Bạn đang đọc Amrita: Chương 22 part 1
22. THIS USED TO BE MY PLAYGROUND
Một hôm, trong lúc đợi Ryuchiro về, rảnh rỗi ngồi xem tivi, tôi lấy giấy bút ra viết lại những sự kiện chính đã xảy ra gần đây.
• Cái chết của em gái
• Ngã chấn thương não phải phẫu thuật
• Rối loạn trí nhớ
• Em trai có khả năng siêu nhiên
• Thân thiết với Ryuchiro
• Đi Kochi
• Đi Saipan
• Quán nơi làm thêm đóng cửa
• Việc làm thêm mới
• Trí nhớ trở lại
• Em trai vào học nội trú
• Cô Junko bỏ đi
• Kết bạn với Mì Sợi và Mesmer
Viết thành chữ như thế này nhìn lại mới thấy thật kỳ lạ. Nếu đặt tờ giấy đó lên bàn thì chẳng qua chỉ là mẩu giấy vuông vắn, nếu có vo viên ném đi hay bay đâu mất thì cũng chẳng sao. Vậy mà sao tôi bỗng cảm thấy thật trìu mến và có cảm giác nó như một cuốn phim tư liệu chứa đầy những sự kiện đã xảy ra bấy lâu nay, chợt ào ra, nhuộm đầy không gian xung quanh tôi. Trí óc tôi từ từ chuyển những thông tin trong mẩu giấy đó thành hình ảnh. Và tôi đã du hành giữa những hình ảnh ấy để bây giờ có mặt ở đây. Trước mặt tôi là một chiếc bàn trong nhà người bạn trai. Nhưng trong chuyến du hành này, ngay ngày mai thôi, nơi đây, biết đâu đấy, lại có thể trở thành ngôi nhà của kẻ thù. Ngay chính tờ giấy ghi lại lịch sử này của tôi cũng có thể mãi mãi rơi vào quên lãng. Biết đâu trên đường về, tôi có thể bị đụng xe và thế là chấm hết một đời người. Cả những người mãi đến lúc này tôi có thể dễ dàng gặp, dễ dàng nói chuyện cũng sẽ cứ thế tan vào vĩnh hằng, và bằng giờ này năm sau sẽ chẳng còn ai biết tôi ở đâu. Biết rõ đời là thế, vậy mà kể ra mọi người cũng giỏi sống sót đấy chứ, tôi thầm nghĩ. Tất cả đều giỏi né tránh, giỏi đối đầu, giỏi khóc, giỏi cười, giỏi thù hận… không phải để cố tránh khỏi cái chết, mà để cố không sụp đổ vì cảm nhận mọi thứ quá rõ ràng. Nhẹ nhàng siết chặt những sợi dây mềm mại của ký ức, tôi lặng lẽ nhìn lên những tia sáng vàng rực, những vòm cây cả ngàn năm tuổi, để rồi thả hồn theo những rặng núi phản chiếu ánh hoàng hôn trải dài ra tít tắp hay bóng những công trình đồ sộ mà người xưa đã dựng lên, tìm sự bình yên trong đó. Sớm mai ra, tôi muốn mình vẫn sẽ thức giấc ở đâu đó. Nhất định tôi sẽ sống tiếp, ở một bến bờ hạnh phúc nào đó, với một sức sống mới, với vẹn nguyên linh hồn của chính tôi trước khi bước vào giấc ngủ, sao cho ngay cả trong mơ, tôi cũng không mất đi những cảm xúc chân thực ấy. Tất cả những điều đó mới thật rắc rối khiến đã có lần tôi muốn chết, nhưng cũng chính những điều đó mới thật thú vị nên tôi vẫn muốn được tiếp tục sống. Điều đó giống hệt như những cảnh trong truyện tranh khi thiên thần và ác quỷ trong con người ta tranh đấu với nhau, lôi kéo ta về hai phía và chính nhờ thế mà trọng lực còn giữ ta lại trên mặt đất này.
“Gửi các bạn,
Sau khi làm chuyện đó, nói thực, ngay cả việc liên lạc lại cũng khiến tôi thấy ngại ngùng, nhưng dù gì tôi vẫn muốn viết thư và thế là tôi cầm lấy bút.
Giờ đây, tôi đang ở chỗ mẹ tôi cùng với con gái tôi.
Số tiền tôi đã mượn của các bạn, chắc chắn tôi sẽ trả lại.
Những ngày sống cùng các bạn thật vui, nhưng biết bao lần, tôi đã tự hỏi lòng “Sống với người ngoài còn vui vẻ được đến vậy thì nếu sống với con gái ruột của mình sẽ còn vui đến đâu nhỉ?”
