Đọc truyện Âm Duyên Kết FULL – Chương 115: Bạn
Trong khi Kỷ Tây Vũ và Diệp Kết Mạn nói chuyện thì khẩu cung đang được trình lên Phan-Tổng đốc – Phan Nham.
Đứng ở một bên, khóe mắt Tri phủ Tô Châu thật cẩn thận nhìn về phía Phan Nham, thấy đối phương thần sắc nghiêm trọng, khí thế uy nghiêm khiếp người, Tri phủ Tô Châu đưa tay xoa mồ hôi trên trán.
“A, Kỷ gia.” Ở bên cạnh, Phan Thụy Văn không nhẫn được, không ngại có Tri phủ đang ở đây, hắn trợn to mắt, trong mắt đầy lệ khí, nhấc chân đạp cái ghế, “Hảo một cái Kỷ gia!”
Tiếng ghế ngã xuống làm Tri phủ giật mình run run, mà cũng không dám nói gì.
Vài năm gần đây, đứa con trai bảo bối của Phan gia rất ngoan, đến nổi người ta đã quên trước kia hắn ngang ngược như thế nào, hiện giờ Hoắc Dĩnh đã chết, cái tính tình này càng thêm tệ hại.
“Cha, vì Dĩnh nhi làm chủ đi!”
Mắt Phan Thụy Văn đầy tơ máu vì nhiều ngày không ngủ.
Người cũng gầy đi không ít.
Phan Nham thương tiếc nhìn con trai, rồi chậm rãi buông khẩu cung trong tay.
“Phạm nhân ở đâu? Ta muốn đích thân hỏi.” Phan Nham trầm giọng nói.
Cùng lúc đó, Kỷ phủ cũng không yên.
“Cái gì, thám thính không được?” Sắc mặt Kỷ Thế Nam rất không tốt.
“Hồi bẩm lão gia, Tam tiểu thư dường như bị Tri phủ cách ly, hơn nữa còn có nhiều xa lạ nha vệ khác, nghe nói là người của Phan-Tổng đốc, tiểu nhân không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Sắc mặt Kỷ Thế Nam biến trắng.
“Lão gia, mục đích Tam tiểu thư chỉ là tra ra cái chết của Ngũ tiểu thư thôi, ngài không cần lo…”
“Ngươi thì biết cái gì!?” Kỷ Thế Nam gầm lên, “Nó chính là muốn đưa Kỷ gia vào chỗ chết đấy!” Trên mặt Kỷ Thế Nam hiện lên tia bi ai; hắn nhắm mắt lại, ngực kịch liệt phập phồng.
“Nó tới đòi nợ…” Đoạn, Kỷ Thế Nam lẩm bẩm nói.
“Đi, gọi Đại thiếu gia đến cho ta.” Kỷ Thế Nam nhíu mày nói.
Kỷ Xuyên hôm qua ngủ trễ, ai dè mới sáng sớm đã bị gọi.
“Cha tìm ta?” Mắt hắn nhảy lên, nghĩ rằng là vì chuyện ám sát Kỷ Tiểu Nhiễm hôm qua.
Đẩy cửa ra, Kỷ Xuyên nhìn thấy Kỷ Thế Nam, bên trong nội đường, đang tựa mình vào ghế, tay chống trán.
Nghe được động tĩnh, Kỷ Thế Nam nâng mắt và phất phất tay cho người lui ra ngoài.
“Cha.”
Kỷ Thế Nam mặt không chút thay đổi nhìn Kỷ Xuyên thật lâu không nói gì.
Kỷ Xuyên bị nhìn đến chột dạ, cũng không dám ngồi.
“Không biết cha tìm con có chuyện gì?” Kỷ Xuyên nói.
“Tao tìm mày có chuyện gì, mày không phải rất rõ ràng sao?”
Kỷ Xuyên trong lòng thầm nghĩ quả nhiên…!Nhưng trên mặt vẫn là giả vờ, lắc đầu nói không biết.
“Hpmh, không biết? Nghịch tử! Hại chết một muội muội còn chưa đủ, còn muốn hại chết thêm muội muội thứ hai?”
Kỷ Xuyên mở to mắt; sắc mặt hơi biến đổi.
Sau một lúc áp chế bất an, hắn nói:
“Xuyên nhi không biết cha có ý gì?”
