Ẩn Long Đại Hiệp

Chương 27: Hắc Quy đàm để mất Quy Diệp


Đọc truyện Ẩn Long Đại Hiệp – Chương 27: Hắc Quy đàm để mất Quy Diệp

Từ chỗ ẩn nấp kín đáo, Phong Viễn Quy lạnh người nhìn những nhân vật võ lâm Trung Nguyên, tuy không cùng một lúc xuất hiện nhưng cứ khoảng thời gian chưa đến nửa tuần trà là hết nhóm ba nhân vật này lại đến tốp năm sáu nhân vật khác chầm chậm đi lùng sục ngang qua, cho thấy Dĩ Hận cung quả nhiên đã điều động nhiều thật nhiều những cao thủ đến tận Miêu Cương đây.

Họ được lệnh săn lùng Phong Viễn Quy. Dĩ Hận cung thừa biết quyền lực bọn chúng áp đặt lên nhiều cao thủ võ lâm sẽ không còn nữa một khi Phong Viễn Quy nhờ có Thanh Tâm Phục Linh Thảo sẽ nghiễm nhiên thu phục ngược lại những cao thủ từng bị chúng đầu phục.

Những cao thủ võ lâm Trung Nguyên đang truy tìm Phong Viễn Quy, dụng ý là mong qua đó sẽ phát hiện Thanh Tâm Phục Linh Thảo trước. Dĩ Hận cung sẽ càng thêm ung dung tọa vị một khi cả Thống Tâm hoàn lẫn Thanh Tâm Phục Linh Thảo đều nằm trong tay bọn chúng. Dĩ Hận cung sẽ càng nắm trọn quyền sinh sát trong tay hơn nếu Phong Viễn Quy thất bại, hoặc không tìm thấy hoặc có thấy nhưng lại bị Dĩ Hận cung phỗng tay trên.

Nhưng tốp nhân vật võ lâm vẫn luân phiên xuất hiện. Họ lùng sục ráo riết, đến từng tấc đất ngọn cỏ cũng không bỏ qua.

Diễn biến này khiến Phong Viễn Quy chợt có tâm trạng phân vân lo sợ.

Liệu nhóm người Phùng Quỳ Hoa, Liệt Dương lão đạo và những tăng nhân Thiếu Lâm phái có giữ kín tung tích mãi được không? Nhỡ đúng lúc Phong Viễn Quy không thể nào có mặt bên cạnh họ, tung tích của họ vô tình bị phát hiện, họ có phương cách nào vừa tự chi trì sinh mạng lẫn nhau vừa ứng phó nổi trước một lực lượng quá đông những cao thủ thế nào cũng bị Dĩ Hận cung điếu động đến vây bắt họ không?

Phong Viễn Quy cảm thấy không yên tâm vì đã tán đồng với họ việc ly khai một mình.

Những nghĩ lại, Phong Viễn Quy chợt nhớ những nhân vật mà Phong Viễn Quy đang lo lắng đều là những cao thủ thượng thừa. Phùng Quỳ Hoa thì là truyền nhân của tuyệt đại cao nhân một thời: Diệu Đề thần ni. Nhiệt Dương lão đạo đương thời là bậc thế ngoại cao nhân, công phu bản lãnh rất có thể là đệ nhất cao nhân hiện nay của Võ Đang phái. Kể cả Nhị Lão Thần Tăng cũng là cao thủ thượng thừa của phái Thiếu Lâm. Những nhân vật thế này mà nếu Phong Viễn Quy vẫn còn lo cho họ là quá xem thường họ.

Phong Viễn Quy tự gật đầu với cảm nghĩ này :

– “So với ta, từng người trong họ có thể kém. Nhưng nếu họ hợp lại, ta vị tất hơn nổi họ.

Vậy thì hà cớ gì ta quá lo? Một mình ta nếu cần, còn dám đương đầu với nhiều cao thủ đang được Dĩ Hận cung điều động đến, lẽ nào bốn nhân vật như Phùng Quỳ Hoa, Nhiệt Dương lão đạo lại không dám cùng Dĩ Hận cung đương đầu, giả như tình huống đó quả thật có xảy đến? Ta không thể chỉ tin ở ta mà không hoàn hoàn tin vào họ. Trái lại, ta đang mang một trách nhiệm năng nề, trước họ và trước vong linh song thân phụ mẫu ta. Họ sẽ dám liều lĩnh đương đầu cùng Dĩ Hận cung nếu tin rằng ta cũng sẽ vì họ tìm và chiếm hữu cho kỳ được Thanh Tâm Phục Linh Thảo. Ta không được để bất luận ai trong họ phải thất vọng. Ta còn phải cứu La Trúc Quỳnh. Rõ rồi, ta cứ đi.”

Tuy đã có quyết định như thế nhưng Phong Viễn Quy vẫn phục kín một chỗ, chưa tiến hành ngay điều vừa quyết định. Vì vẫn còn một vấn nạn khiến Phong Viễn Quy phân vân.

– “Ta cứ lẳng lặng bỏ đi hay vờ gây kinh động để dẫn dụ những cao thủ do Dĩ Hận cung sai đến chạy đuổi theo ta? Lẳng lặng bỏ đi thì được lợi là sẽ có rất ít người phát hiện, sẽ giảm thiểu số người tranh giành Thanh Tâm Phục Linh Thảo với ta, nhưng sẽ bất lợi là có thể họ sẽ tìm thấy nơi nhóm người Phùng Quỳ Hoa ẩn thân. Còn lôi kéo họ, ta không ngại họ đuổi theo ta, chỉ ngại việc tìm kiếm Thanh Tâm Phục Linh Thảo sẽ khó khăn hơn và ngại nhất là sẽ có người nhận biết đây là kế điệu hổ ly sơn của ta. Họ sẽ càng truy lùng nhóm người Phùng Quỳ Hoa ráo riết hơn. Hành động theo cách nào là thuận tiện nhất đây?”

Nhưng cuối cùng Phong Viễn Quy vẫn có được một quyết định.

Nhờ lúc đó, vừa vặn có một tốp nhân vật đi lùng sục ngang qua, Phong Viễn Quy tình cờ nghe tiếng một nhân vật cố tình thì thầm với những nhân vật cùng đi, như thế này :

– Ở Miêu Cương có lắm loài kỳ hoa dị thảo trông đều lạ mắt, biết loại nào là thứ chúng ta đang cần để nhanh tay thu thập trước và thoát kiếp nô tài, luôn bị người sai khiến?

Lập tức có tiếng nhắc nhở của nhân vật khác, át giọng người vừa lên tiếng, đã vô tình làm lộ dụng ý của họ đang khi giả vờ tiến hành lùng sục :

– Suỵt! Tìm bằng mắt chứ không phải bằng miệng. Cứ tìm cho được đã rồi hãy liệu tính sau. Đi!

