Đọc truyện Âm Duyên Kết FULL – Chương 114: Bí Ẩn Phơi Bày
Đêm khuya.
Để Diệp Kết Mạn chìm vào giấc ngủ, Kỷ Tây Vũ đứng dậy, ngắm nhìn sắc trời, suy nghĩ một lát rồi đi ra ngoài, đi tới sân viện của Kỷ Tiểu Nhiễm ở kế bên.
Giờ phút này, tẩm cư Kỷ Tiểu Nhiễm vẫn còn sáng, xem ra cũng chưa ngủ.
Kỷ Tây Vũ vừa vào cửa đã nhìn thấy một người quỳ dưới đất, hai tay trói quặp ra sau lưng, cúi đầu thở phì phò.
Trước người đối phương là Kỷ Tiểu Nhiễm và Tri phủ đại nhân đang ngồi.
Kỷ Tây Vũ cũng không ngạc nhiên, tựa hồ đã đoán được bọn họ sẽ thẩm vấn phạm nhân ngay lập tức; nàng hãy còn đứng trước thích khách và cúi mắt nhìn.
Phạm nhân là một nữ tử, tóc tai tán loạn che hơn nửa khuôn mặt, song đôi mắt lại sắc bén làm người ta sợ hãi.
Nữ phạm nhân mím môi; trên vai hình như có thương tích, quần áo dính máu khô.
“Ngươi không nói?” Kỷ Tiểu Nhiễm tựa hồ cũng không vội, trong mắt nàng có chút châm chọc.
“Cho dù bọn họ phái người đến giết ngươi, ngươi vẫn muốn bán mạng? Ngươi cũng thấy người giả dạng ngươi trong lao chết thảm như thế nào mà, không phải sao?”
“Phi!” Nữ phạm nhân đột nhiên nhổ một ngụm, với thần sắc khinh thường.
“Miệng cứng như vậy?!” Mi gian tri phủ hiện lên tia tức giận, “Chết đến nơi còn không biết tốt xấu! Người đâu, dụng hình cho ta, xem xem còn cứng miệng nữa không!”
Nữ phạm nhân mặt không đổi sắc mà nhìn thẳng hai người, cười lạnh.
“Tri phủ đại nhân đừng vội.” Kỷ Tiểu Nhiễm cản lại và cúi đầu nói.
“Hình dĩ nhiên phải dùng.
Nhưng không phải trên người nàng.” Nói xong, mặt mày Kỷ Tiểu Nhiễm hiện lên tia thương hại, “Phiền toái Tri phủ đại nhân phái người lấy một ngón tay Dao Tỷ mang lên.”
Nghe vậy, nữ phạm nhân mở to mắt.
“Ta quên nói với ngươi.
Khi những người vừa rồi được phái đến giết ngươi, thì cùng lúc đó, chủ của các ngươi cũng phái hai người đến giết ta.
Dĩ nhiên là không thành công.
Nhưng chúng ta ngược lại cũng bắt không được bọn họ.
Tuy vậy, Dao Tỷ dường như nhớ kỹ ngươi, không cùng đồng bọn tẩu thoát mà ngược lại đi tìm địa phương trốn đi, kết quả không hay ho là bị chúng ta bắt được.” Kỷ Tiểu Nhiễm nhìn nữ phạm nhân, ngữ khí bình tĩnh nói.
“Cái gọi là quan tâm sẽ bị loạn.
Theo ta thấy, ngươi và Dao Tỷ quan hệ cũng không tệ.”
Phạm nhân run lên.
“Ta biết loại người như các ngươi lấy đạo nghĩa làm trọng, dù có dụng hình cũng vô ích.
Nhưng, nếu ngươi nhìn thấy bộ dáng Dao Tỷ sẽ ra sao khi nghĩ ngươi đã chết cực kỳ thê thảm, thì ngươi mới hiểu rốt cuộc là cái gì mới thật sự đáng giá ngươi trả giá.” Kỷ Tiểu Nhiễm thở dài, “Ngươi cho là chủ tử ngươi thông minh? Không phải.
Là vị Dao Tỷ kia vụng về mới đúng.”
Sắc mặt nữ phạm nhân thoáng chốc trắng bệch, ánh mắt rất hoảng loạn.
“Ngươi không có sự lựa chọn.
Không cần nghĩ nữa.” Kỷ Tiểu Nhiễm quay đầu thúc giục Tri phủ, “Ngón tay cái thôi đại nhân, chúng ta chỉ cần không tổn hại đến tánh mạng nàng ta là được.”