“Hôm qua, Tam muội bị tập kích, con cũng có nghe nói.
Con rất là lo lắng cho muội ấy.
Vậy mà giờ không biết tại sao cha lại nói vậy.
Cha hoài nghi là con làm sao?”
“Tao không cần phải hoài nghi mày, ” Thần sắc Kỷ Thế Nam ác liệt.
“Tao gọi mày đến, là tất nhiên tao đã xác định chuyện này chắc chắn mày không thoát khỏi liên quan.”
Không đợi Kỷ Xuyên biện giải, Kỷ Thế Nam lại nói:
“Mày qua lại với Bách Long Đường, tao mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Nhưng mày-tuyệt-đối-không-nên nhiều lần kéo bọn chúng vào gia sự! Mày cho là tao chết rồi à!?”
“Xuyên nhi không dám!”
“Ngu ngốc!” Kỷ Thế Nam tức giận, cầm chén trà chọi Kỷ Xuyên.
Chén trà nằm trước chân Kỷ Xuyên vài bước, vỡ tan.
Kỷ Xuyên không ngờ Kỷ Thế Nam sẽ tức giận như vậy, rồi còn đề cập tới Bách Long Đường, hắn rất là khiếp sợ.
“Hừ! Mày nghĩ tao không biết mày giao du với Bách Long Đường sao? Như vậy mày có nghĩ tới, nếu tao có thể biết, thì quan phủ bọn họ có tra ra được không?”
“Con…” Kỷ Xuyên tái mặt, “Xuyên nhi đích xác có vài lần gặp gỡ Đường-chủ Bách Long Đường, nhưng giao tình cũng không sâu.
Bây giờ cha nhắc tới, không biết là vì sao?”
Kỷ Thế Nam ánh mắt phức tạp nhìn Kỷ Xuyên.
“Mày gây họa lớn, giờ còn muốn giấu?”
Kỷ Xuyên càng bất an.
“Nếu mày có một nửa trí tuệ của Tam muội hay Ngũ muội của mày thì sự tình cũng sẽ không rơi vào nông nỗi này.” Kỷ Thế Nam lắc đầu, và nản lòng.
“Lần này Tiểu Nhiễm trở về, mày biết tại sao mà, đúng không? Chuyện kia, chúng mày đều có phần, Tiểu Nhiễm tất nhiên cũng biết.
Mấy năm trước, Kỷ gia nợ nó một lần, hiện giờ lại như vầy, e là nó sẽ muốn cả nhà vào địa ngục…”
Kỷ Xuyên không phục.
“Con biết Tam muội thông minh, nhưng cha nói như thế cũng quá khoa trương.”
“Khoa trương? A…” Kỷ Thế Nam nhìn thẳng Kỷ Xuyên, “Đáng ra, là không có chuyện gì cả, nhưng do mày lôi Bách Long Đường vào! Nếu tao không đoán sai, Tiểu Vũ chết cũng có tay của bọn chúng đúng không? Mày có biết, cứ như vậy thì tất cả những gì tao áp chế xuống đều sẽ bị mang lên? Lần này Tiểu Nhiễm may mắn đào thoát, mặc dù thủ phạm chính là mày thì cũng còn đường cứu vãn.
Nhưng mày đừng quên, mạng của Tiểu Vũ sẽ nằm trên lưng mày! Ôi không, không phải chỉ có mày, ” Kỷ Thế Nam đau khổ khôn nguôi, “mà là cả Kỷ gia.”
Kỷ Xuyên chấn động, há miệng thở dốc, còn muốn nói nhưng nhìn thần sắc kỷ thế nam khó coi, hắn trầm ngâm một lát mới nói:
“Cha, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Thôi, chung quy là tao vẫn muốn cho chúng mày hiểu.” Kỷ Thế Nam đâu khổ càng sâu, “Cũng là làm bậy…”
Ánh mắt của hắn dừng ở trên người Kỷ Xuyên; tay chân thì khẽ run rẩy.
“Chúng mày chỉ biết tao sai Tiểu Vũ đến thành Tây, nhưng lại không biết tao sai nàng làm gì mà phải giấu diếm?”
…!
Cốc cốc! Diệp Kết Mạn dừng lại câu chuyện, nghi hoặc nhìn cửa phòng.
