Ám Dục Hoành Lưu

Chương 19


Đọc truyện Ám Dục Hoành Lưu FULL – Chương 19


Hà Dã run rẩy, tỉnh lại từ giấc mộng mà thở gấp từng đợt, mở đôi mắt đỏ lừ nhìn trân trối mặt tường.
Cả căn phòng chìm trong bóng tối, mặt tường kia giống như màn hình chiếu phim, tái hiện lại từng cảnh tượng nguyên vẹn trong mơ.
Đầu tiên là trong phòng học trống trải, chỉ có ba người Chu Giai, Hà Dã và lớp trưởng.

Hà Dã ngồi ở chỗ của hắn, mà lớp trưởng và Chu Giai đang chen chúc ngồi ở chỗ của cậu.

Hà Dã không thể động đậy, chỉ có thể chứng kiến.

Hắn trừng mắt nhìn lớp trưởng ôm Chu Giai, mà vẻ mặt cậu tươi cười, mặc cho lớp trưởng đưa tay sờ lên mặt cậu, sờ vào cổ cậu, sau đó được voi đòi tiên mân mê xuống eo.

Chu Giai không tránh né mà còn chủ động phóng túng vén áo của mình lên, vặn vẹo vòng eo trắng nõn trong tay lớp trưởng.
Hà Dã giãy giụa đến mức đỏ mắt, cứ thế nhìn bàn tay của lớp trưởng thò vào trong quần Chu Giai từ sau lưng.

Thế nhưng bản thân hắn chẳng thể nhúc nhích được, chỉ có thể há miệng, nghiến răng đầy tức giận muốn gào lên cảnh cáo Chu Giai nhưng lại không thể phát ra được âm thanh nào.
Chu Giai như cảm nhận được tiếng kêu gào không ra tiếng của Hà Dã, cậu xoay đầu nhìn hắn nhưng chỉ lướt qua mặt hắn một lát rồi quay trở về tiếp tục trêu đùa cùng lớp trưởng, hoàn toàn không để hắn vào mắt.
Giãy giụa một hồi đến mức mồ hôi chảy vào mắt đau rát, Hà Dã dùng sức, trong lúc bất chợt đứng phắt dậy.

Không đợi hắn đứng vững vàng, đang lúc trời đất quay cuồng, cảnh tượng đã thay đổi.
Lần này là ở trong tiệm gà nướng nơi Hà Dã làm việc.

Nhân vật chính là Hà Dã, Chu Giai, lớp trưởng biến thành nữ sinh tên Tô Kỳ.
Hà Dã vẫn không thể cử động lẫn nói chuyện, hắn mặc tạp dề đứng cạnh bàn.


Chu Giai vẫn lờ đi sự tồn tại của hắn, lấy chai xịt chống nắng từ trong túi quà ra, xịt một chút lên tay, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt lúng liếng đảo quanh.

Nữ sinh nói thích cậu, Chu Giai nhướn mày.
Khi nữ sinh đỏ mặt đưa môi lại gần, rốt cuộc Chu Giai cũng nghiêng đầu nhìn Hà Dã một cái.

Vẻ khiêu khích lẫn hài hước đầy trên mặt như thể một sự trả thù sảng khoái.

Sau đó Chu Giai quay đầu về, môi nhếch lên.
Hà Dã nhìn chằm chằm hai đôi môi càng ngày càng gần sát nhau, trong ngực bốc lửa muốn cháy lên tận não.

Hắn chợt quát tên Chu Giai, thò tay sang kéo lấy cánh tay cậu, lôi cả người đứng lên.
Hà Dã tức giận, cả người đầy chỗ không thể phát tiết lôi Chu Giai đi, hắn đá cái ghế cản đường hắn, gạt mành giữ nhiệt vừa dày vừa nặng sang một bên, kéo Chu Giai ra khỏi cửa tiệm gà nướng.
Hai chân vừa ra khỏi cửa tiệm, bên ngoài không hề náo nhiệt, cũng không phải khung cảnh người xe đi lại trên phố mà rất yên tĩnh.

Chỉ có mình Hà Dã và Chu Giai, không còn người nào khác, đây chính là nhà vệ sinh nam trên tầng bốn của tòa nhà văn phòng tổng hợp ở trường.
Hà Dã chớp mắt ngẩn ra, cảm nhận sự đấu tranh trong lòng, ánh mắt hắn rét lạnh, tự nhiên làm ra một loạt các động tác———Kéo, kéo, đẩy, ghìm, tiến lên một bước đè một người lên tường, bắt đầu cởi quần áo.
Đến khi hình xăm diêm dúa lẳng lơ lọt vào tầm mắt, hô hấp của Hà Dã trở nên dồn dập.

