơn. Do đó Phong Viễn Quy tỏ ra phiền muộn khi được Quỳ Hoa đỡ dậy :
– Ta chỉ muốn đánh một giấc thật dài cho đến tận chiều. Nghỉ như thế này thà lúc nãy không nghỉ còn hơn.
Do phiền muộn nên Phong Viễn Quy dễ cáu bẳn. Chàng giận dỗi dằng lấy túi da nai đựng nước ngay trên tay Phùng Quỳ Hoa.
Do sơ ý, Phùng Quỳ Hoa có một thoáng tỏ ý muốn giật lại nên sự giằng co dù chỉ xảy ra trong chớp mắt vẫn làm cho túi nước suýt rơi.
Phong Viễn Quy đưa tay chộp lại.
Phùng Quỳ Hoa cũng có hành vi tương tự. Vì cả hai đều có cùng một cử chỉ như nhau nên tay tả cầm thanh kiếm Thải A của Phùng Quỳ Hoa vô tình chạm sượt ngang bàn tay định chộp giữ túi nước của Phong Viễn Quy.
Và Phùng Quỳ Hoa cau mày khi thấy Phong Viễn Quy cứ để thế và dùng bàn tay hơi hơi rườm máu đó giữ luôn túi nước.
Từ đó trở đi, từng hành vi cử chỉ giận dỗi và hằn học của Phong Viễn Quy đều được Phùng Quỳ Hoa ngấm ngầm lưu tâm nhìn dò xét.
Và nàng thấy có ít nhất năm lần hoặc giả vờ hoặc cố ý Phong Viễn Quy đã tự làm cho bản thân vấp ngã khiến những vật vô tri vô giác ngẫu nhiên hiện hữu và vô tình bị Phong Viễn Quy chạm vào đều bị xê dịch khỏi nguyên vị.
Nhưng tất cả chỉ có thế mà thôi và Phùng Quỳ Hoa thầm tự hỏi chàng làm như thế là có ý gì.
Tuyệt Hận kiều hóa ra chỉ là một thân cây cổ thụ đã bị ngã bật gốc từ lâu và nằm vắt ngang ngay bên trên một tảng đá to bên này sang tảng đá cũng to tương tự ở phía bên kia, giúp mọi người dễ đi qua đi lại thay vì đi ở phần bên dưới khoảng cách giữa hai tảng đá, là một phần đất trũng không lấy gì làm sâu. Chỉ mỗi một tội là phần đất trũng đó khá bẩn vì được dùng để chứa đủ các loại rác tạp nham.
Họ đi qua Tuyệt Hận kiều.
Bên kia là một gian thảo lư tối om om do xung quanh đều bưng kín, như chủ nhân của nó không thích để cho ánh sáng từ bên ngoài chiếu lọt vào.
Hoa Thạch Thảo dừng chân ngay phía trước gian thảo lư và lên tiếng :
– Lão thái thái. Họ vì quan tâm đến Ẩn Hiệp nên tự nguyện đến.
Thanh âm khàn khàn từ bên trong lập tức vang ra :
– Mời vào! Lão thân đi đứng bất tiện, đón tiếp thế này có phần thất lễ mong chư vị ân nhân lượng thứ.
Phùng Quỳ Hoa kinh ngạc :
– Ân nhân? Sao lão thái thái gọi bon tiểu nữ là ân nhân?
Đáp :
– Hoa Thạch Thảo chưa nói gì ư? Lỗi quá, lão thân nguyên là nạn nhân của gã Ẩn Hiệp thối tha nhiều thủ đoạn. Lão thân toàn mạng đều là nhờ may mắn, chư vị có thể quay nhìn lại phía sau, không phải nhìn Tuyệt Hận kiều là cách gọi do lão thân tự đặt mà là nhìn phần bên trên, cao thật cao của chỗ gọi là Tuyệt Hận kiều.
Họ nhìn và phát hoảng. Vì khoảng không bao la ở ngay bên trên Tuyệt Hận kiều kỳ thực lại là khoảng không gian đột ngột còn sót lại của hai vách núi thẳng đứng được hóa công vô tình tách khai về hai bên. Và nếu nhìn thẳng lên cao thì ai ai cũng thấy ở trên đó chính là một miệng vực. Là một hẻm vực thì đúng hơn do nó khá rộng ở chiều ngang và quá sâu so với độ cao thật cao đang có.
Phong Viễn Quy chấn động :
– Lão thái thái muốn nói chính Ẩn Hiệp từng đẩy lão thái thái từ mãi trên cao đó rơi xuống đến tận đây?