“Kỷ Tiểu Nhiễm đấy.” Kỷ Tây Vũ nói.
“Bùi thiếu phu nhân, là ta, Kỷ Tiểu Nhiễm.”
Diệp Kết Mạn cùng Kỷ Tây Vũ nhìn nhau.
Diệp kết mạn đánh tiếng đáp và đứng dậy đi mở cửa.
Kỷ Tiểu Nhiễm mặc y phục trắng, tóc tai chỉ tùy ý vén, không vật trang sức.
Sắc mặt của nàng hơi nhợt nhạt – hẳn là vì bị thương.
Kỷ Tiểu Nhiễm hướng Diệp Kết Mạn gật đầu, “Có tiện không?”
“Tất nhiên.
Kỷ tam tiểu thư, xin mời.”
Diệp Kết Mạn nghiêng người, rồi lại đóng cửa, sau đó là đi đến bàn chuẩn bị châm trà.
“Không cần phiền toái như vậy.” Kỷ Tiểu Nhiễm tự nhiên ngồi xuống, nhìn quanh một vòng – hồn nhiên không biết mình đã nhìn qua Kỷ Tây Vũ đang ngồi ở giường – cuối cùng là dừng lại trên người Diệp Kết Mạn.
Nàng đưa tay muốn tự châm trà, nhưng bị Diệp Kết Mạn ngăn lại.
“Cô bị thương, để tôi làm cho.” Diệp Kết Mạn thấy tay Kỷ Tiểu Nhiễm hơi chậm nên nhìn qua bả vai của Kỷ Tiểu Nhiễm, ôn nhu nói.
“Không biết đã đỡ hơn chưa?”
Kỷ Tiểu Nhiễm như có điều suy nghĩ mà nhìn Diệp Kết Mạn.
Nàng cũng không chối từ.
Nàng nhấp một ngụm trà.
“Không sao.
Chỉ là hành động vẫn chưa tiện.”
“Nghĩ lại, tuy rằng cô không nói, nhưng lúc ấy rất nguy hiểm?” Diệp Kết Mạn ngồi xuống.
Kỷ Tây Vũ cũng ngồi xuống cạnh nàng.
Kỷ Tiểu Nhiễm chỉ là cười cười, “Nào có cách nào vẹn toàn.
Dẫn xà xuất động đương nhiên phải có chuẩn bị bị nó cắn.” Đoạn, ánh mắt Kỷ Tiểu Nhiễm có chút mơ hồ, “Nếu là Ngũ muội, chắc chắn sẽ có biện pháp tốt hơn.
Chứ không như ta, mất nhiều sức đến như vậy.”
Kỷ Tây Vũ mặc dù thần sắc không thay đổi, nhưng ánh mắt cũng là nhu hòa đi.
Diệp Kết Mạn thở dài ở trong lòng, ôn nhu nói:
“Tam tiểu thư đã làm rất tốt rồi mà.
Hiện giờ, người vì Kỷ…!Kỷ ngũ tiểu thư mà bôn ba cũng chỉ có một mình cô.”
Kỷ Tiểu Nhiễm nhìn tới và bất thình lình nói: “Không phải còn có Bùi thiếu phu nhân sao?”
Diệp Kết Mạn nghe vậy cả kinh, nước trà trong tay nàng sánh ra.
Kỷ Tiểu Nhiễm không dấu vết lau chỗ nước đó và nói tiếp:
“Lần này ta đến, là vì Ngũ muội của ta.”
“Kỷ tam tiểu thư…!Lời này có ý gì?”
Diệp Kết Mạn không hiểu ý đối phương; nàng buông chén trà, cố gắng kiềm chế bối rối, rồi có một bàn tay vươn tới xoa tay nàng…!
“Không cần khẩn trương.”
Kỷ Tiểu Nhiễm gõ bàn, nói tiếp:
“Tôi sẽ không quanh co lòng vòng.
Trong khoảng thời gian tôi trở về này, ở Kỷ gia, tôi có nghe nói một ít chuyện thú vị.” Kỷ Tiểu Nhiễm giương mắt, đánh giá Diệp Kết Mạn, “Nghe nói, đoạn thời gian Ngũ muội đình tang kia, Bùi thiếu phu nhân đến Kỷ gia, lui tới cùng Trữ Tâm thậm chí rất gần, và rất chú ý đến tình hình của Ngũ muội.”
