Ám Tình

Chương 47: Giận Nhất Vẫn Là Bản Thân Mình!


Bạn đang đọc Ám Tình – Chương 47: Giận Nhất Vẫn Là Bản Thân Mình!


Những ngày nay Nam Tịch Viên vẫn ở lại Dư Viên cùng với Lưu Tĩnh, hai cô gái làm gì cũng có nhau, ăn cơm, mua sắm, đi dạo rồi đi chơi.

Hai người luôn thân thiết như vậy, tình cảm ngày một khắn khít hơn.

Thỉnh thoảng họ lại sang Triệu gia, Du Vận luôn mỉm cười chào đón họ.
Lúc Lưu Tĩnh quay phim thì Nam Tịch Viên đến trường quay cổ vũ cô ấy, cô thầm nghĩ Lưu Tĩnh đúng là một cô gái giỏi giang, diễn xuất không chê vào đâu được, nhập vai y như thật.

||||| Truyện đề cử: Tiểu Ma Vương Tìm Chồng Cho Mẹ |||||
Bất giác trong lòng cô dâng lên sự ngưỡng mộ không nói nên lời.

Những lúc rảnh rỗi ở nhà, Nam Tịch Viên luôn bầu bạn cùng Lưu Tĩnh, hai người ngồi lại tâm tình với nhau.

Từ khi Tịch Viên đến đây thì Lưu Tĩnh đã không còn cô đơn nữa.
Hôm nay Triệu Thiên Đình về sớm, vừa thấy Nam Tịch Viên anh đã hỏi: “Tĩnh Tĩnh đâu?”
Người con gái ngồi trên sofa nhâm nhi quả táo, thấy thái độ quan tâm của Triệu Thiên Đình dành cho Lưu Tĩnh thì gật gật đầu hài lòng.
“Cô ấy dự họp báo rồi.” Cắn một miếng táo, Nam Tịch Viên thuận miệng trả lời.
Triệu Thiên Đình có câu trả lời cũng không hỏi gì nữa, anh đi thẳng lên lầu.

Nam Tịch Viên lườm anh một cái, đúng là người đang yêu thì trong mắt chỉ có duy nhất người mình yêu mà thôi.


Anh hoàn toàn không hỏi thăm người em gái này tí nào.
Nhưng không sao, Nam Tịch Viên thích như vậy, Triệu Thiên Đình càng quan tâm Lưu Tĩnh thì chứng tỏ anh vẫn đang yêu cô ấy sâu đậm.
Cũng không ngó ngàng đến anh nữa, cô tiếp tục giết thời gian bằng cách xem tivi đợi Lưu Tĩnh về.
Chưa đầy năm phút sau Triệu Thiên Đình từ trên lầu đi xuống, bước lại gần Nam Tịch Viên anh cầm điều khiển và tắt tivi.
“Này, anh làm gì vậy?” Nam Tịch Viên bất mãn chu môi, đôi mắt oán giận vì hành động vừa rồi của Triệu Thiên Đình.
Người đàn ông thong thả ngồi xuống đối diện cô, hai chân anh dang rộng ra, người hơi khom về phía trước.

“Tiểu Viên, những ngày qua em có nói tốt cho anh về Tĩnh Tĩnh không?”
Với sự lợi hại của Nam Tịch Viên, anh tin nếu cô chịu ra tay thì mọi chuyện đâu đó sẽ êm dịu phần não.
“Không có.” Vẫn còn bất mãn vì Triệu Thiên Đình đã tự động tắt tivi của mình, cô cắn mạnh quả táo.
“Tiểu Viên, sao em chưa hành động?” Mấy ngày nay Lưu Tĩnh vẫn thờ ơ với anh, xem ra lời Nam Tịch Viên nói là sự thật rồi.

Đau lòng thật, anh không hiểu cô em gái này vì sao lại có thể nhẫn tâm nhìn anh trai mình chịu khổ như vậy chứ.

Sáng nay Triệu Thiên Đình còn nhận được điện thoại của Du Vận, bà bảo anh nên tổ chức hôn lễ sớm.

Nhưng Lưu Tĩnh không tha thứ thì làm sao anh có thể để hôn lễ tiến hành được chứ?
Nam Tịch Viên liếc nhìn anh một cái không mấy thiện cảm, cô nhếch môi đáp: “Anh Thiên Đình à, tiểu Tĩnh còn chưa nguôi được giận đâu, để từ từ một thời gian nữa trôi qua thì em sẽ nói giúp anh.

Bây giờ mà nhắc tên anh trước mặt cô ấy chẳng khác nào lấy dao đâm vào ngực tiểu Tĩnh.”
Đây hoàn toàn là sự thật, Lưu Tĩnh còn chưa nguôi ngoai được nỗi đau mất con thì làm sao có thể tha thứ cho Triệu Thiên Đình?
Nam Tịch Viên thật sự hết nói nổi với Triệu Thiên Đình, anh có bị ngốc không đấy? Đường đường là một người đàn ông vừa thông minh vừa phong độ, trong chuyện tình yêu sao cứ hấp tấp mãi vậy chứ! Dục tốc bất đạt, câu này anh chưa nghe qua sao?
Dao đâm vào ngực? Lời nói của cô đã khiến đôi mày cương nghị của Triệu Thiên Đình cau mày, Lưu Tĩnh đâu đến nỗi phải hận anh vậy chứ?
Chẳng qua anh chỉ hiểu lầm và gây khó dễ với Lưu Tĩnh một chút, anh biết cô sẽ giận anh nhưng điều đó sao có thể so sánh với việc dùng dao đâm vào ngực?
Cô so sánh của Nam Tịch Viên hình như không đúng cho lắm!
“Tuy anh có lỗi nhưng những lỗi lầm đó vẫn có thể được tha thứ.