Đến khi chuyện đó trở thành hiện thực như lúc này mới thấy mọi thứ không phải lúc nào cũng như mình mong muốn và đứa con gái xa mẹ lâu ngày cũng chưa thể cởi mở được ngay, tôi lại càng thấy nhớ Yoshio, nhớ Saku, nhớ cả Mikiko nữa.
Giá mà tôi có thể sống mãi trong ngôi nhà mà Yukiko trong vai ông chồng, còn tôi trong vai bà vợ thì tốt biết bao.
Để có thể dứt bỏ được mong muốn ấy, tôi chỉ còn một cách như vậy. Dù các bạn không hiểu cho tôi, tôi cũng không còn lựa chọn nào khác, nhưng phải nói rằng, đó là một quyết định rất khó khăn của tôi.
Dù sao, tôi vẫn muốn cùng với mẹ và con gái mình xây dựng một cuộc sống vui vẻ như tôi đã từng có với các bạn.
Mong các bạn luôn hạnh phúc!
Hẹn gặp lại một ngày nào đó.
Chúc mọi người luôn khỏe mạnh và lớn nhanh nhé!
Junko.”
Tôi vốn hiếm khi khóc trước mặt người khác, còn mẹ tôi là người khiến người khác chỉ có thể nghĩ rằng bà coi “Khóc là thiệt”. Vậy mà duy chỉ có bữa ấy là mẹ tôi đã khóc. Có lẽ đó chính là những giọt nước mắt của tình mẫu tử. “Bữa ấy” ở đây có nghĩa là ngày em tôi rời trường nội trú. Một buổi sáng mùa hè nóng hầm hập, tôi và mẹ cùng đi đón em tôi. Ngay ở quầy lễ tân, một thầy giáo đã bảo với chúng tôi:
– Từ trước đến giờ hiếm có em nào hay xin ra ngoài như cháu nhà mình. Nhưng không có Yoshio, rồi đây chắc sẽ buồn lắm!
Trong lúc đó, em tôi thu dọn chỗ đồ đạc ít ỏi của nó rồi xách bằng một tay bước về phía chúng tôi. Một bé gái nhỏ nhắn nắm tay còn lại của nó, vừa bước đi vừa mỉm cười.
– Em đó trước đây chỉ nói chuyện với mình Yoshio thôi đấy! Một cô giáo khác nói.
Nhưng không phải chỉ có mình cô bé đó, rất nhiều em khác cũng kéo nhau ra khỏi phòng để đến chào tạm biệt em tôi. Có em không nói chuyện, có em lớn tướng rồi mà vẫn phải đóng bỉm, có em rất nóng nảy với đôi mắt hằn học, có em gầy đến mức dị dạng, có em mập ú… tất cả, đứa khóc, đứa nhìn chăm chăm, đứa siết chặt tay em tôi… Chúng làm tất cả những gì có thể để thể hiện nỗi buồn của mình. Em tôi bị vây kín xung quanh và nhận được bao nhiêu là thư, tranh và những món đồ thủ công nho nhỏ. Nhưng thằng bé không khóc mà chỉ luôn miệng đáp lại:
– Tớ sẽ viết thư cho cậu!
– …
– Nhớ đến chỗ tớ chơi nhé!
– …
– Bữa tới bọn mình đi câu nhé!
Mẹ tôi nói đùa:
– Trông cứ như Đức Chúa Trời ấy!
Cảnh tượng đó mãi không kết thúc nên cuối cùng một thầy giáo từ trong lớp học phải gọi với ra:
– Đến giờ vào lớp rồi đó các em!
Vậy mà lũ trẻ vẫn chẳng chịu rời khỏi em tôi. Nhìn cảnh đó, tôi bỗng rơi nước mắt. Giây phút ấy, tôi cảm nhận thấy rõ ràng mình yêu quý em trai đến mức nào. Thế rồi, những chuyện đã xảy ra lâu nay bỗng ập về, bao quanh tôi như một bầu không khí. Và tất cả đều ngập tràn một thứ ánh sáng đặc biệt có tên gọi là em trai tôi, khiến tôi nhớ lại mọi chuyện một cách rõ ràng và da diết gấp hàng vạn lần so với kỷ niệm về những phong cảnh hay sự kiện đã qua. Chính điều đó đã làm tôi khóc. Cuối cùng, em tôi cũng bật khóc và chúng tôi bước vào thang máy khi nó vẫn còn thút thít, còn đám bạn của nó tưởng như muốn theo mãi không rời.