Phong Viễn Quy nhẹ nhõm. Vậy là những cao thủ đến đây không chỉ lùng sục nhóm người Phong Viễn Quy theo lệnh Dĩ Hận cung, dụng ý khác của họ còn là tự tìm thấy Thanh Tâm Phục Linh Thảo cho chính họ.

Yên tâm, Phong Viễn Quy đơn thân độc lực lao đi.

Vút!

Thân pháp của Phong Viễn Quy lúc này đã quá thượng thừa. Không một ai có thể phát hiện cho dù Phong Viễn Quy cũng đang đi tìm như họ. Có khác chăng là họ lo tìm Thanh Tâm Phục Linh Thảo, còn Phong Viễn Quy thì trước hết lo tìm Hắc Quy đàm.

– “Đó phải là một nơi thật tối tăm, ẩn chứa bên trong phải là một đầm nước to rộng.

Thật tiếc, trước kia ta hạ thủ lão Bán Nhật Quỷ Bán Nhật Nhân quá sớm, chưa kịp dò hỏi lão về địa điểm tọa lạc Hắc Quy đàm. Khi đó ta kém thật, tại sao không tiên liệu trước sẽ có lúc ta cần tìm đến Hắc Quy đàm?

Vừa thần tốc lao đi và vừa ngẫm nghĩ lan man, chỉ suýt nữa Phong Viễn Quy bỏ qua một địa điểm vừa thoáng loáng qua trong ánh mắt.

Phong Viễn Quy dừng lại, nấp vào một chỗ kín và ngước mắt thìn lên cao.

Xa xa phía trước, khoảng ba mươi trượng là một vách đá vừa thẳng đứng vừa chằng chịt đầy những dây leo bám vào, có một chỗ dây leo mọc thật dầy. Phong Viễn Quy đoán ở đấy thế nào cũng có một động khẩu. Chỉ như thế mới có thể giải thích vì sao ở đấy đám dây leo sinh trưởng nhiều hơn.

Toan động thân lao đến vách đá, chợt tai Phong Viễn Quy bất đồ bắt được một chuỗi những thanh âm huyên náo mơ hồ.

Chầm chậm nghiêng đầu về phía vừa tình cờ bắt được chuỗi thanh âm, Phong Viễn Quy sau một lúc ngắn ngưng thần nghe ngóng chợt có một sát na lâm phải tâm trạng bực tức và phẫn nộ.

Có như thế vì Phong Viễn Quy vừa vô tình nghe thêm một loạt thanh âm huyên náo mơ hồ nữa. Nhưng nhờ lần này là cố tình lắng nghe nên Phong Viễn Quy phát giác trong đó có tiếng nữ nhân. Và thanh âm của nữ nhân này một khi lọt vào tai liền gợi nhớ đến hình ảnh một giai nhân tuy xinh đẹp nhưng lại có tâm địa phản phúc vô thường. Phong Viễn Quy đang nhớ đến Hoa Thạch Thảo. Vì thanh âm đó chính là của nàng. Là thanh âm huyên náo vì nàng dường như đang lâm địch.

Nàng là thuộc hạ trung thành của Dĩ Hận cung, địch nhân của nàng chỉ có thể là một vài cao thủ võ lâm từng bị nàng bắt ép phải phục Thống Tâm hoàn, nay có cơ hội họ chỉ muốn giết nàng để thỏa lòng oán hận.

Phong Viễn Quy ngoảnh mặt đi, lại đưa mắt nhìn đám dây leo um tùm lúc nãy định lao đến vách đá để leo lên. Phong Viễn Quy quyết định cử phó mặc sinh mạng nàng cho số phận. Đó là điều tất yếu một khi nàng đã cố tình chọn cho nàng con đường của riêng nàng.

Nhưng đã là con người thì kể cũng lạ. Đã quan tâm đến nhau dù là yêu thương hay ghét hận, càng bắt bản thân đừng nghĩ đến nhau thì trong thâm tâm lại cứ nghĩ đến. Phong Viễn Quy mắt thì nhìn những đám dây leo nhưng hầu như trong tâm tưởng chỉ hiển hiện mỗi bóng hình, là hình ảnh của Hoa Thạch Thảo thuở nào.

Hình ảnh đó hiện lên càng lúc càng rõ, khiến Phong Viễn Quy cảm thấy tự giận thân.

Chỉ muốn xóa bỏ hình ảnh này vĩnh viễn, Phong Viễn Quy lập tức bật người lao đến vách đá quyết quên nàng đi bằng cách cứ chú tâm tìm cho được Hắc Quy đàm.

Vách đá quá cao và quá thẳng đứng, để có thể vận dụng khinh công và leo lên mà không gây phương hại gì cho bản thân, Phong Viễn Quy nhờ tập trung toàn bộ ý lực nên dễ dàng xóa bỏ hoàn toàn hình ảnh của nàng.

Khoan khoái và nhẹ nhõm, Phong Viễn Quy lúc thì nép vào đám dây leo, bám sát vách đá, lúc thì lộ thân hoàn toàn, thoăn thoắt dựa vào những sợi dây leo để thăng tiến lên cao.

Chợt, từ một kẽ đá, Phong Viễn Quy lại bắt được chuỗi thanh âm rõ mồn một của Hoa Thạch Thảo :

– Ta chỉ vì tiền đồ của Bát động mới cam chịu khuất tất và chịu sự sai khiến của Dĩ Hận cung. Nếu bọn ngươi vẫn chấp nê bất ngộ, muốn mãi mãi sống kiếp nô tài, thì được, cứ giết cho được ta rồi hãy phá hủy toàn bộ đám Thanh Tâm Phục Linh Thảo này theo lệnh lệnh độc ác của chủ nhân bọn ngươi. Đỡ chiêu!

Phong Viễn Quy rúng động, cuống cuồng vạch dây leo, tìm cho được kẽ đá vừa vô tình đưa thanh âm của Hoa Thạch Thảo đến.

Tìm được kẽ đá, Phong Viễn Quy lại thêm cuống cuồng. Thứ nhất, kẽ đá chỉ là kẽ đá, có đưa được thanh âm từ đâu đó ở mãi bên trong ra đến tận ngoài này đã là may, đâu phải một ngách đá to rộng để Phong Viễn Quy mặc tình chui vào? Thứ hai, thanh âm từ trong đó vẫn cứ vang ra, càng khiến Phong Viễn Quy thêm khẩn trương.

– Bát động nếu không nhờ Dĩ Hận cung cứu tử, năm mươi mấy năm trước đã bị Vô Ưu đảo hủy diệt rồi. Chính ngươi có tâm địa phản phúc mới dụng công kiến tìm và quyết bảo toàn đám dược thảo này chờ dâng tận tay cho tiểu tặc họ Phong từng giở trò đồi bại mê hoặc ngươi. Bọn ta đành phải giết ngươi, trước là trừ hại cho cung Dĩ Hận, sau là phá hủy đám dược thảo, để xem Phong tiểu tặc còn dựa vào đâu đối đầu bổn cung. Hãy nạp mạng đi thôi.