Vậy mà em so sánh như dao đâm vào tim, có nói quá không đấy?” Cô em gái này của anh học cách nói chuyện phóng đại khi nào vậy chứ, đúng là nói quá mà.
“Anh gián tiếp hại chết đứa con của mình, không đáng tội sao?” Nam Tịch Viên cảm thấy tức tối khi nghe Triệu Thiên Đình bảo mình nói quá nên cãi lại ngay.

“Hại chết con?” Triệu Thiên Đình hoàn toàn không biết chuyện này.

Sao bỗng dưng cô gán cho anh cái danh hại chết con của mình chứ? Anh có con từ bao giờ?
Nam Tịch Viên như bừng tỉnh đại ngộ, đúng rồi, dạo này ở cạnh bên Lưu Tĩnh nên cô quên béng mất việc này.


Cô còn chưa nói việc Lưu Tĩnh sảy thai cho anh biết, thái độ bất ngờ đó của anh cũng dễ hiểu thôi.
Thế là Nam Tịch Viên bắt đầu kể lại mọi chuyện cho Triệu Thiên Đình nghe, nghe xong anh trở nên thẫn thờ như người mất hồn.

Hôm đó, là anh đã bỏ mặc Lưu Tĩnh.
Hôm đó, chính sự vô tâm của anh đã khiến Lưu Tĩnh chịu cảnh đau đớn nhất.
Hôm đó, Lưu Tĩnh phải quằn quại cắn răng chịu đựng nỗi đau thấu tâm can mà anh không hề hay biết.
Triệu Thiên Đình cứ tưởng là cô chỉ bị trật chân khi ngã, nhưng không ngờ hệ lụy lại như thế này.
Tim như bị ai đó lấy kim đâm vào, Triệu Thiên Đình thấy vô cùng đau lòng.
Là anh có lỗi với Lưu Tĩnh.

Anh, đã sai lầm thật sự!
Lần đầu tiên trên đời Triệu Thiên Đình thấy hối hận đến như vậy.

Nếu như anh không đưa Tố Tư về Dư Viên để chọc tức Lưu Tĩnh thì mọi chuyện đâu đến nỗi tệ hại như vậy?
Là anh, chính anh đã giết chết con mình.
Triệu Thiên Đình có lỗi, bản thân anh cũng không thể nào tha thứ cho mình.
Anh, là một kẻ tồi.
Thấy sự dằn vặt và ăn năn hối hận được biểu lộ qua khuôn mặt Triệu Thiên Đình, Nam Tịch Viên đau lòng thay anh trai.

Cô biết Triệu Thiên Đình không hề muốn sự việc lại xảy ra như vậy, chuyện này tính ra cũng không phải lỗi hoàn toàn ở anh.

Nếu không xuất hiện sự li gián và hãm hại của Tố Tư thì vấn đề sẽ không khó giải quyết như thế.

Nhìn người anh luôn mang trên mình sự kiêu ngạo tự cao tự đại lại có bộ dạng bần thần thế này, Nam Tịch Viên có thể hiểu anh đang suy sụp đến mức nào.

Cô đặt trái táo lên bàn, ánh mắt trìu mến nhìn anh mà an ủi vài câu: “Anh Thiên Đình, anh cũng đừng tự trách mình, việc anh nên làm hiện giờ là hãy cầu xin sự tha thứ từ tiểu Tĩnh.

Tuy cô ấy hận anh, không đoái hoài gì đến anh nhưng em biết cô ấy vẫn còn rất yêu anh.

Em tin nếu anh thật lòng ăn năn hối cải thì sẽ có ngày tiểu Tĩnh tha thứ cho anh.”
Cô tin Lưu Tĩnh sẽ chấp nhận tha thứ cho Triệu Thiên Đình, nhưng là bao lâu thì cô vẫn không rõ.

Tất cả vẫn còn đợi vào sự chân thành của anh.
Triệu Thiên Đình siết chặt đôi bàn tay, hiện tại, anh rất hận bản thân mình.
“Anh sẽ giết chết kẻ làm hại con anh!” Chính Tố Tư đã xô Lưu Tĩnh, anh không thể để yên cho ả.
Đáy mắt Triệu Thiên Đình hằn những tia đỏ dữ tợn, biết được sự thật này sao anh có thể bỏ qua?
Giận nhất, vẫn là bản thân mình.
“Tố Tư đã bị em giết rồi.

Vẫn còn hai kẻ tiểu nhân thích hại tiểu Tĩnh, người thứ nhất là ngôi sao rất hot hiện nay – Chu Nghi, còn kẻ còn lại là bạn thân cũ của tiểu Tĩnh – Diêu Hiên.” Nam Tịch Viên biết được những điều này là do cô đã điều tra mấy ngày nay, cô biết Lưu Tĩnh lương thiện nên không chấp nhất với những kẻ tiểu nhân, nhưng cô thì khác.

Nam Tịch Viên sẽ đòi lại công bằng cho Lưu Tĩnh!
Cô định sẽ xử lý Chu Nghi và Diêu Hiên sau nhưng suy cho cùng tội của họ cũng không ác độc bằng Tố Tư, vậy nên việc này đành giao lại cho Triệu Thiên Đình.
“Anh biết rồi.” Triệu Thiên Đình đáp lời, giọng nói lạnh lẽo đến đáng sợ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.