Ám Tình

Chương 46: Giấu Kín Tâm Tư


Bạn đang đọc Ám Tình – Chương 46: Giấu Kín Tâm Tư


“Lục lão đại cũng là quá quan tâm cậu.” Nghe xong câu chuyện, Lưu Tĩnh chỉ cười tà, ánh mắt huyền bí nhìn Tịch Viên chăm chú.

“Này này tiểu Tĩnh, cậu có ý gì đây?” Tịch Viên chu môi bất mãn.

“Mình đợi thiệp mừng của cậu và Lục…”
Lưu Tĩnh còn chưa nói xong thì Tịch Viên đã trừng mắt, cô thẹn quá hóa giận: “Tiểu Tĩnh, cậu im ngay cho mình!”
“Tiểu Viên, đừng như thế chứ.

Haha…” Chọc ghẹo Tịch Viên đúng thật sự là rất vui.

Lưu Tĩnh cứ nói mãi không thôi.
Trên đường về nhà, từng trận cười đùa khúc khích vang lên khiến bầu không khí tươi mát hẳn lên.
Lưu Tĩnh, chúng ta sẽ mãi mãi là bạn tốt của nhau!

Lục Dĩ Thiên nhận được cuộc gọi của Thủy Nhất, anh biết Thủy Nhất gọi đến chắc chắn sẽ nói chuyện có liên quan đến Nam Tịch Viên, thế là anh vội ấn nghe ngay.

“Lão đại, hôm nay Nam Tịch Viên đã giết người.” Từ miệng Thủy Nhất thốt ra một câu thông báo kính cẩn.

“Giết người, là ai?”

Đối với tin tức này Lục Dĩ Thiên vốn không hề ngạc nhiên, dù sao cô đã lấy đi không ít mạng sống của người khác, giờ đây có giết thêm một ai đó cũng là chuyện hết sức bình thường.

Chỉ là người cô đã giết là ai và vì sao phải để cô đích thân ra tay?
Cô rời khỏi Hắc Uyển là vì lý do này đó ư?
Thật ra Lục Dĩ Thiên vốn không yên tâm về Nam Tịch Viên, một phần do cô là em gái của Nam Kỷ Dận, một phần do anh chẳng thể nào yên lòng được.

Thế là anh đã sai Thủy Nhất tìm và theo sau để hỗ trợ cô, có chuyện cần thiết thì hãy ra tay hoàn thành giúp cô.

Tuy biết cô không phải một cô gái đơn giản và dễ đối phó nhưng anh vẫn phái Thủy Nhất ở bên cạnh cô, nghe hắn thông báo tình hình của cô anh mới an tâm hơn.

Thủy Nhất vừa mới xuất phát vào trưa hôm nay thì buổi tối đã có tin tức về cô, Lục Dĩ Thiên rất muốn nghe nó.

“Lão đại, Nam Tịch Viên giết Tố Tư để trả thù cho Lưu Tĩnh.

Mà Lưu Tĩnh lại chính là vợ của Triệu tổng.” Chuyện này Thủy Nhất cũng mới điều tra và biết, hắn khá ngạc nhiên vì điều đó.

“Nam Tịch Viên đến Dư Viên?” Lục Dĩ Thiên chưa từng nghĩ cô sẽ đến Dư Viên, thật bất ngờ mà!
“Đúng vậy ạ.”
“Được rồi, tôi biết rồi.” Lục Dĩ Thiên cúp máy, nghe những điều Thủy Nhất vừa nói thì anh đã hiểu rõ lý do vì sao Nam Tịch Viên đến gặp Triệu Thiên Đình rồi.

Lục Dĩ Thiên có nghe Triệu Thiên Đình kể với anh về chuyện giữa hắn và Lưu Tĩnh, anh đã khuyên hắn nên điều tra rõ ràng tường tận câu chuyện xem Lưu Tĩnh có thật sự ngoại tình hay không nhưng Triệu Thiên Đình lại không nghe.

Và có lẽ Nam Tịch Viên biết được tin này từ miệng Nam Kỷ Dận, thế nên cô mới gấp rút đến gặp Triệu Thiên Đình để biết chính xác vấn đề đây mà.

Lục Dĩ Thiên đoán ra phần nào được câu chuyện, phải chăng Lưu Tĩnh không có lỗi trong chuyện này mà kẻ đầu sỏ phía sau chính là Tố Tư, vì Nam Tịch Viên đã điều tra ra chân tướng nên giết Tố Tư để trả thù cho Lưu Tĩnh.

Để kiểm chứng xem suy đoán của mình có đúng không Lục Dĩ Thiên liền vào danh bạ tìm một cái tên và ấn gọi.

Từ khi nghe Nam Tịch Viên chỉ ra “con đường sáng” thì Triệu Thiên Đình đã dốc hết sức để làm việc.

Hắn muốn những công vụ bộn bề này nhanh chóng giải quyết để được ở bên cạnh Lưu Tĩnh.

Vì thế hắn tăng ca, tối đến mới về Dư Viên.
Vừa sắp xếp hồ sơ xong, chuẩn bị ra về thì điện thoại vang lên tiếng chuông inh ỏi.