– Con đã làm gì ở đó vậy? Truyền đạo ư? Mẹ tôi hỏi, mũi vẫn còn ngạt vì xúc động.
– Con chỉ kết bạn thôi, lần đầu tiên trong đời. Bọn con thân nhau như hành với kiệu ấy, giống hệt hồi ở Saipan. Con chưa bao giờ làm thế ở trường cũ! Em tôi đáp. Bọn con sẽ là bạn tốt của nhau mãi mãi, và con sẽ có thêm nhiều bạn nữa. Từ giờ trở đi sẽ là như thế!
– Phải đấy! Mẹ tôi nói. Bạn bè quan trọng lắm đó con!
Cả tôi và em tôi đều im lặng. Đến tận lúc này, tôi vẫn còn có thể hình dung rõ mồn một hình ảnh cô Junko cùng mẹ tôi trò chuyện trong phòng bếp giữa đêm khuya. Hầu như đêm nào cũng vậy, mỗi khi tỉnh dậy, mắt nhắm mắt mở đi dọc hành lang ra toa-lét, tôi đều thấy họ chuyện trò to nhỏ, chốc chốc lại cười khúc khích với nhau hệt như hai cô bạn học cấp ba.
“Saku thân mến,
Tự nhiên lại bày đặt thư từ thế này, kể cũng kỳ!
Cảm ơn cậu chuyện hôm trước nhé!
Hôm đó quả thực là rất vui, đến mức mình thấy thật may mắn đã sống để được trải qua những giây phút đó.
Thành thực mà nói, mình đã từng cảm thấy có phần hãnh diện với việc lưu học ở Mỹ vì có khả năng đặc biệt. Tất nhiên cũng có chuyện này chuyện nọ nhưng có lẽ phải đến một nửa là sự hãnh diện. Rồi cảm giác ấy ít dần đi và ở đó, mình ngày càng cảm thấy khó khăn hơn. Lại thêm chuyện với Mesmer cũng không suôn sẻ (vì anh ấy chính là một phần của cái thế giới ấy) và cuối cùng, kể cả sau khi mình đã chia tay với Mesmer, quay về đây rồi, mình vẫn luôn tự hỏi, cuộc đời của mình có ý nghĩa gì? Mình đến nước Mỹ vì điều gì? Rồi ngày hôm ấy, bọn mình đã ra biển.
Có biển lớn, có trời xanh, có nắng ấm, có người yêu cũ và những người bạn mới… và bọn mình đã rất vui vẻ bên nhau. Mình đã thực sự hiểu ra rằng chẳng có vấn đề gì ở bất kỳ đâu cả. Chỉ đơn giản là chúng ta đang sống. Lần đầu tiên trong đời, mình nghĩ như thế, rằng chẳng có sai sót gì cả.
Cảm ơn cậu.
Cuộc đời cứ như thế này, vui vẻ, bên những con người mình yêu mến, sải bước trên con đường hạnh phúc. Để rồi một ngày, ta ngã xuống và chết. Và chuyện là như thế… Mình chỉ viết ra như thế, chẳng ám chỉ điều gì cả. Vậy thôi!
Nhưng mình nghĩ, như thế đã là quá đủ rồi!
Ngày hôm ấy… Lần đầu tiên trong đời mình…
Mong được cậu giúp đỡ từ nay về sau!
Kaname.”
– Nãy giờ cứ có cảm giác đã đến đây rồi, giờ mới nhớ ra! Tôi nói.
– Sao? Vẫn còn những chuyện em chưa nhớ ra hết à? Ryuchiro hỏi.
Quán cà phê hai chúng tôi ghé vào sau khi đi mua tủ sách cho Ryuchiro nằm trong một khu nhà kính. Mặt trời mùa hè đang trút nắng chói chang và ngồi bên có thể thấy rõ quần áo, tóc tai của khách bộ hành và những tán lá cây hai bên đường đang bay phần phật trong gió. Khi nói chuyện với Ryuchiro đến đoạn em trai tôi cũng đã ra khỏi nhà trong một ngày nhiều nắng và gió thế này, có thêm bao nhiêu bạn mới, tìm lại được sự tự tin và trở về nhà thì đúng lúc ấy… Ơ kìa! Lạ nhỉ! Tôi chợt có cảm giác mình đã từng đến quán này rồi. Một nửa khong có mái che… Nền bê-tông… Những chiếc bàn tròn… Mình đã đến đây với ai nhỉ?… Lâu lắm rồi… Tôi đã uống nước quả, còn người đó, giữa trưa mà lại gọi bia… Nghe tôi kể đến đó, Ryuchiro xịu mặt nói:
– Chắc là bạn trai cũ của em chứ gì?