Giọng khàn khàn chợt run lên vì quá phẫn nộ :
– Gã là kẻ lòng lang dạ sói. Nếu không phải lão thân vô tình rơi đúng vào một tàng cây của một cột đại thụ đã bị ẩm mục ở phần gốc, làm cội cây cũng bật ngã theo lão thân, đâu dễ gì lão thân còn toàn mạng cho đến tận lúc này, sau đúng hai mươi ba năm dài nuôi hận và chờ đợi.
Mọi người cũng chấn động. Và điều đó rồi cũng qua đi khi Hoa Thạch Thảo chợt lên tiếng nhắc nhở :
– Thỉnh chư vi vào trong, cùng đàm đạo với lão thái thái. Tiểu nữ đã lo sẵn vật thực, chỉ một loáng là sẽ có một bữa ăn, thừa cho chư vị ăn no.
Lão thái thái cười lào khào :
– Chỉ là cây quả và một ít thức thịt rừng trời thương trời cho. Nhưng tạm đủ cho chư vị ân nhân muốn dùng chay mặn thế nào cũng được. Mời vào, mời vào!
Phong Viễn Quy chậm chạp tiến vào trước và nếu chàng đã đi thì Phùng Quỳ Hoa cũng yên tâm theo chân.
Bên trong không hoàn toàn tối như mọi người nghĩ. Cũng có thể là do từ từ quen mắt nên mọi người đều thấy có một lão phụ da mặt nhăn nheo sứt sẹo, với hai chân chẳng còn đang độc chiếm một mình một sạp gụ có lẽ đủ to cho lão phụ tiện dụng với mọi sinh hoạt cần thiết.
Bên trong còn một chiếc bàn với chín mười đôn đá kê quanh.
Phong Viễn Quy tự ý chiếm một đôn đá duy nhất diện đối diện với lão phụ ở sạp gụ bên kia bàn.
Chờ mọi người sau đó lục đục ngồi xuống lão phụ đặt ngay một nghi vấn cho Phong Viễn Quy :
– Tiểu thiếu hiệp rõ ràng chỉ là hậu bối, ắt phản có nguyên do khiến tiểu thiếu hiệp thiện tiện tìm chỗ tọa vị trước mọi người?
Phùng Quỳ Hoa nhăn nhó khi thấy Phong Viễn Quy nhếch mép để lộ một nét cười cao ngạo :
– Lão thái thái cách biệt nhân thế đã lâu nên không thể trách lão thái thái kiến văn hủ lậu. Vãn sinh xin mạo muội dẫn kiến. Tam vị đây là Phương trượng và là Nhị lão hộ pháp Tổ Sư đường tăng nhân Thiếu Lâm tự. Vãn sinh đang giữ tổ vật lưu truyền của Thiếu Lâm nên bối phận của vãn sinh tạm cao hơn. Còn đây là kiếm lệnh Võ Đang, Nhiệt Dương lão đạo trưởng dù cao niên nhưng vẫn tỏ ra tôn kính là thế. Và cuối cùng là hôn thê Phùng Quỳ Hoa, phu xướng dĩ nhiên phụ tùy.
Lão phụ gật đầu :
– Vậy mà lão thân ngỡ tiểu thiếu hiệp đã chính thức đảm nhận ngôi vị Minh chủ võ lâm, giúp tiểu thiếu hiệp tự cho mình có bối phận cao hơn.
Phong Viễn Quy càng tỏ ra thái quá hơn khi nét mặt lần này xuất hiện vẻ ngang tàng chưa hề có :
– So về bản lãnh và nhận thức cao minh tinh tường, thiển nghĩ, trước sau gì vãn sinh cũng là Minh chủ võ lâm, nhất hô bá ứng và ắt được quần hùng khắp tam sơn ngũ nhạc ngưỡng mộ.
Lão phụ cau mày :
– Mong tiểu thiếu hiệp giải thích cặn kẽ hơn.
Phong Viễn Quy nheo mắt, lên giọng kẻ cả, trịnh thượng :
– Là thế này, một nhân vật Minh chủ phải có ai nhìn sâu rộng và nhìn toàn đại cục. Qua câu chuyện lâm nạn của lão thái thái vãn sinh có thể tự phụ là đã hiểu rõ toàn bộ nguyên ủy sự việc.
Ở lão phụ có xuất hiện một thoáng rúng động.
– Là thế nào? Lão thân xin nghe chỉ giáo.
– Hai trăm năm trước Bắc Hải cung từng có mưu đồ xâm chiếm và xưng bá khắp võ lâm Trung Nguyên. Điều này lão thái thái có biết?
– Biết.