Hắn ngắm thật kỹ con rắn bên hoa mẫu đơn, quyến luyến nhìn không nỡ rời mắt.

Hắn nhìn kỹ đầu v* căng chặt phía dưới, nhìn nó tự trở nên đỏ hồng, mất tự nhiên sưng lên, còn đang khẽ khàng lay động.
Hà Dã nhíu mày lại, đầu óc nóng lên nghĩ vẩn vơ không biết tại sao đầu v* lại lay động, ánh mắt hắn hạ xuống nữa bèn hiểu ra.


Là chủ nhân của nó đang vặn vẹo eo, vừa sắc tình vừa dâm đãng, cả phần thân dưới cứ cạ nhẹ lên quần Hà Dã.
Hắn không nhịn được thở gấp, ngẩng đầu lên, đập vào mắt là gương mặt của Chu Giai, khóe mắt đỏ ửng, bờ môi mỏng đỏ hồng.

Ngay tức khắc, Hà Dã như thể bị nhiếp hồn đoạt phách hút vào đôi mắt lấp lánh ánh nước của Chu Giai.
Hắn nghiến răng nhẫn nại, gân xanh trên trán nổi lên, bắp tay căng chặt.

Lúc Chu Giai hé môi “A” một tiếng, hắn dùng nhiều lực chạm vào eo cậu khiến người bị đụng hừ ra tiếng, thân thể mềm mại khẽ đung đưa trong ngực hắn.
Hà Dã cứ nhìn chằm chằm như thể dã thú, đầu vô thức cúi thấp xuống, cách hai má cậu càng ngày càng gần.
Chu Giai cong môi cười, giống như yêu tinh trong giấc mộng lúc trước, thở hổn hển hừ một tiếng, đưa tay ôm lấy cổ Hà Dã, kéo người lại gần.
Môi dán môi, ngực áp ngực, thân dưới cạ vào nhau.
Trong hơi thở có tiếng nói: “Này, cậu muốn…”
Ba chữ còn lại bật ra giữa khe hở trên môi.
Không thể nghe, nghe xong khiến người ta phải điên cuồng.
Con ngươi chợt co rút, Hà Dã rút gối đầu đập về phía tường, tay chống ván giường ngồi dậy, động tác lớn đến nỗi giường cũng lung lay theo.
Hắn thở hồng hộc, bụng nhấp nhô lên xuống.

Hắn giơ tay ôm lấy đầu mình, hốc mắt nóng đến nỗi ngập nước, từng giọt từng giọt chảy xuống.
Thứ đồ chơi giữa hai chân phồng lớn đến phát đau, Hà Dã cũng không để ý tới.

Cổ họng gắng gượng nuốt, cố nén sự tấn công của làn sóng dục vọng ập đến tiếp theo.
Nhưng đầu óc hắn càng ngày càng tỉnh táo, tỉnh đến mức Hà Dã bực muốn điên, hắn thô bạo vò lấy tóc mình.

Chu Giai ngon giấc cả một đêm không hề biết sự thống khổ vật lộn của Hà Dã.

Cậu mở mắt ra, nhìn lên bức hình ở tủ đầu giường, đỏ mặt trốn vào trong chăn, chóp mũi ngửi được mùi tanh xấu hổ.
Chu Giai cắn môi nhớ lại giấc mộng phóng đãng, khó nhịn kẹp chân cọ cọ, có một sự sảng khoái dâng lên trong cảm giác dính dớp.
Cậu mở điện thoại nhìn giờ, vẫn còn cách một chút thời gian với đồng hồ báo thức.

Chu Giai liếc nhìn cửa, dứt khoát vén chăn xuống giường, chịu đựng sự lạnh lẽo thay chiếc quần lót dơ bẩn, mặc thêm một bộ quần áo thu đông giữ nhiệt, sau đó khoác chiếc áo khoác đồng phục ra bên ngoài.
Vốn định mặc quần jean, nhưng trong quần vẫn còn cảm giác tê dại sót lại, Chu Giai quyết định mặc quần đồng phục.
Khi mở cửa phòng, Chu Giai lén la lén lút, chờ nghe thấy tiếng ba mẹ đều ở phòng bếp, cậu mới kéo cửa ra nhanh chóng chui vào phòng tắm.