Ào…

Phong Viễn Quy càng nghe càng rúng động, vội vạch nát đám dây leo, hy vọng sẽ phát hiện một lối bất ngờ nào đó có thể mau chóng đưa bản thân đến chỗ Hoa Thạch Thảo.

Ầm!

Có tiếng Hoa Thạch Thảo hộc lên một vài thanh âm đau đớn :

– Bọn ngươi đã bất nhân, chớ trách ta bất nghĩa. Hự! Xem đây!

Phong Viễn Quy chợt phát hiện một hốc đá vừa nhỏ vừa có vẻ ăn thật sâu vào tận bên trong lòng núi.

Chính từ hốc đá này lập tức vang ra tiếng nhiều người kêu kinh ngạc :

– Tu La Bạch Ngọc Chướng? Hoa Thạch Thảo ngươi sao am hiểu công phu đã tuyệt truyền từ lâu này?

Hoa Thạch Thảo rít lên :

– Đừng gọi ta là Hoa Thạch Thảo nữa. Hãy nghe cho rõ đây, ta ở họ Quân, là hậu nhân đích thực cửa Tu La động chủ của cả Bát động. Chính Dĩ Hận cung đã dùng thế lực đảo Vô Ưu tàn sát Tam tiên Bát động. Ta vì muốn phục hận nên bấy lâu mới giả vờ thuận phục Dĩ Hận cung. Nếu bọn ngươi còn chút nào lòng trung thành với Tu La động chủ, hãy thôi ngay những hành vi bọn ngươi đang mù quáng tuân theo cung Dĩ Hận.

Phong Viễn Quy cố thu người thật nhỏ đau đớn rướn người từng chút một vào nơi vừa phát hiện.

Đến một chỗ đã phần nào mở rộng hơn, Phong Viễn Quy lại nghe Hoa Thạch Thảo.

kêu rú lên vì bị chưởng thương :

– Bọn ngươi cam tâm làm nô tài thuộc hạ mãi mãi cho cung Dĩ Hận thật sao? Muốn phá hủy Thanh Tâm Phục Linh Thảo, trừ phi bọn ngươi đủ bản lãnh vượt qua xác chết của ta. Hự! Xem chưởng.

Ào…

Phong Viễn Quy đến một lúc ngừng nghỉ cũng không dám, vội bươn bả chui nhanh vào.

Ầm!

Có tiếng Hoa Thạch Thảo rú lên :

– Đừng! Ta van bọn ngươi đừng nhẫn tâm hủy hoại Thanh Tâm Phục Linh Thảo. Muốn giết ta cứ giết, đừng hành động độc ác như thế. A… a…

Biết sẽ quá muộn nếu không kịp có hành động nào cấp thời Phong Viễn Quy cuống cuồng phát thoại, quát vọng nào trong :

– Phong mỗ đến đây, kẻ nào dám chạm đến Thanh Tâm Phục Linh Thảo sẽ chết.

Nhưng đáp lại tiếng Phong Viễn Quy quát chỉ là một mệnh lệnh vừa độc ác vừa bất cận nhân tình.

– Cứ châm hỏa dược. Nơi này cũng sẽ là chỗ táng thân lĩnh viễn của đôi cẩu trệ, nữ bại hoại nam dâm ô. Tiến hành đi. Được rồi. Lui!

Hai tiếng “hỏa dược” làm toàn thân Phong Viễn Quy vụt giá lạnh.


Do giá lạnh toàn thân nên Phong Viễn Quy cứ vô tình nằm yên bất động.

Ầm!

Đất đá rung chuyển.

Rào! Rào!

Phong Viễn Quy theo bản năng cố tìm cách quay ngược thân người, cuộn tròn như con sâu, tận dụng mọi năng lực để đưa được đầu ra phía ngoài, chân đạp mạnh vào trong.

Đang bường ra, đất đá lại rung chuyển Ầm! Ầm!

Rào! Rào!

Biết sẽ bị loạn thạch chôn sống nếu không mau mau thoát, Phong Viễn Quy bất chấp lối xuyên sơn đạo quá hẹp cứ phóng người trườn ào ra.

Ầm! Ầm!

Rào! Rào!

Loạn thạch rơi mịt mù, lối xuyên sơn đạo cũng sắp bị tắt nghẽn, Phong Viễn Quy trong tư thế nằm trườn, điên cuồng quật loạn chưởng kình về phía trước bằng lọi giá phải khai thông xuyên sơn đạo.

Ầm! Ầm!

Rào! Rào!

Rồi cũng đến lúc có nhiều loạn thạch nện tới tấp vào đầu và vào thân Phong Viễn Quy.

Bộp! Bộp!

Biết sẽ mất mạng nếu bị ngất đúng vào lúc này, Phong Viễn Quy vừa gào vang vừa tiếp tục khai thông xuyên sơn đạo.

Rào! Rào!

Tiếp đó, Phong Viễn Quy chẳng còn biết gì nữa. Màn đêm đen vĩnh hằng đã nhẹ nhàng phủ chụp hoàn toàn Phong Viễn Quy.

* * * * *

– Tỉnh rồi.

– May thay vẫn chưa đến nỗi mất mạng. Vô lượng thọ Phật.

– A di đà Phật! Di vật tổ sư cũng hãy còn. Cả kiếm lệnh của Võ Đang vẫn không bị loạn thạch vùi lấp. Tạ ơn Phật tổ vẫn còn độ trì phù hộ Phong minh chủ. A di đà Phật!

Từng loạt từng loạt những câu nói như thế lần lượt giúp Phong Viễn Quy hồi tỉnh. Chầm chậm mở mắt ra, Phong Viễn Quy rồi cũng nhìn thấy lần lượt những gương mặt vừa quen thuộc vừa đang nửa lo lắng nửa vui mừng nhìn chàng.

Có Phùng Quỳ Hoa đang rưng rưng ngấn lệ, lau đi lau lại mãi khuôn mặt có lẽ vẫn còn lấm lem nhiều bụi đất của Phong Viễn Quy, hôn phu nàng.

Có Nhiệt Dương lão đạo trầm nặng sắc mặt, hễ nhìn Phong Viễn Quy một lúc là lại đưa mắt cảnh giác nhìn quanh.

Có Phương trượng Ngộ Giới và Nhị Lão Thần Tăng chốc chốc lại thở dài não nuột.

Phong Viễn Quy hạ thấp dần ánh mắt xuống, quyết tìm thêm một khuôn mặt hoặc chí ít cũng là một thân hình bất động mà chưa lúc nào Phong Viễn Quy mong được nhìn thấy như lúc này.

