Amrita

Chương 49part 2 (End)


Đọc truyện Amrita – Chương 49: part 2 (End)

Biển xanh đến vô cùng, còn da trời tím ngắt. Tít phía xa là một dải hồng. Từ hướng đó, một vầng sáng rực rỡ sắp xuất hiện và một ngày mới sẽ bắt đầu. Để ngày hôm qua sẽ ra đi mãi mãi. Hồi hai cậu còn ở đây, phải rồi, cả chú nhóc em cậu nữa, bọn mình vẫn thường vui chơi thế này thâu đêm còn gì! Tớ thấy nhớ các cậu quá! 
Nhớ Sakumi! Nhớ Ryuchiro! 
Lúc các cậu về, thú thực, tớ đã rất muốn nói với các cậu rằng đừng đi, hãy đến sống ở đây, và bọn mình sẽ vui chơi với nhau mãi mãi. 
Cậu biết đấy, vui đến thế kia mà! 
Chỉ cần ở bên cậu, ngày nào tớ cũng thấy háo hức, và một ngày bình thường cũng mang đầy hương sắc. Đến mức tớ đã rất muốn nghe các cậu nói sẽ ở lại mãi mãi, dù chỉ là nói dối thôi cũng được. 
Nhưng các cậu còn quá trẻ để trải nghiệm những cay đắng và già đi trước tuổi để rồi cuối cùng quyết định dừng bước ở nơi này như bọn tớ phải không? 
Giống như trong một giấc mơ, ở đây không có thời gian. 
Chẳng có gì khiến tớ và Kozumi cảm thấy khó sống tiếp cả. 
Và ở đây cũng lại có tất cả, thời gian, không gian, ma, người đang sống, người đã chết, người mới chết, người đã chết từ lâu, người Nhật, người ngoại quốc… Có cả biển, cả phố xá, cả karaoke, cả núi rừng, cả những bài hát, cả bánh sandwich. Một giấc mơ. Trong mơ, nếu ta thèm ăn bánh ngọt thì “Bụp!” một cái, bánh ngọt đã hiện ra, vừa mới nghĩ thầm “Nhớ mẹ quá!” thì mẹ đã ở ngay trước mặt rồi, đúng không? Ở đây cũng vậy. Cuộc sống nơi đây là thế. 
Bọn tớ đã gặp quá nhiều chuyện và trải đời gấp mấy người khác rồi nên đã quyết định ở lại đây nghỉ ngơi. Bọn tớ ở đây và luôn chào đón cậu, một cách nồng nhiệt. Sẽ luôn là như thế. 
Chắc cậu sẽ hỏi sao tự nhiên tớ lại viết thư cho cậu! 
Đó là vì sáng nay tớ nhìn thấy một cô gái rất đẹp nhặt sò ngoài bãi biển. 
Vì chưa bao giờ thấy cô ấy trước đây nên cả tớ và Kozumi đều im lặng, vừa đi vừa nhìn cô ấy. Hai bím tóc tết ba buông xuống hai vai và dù không trang điểm, trông cô ấy cũng rất xinh. Làn da trắng tưởng như trong suốt, đôi mắt to, nhìn thẳng về phía bọn tớ và cười. Bọn tớ cười đáp lại và đi ngang qua chỗ cô ấy trên bãi biển ló rạng ánh bình minh, nhưng đến khi ngoái lại nhìn thì không thấy đâu nữa. 
Chuyện như thế vẫn thường xảy ra ở đây. 

Đó chính là em gái cậu, Sakumi ạ. Kozumi nói vậy. Anh ấy bảo rằng tại bọn mình nhớ cậu quá nên cô ấy ghé thăm bọn mình một lát. 
Tớ nghĩ có thể đúng như vậy. 
Khoan nói hay dở, nơi đây là một nơi như vậy đấy! Rất gần với chốn gọi là Niết Bàn. 
Sakumi nghĩa là gì nhỉ? Tớ cứ nghĩ mãi. 
Là sự sống ư? Hay là sinh vật sống? 
Lúc nào tớ cũng háo hức khi nghĩ không biết bây giờ cậu đang nghĩ gì, cậu đã nghĩ gì, cậu sẽ hành động như thế nào, sẽ làm hỏng việc rồi nổi cáu ra sao… Tớ chịu không đoán được. Nhưng tớ có cảm giác ở một nơi nào đó, cậu biết mọi chuyện xung quanh, và vì thế mà cậu đang sống! 