– Nhưng họ bị vỡ mộng vì gặp phải Diệu Đề thần ni dám vì đại nghĩa xả thân hóa vật. Lão thái thái có lẽ cũng biết?
– Biết.
– Vậy là tốt. Vì vãn sinh đoán quyết rằng Bắc Hải cung không vì thế mà bỏ qua mộng đồ bá. Và bằng chứng là lão Ẩn Hiệp vốn là một trong những hậu nhân của Bắc Hải cũng đã nảy ý thực hiện tiếp di chỉ của tiền nhân. Lão đã vào Trung Nguyên từ lâu, có lẽ ngoài năm mươi năm chứ không thể ít hơn.
– Tại sao gã phải vào đây lâu như thế?
– Vì lão đã có dự mưu. Lão nhờ có Thống Tâm hoàn nên thoạt tiên mê hoặc và phục dược Vô Ưu đảo. Dùng thế lực Vô Ưu đảo để khuynh loát khắp võ lâm.
– Nói tiếp đi.
– Lão đáng lý đã thành công nếu Vô Ưu đảo nhất là Đảo chủ không đột ngột thất tung tuyệt tích.
– Việc đó có liên quan gì đến dự mưu gì đó của gã như tiểu thiếu hiệp vừa đoán?
– Có! Vì lão Ẩn Hiệp thật sự ngán sợ công phu bản lãnh của Đảo chủ Vô Ưu đảo. Phải chi biết chắc chắn Đảo chủ đã chết có lẽ lão Ẩn Hiệp không còn gì ngại mà không thực hiện nốt dự mưu. Nhưng vì không được tin gì của Đảo chủ nên lão đành nén hận ẩn nhẫn chờ thời.
Hoa Thạch Thảo chợt xuất hiện với một mâm cơm được bưng trên hai tay :
– Mời chư vị dùng bữa. Cứ vừa ăn vừa đàm đạo cũng không hề chi.
Hoa Thạch Thảo toan lui, Phong Viễn Quy gọi nàng lại :
– Phải chăng lúc ở gia trang của lão Ẩn Hiệp, cô nương đã vô tình phát hiện điều khả nghi của lão?
Nàng liếc nhìn lão phụ vô danh, đoạn gật đầu đáp :
– Lúc ngươi đang tọa công chữa thương, do phát hiện ở bên ngoài có tiếng động nên ta và lão có chạy khắp nơi, thử tìm xem có phải do lão Thạch gây ra hay không. Do mạnh ai nấy tìm, nhờ đó ta tình cờ phát hiện một vật, là một thiết diện nếu úp lên mặt thì vừa khít.
Phong Viễn Quy gật đầu :
– Lão đúng là Thiết Bài sứ giả, luôn xuất hiện đúng nơi đúng lúc để tùy thời điểm mà trao tạm giải dược cho những ai bị phục dược đúng hạn kỳ. Điều cô nương phát hiện thật chuẩn xác.
Nàng cũng gật đầu, giọng áy náy :
– Sau đó ta càng thêm hiểu vì sao lão cố tình hô hoán lớn tiếng. Vì lão ngỡ ngươi còn đang tọa công, lão định gây kinh động khiến ngươi lâm cảnh tẩu hỏa nhập ma. Cũng may cho ngươi đã kịp xả công trước đó.
Phong Viễn Quy cười nhẹ :
– Vãn sinh tuy lúc đó chưa nghi ngờ nhưng tình cờ vì nghe cô nương cùng lão thầm thì bàn định, vãn sinh sợ sẽ bị gây kinh động nếu cứ tiếp tục hành công, đành tiếc rẻ xả công.
Hoa Thạch Thảo thở dài :
– Ta đã cố ý trở mặt, hy vọng ngươi thông tuệ sẽ tự hiểu ra. Kỳ thực lúc đó ta chẳng có thể giúp gì ngươi. Đến tự lo cho bản thân ta cũng sự khó chu toàn. Thật may là ngươi nhờ đó đã thoát.
Phong Viễn Quy hất đầu về phía Phùng Quỳ Hoa :
– Cũng nhờ Quỳ Hoa muội xuất hiện đúng lúc. Nếu không vãn sinh đã chết và có lẽ lúc này vẫn còn nghi ngờ cô nương nên mãi mãi ôm hận dưới hoàng tuyền.
Hoa Thạch Thảo không nhìn Quỳ Hoa, chỉ đưa tay mời :
– Chư vị ăn đi. Có lẽ nội sáng mai chúng ta sẽ lên đường truy lùng lão Ẩn Hiệp để diệt trừ, tiểu nữ còn phải thu xếp một vài việc, gọi là đáp tạ ân cứu tử của lão thái thái.