Nhìn vào màn hình điện thoại, cái tên bá đạo nhanh chóng hiện lên.

Triệu Thiên Đình bắt máy, giọng điệu hắn tự nhiên và bình thản: “Lục lão đại hôm nay rảnh rỗi nhỉ, tối rồi mà còn có tâm trạng gọi cho mình à?”
Người gọi đến là Lục Dĩ Thiên – một người đàn ông lạnh lùng vô tâm không biết an ủi người khác là gì.

Nghe ra sự châm biếm trong lời nói của Triệu Thiên Đình, Lục Dĩ Thiên nhíu nhẹ mi tâm: “Cậu thôi cái thái độ đó đi.”
“Nói đi, tìm mình có việc gì?” Triệu Thiên Đình cười nhẹ một cái.
Vẫn là tác phong cũ, Lục Dĩ Thiên đi thẳng vào vấn đề:
“Chuyện giữa cậu và vợ sắp cưới thế nào rồi, đã ổn thỏa hẳn chưa?”
Đôi mắt Triệu Thiên Đình xuất hiện vài tia đau lòng, hắn từ tốn trả lời:
“Mọi chuyện đã vỡ lẽ, thật ra người sai là mình, bấy lâu nay mình đã trách nhầm Tĩnh Tĩnh.”
“Nếu Nam Tịch Viên không giúp cậu thì biết bao giờ cậu mới nhận ra lỗi sai của bản thân?” Lục Dĩ Thiên phê bình một câu, lần này người bạn tốt của anh đã đi sai một nước cờ rồi.

“Đúng vậy, cũng may nhờ có Tịch Viên…” Dường như nhận ra điều gì đó sai sai, Triệu Thiên Đình gấp gáp chất vấn: “Mà khoan đã Thiên, cậu cũng biết tiểu Viên à?”
Triệu Thiên Đình khá bất ngờ vì cái tên Nam Tịch Viên được thốt ra từ miệng Lục lão đại sát phạt quả đoán này, thật ra từ nhỏ Nam Từ đã không muốn con gái của ông có liên quan gì đến thế giới hắc đạo đen tối, dù một ít cũng không thể.

Vậy nên Nam Kỷ Dận mới không nói cho Lục Dĩ Thiên biết đến sự hiện diện của Nam Tịch Viên, vả lại anh cũng không thích con gái, Nam Kỷ Dận càng không nhất thiết phải nói ra điều này.

Vậy mà giờ đây anh đã biết đến Nam Tịch Viên, Triệu Thiên Đình bất ngờ là phải.

Nghe giọng điệu thắc mắc của bạn thân, Lục Dĩ Thiên bắt đầu kể lại ngắn gọn chuyện giữa mình và Nam Tịch Viên cho Triệu Thiên Đình nghe bằng giọng điệu lãnh đạm.

Triệu Thiên Đình không khỏi trầm trồ:
“Cho một cô gái xa lạ sống ở Hắc Uyển của cậu đấy ư, đây không phải chuyện bình thường!”

“Cậu bớt nhiều lời đi, cũng do lúc ấy Tịch Viên cứu mình một mạng nên mình mới trả ơn cho cô ấy, cậu biết rõ tính cách không thích mắc nợ người khác của mình mà?”
Lục Dĩ Thiên chẳng muốn giải thích nhiều, nhưng với bạn tốt thì anh không ngần ngại nói nhiều một chút.

Đầu dây bên kia bỗng vang lên âm thanh cười tà của Triệu Thiên Đình:
“Đừng nói lần đầu tiên gặp mặt mà cậu đã có ý với Tịch Viên nhé? Nói đi, khi chưa biết thân phận của Tịch Viên thì cậu đã làm gì em gái mình chưa?”
“Cậu chỉ biết vớ vẩn là giỏi.” Lục Dĩ Thiên nhớ đến cái lần bản thân đã mạo phạm Nam Tịch Viên, thế nhưng anh quyết định giấu giếm mà không nói ra nửa lời.

Triệu Thiên Đình vừa định nói gì đó thì Lục Dĩ Thiên đã nhanh hơn một bước, anh diện lý do để kết thúc cuộc trò chuyện:
“Mình có việc bận cần phải xử lý, cúp máy trước đây.

Cậu cũng đừng nghĩ ngợi linh tinh, tốt hơn nên lo cho bản thân trước đi kìa!”
Vừa dứt lời thì Lục Dĩ Thiên liền ngắt kết nối, bấy giờ Triệu Thiên Đình mới hiểu sự tình, thì ra bấy lâu nay Nam Tịch Viên luôn trốn ở Lục gia, chính xác hơn là ở Hắc Uyển, vậy nên Nam Từ mới không tìm ra cô.

Triệu Thiên Đình thấy cô em gái này của anh quả thật rất thông minh, tìm chỗ trốn hay lắm!
Triệu Thiên Đình đứng dậy, anh lấy áo khoác vắt trên ghế mặc vào người sau đó sải bước ra khỏi phòng làm việc.
Bạc môi mỏng của anh khẽ cong lên thành một nụ cười vui vẻ.
Dĩ Thiên, mình đợi cậu gọi mình một tiếng anh rể!
….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.