Những buổi chiều mơ màng ngủ, tớ vẫn thường nghĩ ngay cả chuyện cậu đến đây có lẽ cũng là một giấc mơ… Rồi tớ choàng tỉnh dậy, tấm rèm cửa vẫn đang lay động, ngoài cửa sổ là biển và ngập tràn ánh sáng… 
Mình mơ chăng? Mình đã làm bao nhiêu chuyện cùng cô ấy, cười vang cả biểm đêm và ôm chầm lấy nhau, ngủ khò khò bên nhau trên bãi biển chiều… Tất cả là thực? Hay chỉ là mơ? Có lẽ đó là giấc mơ đẹp nhất… Tớ nghĩ vậy. 
Rồi tớ nhắm mắt lại và nhớ lại nụ cười của cậu, một nụ cười mạnh mẽ, lan tỏa ra xung quanh, chiếc răng khểnh trắng muốt, đường chân mày hình vành trăng, đôi mắt nâu lấp lánh, đôi chân dài thẳng tắp, đôi tay cứng cáp đến bất ngờ, chiếc nhẫn đầy cá tính, rồi đến khuôn mặt nhìn nghiêng nghiêm nghị, tấm lưng thẳng… Tớ nhớ lại tất cả. Muốn gặp cậu quá! 
Mỗi khoảnh khắc như từng giọt nước, đều quý giá và nói lên bao điều. 
Ánh mặt trời, làn nước, tất cả đều nói với ta rằng ngày hôm nay chỉ có một lần và có biết bao điều trong đó, cho dù ta chỉ im lặng bước đi. 
Nói ra chuyện này kể cũng lạ. Có lẽ chỉ đơn giản là tớ đang cảm ơn cậu. 
Tớ vốn không mê rock nặng đến nỗi ngày nào cũng nghe nhưng cả đêm qua đã thức và tìm được một bản nhạc cũ, một bài hát rất hay cho cậu. Tớ sẽ đi ngủ sau khi thu vào băng, cho vào phong bì và dừng bút. 

Vì tớ không thể diễn tả tất cả chỉ bằng ngôn từ của tớ. 
Saseko.” 
Một chiều trời trong, tôi thấy có bưu phẩm gửi cho tôi trong thùng thư gỉ sét. Bên trong là một bức thư rất đẹp và một cuộn băng. Mùi hương của một căn phòng ngập nắng chứa bên trong phong bì khiến tôi xao xuyến. Tôi bật thử băng và không gian tràn ngập một giai điệu thật đẹp. Lời bài hát như sau 
“Em rất xa, mà sao gần đến thế. 
Anh luôn cảm thấy ánh mắt em. 
Anh bỏ giấc mơ của anh vào trong phong bì, 
Rồi có lẽ, những lời của anh sẽ bay trong không gian bảy ngày ròng 
Từ bến bờ đó, anh đang vẫy gọi em. 
Vậy gọi em, gửi đến em. Tình yêu từ phương Đông. 
Hãy chắp cánh cho trái tim anh.” 
Giây phút đó, thời gian lặng lẽ dừng bước, rồi, với một tốc độ và sức mạnh mãnh liệt, đưa tôi đến với hoàng hôn Saipan. Giọng nói của Saseko, cử chỉ của cô ấy, thân hình thon thả giữa ráng chiều, chỉ còn những hình ảnh đó cùng với tiếng nhạc chảy vào thế giới của tôi, mãi không thôi. 
Ơn huệ trong từng khoảnh khắc sống làm người. Những giọt mưa lành tràn đầy ánh sáng. Tất cả những điều này chắc chắn đã từng có trước đây, và cũng sẽ có từ nay về sau nữa. Đó không phải là ký ức hay tương lai mà là một thứ giống như một giấc mơ xa của nhân tố di truyền. Một thứ gì đó sáng láng, luôn có ở đó nhưng hiếm khi ta chạm tới được. Đôi lúc, tôi vẫn cảm thấy mình được nó bao bọc. Từ phải sang trái, từ dạo đó đến nay. Bầu dưỡng khí ngọt ngào như một dòng suối chảy mà càng dùng càng không bao giờ cạn. Giống như một vị thần trong truyền thuyết có thể dễ dàng lấy được ngọc quý từ trên trời, tôi luôn cảm thấy thân thể mình đã được trang bị một cái gì đó để có thể làm được điều tương tự. 
