An Ca Ký Vi Từ

Chương 229


Bạn đang đọc An Ca Ký Vi Từ – Chương 229


Đối với người quá cố, ngày họ được chôn xuống dưới lòng đất, mọi chuyện xem như đã kết thúc.

Nhưng đối với Quý Phó khoa, bác sĩ An, thực tế mang đến cho họ nhiều trải nghiệm hơn thế nữa.
“Cấp cứu hồi sức sau đa chấn thương cực kỳ quan trọng, nhất là đối với người lớn tuổi có tiền sử suy tim và thận.

Sự giãn nở quá nhanh dẫn đến suy tim và phù phổi, làm trầm trọng hơn hội chứng suy hô hấp cấp.”
“Vào ngày thứ hai ngày trong tình trạng suy hô hấp cấp, chúng ta phải tăng cường PEEP để bù lại phần oxy đang không ngừng suy giảm.”
Trong góc, có một bác sĩ trẻ tuổi giơ tay đặt câu hỏi: “PEEP cao như vậy thì áp lực trong sọ não phải làm sao khống chế?”
Trong cuộc họp thảo luận, phân tích về ca bệnh tử vong trong tuần, tất cả các y bác sĩ các cấp đều tụ hội về.

Bởi vì bảo vệ sự riêng tư của bệnh nhân tư liệu chiếu trên màn ảnh lớn đều được ẩn danh, có thể che giấu đa phần mọi người đây, nhưng không giấu được là thanh âm có chút run nhẹ của Quý Hàng.
Lần đầu tiên trong sự nghiệp, bệnh nhân được anh nhắc đến khi đứng ở vị trí này lại chính là ba của mình.
“Vấn đề này, tôi quả thật từng do dự.” – Quý Hàng mở nắp chai nước, đa phần anh phẫu thuật cả ngày đều không có một giọt nước vào người nhưng hôm nay phá lệ cảm thấy khát.
“Sự thật giống như suy luận của cậu.

Tăng áp lực lồng ngực dẫn đến khó lòng kiểm soát áp lực nội sọ ở trong phạm vi cho phép, về sau phải không ngừng tăng liều thuốc an thần, giãn cơ nhưng huyết áp lại khó duy trì, liều lượng thuốc vận mạch đều phải liên tục điều chỉnh.”
Phía dưới rộn ràng tiếng bàn tán, trao đổi.
Không có bất kỳ ưu tư nào để lộ ra ngoài, Quý Hàng dứt khoát một lời vạch trần.

“Đây xác thực là một vòng luẩn quẩn không hồi kết.”
Trong cuộc thảo luận về ca bệnh tử vong tự nhiên không tránh được những nghi ngờ, những lời truy hỏi, buộc tội một cách mơ hồ bởi những lằn răng mỏng manh.

Tuy nhiên, mỗi một bác sĩ lâm sàng đều biết rõ, ngoại trừ thân nhân, với trách nhiệm và lương tâm của một bác sĩ, không ai không muốn bệnh nhân của mình có thể sống sót.
Do tính chất phức tạp và phương pháp điều trị tiên tiến của ca bệnh, cuộc thảo luận kéo dài hơn một tiếng đồng hồ.

Cuối cùng, đích thân Trưởng khoa phải lên tiếng cắt ngang những câu hoỉ vẫn còn vang lên.
“Anh đã cảnh cáo em, đừng giấu tên nếu mình vô danh và đừng ẩn danh nếu tự mình đi lên.”- Chờ Quý Hàng đi xuống bục, Nhan Đình An mới nhỏ giọng nói.
Quý Hàng sớm đã không còn là đứa sư đệ nhất mực nghe theo lời, làm sư huynh đôi khi chỉ có thể nhìn nhưng không tránh khỏi đau lòng.
“Không có gì.” Quý Hàng quét mắt qua An Ký Viễn đang cúi đầu bước đi.

Ánh mắt tức giận hướng về Nhan Đình An như một đứa nhỏ đang hờn dỗi.
“Nhưng sư huynh tới trễ.”
Nhan Đình An thật sự đã đến trễ 10 phút bởi vì cuộc gọi video với vợ.

Mặc dù vô số lần cảnh cáo mình, không nên xem Tiểu Viễn như một đứa trẻ nhưng anh vẫn thấy lo lắng vì hình bóng cô đơn và mạnh mẽ của Quý Hàng.
“Thật xin lỗi.”- Nhan Đình An thản nhiên nhận lỗi và đẩy An Ký Viễn về phía trước.
“Bất quá, bạn nhỏ này rất dũng cảm.”

An Ký Viễn quả thật dũng cảm không ít.
Không giống như trước kia dựa vào dòng họ mà kiêu ngạo, ngày hôm nay mang theo một chút bất hạnh, mà ngoan cường, không khuất phục.

Cậu gần như đã dần dần cảm nhận được năm đó khi anh rời khỏi An gia, phải vượt qua bao  nhiêu gai nhọn, cắn chặt răng kìm nén bao nhiêu đau đớn mới rèn luyện nên một khí chất cương nghị và mạnh mẽ thế kia.
Không còn đường lùi nữa, vì vậy cần phải kiên cường và dũng cảm hơn.
Quan hệ anh em giữa Quý Hàng và An Ký Viễn, ở Ngoại thần kinh, Khoa Cấp cứu, những người tham dự cấp cứu An Sinh ngày ấy đều ít nhiều truyền ra.

Ơ một số khoa khác, tỷ như Ngoại khoa, dưới sự áp chế của Hạ Đông cũng không có được vài người biết.
Những lời truyền miệng lan truyền trong bệnh viện có thể làm ngơ.

