Đọc truyện Ám Dục Hoành Lưu FULL – Chương 18
Chu Giai nằm nhoài người lên bàn học, uể oải quan sát Tiểu Hắc Tử đang co thành một nhúm nhỏ trên bàn, không thể dậy nổi.
Cậu chọc đầu ngón tay lên đầu rắn, dường như muốn nói cho Tiểu Hắc Tử nghe nhưng lại cứ lẩm bẩm một mình.
“Chặn tôi làm gì?”
“Không cho tôi trêu chọc cậu, tôi cũng làm theo rồi, còn chặn tôi làm gì?”
“Tôi cứ tránh cậu đấy..”
“Hừ…còn dám bóp tôi, tôi cắn cậu…”
Chu Giai nói ra khỏi miệng, con ngươi đảo quanh, nhất thời nóng mặt chôn đầu vào khuỷu tay, một tay đè lên đầu mình, cắn môi nghẹn ngào, cảm thấy bản thân đúng là hết thuốc chữa.
Người ta không thích mày, còn ở đây lảm nhảm vớ vẩn ra oai cái khỉ gì, fuck.
Âm báo cuộc gọi video vang lên, Chu Giai đang nghĩ ngợi lung tung giật mình sợ hết hồn.
Cầm điện thoại di động thấy là lớp trưởng gọi tới, cậu hắng giọng nhận máy.
Bên kia nghiêng ngả một trận, cuối cùng cũng cố định trên gương mặt được phóng đại của lớp trưởng.
Ánh đèn đường không đủ sáng, tối om, trông hơi đáng sợ.
Lớp trưởng thấy Chu Giai đang ở nhà, ôi chao một tiếng: “Bọn tôi sắp đến nơi rồi, cậu vẫn chưa đi à?”
Chu Giai bò dậy khỏi bàn, dựa lưng vào ghế ngồi, nhìn lớp trưởng xoay ống kính để lớp phó thể dục và hai nữ sinh lớp 9 kia chào hỏi với cậu.
Nhìn hai nữ sinh hơi quen mắt kia xấu hổ cười vừa vẫy tay vừa huých vai nhau, Chu Giai mới nhớ ra, trong cặp xách của cậu vẫn còn chai xịt chống nắng cần phải xử lý.
Chu Giai kéo ra một nụ cười rồi vẫy tay lại, hỏi: “Mấy cậu đang ở đâu?”
Lớp trưởng báo địa chỉ tiệm gà nướng.
Không xa lắm, còn gần nhà Chu Giai, đi bộ khoảng mười phút thôi.
“Bây giờ tôi qua, các cậu đến thì vào trước đi.” Chu Giai nói, hôm nay còn rõ lạnh, tối đến gió còn lớn.
Trên màn hình là gương mặt to đùng của lớp trưởng, nhưng giọng nói lại là của Tô Kỳ, nhỏ cười nói: “Không sao, bọn mình chờ cậu ở cửa.”
Lớp trưởng quay ống kính sang bên Tô Kỳ, Tô Kỳ xấu hổ giấu mặt sau bả vai bạn thân.
Chu Giai thấy mà bất đắc dĩ, nói đôi câu với lớp trưởng rồi cúp máy.
Lấy chai xịt chống nắng từ trong cặp xách ra, Chu Giai nâng Tiểu Hắc Tử trong lòng bàn tay rồi quan sát, xác nhận nó không hề tỉnh lại rồi thả nó vào trong lồng.
Ra khỏi phòng ngủ, Chu Giai thấy mẹ cậu đang nấu nướng trong bếp, đi tới.
Thoạt nhìn là nước canh nóng, Chu Giai biết, ba đi công tác sắp về rồi.
“Mẹ, mấy giờ ba về đến nhà?” Chu Giai tiến tới nhìn nồi canh gà thơm ngào ngạt, hương thơm xộc vào mũi.
Mẹ Chu Giai giơ cái muỗng trả lời: “Chắc cũng muộn lắm, khoảng 11 12 giờ.” Bà nghiêng đầu nhìn con trai ăn mặc chỉnh tề, sáng tỏ cười một tiếng: “Ra ngoài chơi với bạn hả?”
Chu Giai gật đầu: “Với bọn lớp trưởng, đi ăn gà nướng.”
“Ăn gà nướng, không ăn canh gà sao?”
“Ăn chứ, mẹ với ba mà không ăn hết con sẽ ăn.”
Mẹ Chu Giai cười, tò mò hỏi: “Trong tay cầm gì thế?”
Chu Giai nói thật, cúi đầu nhìn túi quà: “Người khác tặng, con mang trả lại.”
Mẹ Chu Giai vui vẻ: “Con gái tặng à?”
Chu Giai vâng một tiếng, cũng không thấy xấu hổ với mẹ.