Cú ngã chấn thương não đó, hóa ra lại là một điều hay. 

Cứ cho là như vậy! 
Lời kết 
Không có gì thay đổi 
– Bây giờ nhớ lại hồi đầu óc em có vấn đề… 
Lâu lắm mới lại có một buổi tối như hôm ấy, mẹ tôi hẹn đi chơi với bạn trai, ở nhà chỉ còn hai chị em ăn tối với nhau. Sau khi ăn xong món udon hầm tương tôi nấu, trong lúc uống trà và rau ráu chén khoai tây chiên, em tôi đột nhiên nói như vậy. 
– … được chị đưa đi Kochi, rồi Saipan, em cảm thấy thật là… biết nói thế nào nhỉ… hạnh phúc! 
– Thôi đi! Chị không muốn nghe em nói vậy đâu! 
Tôi nói với thằng bé mình đã phải lo lắng cho nó đến thế nào, nhưng thực ra, tôi rất hiểu điều nó muốn nói. Giờ nhớ lại những chuyện đó, tôi có cảm giác trong những ngày tháng ấy, thời gian như trôi nhanh hơn vì quá nhiều chuyện đã xảy ra. Mặc dù vậy, tôi đã không hề cảm thấy bối rối. Những con người tôi đã quen biết hoặc đã cùng tôi trải qua quãng thời gian ấy, những nơi tôi đã đến… tất cả đều quá ấn tượng, đến mức thậm chí tôi nghĩ rằng đó chính là tuổi thanh xuân đến muộn của tôi (còn đối với em trai tôi lại là quá sớm). 
– Nhưng đúng là em nghĩ thế mà! Ngày nào cũng đầy ý nghĩa! Em tôi nói. 
– Thế bây giờ thì sao? Tôi hỏi. 
Ngay sau khi vào cấp hai, không hiểu sao em trai tôi tự nhiên lại say mê bóng bàn và suốt ngày bận rộn với những hoạt động của câu lạc bộ, còn những biểu hiện của khả năng đặc biệt trước đây của nó cứ dần mất đi. Ngay cả hình thể của nó cũng thay đổi, nhìn là biết ngay dân chơi thể thao. Có lúc, tôi đã phì cười khi nghĩ giờ thằng bé chẳng khác gì một ví dụ minh họa cho sách giáo dục thể chất, phát triển nhờ luyện tập thể thao, nhưng quả thật, các cơ chế hoạt động của cơ thể con người kể ra cũng không phức tạp đến vậy. Điều duy nhất làm cho nó trở nên phức tạp chính là do tinh thần và thể xác hoạt động không đồng bộ với nhau và tinh thần quá rời xa thể xác. Khi đó, người ta sẽ nhìn thấy một lỗ đen nào đó và trong đó có cả những thứ tuyệt đẹp và cả bóng tối đáng sợ. Tôi nghĩ rằng, tận mắt chứng kiến cái lỗ đen đó là một trải nghiệm, không hạnh phúc, cũng không bất hạnh, song thường thì kỷ niệm về nó sẽ cho người ta cảm giác hạnh phúc. 
– Có lẽ bây giờ em không còn phải suy nghĩ nhiều như hồi đó. Chị biết không, thực ra hồi đó đầu em lúc nào cũng nóng ran lên đấy! Em tôi nói. 
Tôi hiểu rõ điều đó, vì chính đầu tôi cũng nóng vì những lý do khac. Đó là vù chúng tôi đã phải rất gắng sức để tự bảo vệ bản thân mình, nhưng đến giờ, mỗi khi hình dung lại chúng tôi hồi ấy, tôi lại thấy vui vui. Điều đó giống hệt như cái cảm giác đang ngắm nhìn đám thanh niên trong một tối mùa đông lạnh giá, gò má ửng hồng bên lò sưởi, vừa nghe nhạc, vừa ăn đồ ngọt, vừa uống rượu và cười đùa rộn rã, trò chuyện suốt đêm thâu. Để rồi cái nhóm ồn ào ấy cũng sẽ có ngày kẻ ngược người xuôi, và sau này mỗi lần nhớ lại khung cảnh đó, lại cảm thấy đôi chút ấm lòng. 