“Ngươi dám?” Nữ thích khách thanh âm khàn khàn, căm hận nhìn Kỷ Tiểu Nhiễm.
“Các ngươi muốn giết ta, ta há lại không dám?”
“Thôi được, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng.
Trước khi nha dịch bước ra cửa, ta hỏi ngươi một lần nữa.
Ngươi chọn chủ, hay Dao Tỷ?” Kỷ Tiểu Nhiễm nói.
Trong phòng nhất thời lâm vào yên lặng, chỉ có tiếng hít thở trầm trọng của nữ phạm nhân quanh quẩn.
Sau một lúc lâu, trên mặt nữ phạm nhân hiện lên tia tuyệt vọng, nàng ta ngẩng đầu nhìn Kỷ Tiểu Nhiễm.
“Kỷ tam tiểu thư quả nhiên lợi hại, chúng ta rốt cuộc đánh giá thấp ngươi.
Nhiệm vụ lần này, chúng ta thua hoàn toàn.”
Mặt Kỷ Tiểu Nhiễm vô sắc vui mừng; chỉ lẳng lặng nhìn nữ phạm nhân.
“Nếu ta nói, ” ánh mắt nữ phạm nhân dần dần kiên quyết, “ngươi có đảm bảo?”
“Nói.”
“Thả Dao tỷ.
Cam đoan nàng lông tóc vô thương.”
Kỷ Tiểu Nhiễm gật đầu, “Dĩ nhiên.” Nàng quay sang nhìn Tri phủ, trưng cầu sự đồng ý của hắn.
Tri phủ thấy đối phương đã dao động, dĩ nhiên cũng đồng ý.
“Ta có thể tin tưởng ngươi sao?” Phạm nhân nói.
“Mục tiêu của chúng ta không phải là các ngươi, mà là chủ mưu sau lưng các ngươi.
Không chỉ Dao Tỷ, mà ngay cả mạng của ngươi cũng có thể không sao.” Kỷ Tiểu Nhiễm nói.
Nữ phạm nhân trầm một lúc.
“Trước khi nói, ta muốn gặp Dao tỷ.”
Kỷ Tiểu Nhiễm ngược lại hơi trầm ngâm, rồi mới đồng ý.
Một lát sau, một thân đầy máu – Dao Tỷ bị nha dịch mang vào phòng.
“A Thất!” Nhìn thấy người quỳ dưới đất, Dao nguyên bản đầy tử khí trầm lặng nhãn tình sáng lên, giãy giụa khỏi trói buộc của nha dịch, tiến lên vọt tới, quỳ trước người nữ phạm nhân, môi run run và xoa mặt A Thất, “Muội còn sống…!Thật tốt quá…!Thật tốt quá…”
“Dao tỷ.” Ánh mắt sắc bén của A Thất biến mất, mắt ửng đỏ, đánh giá Dao cả người đầy máu.
“Tỷ thế nào? Thương thế có nặng không?”
Dao khóc và lắc đầu, không đợi hỏi lại đã ôm lấy A Thất, “Tỷ không sao.
Tỷ nghĩ muội đã bị Đường chủ giết…!Rõ ràng bọn họ nói với tỷ…”
“Nếu không phải chúng ta đổi người trong lao, nàng ta dĩ nhiên đã chết.” Kỷ Tiểu Nhiễm lên tiếng nói.
“Đường chủ…!Đường chủ sao có thể…” Dao thấp giọng thì thào; sắc mặt bi thương.
“Nếu người đã gặp rồi, ” Tri phủ nhịn không được mà thúc giục, “hãy mau nói đi, các ngươi là ai phải tới phủ nha giết người? Vì sao?”
Thần sắc kích động của A Thất thoáng rút đi, nàng quay đầu nhìn Kỷ Tiểu Nhiễm, nói:
“Kỷ tam tiểu thư ít nhiều đã đoán được rồi.
Là Kỷ đại thiếu gia – Kỷ Xuyên.”
Dao biến sắc, “A Thất? Muội…”
“Dao tỷ.” A Thất dịu giọng lại, “A Thất xin lỗi tỷ.
Tỷ quan tâm muội như vậy mà muội còn liên lụy tỷ rơi vào tay bọn họ.
Chuyện này tỷ không cần lo, được không?”