– Có thể tại nơi này xa quá nên em quên mất mình đã từng đến đây chăng? Dù sao cũng là lần đầu tiên em nhìn thấy ga này…
– Hay là… em nhìn thấy trên tạp chí rồi cứ nghĩ mình đã từng đến đây rồi? Chỗ này khá nổi tiếng và cũng có lâu rồi nên hay được đăng hình lắm.
– Nhớ ra rồi!
Từ ký ức mờ nhạt của tôi hiện dần lên hình ảnh một người đang ngồi uống bia. Tôi vắt óc cố nhớ lại và hình ảnh cuối cùng là một khuôn mặt tươi cười.
– Em đã đến đây với bố!
– Cụ thân sinh ra em á?
– Vâng! A… bây giờ thì nhớ rõ rồi!
– Lúc đó em khoảng bao nhiêu tuổi?
– Có lẽ khoảng mười tuổi…
– Vậy à…
Ryuchiro khẽ nheo mắt lại, như thể đang cố hình dung ra tôi lúc mười tuổi. Kể cũng lạ, không hiểu sao hôm đó lại chỉ có bố với tôi đến đây mà không có mẹ và Mayu! Phải rồi, tôi đã nhớ ra. Hôm đó, bố dẫn tôi theo ông đến một bệnh viện ở gần đây để lấy kết quả kiểm tra sức khỏe tổng hợp. Không biết trong lần kiểm tra đó, ông đã thấy lấp ló khuôn mặt thần chết qua một dấu hiệu nào chưa, như chứng cao huyết áp hoặc lao lực chẳng hạn, hay vẫn thấy mình là một người cha khỏe mạnh bên cô con gái nhỏ, và chiều hôm ấy vẫn là một buổi chiều bình yên, tưởng như có thể kéo dài vô tận. Tôi sẽ không thể nào biết được điều đó. Tôi chỉ nhớ cũng từ dạo đó, bố tôi bắt đầu béo lên một cách không bình thường, còn công việc của ông cũng bận túi bụi, đến lúc lắm lúc ông phải ở lại công ty qua đêm… dẫu sao thì tôi vẫn nhớ trong buổi chiều hôm ấy, ông đã uống một hơi cạn một cốc thủy tinh lớn chứa thứ bia vàng óng một cách ngon lành. Còn tôi, phải rồi, dù vẫn còn là một đứa trẻ, trông thấy thế cũng phải nghĩ thầm, bia chắc là ngon lắm! Vâng, tôi đã nghĩ như thế, cũng chính tại quán này. Thế rồi… tôi có cảm giác mình vẫn còn có thể nhớ ra một điều gì đó, một điều gì đó rất quan trọng…
– Quán này chắc toàn các đôi thôi nhỉ! Bố tôi nói rồi bật cười. Bố con mình cũng là một đôi đấy!
Tôi, khi ấy vẫn còn là một đứa trẻ liền kêu toáng lên phản đối:
– Không đâu! Cặp đôi với bố mình á? Khiếp quá!
– Không tưởng tượng được nhỉ!
Bố tôi lim dim mắt (như thể ông đang cố hình dung ra tôi khi đã thành người lớn, giống hệt như Ryuchiro khi nãy nheo mắt lại như thể đang tưởng tượng ra tôi lúc mới mười tuổi).
Thực ra, bố đang cố mà vẫn chưa hình dung ra được khi con hoặc Mayu lớn lên, trở thành một trong số những nam thanh nữ tú đang ngồi đây, rồi kết hôn và sống với một anh chàng nào đó thì khi ấy, chứng kiến những chuyện đó, bố sẽ thế nào nhỉ…? bố tôi lẩm bẩm như đang nói với chính mình.
Trông ông khi ấy như đang thấy một giấc mơ, lại cũng như đang rất buồn. Một nét mặt khác hẳn ngày thường. “Hãy nói cho con biết nhé!” tôi muốn nói vậy mà không thể nói nên lời, cứ định nói ra lại thấy cổ họng tắc nghẹn và lồng ngực như bị đá đè, không muốn khóc mà nước mắt cứ chực trào ra. “Hãy nói cho con biết nhé, khi bố chuẩn bị phải đi xa, khi bố con mình phải rời xa nhau!” Bố tôi nói tiếp, như thể đang trả lời tôi:
– Mà biết đâu khi ấy, bố cũng không còn trên đời này nữa!
– Con không thích nghe bố nói thế đâu! Bố này! Mua cho con búp bê ở chỗ lúc nãy đi! Tôi vòi vĩnh.