Chờ nàng lui đi, Phong Viễn Quy bắt đầu ăn, thuận tiện đặt nghi vấn cho lão phụ vô danh nọ :
– Lão thái thái tuy đi đứng bất tiện nhưng vẫn có cách cứu mạng Hoa Thạch Thảo, quả là diệu kỳ đến khó ngờ.
Lão phụ khiêm nhượng :
– Cứu một mạng người như xây thất phù đồ. Lão thân chỉ hết sức tận lực và may là đến kịp cho dù đã phát hiện sự việc trước đó những hai canh giờ.
Phong Viễn Quy nhìn mọi người cùng ăn, nhân tiện cũng nhìn khắp bên trong gian thảo lư của lão phụ vô danh :
– Ngồi ở đây có thể nghe xa vài dặm, thính lực của lão thái thái…
Lão phụ xua tay, cho thấy đó chỉ là một cánh tay tuy khẳng khiu do già cỗi nhưng có đeo một chiếc nhẫn nạm ngọc bích sáng ngời :
– Do địa thế ở đây muôn phần kỳ quái âm thanh từ nơi xa cứ luôn vang vọng phản hồi, lão thân nhờ chút tài mọn nên dựa nào đó tập phân tách âm thanh. Quả nhiên công khó hơn hai mươi năm cũng giúp lão thân có chút thành tựu, đã có thể tách bạch từng thanh âm rõ ràng. Tiểu thiếu hiệp đã quá khen.
Và chợt lão phụ hỏi tiếp câu chuyện đang dang dở :
– Lúc nãy tiểu thiếu hiệp có bảo gã Ẩn Hiệp ẩn nhẫn chờ thời. Gã chờ điều gì?
Phong Viễn Quy nuốt vội mẩu thức ăn đang nhai :
– Chờ truy tìm cho kỳ được tung tích của Đảo chủ Vô Ưu đảo. Và lão có lẽ chỉ tìm thấy vài thuộc hạ đang ly tán của Vô Ưu đảo vì cũng hoang mang tìm vị Đảo chủ của họ đã đột ngột thất tung.
– Những ai vậy?
– Có bốn nhân vật tự xưng là Tứ lão Kỳ Liên. Và trong số đó đã có một bị lão Ẩn Hiệp phục dược thu phục. Thêm hai người nữa là phu phụ La Hào Chung. Phu phụ họ La do quyết giấu kín thân phận nên một mặt chỉ lộ diện qua thân phận thấp hèn, là Trang chủ Hạnh Hoa trang, mặt khác họ dù vô tình đắc thủ chân kinh Phụng Diệp cũng không dám luyện. Nhưng cuối cùng họ cũng bị hủy diệt.
– Hung thủ là ai?
– La phu nhân quả quyết là người của Vô Ưu đảo hành sự. Nhưng vãn sinh nghĩ đấy là do Bắc Hải cung, môn hạ lão Ẩn Hiệp mạo danh.
– Tứ lão Kỳ Liên thì sao?
– Cũng bị Ẩn Hiệp đả tử, vãn sinh tin chắc như thế vì ngay khi tứ lão chết, lão Ẩn Hiệp đã làm như vô tình xuất hiện.
– Sao gã hạ sát luôn kẻ đã bị gã phục dược thu phục?
– Vì Ẩn hiệp đã hết nhẫn nại. Sau thời gian tìm nhưng không phát hiện tung tích của Đảo chủ Vô Ưu đảo, chính Ẩn Hiệp đã dùng Thống Tâm hoàn phục dược nhiều nhân vật võ lâm, xúi bẩy họ tạo áp lực để bức tử Minh chủ võ lâm hai mươi hai năm trước.
– Sao lại bức tử?
– Vì Ẩn Hiệp không có cách cũng không thể thu phục một chính nhân quân tử như Phong Dương Tử Minh chủ. Sự biến đã xảy ra ngay sau khi Minh chủ tự thân đi thị sát khắp giang hồ. Trước lúc tự sát, Phong minh chủ có bảo: Thà chết vinh còn hơn sống nhục.
Lão phụ gật đầu :
– Dường như đấy là lệnh tôn?
Phong Viễn Quy thừa nhận :
– Đúng vậy.
Lão phụ chợt hỏi :
– Có nghĩa là tiểu thiếu hiệp rất oán hận gã Ẩn Hiệp ngụy quân tử đó?
– Đúng vậy.