Sau khi giặt giũ xong thì phơi lên ban công.
Cứ như tên trộm vậy, trên bàn ăn cứ chột dạ, chỉ dám và cơm không dám nói gì nhiều.
Ba cậu hỏi về kỳ thi giữa kỳ, cậu mới nói ngày kia bắt đầu, thi hai ngày, sau đó ngậm miệng.
Đến trường, Chu Giai cất xong xe đạp, ngẩng đầu nhìn trời rồi lại cúi đầu nhìn đất, ngâm nga một đoạn bài hát ngắn chậm rãi đi đến tòa nhà lớp học.
Nhưng cậu vừa vào lớp từ cửa sau đã cảm nhận được bầu không khí bất thường trong lớp.

Một chân vừa nhảy qua cửa, đôi mắt của các bạn cùng lớp đã đồng loạt dán lên người cậu.
Trừ Hà Dã đang gục xuống bàn cuối lớp.
Chu Giai suýt chút nữa đổ mồ hôi lạnh.

Nếu không phải nhà cậu ở tầng 10, lại có cả mạng lưới chống trộm nên không có camera, trước khi đi ngủ cũng đã ngắt mạng trong điện thoại, cậu sẽ cho rằng tối hôm qua mình mộng xuân bị tất cả bạn bè biết hết, nếu không tại sao bọn họ lại dùng ánh mắt kỳ lạ đó nhìn cậu? Dọa người.
Toàn thân không được tự nhiên trở về chỗ ngồi, Chu Giai đặt cặp xách xuống, giơ tay lên vỗ vai bạn bàn trên.

Mặc dù cậu không phải rất muốn tán gẫu với một người nhiều chuyện và có sự đố kị nặng như cậu ta, nhưng lớp trưởng và lớp phó thể dục còn chưa tới, chỉ có thể hỏi con người dễ nói chuyện nhất này.
Bạn bàn trên xoay đầu nhìn Chu Giai, ánh mắt đánh giá khiến người ta rất không thoải mái.
Chu Giai nhíu mày lại, hỏi thẳng: “Làm sao? Tôi có gì bất thường sao? Tại sao mấy cậu nhìn tôi như thế?”

Bàn trên cười cổ quái, khua tay nói: “Cậu rất tốt, vẫn đẹp trai như thế, vẫn được nữ sinh hoan nghênh, không giống tôi…”
Chu Giai cắt lời cậu ta: “Thế sao nhìn tôi như vậy?”
Bàn trên nhìn Chu Giai, nói: “Cậu không biết thật à?”
Chu Giai không kiên nhẫn, biết rồi còn phải hỏi cậu chắc?
“Biết gì?”
Bạn bàn trên duỗi thẳng cổ tránh sang một bên người Chu Giai, liếc về phía Hà Dã, nhìn người đang nằm bò ra thì cười khinh bỉ, cố ý ra vẻ thần bí nói: “Cậu không đọc tin nhắn của nhóm lớp trên WeChat à? Đọc thử đi, đọc xong là hiểu ngay.”
Bàn trên nói xong thì cả mặt thể hiện sự hóng hớt xem kịch vui, nhưng cậu ta xoay người về ngay.
Chủ nhiệm lớp tới.
Chu Giai cau mày, rất muốn cầm điện thoại xem ngay.

Bởi vì bạn bàn trên có nhìn qua Hà Dã, Chu Giai cảm thấy chuyện này có liên quan đến Hà Dã.

Nhưng có chủ nhiệm lớp ở đây, trường học cấm không được dùng điện thoại khi lên lớp, bây giờ không thể lấy ra.
Chu Giai như ngồi trên đống lửa mà lật sách giáo khoa, trong lòng nôn nóng.
Rốt cuộc sao vậy?
Không phải Hà Dã nói gì về cậu trong nhóm lớp chứ?!
“Đệt mợ!”
Cậu nhỏ giọng chửi một câu, Chu Giai lắc đầu.

Đó là Hà Dã, không phải người khác, Hà Dã sẽ không làm như vậy.
Tên rắn thối này, hắn không phải loại người như thế.

Chu Giai tin tưởng hắn như vậy nên lúc ấy mới có gan thực hiện khát vọng trong nội tâm mình đi trêu chọc hắn.
Cho nên, có chuyện gì vậy?
Fuck, sao lại khiến cậu sốt ruột thế này?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.