Tôi đã nghỉ việc ở tiệm bánh mì nhưng ông chủ người Pháp rất quý tôi nên sau đó thỉnh thoảng tôi vẫn qua chơi, làm đỡ những việc vặt hoặc mua bánh. Một lần, ông ấy mời tôi sang Pháp và tôi đến biệt thư của ông ở Nice. Đó là một nơi tuyệt vời, thanh bình và thôn dã, và biển thì đúng là biển của châu Âu mà ta thường thấy qua phim ảnh. Mây trời, phố xá đều tràn đầy sức sống, rất nhiều chó và nhiều cặp vợ chồng già, còn viện bảo tàng Matisse (Henri Matisse: 1869 – 1954) ở gần Nice thì miễn phí vào cửa và rất vắng. Một nơi tuyệt vời, miễn phí mà lại vắng! Ở Tokyo thì không thể có chuyện như thế. Tôi say sưa ngắm bao nhiêu sắc mầu tràn ngập trong không gian tĩnh lặng đó và tưởng như từng mảnh hồn Matisse đã vĩnh viễn nhập vào linh hồn và thể xác tôi. 
Rồi ông chủ quán Belize trở về và lần này mở một quán có tên là Reggae Bar Belize ở một chỗ mới. Khác với trước đây, quán mới chỉ suốt ngày bật nhạc reggae chứ không tùy hứng theo tâm trạng của chủ quán như trước đây nữa. Khi sở thích của ông ấy thay đổi, có lẽ mọi thứ cũng sẽ thay đổi theo, nhưng tôi cố để không nghĩ về điều ấy. Tôi cũng tham gia tích cực trong vai trò “khai quốc công thần” và đã bỏ ra khá nhiều tâm sức, từ trang trí nội thất đến nội dung thực đơn. Vốn chẳng ưa gì thể loại reggae, cũng chưa đi Jamaica bao giờ, nhưng sau vụ đó, tôi đâm ra rành cả hai thứ đó. Thú thực, tôi cũng phục mình đã có thể tự học như thế, nhưng trong quán lúc nào cũng đầy những chàng Jamaica nửa mùa, trung tuổi có, choai choai cũng có, có người đáng nể, cũng có kẻ không, lại suốt ngày nói Ganja (một loại Tài mà theo tiếng Jamaica) và nhất là đang lúc đáng ra phải ăn món kiritanpo (một món ăn truyền thống của tỉnh Akita, Nhật Bản – ND) thì lại đi nấu món nam Mỹ, tất cả những cái đó làm tôi phát ngấy và đã định nghỉ làm ở đó. Nhưng rồi một hôm đã có một chuyện khá thú vị. Hôm đó, tôi vừa mới lên taxi thì tài xế, một người đàn ông trung tuổi, tóc rẽ ngôi bảy-ba, khuôn mặt rõ ràng là người Nhật, trong bộ đồng phục sơ mi trắng và quần xám, liền bắt đầu nói về nhạc reggae: 

– Cô biết không, niềm tự hào của tôi là đã từng chở Aswad (ban nhạc reggae của Anh, nổi tiếng suốt từ thập niên 70 đến thập niêm 90 – ND) đấy! 
Nghe vậy, tôi nói, thoáng chút mỉa mai: 
– Bác khéo phân biệt Aswad với những người ngoại quốc khác giống họ nhỉ! 
Không ngờ, ông ấy trả lời rất rành rọt: 
– Thì khi ấy, tôi biết họ đến Reggae Sunsplash (tên một festival nhạc reggae – ND) cùng Janet Kay (tên một nữ ca sĩ nhạc reggae nổi tiếng – ND) mà! 
Sau đó, ông ấy say sưa nói với tôi rằng Bob Marlay (tên thật là Robert Nesta Marley, nhà soạn nhạc, nhạc công reggae người Jamaica, sinh ngày 6 tháng Hai năm 1945, mất ngày 11 tháng Năm năm 1981) tuyệt vời ra sao và ông ấy yêu nhạc reggae đến mức nào. Tới khi xuống xe, tôi đã hết hẳn ý định nghỉ việc ở quán. Và tôi cứ tự nhủ rằng, biết đâu đó chính là một thiên sứ do vị thần Reggae sai xuống gặp tôi. 