Hiểu ý Phong Viễn Quy, Phùng Quỳ Hoa bật khóc òa lên :

– Quỳnh muội đã… đã chết rồi. Đêm qua… đêm qua Quỳnh muội có lai tỉnh một lúc.

Nàng nói… nàng nói…

Phong Viễn Quy không còn nghe gì nữa, nếu không mãi lẩm bẩm có lẽ lại hôn mê bất tỉnh một lần nữa :

– Quỳnh muội chết rồi? Chết rồi? Chết thật rồi ư? Ta… ta…

Phương trượng Ngộ Giới thở dài :

– Minh chủ thất tung có đến bảy ngày. Lệnh muội do tử kỳ đã điểm nên cam nhận số phận an bài. Có chăng lệnh muội thất vọng vì không được nhìn thấy Minh chủ lần cuối.

Lệnh muội có nhờ bần tăng chuyển lời, rằng lệnh muội rất hổ thẹn vì hành vi trước đây.

Những mong Minh chủ thay lệnh muội báo thù cho La gia, vốn cùng Tứ lão Kỳ Liên đều là gia thuộc trung thành Vô Ưu đảo. Nghĩ lại, mọi hành vi của Vô Ưu đảo chỉ đáng thương hơn là đáng trách.

Có nhiều cách để giúp một người vượt qua trạng thái bị đả kích nghiêm trọng. Và cách như Phương trượng Ngộ Giới vừa thực hiện quả là hữu hiệu đối với Phong Viễn Quy. Chính Ngộ Giới đã giúp Phong Viễn Quy khôi phục nhận thức, buộc phải suy nghĩ theo từng câu nói châm rãi cứ đều đều đưa vào tai.

Phong Viễn Quy cũng bắt bản thân phải suy nghĩ và một câu hỏi đầu tiên được bật ra khỏi miệng Phong Viễn Quy :

– Đã bảy ngày rồi sao?

Nhiệt Dương lão đạo chợt lên tiếng :

– Chúng ta cần tìm nơi ẩn náu ngay. Bọn họ tuy đã triệt thoái, lui cả về Trung Nguyên nhưng sao bần đạo vẫn có cảm nhận còn người đang lén lút giám sát chúng ta.

Phùng Quỳ Hoa xốc Phong Viễn Quy lên :

– Cũng cần tìm nơi tránh sáng cho đại sư Ngộ Giới. Kẻo không lại lâm cảnh như Trúc Quỳnh.

Tuy phải chịu để Phùng Quỳ Hoa đỡ đứng dậy, nhưng Phong Viễn Quy vẫn giận thân và giận lây đến mọi người :

– Sao chẳng một ai hỏi vãn sinh về Thanh Tâm Phục Linh Thảo? Có phải chư vị đã biết vãn sinh bị thất bại rồi ư?

Ngộ Giới thở ra :

– A di đà Phật. Thiên ý là thiên cơ không ai nỡ oán trách sự thất bại rõ mười mươi của Minh chủ. Vì theo người của Dĩ Hận cung hầu như cố ý loan tin rằng toàn bộ chỗ dược thảo cần có và cả sinh mạng của Minh chủ nữa đều bị bọn chúng dùng hỏa dược tiêu huỷ. Nhưng nhờ đó mọi người mới biết Minh chủ bị nạn ở đây nên lo khẩn trương kiếm tìm. Nếu đến Minh chủ còn bị suýt mất mạng thế này thì chỗ dược thảo kia một khi chịu đến bảy ngày vùi dập che lấp, chúng sống được sao? Mạng người còn là may rồi, hãy chờ khôi phục mới lo toan đến mọi chuyện khác. Đi thôi!

Phong Viễn Quy chợt giữ Phùng Quỳ Hoa lại :

– Quỳ Hoa muội! Đâu là nơi mọi người tìm thấy ta?

Phùng Quỳ Hoa chỉ tay về đám loạn thạch chồng chất lổn ngổn trước đó một quãng :

– Suốt nhiều ngày thay nhau đi dò tìm tung tích Phong ca, mãi đến đêm qua, khi đến lượt Nhiệt Dương bá bá đi tìm mới nghe tin Phong ca bị thất tung vì lọt nào chỗ chúng phục sẵn hỏa dược. Mọi người chạy đến đây thì phát hiện Phong ca tuy mê man nhưng vẫn vô thức chùi người mãi ở giữa đám loạn thạch. Muội có nghe Phong ca ú ớ gọi nào là dược thảo nào là Thạch Thảo. Kỳ thực Phong ca gọi thứ nào trong hai thứ thảo đó?

Phong Viễn Quy tuyệt vọng nhìn đám loạn thạch vô lề vô lối. Chúng chồng chất và phá hủy hầu hết những dây leo bám bên ngoài vách đá cao sừng sừng :

– Nếu quả thật ta có gọi thì gọi cả hai.

Và Phong Viễn Quy sầu thảm kể cho họ nghe những gì đã diễn ra trước lúc những hỏa dược bị châm nổ.

Nghe xong, Phùng Quỳ Hoa thở dài, đưa mắt tìm quanh đám loạn thạch :

– Phong ca do kịp chui nhanh ra, tạm thoát chết vì uy lực của hỏa dược. Nếu Thạch Thảo quả đúng là người như thế, nàng liều chết vì dược thảo, muội e rằng…

Nhiệt Dương lão đạo gật gù :

– Mấy ngày qua bần đạo có nghe Quỳ Hoa nói về yêu nữ họ Hoa. Hóa ra nàng ta có ẩn tình, tuy có gây thất vọng cho Minh chủ nhưng dù sao nàng vẫn vì đại cục, vì ngấm ngầm toan tính chuyện đối đầu Dĩ Hận cung. Nàng tuy thảm tử nhưng vẫn đáng bậc trung lương nữ anh kiệt. Chúng ta có muốn mong nàng toàn mạng cũng chỉ là hoài vọng.

Phong Viễn Quy đành đưa mắt nhìn chỗ dây leo còn sót lại trên cao :

– Cũng là tìm nơi ẩn náu, sao chúng ta không thử chui vào chỗ đó thám thính một lần?

Phùng Quỳ Hoa khấp khởi hy vọng :

– Nếu đó là lối dẫn đến Hắc Quy đàm như Phong ca đoán, cũng có thể này còn nhiều địa điểm để Thanh Tâm Phục Linh Thảo sinh trưởng. Cũng đáng mạo hiểm một lần.

Nhiệt Dương lão đạo ước lượng độ cao của vách đá :

– Bần đạo sẽ lên trước. Nếu có thể sẽ dòng dây leo xuống cho mọi người thuận tiện hơn.

Phong Viễn Quy trao kiếm lệnh Võ Đang cho lão đạo :


– Xin được kính cẩn giao hoàn. Đành phiền lão đạo trưởng một phen.