Thực ra tôi đâu có muốn búp bê. Tôi chỉ muốn lảng sang chuyện khác, chỉ muốn chấm dứt những suy nghĩ đáng sợ đó mà thôi.
– Biết làm sao được! Mặt đỏ gay, bố tôi nói và đứng lên. Mayu cũng mè nheo lắm nên phải mua cho cả em con nữa đấy!
Tôi cảm thấy lòng đầy hoài niệm nên bảo sẽ đãi một chầu bia và gọi hai vại.
– Anh sẽ lại viết tiểu thuyết! Ngay sau đó Ryuchiro nói với tôi.
– Sao? Anh lại ra nước ngoài tìm tư liệu à? Tôi hỏi. Nếu thế thì cho em mượn lại phòng!
– Em sao thế? Anh có đi đâu đâu!
– Anh định viết trong nước ư? Tiểu thuyết gì vậy? Có bán được không nhỉ? Anh sẽ mua gì tặng em chứ? Tôi hỏi một tràng.
– Ừm… không biết sẽ ra sao nữa… Ryuchiro đáp.
Những cốc thủy tinh lớn chứa thứ bia vàng óng lại được mang tới, vẫn như xưa. Chúng tôi cụng ly. Nắng rải đều khắp trong quán, trên con đường phía ngoài và trên những tán lá cây. Bàn, ghế, cốc, đĩa, khay đựng… tất cả đều sáng lấp lánh.
– Anh sẽ trả tiền làm mẫu!
– Cho em ư?
– Ừ! Đó sẽ là câu chuyện về một cô gái đánh mất và sau đó tìm được trí nhớ!
– Thế thì không ai mua đâu!
– Cũng không hoàn toàn giống em đâu! Anh chỉ nhìn em rồi nghĩ ra mà viết thôi. Hôm nọ qua chỗ anh, lúc về em để quên một mẩu giấy trên đó ghi lại những chuyện đã xảy đến với em trong những năm qua, nhớ không? Đọc thử, anh mới nhận ra là có viết ra mới thấy bao nhiêu chuyện đã xảy đến. Anh ngạc nhiên và nghĩ không biết từ đó mình có viết được gì không!
– Tên truyện sẽ là gì? Chuyện một cô gái đẹp chăng? Tôi hỏi đùa.
Nhưng Ryuchiro không để ý đến câu đùa đó và đáp:
– Sẽ là Amrita!
– Thế thì không ai mua đâu! Tôi nói.
– Chẳng biết thế nào nhỉ!
– Em đùa đấy! Thế “Amrita” nghĩa là gì?
– Nghĩa là thứ nước mà thần linh dùng để uống, người ta vẫn hay gọi là “Cam lộ” đó! Ý là mỗi ngày sống trên đời cũng giống như từng giọt nước ta uống vậy. Bản thân anh cũng nghĩ như thế, ở một góc độ nào đó! Cũng chẳng biết tại sao nữa! Tự nhiên anh nghĩ đến chuyện đó thôi. Một chủ đề hay đấy chứ? Dù có thế sẽ không bán chạy!
– Không sao đâu anh! Lỡ có gì đi nữa, em vẫn có thể kiếm tiền bằng công việc ở tiệm bánh mì mà!
Sống như uống lấy từng giọt… Có lần ở đâu đó, mình đã nghe ai nói điều này, tôi nghĩ thầm, một ai đó thật xinh đẹp, với khuôn mặt thuần khiết, hồn hậu, có giọng nói ngọt ngào, giữa một không gian tươi sáng, ở nơi khởi đầu nguồn của mọi thứ, nhưng giờ đã không còn nữa. Tôi yêu con người đó và muốn được gặp lại biết bao. Chính là nó…
“Gửi Sakumi,
Cậu khỏe không? Saseko này vẫn khỏe.
Bữa trước lâu lắm mới gọi điện cho bọn tớ, thế mà chỉ hỏi mỗi chuyện cuộn băng kỳ lạ của ai đó gửi, làm tớ và Kozumi chưng hửng nên bàn nhau cùng kiếm một cuộn băng nào đó là lạ gửi trêu cậu một trận. Bọn tớ xới tung cả nhà lên, lôi băng đĩa cũ ra nghe, và thế là biến thành một liên hoan nhạc cũ đấy! Cậu tính sao nào?
Cuối cùng, chẳng tìm thấy bài nào ưng ý, hai đứa bọn tớ cứ mải mê nghe hết bài này đến bài khác, hết nghe lại hát, hết hát lại nhảy, cứ thế đến tận sáng, chẳng ngủ nghê gì cả.
Đến sáng, hai đứa lại đi dạo trên bãi biển.