Nhưng lời truyền ra từ lãnh đạo bệnh viện cũng không thể làm như không nghe thấy.
“Quý Phó khoa, bác sĩ An”- Trần Đức – Chủ nhiệm Y vụ mở đầu.
“Trước chúng, trong bệnh viện không biết quan hệ giữa hai người, hôm nay cũng xem như một nửa công khai, hai vị nghĩ gì về điều lệ mới?”
Phòng họp của Y vụ luôn trưng bày một chậu hoa tươi lớn ngay góc phòng, xung quanh bàn họp, một số lãnh đạo chủ chốt đều có mặt.
Chỉ tiếc, cây khô vào mùa xuân cũng không có thể bị cảm hóa được bao nhiêu, vẫn như cũ cứng còng lạnh lẽo.
Quý Hàng cau mày, giọng nói không mấy vui vẻ: “Điều lệ mới nào? Trong lâm sàng, chức trách của bác sĩ trưởng và bác sĩ nội trú đều có quy định rõ ràng.


Về mặt giảng dạy cũng có quy chế, tại khoa Ngoại thần kinh đều có lịch phân công và báo cáo đầy đủ.

Trần chủ nhiệm muốn nói đến điều lệ nào?”
Trần Đức mím môi sốt ruột, hoàn toàn quên mất vẻ mặt nịnh nọt của bản thân khi ân cần dặn dò Quý Hàng phải “dạy dỗ thật tốt” hạt giống tốt An Ký Viễn.

Ông ta cố gắng dùng mọi lý do vặn vẹo nói:
“Mọi người đều biết, khoa Ngoại thần kinh gần đây xảy ra không ít chuyện.

Trước đây, bác sĩ An công khai thách thức cấp trên, vô cớ nghỉ việc, tiếp tay với bác sĩ trong khoa bắt cóc công chức nhà nước.

Sau này, là Quý Phó khoa ra tay đánh cấp dưới tại nơi công cộng; bên trong tổ A của các anh liên tiếp xảy ra tranh chấp, chưa kể mới đây, bác sĩ An đòi chuyển đến Nội thần kinh,… đại khái có không ít mâu thuẫn đi.

Tôi chỉ mới tham khảo sơ lược, nếu đi sâu điều tra, sợ rằng không đơn giản chỉ là những chuyện này.

Chẳng lẽ, hai vị đến lúc này còn cảm thấy thích hợp cùng làm việc chung một tổ sao?”
Lời này nói đến cuối cùng phơi bày rõ ràng ý tứ trách móc và chất vấn, cố ý muốn làm khó người khác.
“Cho nên, ý của Trần Chủ nhiệm là muốn tôi và anh tách ra ở hai tổ khác nhau?”- An Ký Viễn ngồi yên lặng một bên bỗng nhiên lên tiếng, thanh âm vô cùng lạnh lẽo
Trần Đức nhíu mày, ông từ lúc bắt đầu đều lịch sự gọi hai người là Quý Phó khoa và bác sĩ An, nhưng An Ký Viễn lại ở trước mặt các lãnh đạo công khai gọi Quý Hàng là anh?
Cái thế giới này thế nào???
Trần chủ nhiệm: Tôi không hiểu.
Ông nhắm mắt, chống lại ánh mắt có phần non nớt nhưng rất kiên định của An Ký Viễn.

“Hai tổ cũng được.

Tốt nhất là không cùng một khoa.”
Bộp!
Một tiếng vỗ bàn chấn động làm Trần Đức nghẹn lại nửa câu nói nuốt trở vào bụng.
An Ký Viễn bỗng nhiên đứng dậy.
“Không thể nào.”
Trần Đức ngây người.
“Không thể nào.”- An Ký Viễn lập lại, trong giọng nói mang theo khí thế của tuổi trẻ, cũng có sự kiêu ngạo của con cháu thế gia, ánh mắt lạnh lùng quét ngang qua một vòng bàn họp.
“Ba tôi qua đời là tổn thất trọng đại của giới y học, An gia trăm năm hưng thịnh há có thể để cho người tùy tiện khiêu khích.

Người đi trà lạnh là thế sự xưa nay, không còn phụ thân sau lưng chống đỡ, các vị liền cho rằng chúng tôi là bọn chuột nhắt vô danh, so đo một chút lợi ích nhỏ nhoi, một tờ giấy có thể điều tôi đi nơi khác.

Nhưng tôi dám cam đoan…”
“Nếu như trên dưới toàn thể Bệnh viện B đều mang một tư tưởng cổ hủ như thế thì các vị chắc chắn không thể giữ được chuyên gia Ngoại thần kinh giỏi nhất cả nước là Quý Hàng đây!”
Nét mặt An Ký Viễn càng nghiêm túc đến đáng sợ.

Nhưng một giây tiếp theo, một bàn tay ấm áp quen thuộc chạm vào phần eo phía sau áo blouse trắng nhẹ nhàng vỗ về.
Bàn tay xuôi bên người bấu chặt lại, sư tử con miễn cưỡng thu lại răng nanh, cố chấp không chịu giảm đi một nửa âm lượng: “Tôi là đuổi theo anh của tôi đến khoa Ngoại thần kinh, thật sự đã mang đến cho anh ấy không ít phiền toái, nhưng sẽ có một ngày, khi Quý Hàng là bác sĩ mổ chính thì chỉ có một mình tôi có đủ tư cách đứng ở vị trí trợ thủ cho anh ấy.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.