Mẹ Chu Giai cũng không hỏi nữa, giữ lại phần không gian riêng tư cho con trai: “Vậy con đi đi, đi sớm về sớm, trên đường nhớ cẩn thận.”
Chu Giai gật đầu, ra khỏi phòng bếp.
Cậu thay giày xong lại không nhịn được quay đầu nhìn mẹ mình đang bận rộn trong bếp, tự dưng hốc mũi đau xót.
Tô Kỳ vừa nói như vậy, mấy người lớp trưởng thật sự chờ dưới đèn đường gần cửa tiệm gà nướng.
Lúc Chu Giai đạp xe đã nhìn thấy từ xa, nhíu mày lại, cậu cảm thấy lạnh thay cho bọn họ, thấy bọn họ không cần phải như thế.
“Mẹ kiếp, lâu thế.”
Chu Giai dựng xe đạp, lớp trưởng đi tới vỗ vai cậu.
Lớp phó thể dục cũng tới vỗ vai Chu Giai một cái, thấy cậu cầm túi quà trong tay, đi trước than thở: “Vào thôi, bên ngoài lạnh lắm rồi.”
Tô Kỳ vẫn cười nhìn Chu Giai từ khi cậu đến.
Chu Giai chỉ chào một tiếng “Hi!” với nhỏ và bạn của nhỏ rồi không nhìn sang đó nữa.
Lớp trưởng và lớp phó thể dục quan sát Chu Giai đi thẳng một mạch vào trong tiệm gà nướng, cảm thấy cậu không hiểu chuyện yêu đương trai gái, đúng là kẻ đang no không thể hiểu được sự đói bụng của kẻ bị đói*.
*Ý chỉ người có điều kiện tốt không hiểu được sự khó khăn của người khác.
Hai người lắc đầu, không để ý Chu Giai nữa, ân cần quan tâm đến hai nữ sinh theo sau.
Trong đầu Chu Giai đang suy nghĩ lát nữa nên từ chối ý tốt của Tô Kỳ thế nào, cậu giơ tay lên vén mành giữ nhiệt của tiệm đi vào.
Vốn dĩ đã biết bây giờ còn sớm, không đông khách, vẫn còn mấy bàn trống, cho nên cậu cũng không ngẩng đầu quan sát khắp nơi, đứng chờ tạm ở một bàn nào đó.
Bọn lớp trưởng đi tới, Chu Giai hỏi: “Ngồi đây à?”
Lớp trưởng không trả lời mà thò tay sang giật giật áo Chu Giai một cái.
Chu Giai ngẩng đầu nhìn cậu ta, cậu ta mặt đầy cảnh giác nháy mắt với Chu Giai, ý bảo cậu quay lưng lại.
Chu Giai nghi hoặc, đảo mắt sang nhìn lớp phó thể dục, thấy cậu ta cũng mặt đầy đề phòng nhìn chằm chằm sau lưng cậu.
Đầu óc xoay vòng, trong lòng Chu Giai vang lên tiếng lộp bộp, cậu xoay người ngay tức khắc.
Lúc Chu Giai xoay người, Hà Dã đang đeo tạp dề cầm thực đơn và bút hơi nhướn mày nhìn cậu.
Trong mắt hắn đầy ý cười cợt, càng nhiều hơn là đốm lửa nhỏ bập bùng trong mắt.
Chu Giai chạm mắt hắn xong thì lập tức quay người lại, Hà Dã đi tới, đứng cách cậu khoảng một bước chân, giọng nói hết sức không thân thiện hỏi: “Mấy người?”
Chu Giai sợ đến choáng váng, nghe thấy giọng nói của Hà Dã vang lên sau lưng, từng sợi tóc gáy đều dựng hết cả lên, giống như một con mèo bị hoảng sợ đến cứng lưỡi, không dám động đậy cũng chẳng dám phát ra tiếng meo meo.
Hà Dã thấy phản ứng của Chu Giai, ý đồ xấu xa tiến lại gần thêm nửa bước, nhìn thấy cậu căng thẳng đến mức tai đỏ lừ, hắn mở miệng âm u nói: “Ăn gì?”
Chu Giai chợt giật mình, suýt chút nữa mất mặt kêu thành tiếng, cúi đầu mắt ươn ướt.
Vẫn là lớp trưởng kéo cậu cách xa Hà Dã một chút.
Lớp phó thể dục cứng giọng: “Chúng ta đổi quán khác.”
Tô Kỳ và bạn thân cũng biết đây là Hà Dã, gật đầu đồng ý.
Mấy người vừa vào đối mặt với nhân viên phục vụ đã bỏ đi, ông chủ ngồi ở quầy thu ngân đi ra hỏi Hà Dã: “Sao thế? Mấy đứa quen nhau à?”