“Nhưng muội biết tính tình Đường chủ, nếu muội nói, với thủ đoạn của hắn…” Sắc mặt Dao trắng bệch, như nghĩ tới điều gì mà nàng không thể thốt lên đầy đủ câu, “Không…!không th…”
A Thất chỉ cười, tiếp tục nói:
“Kỷ đại thiếu gia có chút giao tình cùng Đường chủ chúng ta.
Vì sao hai người biết nhau ta không biết, chúng ta chỉ là lấy tiền mà làm việc, không quan tâm những thứ đó.
Về phần vì sao giết ngươi, Kỷ tam tiểu thư cũng hiểu rõ rồi, không cần ta giải thích.”
Kỷ Tiểu Nhiễm chăm chú nhìn đối phương một lát mới chậm rãi nói:
“Trước đó cũng là Kỷ Xuyên phái các ngươi đến giết Ngũ muội của ta phải không?”
“Đúng vậy.” A Thất thẳng thắn thừa nhận.
“Bởi vì biết Kỷ Tây Vũ khó đối phó, chúng ta mới bày ra kế hoạch thập phần chu toàn.
Tuy vậy, chúng ta cũng phải đợi thời cơ rất lâu mới đắc thủ.”
A Thất nhớ lại quá trình giết Kỷ Tây Vũ đại khái nói, rồi lại nói tiếp:
“Mùi rượu trên người nàng ấy là chúng ta đổ lên sau, vì tạo thành bộ dáng chết đuối do say rượu.”
Kỷ Tiểu Nhiễm trầm mặc nghe đối phương nói cho đến hết.
Nhất thời, nàng không có nói tiếp.
Tri phủ đại nhân căn bản không hề đoán được chuyện sẽ lại liên quan sâu xa như vậy, thần sắc hắn cực kì kinh hãi.
Kỷ gia tốt xấu gì cũng là thương gia giàu có nhất Tô Châu, nếu xử lý thì quả thật là khó giải quyết.
Vốn tưởng rằng chỉ là bảo hộ Kỷ tam tiểu thư này thôi, ai ngờ lại dây đến vụ án đó…!Ta phải xử trí như thế nào đây…!
“Tri phủ đại nhân, ” Kỷ Tiểu Nhiễm bỗng quay đầu nhìn Tri phủ với thần sắc không thể lần ra, “Nhiều ngày nay ngài còn đang phiền não vì son án sao?”
Tri phủ nao nao, hơi khó hiểu ý này, “…!Ugh…”
“Ngài không thấy kì quái à? Ngũ muội của ta khi đó một mình đến thành Tây; là trùng hợp?”
Phải rồi! Kỷ Tây Vũ chết ở Lục Hà, cách Bùi gia không xa vốn đã rất kỳ quái.
Kỷ gia lại không truy cứu, chỉ qua loa chấm dứt, lại càng cực kỳ quái!!! Theo ý Kỷ Tiểu Nhiễm nói, là Kỷ Tây Vũ có liên quan đến son án? Không đúng – phải nói là – Kỷ gia có liên quan đến son án? Nếu thật là vậy thì…!
“Không biết Kỷ tam tiểu thư còn biết những gì?” Tri phủ đại nhân nghi hoặc hỏi.
Nàng họ Kỷ, vì sao lại nói những điều ấy với ta? Chẳng lẽ bởi vì biết Kỷ gia hại chết muội muội của mình, nàng tính toán làm cho cả Kỷ gia chôn cùng?
“Việc này nói rất dài dòng, ” Kỷ Tiểu Nhiễm nhìn thoáng qua hai người quỳ dưới đất, “Tri phủ đại nhân đem phạm nhân an trí trước đi.
Sau đó thả Dao Tỷ này.
Nếu nàng không quay về, e là chúng ta phải nghênh thêm một hồi chém giết.”
Kỷ Tiểu Nhiễm cùng Dao nói: “Bây giờ ngươi trở về, nói người đã chết.
Đó cũng là vì bảo trụ tánh mạng của nàng ấy.
Cụ thể nói như thế nào, không cần ta dạy ngươi chứ?”
Dao nhìn Kỷ Tiểu Nhiễm, rồi quay đầu nhìn A Thất.
A Thất trấn an mà gật đầu, “Muội ở đây ngược lại an toàn hơn.
Dao tỷ, tỷ về đi.”
Dao biết đối phương nói đúng, nàng cắn răng, chậm rãi chống người đứng dậy.
“Ta có một số việc chỉ là suy đoán, Tri phủ đại nhân thử nghe một chút.
Có thể dùng hay không là do ngài định đoạt.”
Kỷ Tây Vũ cúi mắt nhìn A Thất, ánh mắt lay động.