Nhiệt Dương lão đạo nghiêm cẩn nhận lại kiếm lệnh, đoạn chỉnh dung bảo :

– Đây là báu kiếm Thái A. Với báu vật này bần đạo sẽ có cách giúp tất cả dễ dàng vượt lên.

“Vù!”

Nhiệt Dương lão đạo bật tung người lên cao độ ba trượng, dùng Thái A bảo kiếm phạt mạnh vào vách đá, lưu lại một vệt lõm đủ để đặt chân.

Choang…

Mượn chấn lực của lần chạm kiếm, Nhiệt Dương lão đạo đảo bộ lăng không bật tung lên thêm ba trượng nữa rồi lại phạt kiếm.

Choang!

Cứ như thế Nhiệt Dương lão đạo thực hiện đủ chín lần. Ở lần thứ mười, lão đạo thay vì phạt kiếm thì chỉ cần vươn tay là nắm được vào đoạn dây leo thấp nhất của đám dây leo còn sót lại trên vách đá.

Lão đạo nhẹ nhàng leo lên, chui khuất lấp vào sau đám dây leo.

Một thoáng sau lão đạo nhô đầu ra, chỉ cần đưa tay vẫy gọi là mọi người hiểu.

Một trong Nhị Lão Thần Tăng gật đầu :

– Khinh thân pháp “Vân Long Tam Hiện” đã được Nhiệt Dương đạo hữu luyện đến bậc đại thành, có thể thi triển như thế mà không cần một lần chạm chân. Lão nạp sẽ giúp Phong minh chủ cùng lên!

Phùng Quỳ Hoa nhẹ lắc đầu :

– Tiểu nữ tự lượng sức có thể đưa Phong ca lên được. Chỉ nhờ thần tăng, nếu có thể, hãy bám theo sau, giúp tiểu nữ phòng ngừa bất trắc.

Ngộ Giới phương trượng chép miệng :

– “Thiên Mã Hành Không” khinh thân pháp của Phùng bang chủ cũng đạt mức thượng thừa. Chỉ cần tự tin vào bản thân, bần tăng nghĩ chẳng cần ai giúp Phùng bang chủ.

Phong Viễn Quy cảm kích :

– Phương trượng thật khéo khích lệ. Đúng là Quỳ Hoa muội đang cần những lời như thế. Muội thực hiện được. Ta tin như thế và tuyệt đối tin ở muội.

Phùng Quỳ Hoa mỉm cười :

– Cũng như lần giải cứu cho Thạch trưởng lão chứ gì? Được muội sẽ tự tin, quyết không để Phong ca thất vọng. Chuẩn bị nha! Lên!

Vù!

Nhờ đó, nhất là nhờ công phu ảo diệu “Thiên Mã Hành Không”, tuy Phùng Quỳ Hoa có mang theo Phong Viễn Quy nhưng với đều đều ba trượng chiều cao là có một chỗ đặt chân nên Phùng Quỳ Hoa dễ dàng đưa Phong Viễn Quy đến đích.

Tiếp đó là một thần tăng đưa Ngộ Giới phương trượng cùng lên.

Đến lượt vị thân tăng cuối cùng dù chỉ có một mình nhưng để vượt hết độ cao đó thì có phần chậm.

Nhiệt Dương lão đạo do chờ sẵn nên vội hỏi :

– Phật huynh lên chậm vì phải dụng lực phá hủy mọi chỗ đặt chân?

Vị thần tăng đó khiêm nhượng đáp lời :

– Cẩn tắc vô ưu. A di đà Phật! Lão nạp chỉ muốn nếu phải về chầu Phật tổ thì xác phàm này được gởi tại sơn môn tệ phái vẫn tốt hơn là ở Miêu Cương này.

Phùng Quỳ Hoa ngưỡng mộ :

– Tiểu nữ được biết ở Thiếu Lâm có một tuyệt kỹ gọi là Thiên Phật Cước, ắt hẳn thần tăng cứ mỗi lần đặt chân là dùng tuyệt kỹ này phá hủy từng chỗ một?

Ngộ giới xua tay :

– Mọi người ở đây đều là cao thủ cả, chẳng nên mãi tâng bốc nhau làm gì. Chỉ mong sao những gì võ lâm Trung Nguyên đang kỳ vọng vào chúng ta, sẽ không khiến những đại cao thủ như chúng ta mất mặt. Đi tiếp thôi.

Nhiệt Dương lão đạo dành phần đi trước :

– Bần đạo nhờ lên trước nên kịp phát hiện, đúng là ở bên trong có những luồng gió mang theo hơi nước thoát ra. Hy vọng đó chính là Hắc Quy đàm.

Lối đi càng lúc càng tối và nhiều chỗ trơn trượt do bị bám rong rêu.

Phong Viễn Quy chợt than :

– Ở nơi này thật khó mong tìm thấy cây quả. Chư vị đại sư liệu có thể ngã mặn nếu chúng ta tình cờ săn được thú rừng?

Phùng Quỳ Hoa phì cười :

– Phong ca đã bảy ngày không ăn. Muội có sẵn lương khô nhưng chưa thể cho Phong ca dùng vì chưa tìm thấy nước. Phong ca hãy cố nhẫn nại chịu đựng một lúc.

Phong Viễn Quy nuốt nước bọt :

– Nếu được ăn no, ta nghĩ, ta sẽ mau chóng phục hồi, không cần phiền muội dìu ta đi thế này.

Ở phía trước có tiếng Nhiệt Dương lão đạo gọi vọng lại.

– Đã nghe tiếng nước chảy. Có thể là mạch nước sẽ dẫn chúng ta đến Hắc Quy đàm.

Mọi người nghe thế càng nhanh chân hơn, nhất là Phong Viễn Quy và Ngộ Giới đại sư đang cần một chỗ nghỉ vì đã quá mệt.

Vây quanh mọi người lúc này chỉ còn là một màn đêm đen vĩnh hằng. Ai cũng biết họ đang lang thang giữa một lòng núi to rộng, tuyệt nhiên không một chút ánh dương quang nào lọt vào.

Và có lẽ lòng núi phải lớn lắm vì khi đã đến lúc lên tiếng, thanh âm của Nhiệt Dương lão đạo vang ngược lại phía sau, mãi thật lâu mới tạo thành phản âm vọng hồi :

– Chúng ta sắp đến nơi rồi, bần đạo đoán như vậy. Chư vị có nghe âm thanh tiếng thác đổ mơ hồ vọng đến không?

Phùng Quỳ Hoa tỏ ra lo ngại :

– Trong lòng núi nếu có tiếng thác đổ, chúng ta cần có ánh sáng để nhìn, kẻo chẳng thấy gì lại sảy chân rơi vào địa tuyệt.

Mọi người dừng lại và loay hoay tìm cách tạo một ngọn đuốc.