Hà Dã không trả lời ông ta, đặt thực đơn và bút xuống, xách túi quà bị đổ trên bàn, đi ra ngoài.
Đột nhiên nhìn thấy Hà Dã, Chu Giai vốn đã hoảng loạn trong lòng, đột nhiên còn bị Hà Dã kéo lấy cánh tay từ đằng sau, suýt chút nữa cậu đã nhảy cao đến ba thước.
Mở đôi mắt ướt át thấy Hà Dã, khí thế không đủ nhưng môi lại mím thật chặt.
Chu Giai bắt đầu dùng sức, muốn rút cánh tay mình khỏi tay Hà Dã.
Hà Dã cảm nhận được sự phản kháng của Chu Giai, bàn tay dùng lực giữ càng chặt, trong ngực lại nóng như lửa đốt, đôi mắt đen láy như vực sâu nhìn chằm chằm Chu Giai.
Chu Giai hoảng hốt, bị hắn dùng sức như thế, há miệng kêu một tiếng nhỏ, hít một hơi.
Hà Dã nhướn mày, trong nháy mắt thả tay ra.
Hắn thả lỏng tay, Chu Giai sờ nắn cánh tay bị bóp đau, trừng mắt nhìn hắn, bộ dạng vô cùng yếu đuối oan ức, giống như muốn cắn ngược lại một cái.
Hà Dã nheo mắt lại, nhìn cậu đầy nguy hiểm.
Nhưng Chu Giai cúi đầu, không nhìn hắn nữa.
Bọn lớp trưởng đi trước quay đầu lại mới nhìn thấy hai người đang đứng sóng đôi.
“Mẹ kiếp, Hà Dã mày muốn làm gì?”
Lớp trưởng và lớp phó thể dục cùng chạy tới đứng sau lưng Chu Giai, giọng rất cục súc hỏi.
Hà Dã cười nhạt quét mắt qua bọn họ, lại nhìn thấy hai nữ sinh đang run rẩy đứng sau, cuối cùng tầm mắt trở lại người Chu Giai đang cúi đầu.
Hà Dã hạ khóe miệng, đưa túi quà ra, lạnh như băng nói: “Phải trả đồ cho người tùy tiện để quên chứ? Rơi mất thì lấy cái gì mà từ chối?” Giọng nói dồn nén có lửa: “Ảnh sao?”
Chu Giai nhìn thấy chiếc túi trong tay hắn, nghe thấy từ miệng hắn chữ ảnh, mặt đỏ lên, trong lòng chột dạ, lập tức giơ tay giật lấy cái túi lại, răng cắn môi.
Lớp trưởng hỏi: “Ảnh gì cơ?”
Chu Giai nắm chặt dây túi quà giả vờ không nghe thấy, Hà Dã lại càng không thể trả lời cậu ta.
Tô Kỳ đứng phía sau nghe được lời Hà Dã, mờ mịt nhìn Chu Giai đang quay lưng lại, sắc mặt có phần cứng ngắc.
Nói xong, Hà Dã thu hồi ánh mắt đóng đinh trên người Chu Giai, xoay người về tiệm, nghênh ngang tiêu sái như thể một đại hiệp ra tay giúp đỡ không để lại tên tuổi.
Lúc hắn xoay người, Chu Giai ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn vén mành giữ nhiệt rồi biến mất ở cửa tiệm, đột nhiên muốn liều mạng đuổi theo đập hắn một cái, còn muốn chất vấn hắn lời vừa xong có ý gì.
Lớp trưởng và lớp phó thể dục không hiểu nguyên nhân, chỉ coi đấy là thù hằn riêng giữa Hà Dã và Chu Giai từ lần đấu bóng rổ trước đây.
Thấy Hà Dã đi rồi, hai người thở phào nhẹ nhõm, kéo Chu Giai mau rời khỏi đây.
Chu Giai ngẩng đầu nhìn biển hiệu tiệm gà nướng một lần mới cưỡi xe đạp đi.
Chân cậu đạp bàn đạp, ngực tưng tức lại tê tê, cứ nghĩ đi nghĩ lại câu nói kia của Hà Dã.
Càng nghĩ càng cảm thấy đây giống như là…đang ghen.
“Đệt!”
Chu Giai hít một hơi khí lạnh thật sâu cho tỉnh não, nghĩ: Ghen cái beep, nếu thật sự Hà Dã ghen, lúc về cậu cũng dám gửi ngay cho hắn một cái ảnh chụp khỏa thân luôn!
Vấn đề là Hà Dã đâu có thích cậu, hoàn toàn chẳng tồn tại câu hỏi ghen hay không ghen.
Chu Giai nghĩ xong càng thấy buồn bực, chán nản chậm rãi đuổi theo đội hình phía trước..