– Tốt lắm. Vậy lão thân có gọi chư vị là ân nhân cũng không hề sai. Vì chư vị giết được gã chính là giúp lão thân phục hận báo thù. Chỉ xin tiểu thiếu hiệp giúp lão thân một việc, nhỏ thôi, được chăng?
Phong Viễn Quy mỉm cười :
– Lão thái thái muốn vãn sinh chỉ bắt lão, sau đó giao cho lão thái thái xử trí?
Lão phụ khen :
– Tiểu thiếu hiệp quá thông tuệ, thật không hổ danh là hậu nhân của Phong minh chủ lệnh tôn. Được chăng?
Phong Viễn Quy thu nụ cười về :
– Vãn sinh chỉ có thể giao lão cho toàn thể quần hùng xử trí. Đến lúc đó, nếu muốn, có thể vãn sinh sẽ tìm cách đưa lão thái thái đến đối chất với lão, dĩ nhiên là trước mặt quần hùng.
Lão phụ vụt đổi giọng.
– Không được. Lão thân chỉ muốn tự một mình xử trị gã, bất luận ai cũng không thể xen vào. Ngươi cũng vậy, không được trái lệnh ta.
Phong Viễn Quy nhướng cao đôi mày :
– Trái lệnh? Hóa ra sự việc diễn ra nãy giờ không hề là thương lượng?
Lão phụ cười lạnh :
– Bọn ngươi thử vận dụng chân lực thì rõ. Hà tất phải đợi ta giải thích.
Mọi người, kể cả Phong Viễn Quy vẫn không ai có phản ứng gì, chỉ có Phùng Quy Hoa sau khi ngấm ngầm thử vận công đã bật kêu phẫn nộ :
– Trong thức ăn có hạ độc?
Lão phụ cười đắc ý :
– Kể cả dòng suối con lúc nãy các ngươi uống cũng bị hạ độc. Bị nhiễm một lần thì không thể phát hiện, phải thêm một lần nữa hạ độc vào thức ăn, cả hai mới hóa thành chất độc thật sự. Phong tiểu tử, chỉ riêng ngươi ta biết ngươi không ngại độc, thế cho nên bây giờ mới là lúc ta cùng ngươi thượng lượng. Hoặc nói cho đúng hơn là ngươi nên tuân nghe theo từng mệnh lệnh của ta. Ha… ha…
Phong Viễn Quy giả vờ thở dài, một vẻ giả vờ cố ý mà bất kỳ ai thoạt nhìn cũng nhận biết :
– Thì ra lão thái thái không hề có oán thù với Ẩn Hiệp. Bằng chứng là lão thái thái có những hành động lúc này đều tuân theo mọi sai khiến của lão?
Lão phụ nổi giận :
– Câm ngay. Ta hận gã đến chỉ muốn phanh thây xẻ thịt gã làm muôn mảnh. Và mãi mãi gã chỉ có thể tuân lệnh ta, không phải gã hoặc bất luận ai khác có thể ra lệnh ngược lại cho ta.
Đang đà phẫn nộ, lão phụ vô danh chợt long mắt sòng sọc nhìn lần lượt từng người đã bị hạ độc, ngoại trừ Phong Viễn Quy :
– Bọn ngươi đừng giữ mãi vẻ mặt dửng dưng như thế. Đối với bọn ngươi, Phong tiểu tử có thể là cao nhân bản lãnh thượng thừa, thông minh đỉnh ngộ. Bọn ngươi tin tưởng và nhất cử nhất động gì do Phong tiểu tử thực hiện bọn ngươi đều nhất nhất làm theo. Thế bọn ngươi ngỡ chất độc bọn ngươi vừa bị ta hạ thủ là tiểu tử có đủ năng lực giúp bọn ngươi giải trừ ư? Lầm rồi.
Lão phụ đến bấy giờ mới dành tia mắt độc ác cho một mình Phong Viễn Quy :
– Lúc ở cạnh con suối ngươi đã giả vờ vài lần khuỵu ngã, chủ ý là tìm cách để ngươi tự mang một vài thương tích. Ngươi ngỡ máu huyết của ngươi được lẻn nhỏ vào túi đựng nước là có thể giúp tất cả bọn ngươi hoặc đề phòng hoặc sau này làm cho mọi độc chất bị hóa giải sao? Ngươi quá thông minh và sự thông minh đó đã hại chính bọn ngươi. Bọn họ đã nhiễm chính chất độc Thống Tâm hoàn nhưng ở cấp độ nghiêm trọng hơn.
Vì thế, trong một hạn kỳ không được quá bảy ngày nếu ngươi không đưa được gã Ẩn Hiệp về đây giao nộp cho ta, bọn ……….