“Bùi thiếu phu nhân gả vào Bùi gia chưa được bao lâu mà đúng không? Nếu nói là bởi vì son án Bùi gia, thì mọi chuyện hẳn cũng dễ hiểu, tuy nhiên, nó không khỏi quá mức liệu sự như thần đi.”
Diệp Kết Mạn không ngờ đối phương ném ra vấn đề như thế, nàng mím môi.
Không biết trả lời như thế nào, nàng nhìn qua bên Kỷ Tây Vũ.
“Nàng cứ nói sự thật đi.” Kỷ Tây Vũ nói.
Diệp Kết Mạn lại phải kinh ngạc hơn.
Bên này, Kỷ Tiểu Nhiễm nhíu mày nghi hoặc.
Một lát sau, thấy Diệp Kết Mạn quay đầu, sắc mặt cổ quái nhìn mình.
“Cô…!Uhm…!những gì tôi sắp nói tới đây, có lẽ là thập phần hoang đường, nhưng, nhưng nó là sự thật…”
Không hiểu sao, mí mắt Kỷ Tiểu Nhiễm giật giật.
“Không sao.
Bùi thiếu phu nhân cứ nói đi.”
Diệp Kết Mạn lại nhìn Kỷ Tây Vũ, thấy đối phương gật đầu mới nghiêm mặt nói:
“Thực không dám đấu diếm.
Tất cả, những gì tôi làm đều là Kỷ Tây Vũ an bài.”
“Ngũ muội an bài? Là sao?”
“Sự thực là, Kỷ Tây Vũ đang ngồi ngay đây.”
Bịch! Chén trà rơi xuống, ở trên bàn, còn nước trà thì chảy xuống, rơi lên y phục của Kỷ Tiểu Nhiễm, nhưng nàng không quan tâm.
Sắc mặt ban đầu là tự tại, bây giờ là khiếp sợ, Kỷ Tiểu Nhiễm dáo dác nhìn phía bên cạnh.
“Cô nhìn không thấy đâu.” Diệp Kết Mạn nhìn Kỷ Tây Vũ, trên mặt hiện ra thần sắc ôn nhu, “Chỉ có tôi mới nhìn thấy nàng.”
Chỉ có tôi mà thôi.
Nửa canh giờ sau.
Kỷ Tiểu Nhiễm bước ra cửa, lại quay đầu lại nhìn, với thần sắc phức tạp, mi gian lại như vui sướng, lại như hối tiếc.
Chừng một lát nàng mới xoay người rời đi.
Trong phòng.
Diệp Kết Mạn buồn cười nhìn Kỷ Tây Vũ: “Nàng dọa Tam tỷ không nhẹ.”
“Bất quá tỷ ấy chấp nhận nhanh hơn ta nghĩ.”
Kỷ Tây Vũ bình tĩnh cầm chén trà của Diệp Kết Mạn, “Có ta ở đây, tỷ ấy dĩ nhiên phải tin.”
Diệp Kết Mạn thấy hành động Kỷ Tây Vũ, định ngăn lại, “Trà này lạnh rồi, đừng uống, ta lấy chén khác cho nàng.”
“Ta muốn uống chén này.
Sao, không được?”
“…”
Diệp Kết Mạn có chút ngượng ngùng, đưa tay không biết lấy cái gì nên chỉ phải ngượng ngùng rụt tay về.
Thấy đối phương cười cười châm chọc, rồi còn dùng lại chén trà của mình, mặt nàng thầm đỏ lên.
“B-bất quá khi nàng bảo ta nói thật, ta cũng bị dọa.” Diệp Kết Mạn đổi đề tài, nói.
“Như vậy sẽ tiện hơn.” Kỷ Tây Vũ uống trà xong, cố ý để lại trước mặt Diệp Kết Mạn, “Có một số việc có thể để tỷ ấy giúp đỡ một chút, cho nàng đỡ cực khổ.”
“Cho nàng có thêm thời gian cùng ta bên nhau, không tốt sao?”
Diệp Kết Mạn trong lòng vui sướng, nhưng trên mặt là ngượng ngùng, nàng chỉ nói:
“Nàng làm gì tự nhiên sẽ không sai.”
Kỷ Tây Vũ không nói gì, mà nhìn cửa phòng như có điều suy nghĩ..