Trời sáng.
Khi Diệp Kết Mạn tỉnh lại, trời đã sáng hoẳm.
Nàng thoáng cả kinh, trong thoáng chốc nàng tỉnh táo hơn, nàng vội ngồi dậy.
“Thức rồi?”
Bên tai truyền đến thanh âm Kỷ Tây Vũ, Diệp Kết Mạn cắn cắn môi, “sao không đánh thức ta? Hôm nay không phải là thẩm vấn sao?”
“Nàng ngủ ngon, ta không nhẫn tâm.”
“Lỡ buổi thẩm vấn thì làm sao?” Diệp Kết Mạn ảo não, không hài lòng mà nhìn Kỷ Tây Vũ.
Thấy thế, Kỷ Tây Vũ cười cười, đi đến bên giường, vỗ vỗ đầu Diệp Kết Mạn.
“Yên tâm đi, thẩm vấn ta xem rồi.
Bọn họ sợ phạm nhân lại bị diệt khẩu nên đã lặng lẽ tiến hành vào đêm qua.
Vì thuận tiện trong tay bắt được đồng lõa, nhân lúc bọn chúng đang tâm loạn, thẩm vấn tự nhiên cũng tiện hơn rất nhiều.”
“Thật sao?” Nhãn tình Diệp Kết Mạn sáng lên, nàng kéo tay Kỷ Tây Vũ, “Thế nào?”
Kỷ Tây Vũ nhìn tay đang nắm…!”Đều khai.” Khi nói chuyện, nàng cầm ngược lại tay Diệp Kết Mạn, và ngồi xuống giường, rồi đại khái nói lại việc thẩm vấn đêm qua.
Tuy rằng đã đoán được tám chín phần nhưng Diệp Kết Mạn vẫn có phẫn nộ.
“Thật là lòng muông dạ thú!”
“Nhưng Kỷ tam tiểu thư lợi hại thật, cứ như vậy mà lật lại được án tử của nàng…” Diệp Kết Mạn nói.
Kỷ Tây Vũ chỉ cười, “Tri phủ vốn chỉ nghĩ là một vụ án ám sát bình thường, nhưng không ngờ cục diện lại phát triển đến mức này, nếu không bởi vì có liên can đến son án, chắc chắn hắn sẽ không nhận củ khoai lang nóng phỏng tay này.
Kỷ gia tài lực hùng hậu, tuy là tri phủ, hắn cũng không dám vuốt móng tới.
May mà mặt sau son án có Phan Nham- Kỷ Thế Nam chắc cũng đang đau đầu đây.”
“Là tự ông ta lấy đá đập chân, hại Bùi gia không được, ngược lại cuốn mình đi vào.” Diệp Kết Mạn nói xong, như ý thức được cái gì, nàng ngẩng đầu nhìn Kỷ Tây Vũ, “Khoan, Phan gia…!sao lại trùng hợp như vậy…”
“Nàng thấy thế nào?”
Diệp Kết Mạn giật mình ngạc nhiên, “Thật là nàng???”
“Trước khi bố trí, ta cùng với Bùi Nghiêu Húc đã nhìn trúng Hoắc Dĩnh.
Chẳng qua lúc ấy là nhằm vào Bùi gia, vì nghĩ là nhà bình thường thương vong sẽ không động được Bùi gia nên mới cố ý trộn nhiều nhiều số son độc tặng thêm cho Phan gia một chút, chắc chắn phải hủy dung hoàn toàn mới được.” Kỷ Tây Vũ nhướn mắt, “Có thấy ta tâm ngoan thủ lạt không?”
Diệp Kết Mạn mím môi, mặc dù nàng nghĩ đúng là như thế nhưng lại biện hộ:
“Nàng cũng là vì bị sai khiến…”
Có tiếng cười khẽ vang lên, mắt Kỷ Tây Vũ sáng hơn, ý cười dịu dàng đầy trong mắt.
“Bây giờ ta mới phát hiện nàng cũng sẽ bao che khuyết điểm.
Rất đáng yêu.”
Diệp Kết Mạn ngược lại ngượng ngùng, nhưng cũng không thể nào phản bác mà chỉ có thể quay đầu đi chỗ khác.
Ngày ấy sắp đến, báo thù…!coi như đã tiến vào quỹ đạo.
Nghĩ vậy, trong lòng Diệp Kết Mạn bỗng bồn chồn.
Kỷ Tây Vũ…!có phải cũng sắp bỏ ta mà đi?.