Được một lúc, Nhiệt Dương lão đạo chợt chép miệng :

– Một nửa tăng bào của Phật huynh là đủ rồi. Nếu phải cần thêm, bần đạo có lẽ cũng đến lượt hiến tặng một nửa đạo bào. Cùng chung chia hoạn nạn phải như thế mới được.

Có tiếng bật hỏa tập và trước khi ngọn đuốc tự tạo có thể cháy sáng thì mùi vải khét đã lan tỏa ra xung quanh.

Phong Viễn Quy thở dài nhìn một trong Nhị Lão Thần Tăng quả nhiên chỉ còn lại nửa mảnh tăng bào quấn quanh người :

– Nếu vãn sinh nhanh chân hơn, chúng ta đã có Thanh Tâm Phục Linh Thảo từ lâu, đâu đến nỗi khổ nhọc như thế này?

Chợt có tiếng Phùng Quỳ Hoa suýt soa :

– Nếu không khổ nhọc chúng ta đâu nhìn thấy cảnh quang độc nhất vô nhị này. Cần phải đến gần hơn mới được.

Phong Viễn Quy lúc bấy giờ mới nhìn đến cảnh quang. Quả đúng như Phùng Quỳ Hoa vừa bảo, xa xa trước mặt mọi người là một dải nước tung bọt trắng ngần vẫn liên tục, từ mãi trên cao thật cao đổ xuống nhưng lại đổ vào chỗ nào đó mà nếu đứng ở đây không ai có thể nhìn thấy hoặc đoán biết.

Theo chân Nhiệt Dương lão đạo, Phùng Quỳ Hoa đỡ Phong Viễn Quy tiến dần lên một mặt thạch bàn vừa to rộng vừa cứ dốc nghiêng lên cao.

Lúc lên đến chỗ cao nhất của mặt thạch bàn ai nấy đều tự rùng mình chấn động.

Dải nước vẫn ở trước mặt và cách họ có đến mười trượng hơn. Và nếu nhìn đến chân của mặt thạch bàn thì eo ơi, mặt thạch bàn bây giờ lại dốc nghiêng dần xuống dưới, bị mất hút một cách đột ngột vào một miệng vực lởm chởm đá. Đồng thời chính miệng vực lúc này, cũng như mãi mãi sau này, đang há to miệng tham lam nuốt hết toàn bộ dải nước tuôn đổ xuống, không sót lấy một hạt.


Phùng Quỳ Hoa rùng mình một lượt nữa :

– Nếu chúng ta không có đuốc hoặc giả bây giờ có ai đó trong chúng ta lỡ sảy chân rơi xuôi theo triền dốc này, ai biết được đáy vực sâu bao nhiêu và thác nước đang tuôn trút kia hoặc độ sâu của cái vực cái nào sẽ lấy mạng chúng ta?

Ngộ Giới chầm chậm lắc đầu :

– Đáy vực có lẽ rất sâu. Vì một thác nước to như thế này, lại tuôn chảy cả vào vực vậy mà tiếng nước chạm đáy chỉ còn là những thanh âm mơ hồ vang đến tai chúng ta. Lẽ nào ở mãi dưới đó mới là Hắc Quy đàm?

Nhiệt Dương lão đạo chợt huơ đuốc thành vòng :

– Nhìn kìa! Thạch bàn chúng ta đang đứng vì khum khum tròn giống bát úp, có thể hiểu đây là lưng của thạch quy. Xung quanh thì có bốn doi đá chạy tỏa ra chính là bốn chân rùa.

Tuy không nhìn thấy đầu rùa vì ẩn đâu đó sau màn nước phía trước nhưng vẫn có thể bảo chúng ta đã đến Hắc Quy đàm.

Phong Viễn Quy nhìn theo cách diễn giải của lão đạo. Và vì ngờ ngợ đoán biết nơi nào cần đến nên Phong Viễn Quy chực hạ thấp giọng bảo Phùng Quỳ Hoa :

– Muội hãy tìm một hòn đá đủ to, đủ nặng, thử ném xuyên qua màn nước xem sao?

Một trong Nhị Lão Thần Tăng liền ứng tiếng :

– Lão nạp cũng vừa có ý nghĩ đó. Để lão nạp làm cho.

Và mọi người nghi nghi hoặc hoặc nhìn lão tăng vận dụng toàn bộ chân lực quẳng thật mạnh một hòn đá chỉ to bằng hai đầu người gộp lại vào màn nước trắng ngần.

Vù!

Hòn đá chạm vào màn nước thay vì lao xuyên qua thì lại bi áp lực cực mạnh của cả khối nước đùa mạnh xuống, rơi mất hút vào miệng vực không biết đâu là đáy.

Nhiệt Dương lão đạo tái mặt :

– Cứ nhìn đó thì biết, sẽ không ai trong chúng ta đủ lực lao xuyên qua màn nước. Việc tìm kiếm Thanh Tâm Phục Linh Thảo để giải đại nạn cho võ lâm một lần nữa lại thất bại.

Nhưng Phong Viễn Quy bảo :

– Vãn sinh qua được nếu có đủ thời gian chờ khôi phục nguyên vẹn công phu.

Phùng Quỳ Hoa thất kinh :

– Phong ca đừng quá mạo hiểm. Lần này sinh mạng của Phong ca kể như…

Phong Viễn Quy đưa cao cánh tay tả cho mọi người nhìn :

– Vãn sinh vẫn còn giữ đệ Nhị pháp bảo Miêu Cương, vòng Huyền Thiết Phi Cang. Đây là vật tỵ thủy, hai chữ “Phi Cang” dường như còn có ý nghĩa sẽ là vật tạo một lực nào đó vừa ngăn, tách dòng thác nước vừa giúp người đeo nó có đủ sức chịu đựng để lao vượt qua. Vãn sinh đã liệu tính cả rồi. Chính vãn sinh sẽ thử nghiệm.

Mọi người nhìn cả vào Phong Viễn Quy. Một lúc sau Ngộ Giới mới lên tiếng :

– Vì đại nghĩa chấp nhận diệt thân. A di đà Phật, chỉ nội câu nói này thôi và chưa cần thực hành nghĩa cử cũng đủ thấy Minh chủ xứng đáng là đại ân nhân của toàn thể võ lâm. Tịnh Vô Tịnh Hư, có lẽ phiền nhị vị bá bá thay Minh chủ, cùng vượt qua thác nước.

Nhị Lão Thần Tăng vội cúi đầu lãnh lệnh :

– Đệ tử tuân lệnh Chưởng môn.

Nhưng lão Nhiệt Dương chợt hắng giọng :

– Nhị vị Phật huynh còn nhiều trọng trách, nào là bảo hộ pháp giá Phương trượng, nào là Hộ pháp Tổ Sư đường. Không như bần đạo đã lâu nay chỉ lo vân du hạc nội mây ngàn, dẫu có hy sinh tính mạng cũng không có gì vướng bận. Hãy để bần đạo đảm trách phần việc mạo hiểm này.