Tôi vẫn tiếp tục quan hệ với Ryuchiro và gần như sống hẳn cùng anh ấy. Cuốn tiểu thuyết lại bán được kha khá và chúng tôi đã dùng tiền đó để đi chơi Saipan. Đôi vợ chồng trẻ ẩn cư đó vẫn khỏe. Và vẫn như trước đây, trên nét mặt họ là vẻ mệt mỏi rất riêng của những người sống ở nước ngoài. Riêng tôi coi đó là một nét quyến rũ và tuy không biết nắng gió, phong cảnh hay bóng đêm đã tạo nên điều đó, tôi vẫn luôn nghĩ rằng nhất định họ đang sống trong một trục thời gian và bằng một tư duy khác hẳn với cuộc sống ở Nhật Bản. 
Ryuchiro ngoại tình khoảng một năm trước. Lần đó, thấy anh ra nước ngoài lâu lâu không về, hóa ra là sống ở Tây Ban Nha cùng một phụ nữ định cư bên đó. Tôi biết chuyện đó cũng chính là do cô ta gọi điện cho tôi. Khi Ryuchiro gọi điện cho tôi sau đó, nghe tôi nói cô ta đã điện thoại cho tôi, anh chỉ im lặng và cúp máy. Một tuần sau, anh về nước. Lúc đó tôi đang dọn đồ ra khỏi phòng sau khi đã suy nghĩ, cân nhắc rất nhiều và thực sự ngạc nhiên không hiểu tại sao anh lại về. 
– Em từ bỏ dễ dàng vậy sao? Ryuchiro cũng tỏ vẻ ngạc nhiên. 
Sau đó, anh còn cố biện bạch lãng nhách với tôi: 
– Tính anh vốn dễ rung động trước những khuôn mặt giống như thiên sứ hơn là kiểu lạnh lùng của em mà! 
Điều đó gợi nhớ lại Mayu và khiến tôi thực sự buồn. Sau đó, Ryuchiro nói thêm: 
– Ở bên một người không thể đoán trước được như em luôn rất thú vị nên anh đã trở về ngay để em không cảm thấy khó chịu! 
Thú thực, tôi cũng không cho rằng thành thực theo cách ấy có gì thú vị hay nam tính cả, nhưng lại nghĩ, sống với con người này, mình sẽ không bao giờ cảm thấy chán và đã quyết định nối lại quan hệ. Song có điều lạ là, dù khi đó tôi đã nghĩ như thế, mọi chuyện không dừng ở đó. Hai tuần sau, khi đang bước đi trong đám đông trước cửa ga, tôi tình cờ nhìn trông thấy một hiệu bán hoa. Trước cửa hiệu bày rất nhiều những đóa hoa thuộc một giống nước ngoài nhỏ tí xíu. Phố chiều, trong các hiệu thuốc, cửa hàng rau quả, cửa hàng thịt quanh đó đầy các bà nội trợ cùng đám học sinh cấp ba sau giờ tan trường. Từ trong các cửa hiệu đó, ánh đèn hắt ra sáng cả mặt phố. Tôi bỗng nhủ thầm, không biết đến bao giờ mình mới lại có thể cảm thấy nhẹ nhõm để bước đi giữa một buổi chiều tà mà xung quanh ai cũng hối hả hướng về một chốn riêng của mình, mua một bó hoa mang về phòng Ryuchiro, loay hoay cắm vào lọ và cùng anh ngắm nghía, sau đó cùng nhau ăn một món gì đó thật ngon rồi nhàn nhã nằm xem tivi, làm ấm áp không khí của buổi tối bằng những câu chuyện nhỏ. Nghĩ đến đó tôi bỗng cảm thấy buồn vô tận và bật khóc. Chắc chắn là mỗi con người đều có một cái gì đó nhỏ bé, yếu đuối và run rẩy trong sâu thẳm tâm hồn, và thi thoảng, chúng ta nên khóc để nó được vỗ về, an ủi. Khi tôi nói với Ryuchiro điều đó, anh tỏ ra hối tiếc và im lặng. Khi ấy, nhìn ra con đường tối ngoài cửa sổ, tôi nghĩ thầm, biết đâu một lúc nào đó, tôi sẽ muốn đi trên con đường này tới bất kỳ nơi đâu với một ai đó và vì vậy, đâu cần anh phải hối tiếc. Nhưng thôi, dù sao anh cũng đã hối tiếc về chuyện đó đến mức nhận rửa chén bát cho tôi rồi nên tôi quyết định im lặng. Và cứ thế, dù cho có chuyện gì xảy ra, cuộc sống của tôi vẫn không có gì thay đổi và chỉ trôi đi mãi, không ngừng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.