Để tỏ rõ quyết tâm, Nhiệt Dương lão đạo còn trịnh trọng giao kiếm lệnh Thái A cho Phong Viễn Quy :

– Giữ kiếm lệnh này, bần đạo mong Minh chủ tùy nghi sử dụng giúp tệ phái Võ Đang vượt qua kiếp nạn. Hãy tìm một đệ tử thật xứng đáng trao lại trọng trách chấp Chưởng môn hộ. Bần đạo đã thật sự tin vào Minh chủ.

Phong Viễn Quy miễn cưỡng nhận kiếm :

– Vãn sinh thật thẹn vì mãi được chư vị trưởng bối gọi là Minh chủ. Nhưng vì Võ Đang phái, vãn sinh xin tiếp nhận.

Và Phong Viễn Quy trao vòng Huyền Thiết Phi Cang cho lão đạo :

– Hãy bảo trọng! Có pháp bảo này vãn sinh tin chắc lão đạo trưởng thành sự. Hẹn gặp lại!

Phùng Quỳ Hoa chợt đề xuất :

– Vượt qua bên kia ắt thế nào bá bá cũng cần có ánh sáng. Bên này mọi người nhìn đã đủ rồi. Bá bá hãy mang đuốc theo.

Một thần tăng vội dập tắt ngọn đuốc và trao qua lão đạo :

– Chờ qua bên kia hãy thắp lên. Cầu mong Phật tổ độ trì, giúp đạo huynh mã đáo thành công.

Màn đêm đen lại hiện hữu và ai cũng nghe giọng của lão đạo chợt khàn đi :

– Bần đạo quyết quay lại. Tạm biệt!

Và “vù”, một tiếng, có lẽ lão đạo đã phi thân lao đi.

Nhưng lạ thay, tiếp ngay sau đó lại có tiếng không khí xao động một lượt nữa.

“Vù!”

Phong Viễn Quy động tâm :

– Quỳ Hoa muội!

Phùng Quỳ Hoa đặt tay lên người chàng :

– Muội vẫn ở cạnh Phong ca đây. Có lẽ vừa có người bám sát theo sau Nhiệt Dương bá bá.

Đến lượt Ngộ Giới lên tiếng.

– Tịnh Vô, Tịnh Hư!

Hai thanh âm lần lượt đáp lại :

– Là nhân vật nào đó vẫn lẳng lặng bám theo chúng ta đúng như Nhiệt Dương đạo huynh nghi ngờ. Nhân vật này có thể vượt qua vách đá bên ngoài, lại bám sát chúng ta và không gây tiếng động, đủ hiểu đấy cũng là cao thủ thượng thừa. Nhiệt Dương đạo huynh e nguy mất.

Không thể đoán biết kẻ lẻn theo là ai, Phong Viễn Quy chợt chùng giọng :

– Quỳ Hoa muội hãy mau đưa ta đến cạnh Ngộ Giới đại sư. Sau hãy cùng Nhị Lão Thần Tăng giới bị cẩn thận. Nếu có người từ sau màn nước lao ngược trở ra, cứ xuất kỳ bất ý đồng loạt ra tay chế ngự. Một người cũng chế ngự, mà có đến hai cùng lao ra vẫn cứ tiên hạ thủ vi cường Nhất định phải ngăn kẻ này lại.

Phùng Quỳ Hoa có lẽ đang rút khí giới.

Keng!

Nàng bảo :

– Muội chỉ lo kẻ đó sẽ bất thần ám toán Phong ca hoặc Ngộ Giới đại sư.

Phong Viễn Quy hừ nhạt :

– Ta không thấy y, ngược lại y cũng chẳng thể thấy được ta. Cứ ngăn y lại. Ta dù chết cũng không hối hận.

Phong Viễn Quy được đặt gần Ngộ Giới. Có tiếng Ngộ Giới thì thầm :

– Minh chủ không tiếc mạng, bần tăng cũng không tiếc. Tinh Vô, Tịnh Hư, cứ tuân theo sự phân phó của Minh chủ. Bổn Phương trượng tán thành cách tiên hạ thủ vi cường. Cứ chế ngự địch nhân trước, sau sẽ liệu xử.

Không gian vì thế cũng chùng lại, chỉ còn tiếng động mơ hồ của thác nước rơi vào đáy vực sâu thật sâu vang lên.

Chợt…

– A… a….

Một loạt tiếng thét thất thanh từ bên kia màn nước vang đến tai mọi người.

Biết đã đến lúc Phong Viễn Quy trầm hẳn lời phát thoại :

– Ngưng thần chuẩn bị. Hễ có tiếng động là nhất loạt đánh.

Nhưng phải một lúc khá lâu mọi người mới nghe tiếng y phục giũ phần phật trong không khí phía trước.

Vù!

Quỳ Hoa bạt kiếm :

– Đánh!

Nhị Lão Thần Tăng nhả kình.

Ào!

Ào!

Đáp lại chỉ là một tràng cười cao ngạo và cực kỳ đắc ý :

– Chư vị tiễn biệt lão Nhiệt dương long trọng quá đấy. Ha… ha…


Phong Viễn Quy động tâm :

– Đấy là kế kim thiền thoát xác. Địch phân đang ném lão đạo trưởng về phía chúng ta.

Còn y đang tẩu theo phương vị khác. Chia nhau ra, đuổi theo. Mau!

Do tất cả đều là đại cao thủ thượng thừa nên tất cả hành sự đều mau lẹ dù không thể nhận thấy gì.

Phùng Quỳ Hoa thì thét :

– Tiểu nữ đảm trách đón đỡ Nhiệt Dương bá bá.

Nhị Lão Thần Tăng đồng loạt gầm vang :

– Chạy đâu cho thoát?

– Hãy lưu mạng lại!

Ào!

Ào!

Diễn biến khá nhanh và lập tức có tiếng kẻ địch thần bí tức giận :

– Quả không hổ danh Nhị lão hộ pháp Tổ Sư đường. Bản nhân nguyện ghi nhớ mối hận này. Hừ!

Ầm! Ầm!

Hự!

Phùng Quỳ Hoa đã đón bắt được một thân hình mềm oặt.

Sau một lúc ngắn loay hoay, cuối cùng nàng cũng có cơ hội tìm và thắp sáng ngọn đuốc.

Nhiệt Dương lão đạo dù thần sắc nhợt nhạt nhưng vẫn chưa chết. Lão gượng cười :

– Không hề có bất kỳ sinh vật hoặc thực vật nào bên đó. Nhưng bần đạo vẫn để đối phương có cơ hội đoạt mất một vật: Quy Diệp kinh. Bần đạo thật vô dụng.

Nhị Lão Thần Tăng đã quay lai :

– Đối phương dù bị chưởng thương vẫn kịp thoát nhờ khinh thân pháp “Thiên Mã Hành Không”.

Phùng Quỳ Hoa giật mình :

– Người của cung Bắc Hải?

Nhiệt Dương lão đạo gượng kêu :

– Bần đạo nhìn ra dáng dấp y rất quen. Nếu là người Bắc Hải cung thì y chí ít đã tiềm nhập và lưu ngụ ở Trung Nguyên từ lâu.

Phong Viễn Quy gật đầu :

– Thanh âm lúc nãy của y vãn sinh nghe cũng quen, nhưng nhất thời lại không thể nhớ là đã nghe ở đâu hoặc do nhân vật nào từng phát thoại.

Ngộ Giới ôn tồn khuyên bảo lão :

– A di đà Phật! Còn mạng là may rồi. Có lẽ đã đến lúc mọi người chúng ta lo dưỡng thần hoặc chữa thương. Đề phòng kẻ địch lại đến.

Cảm thấy hữu lý, Phùng Quỳ Hoa vội dập tắt ngọn đuốc và mọi người cùng lo tọa công.

Đột ngột có tiếng Phong Viễn Quy gọi :

– Quỳ Hoa muội!

Nàng sực nhớ, vội lặng lẽ trao cho chàng một gói lương khô.

Phong Viễn Quy ăn nhấm nháp từ chút một và lại bất ngờ lên tiếng :

– Phương trượng!

Ngộ Giới ứng tiếng ngay :

– Minh chủ đã nhận ra kẻ đó?

Phong Viễn Quy bảo :

– Cũng phần nào. Nhưng sẽ rõ hơn nếu Phương trượng cho vãn sinh hỏi một việc.

– Minh chủ cử hỏi.

– Hạn kỳ nhận tạm giải dược của Phương trượng đã qua bao nhiêu ngày?

– Đã chín ngày. Sao?

– Phương trượng vẫn vô sự?

– Chính bần tăng cũng đang lấy làm lạ. Vì cứ theo hiện trạng của lệnh muội mà nói, lẽ ra quá hạn kỳ thế này bần tăng phải khó chịu nhiều hơn, thậm chí còn bị hôn mê nữa là khác.

Không hiểu tại sao lại như vậy?

– Phương trượng đã bao nhiêu lần nhận tạm giải dược? Có lần nào trễ chưa?

– Chưa lần nào trễ. Vì đã bốn mươi hai lần, cứ đến hạn kỳ là bần tăng chỉ cần có mặt ở chỗ hẹn trước thì thấy giải dược đã sẵn.

– Phương trượng có thử cho người dò la giám sát xem ai đưa giải dược đến?

– Bần tăng nào dám. Vì mỗi lần nhận giải dược đều có một mảnh giấy kèm theo cho biết nếu bần tăng cố tình dò la ắt sẽ không bao giờ còn được nhận giải dược nữa.

– Cứ theo thời điểm của lần đến hạn kỳ đầu tiên, Phương trượng có thể đoán biết ai là kẻ đã phục dược Phương trượng?

– Bần tăng từng suy xét theo khía cạnh này và quả quyết rằng ước tính trong khoảng thời gian có thể bị phục dược bần tăng không hề gặp bất luận ai, vì đó là lúc tọa quan.

– Phương trượng tọa quan thì tăng nhân đệ tử nào phục dịch?

– Khác với các phái khác. Bần tăng lúc tọa quan buộc phải tịnh cốc. Khó thể nghi cho đệ tử nào trong tệ phái.

– Vậy trước lúc tọa quan thì sao? Có thể kẻ phục dược Phương trượng đã cố tình giao giải dược lần đầu sớm hơn hạn kỳ, khiến Phương trượng không còn căn cứ để đoán biết kẻ phục dược là ai.

Ngộ Giới chợt thở dài :

– Trước đó ít lâu bần tăng có gặp Ẩn Hiệp, gọi là lần gặp cuối cùng trước lúc Ẩn Hiệp tự thoái ẩn. Theo Ẩn Hiệp bộc lộ thì dường như đã có ẩn tình khó giãi bày đành phải tự thoái ẩn.

Phong Viễn Quy hừ lạt :

– Quả nhiên là lão. Thanh âm lúc nãy đã gợi vãn sinh nhớ đến lão. Và lúc cùng Hoa Thạch Thảo lưu ngụ ở chỗ lão nàng đột nhiên trở mặt khiến vãn sinh từ lâu không còn xếp lão vào diện nghi ngờ. Cũng có thể Hoa Thạch thảo chợt phát hiện một sơ hở nào đó của lão, nghi lão chính là người Dĩ Hận cung. Nàng vì tiền đồ của Bát động buộc phải có hành động đó để cứu thân. Có lỗi chăng là nàng không tìm cách cáo giác cho vãn sinh biết để cả hai hiệp nhau lại cùng đối phó lão.

Phùng Quỳ Hoa chấn động :

– Vậy là lão vừa có thêm Quy Diệp kinh? Lão đã có ba trong tứ bối hiệp là Long Quy Phụng. Đâu kém gì Phong ca cũng mới có Ly Quy Phụng tam diệp?

Phong Viễn Quy thở dài :

– Lão vẫn hơn ta vì lão còn có đủ các chiêu thức sở học của Long Quy Phụng. Trong khi ta chỉ có hai, chưa có chiêu thức tuyệt kỹ của Quy Diệp lệnh.

Nhiệt Dương lão đạo chợt thở khì khì vì tức giận :

– Thảo nào chỉ sau một lần chạm chiêu bần đạo đã đại bại. Hóa ra Ẩn Long thất phu dùng tuyệt kỹ Long Phụng chiếm tiên nghi.

Chợt Nhị Lão Thần Tăng cùng lên tiếng :

– Có người đến.

– Nhân vật nào? Là Ẩn Hiệp nữa chăng?

Nhưng đáp lại mọi thanh âm này chỉ là một ánh sáng lửa từ xa bật lóe lên. Và từ chỗ đó có thanh âm đưa đến như tiếng oan hồn :

– Nếu muốn rõ chân tướng của Ẩn Hiệp, chư vị có dám đến Tuyệt Hận kiều?

Phong Viễn Quy bật kêu :

– Là Thạch Thảo? Nàng vẫn sống? Thạch Thảo, nàng muốn đưa bọn ta đi đâu?

Đốm sáng lưa từ từ chuyển dịch :

– Tuyệt… Hận… Kiều…

Phùng Quỳ Hoa vội giúp Phong Viễn Quy đứng lên :

– Thạch Thảo nếu vẫn sống, Thanh Tâm Phục Linh Thảo có cơ may tìm thấy. Đi mau!

Họ đi theo dấu của đốm sáng lửa chập chờn, dấn thân vào nơi chưa biết lành hay dữ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.