Đọc truyện Ám Ảnh – Chương 15: Algophobia – Sợ Những Nỗi Đau
Hãy nói rằng tôi là kẻ nhút nhát, được chứ?
Và câu trả lời đây: Tôi là kẻ nhút nhát.
Tôi rời khỏi chiếc ghế, đi qua đi lại và thốt lên: “Ôi Chúa ơi! Chúa ơi!”
Tôi chạy lại gần chiếc lò sưởi và giơ tay lên trên ngọn lửa để kiểm tra xem có phải tôi đang trở nên điên loạn hay vẫn cảm nhận được hơi ấm của nó. Ngọn lửa là một thực thể đang tồn tại. Những người điên loạn thường mất cảm giác về những vật đang tồn tại xung quanh mình.
“Chuyện này không thể nào xảy ra được.”
Nhưng nó đang xảy ra.
Tôi cất lên một điệu cười điên loạn và sau đó đưa hai tay che lấy miệng.
“Chuyện này tốt thôi.” Tôi thì thầm. “Em sẽ xử lý được chuyên này. Nội không phải là con người. Nick không phải là con người. Có nhiều người không phải là con người.”
Nick không nói câu nào. Anh ngồi lặng im bên chiếc bàn cà phê, giống như một tên lính đang chờ đợi những kẻ phục kích và chuẩn bị đón nhận một viên đạn vào người. Tôi thôi không đi qua đi lại nữa.
“Cảm ơn vì đã tin em.” Tôi lí nhí.
Anh ngẩng đầu lên và thả lỏng, giơ tay ra dấu bảo tôi dừng lại. Khuôn mặt anh trở nên nhợt nhạt hơn bình thường, chiếc khăn quàng quanh người cùng với chiếc áo có mũ trùm đầu màu xanh nước biển của nội Betty, có vẻ quá cỡ đối với anh. Anh vòng tay trước ngực và dựa vào tường, ngay cạnh chiếc lò sưởi.
“Vậy…” Anh ngập ngừng.
“Vậy chuyện gì?”
“Anh là người hóa sói và nội của em là người hóa hổ. Em nhận thức được tất cả những chuyện này chứ?”
Tôi gật đầu như thể một đứa rất cừ, những chuyện vừa xảy ra là hoàn toàn bình thường đối với tôi. “Chuyện xảy ra như vậy không làm em tổn thương chứ?”
“Vâng, không sao.”
Tôi đặt tay lên trán, mọi vật lại quay cuồng trước mặt tôi. Dường như Nick nhận thấy điều đó nên anh ấy kéo tay tôi ra và dìu tôi đến chiếc đi văng, một chiếc ghế sọc hoa xấu xí.
Chúng tôi ngồi cạnh nhau. “Anh cứ nghĩ em sẽ không bị ngất chứ.” Anh nhìn tôi cau có. Tôi ghét cái nhìn như thế của anh.
“Em không ngất.”
Tôi ngả lưng ra sau và với tay ôm chiếc gối vào lòng như một vật ngăn cách giữa hai chúng tôi. Có lẽ anh cũng nhận ra điều đó, ánh mắt của anh trở nên sầm sì. Tôi đặt lại chiếc gối lên đi-văng và vô tìnhchạm vào đầu anh. Tôi mỉm cười. Anh cũng mỉm cười và giật lấy chiếc gối đập vào tôi. Bụi từ chiếc gối bay mù mịt trong không khí khiến tôi nhảy mũi.
“Chuyện này thật kỳ lạ phải không.” Tôi giật chiếc gối khỏi anh. “Kỳ lạ khi biết rằng một ai đó là người sói. Em thậm chí còn không hề tin vào sự tồn tại của người sói. Điều đó là không thể. Hiển nhiên là không thể.”
“Không hẳn thế.”
“Rõ ràng là vậy.”
Tôi đặt tay vào lòng sau khi vung tay loạn xạ về phía anh. “Và nội Betty cũng là người hóa thú. Vậy theo luật di truyền thì ba em – ba dượng em – cũng có thể là người hóa thú sao?”
“Em suy luận thông minh lắm.”
“Anh im đi.”
Anh tỏ ra khó chịu rồi mỉm cười với tôi như thể cảm thấy vui khi thấy tôi lúng túng. Hàng vạn câu hỏi đang quấn lấy tôi. “Vậy làm thế nào mà anh trở thành người hóa sói?”
“Có thể anh sinh ra đã mang dòng máu của người sói hoặc cũng có thể do bị cắn.” Anh nhướng cặp lông mày lên. “Em cũng có dòng máu đó trong người sao?”
Tôi ngồi bệt xuống nhà, dựa lưng vào đi văng. “Không!” tôi đáp.
Anh dùng hai cánh tay khỏe mạnh của mình nhấc bổng tôi lên. Anh nở nụ cười thích thú. “Anh đùa thôi Zara. Anh không bao giờ để chuyện đó xảy ra với em đâu.”
“Thật chứ?”
Ánh mắt của anh lại khiến tôi muốn tan ra. “Thật sự đấy. Anh sẽ không bao giờ để bất cứ chuyện gì xảy ra với em cả.”
“Chà. Phải rồi. Anh hùng luôn có những điều bí ẩn. Anh là một người sói và là một người anh hùng bí ẩn. Điều này nghe thật buồn cười.”
Anh không trả lời. Ánh sáng le lói trong căn phòng khiến cho mọi vật trở nên lung linh lạ thường. Ngọn lửa làm cho cổ họng tôi khát cháy. Tim tôi gõ từng nhịp liên hồi trong lồng ngực như thôi thúc. Anh vòng tay ra sau gáy và luồn những ngón tay vào tóc tôi. Cảm giác như muốn tan ra và nỗi khao khát lại trở về trong tôi. Thân hình tôi như muốn hòa vào anh. Đùi tôi và anh chỉ cách nhau qua chiếc khăn đang quấn trên người anh.
Giọng anh trầm xuống. “Anh hôn em được chứ?”
Tôi không biết nói câu gì khác nên chỉ khẽ gật đầu.
“Được rồi.”
Hơi thở ấm áp của anh chạm vào môi của tôi. Tôi vòng tay ôm lấy vai anh và anh ghì lấy tôi. Tôi thực sự cảm thấy ấm áp và an toàn. Cánh cửa cuộc sống như đang mở toang ra trước mắt tôi.
Tôi nói với anh. “Em không thể tin là anh đang hôn em.”
Anh ngả người ra sau, đặt bàn tay to lớn của mình dưới cằm tôi. “Sao? Em sẽ không hôn anh nữa à?”
Tôi nhún vai. “Em chỉ nghĩ rằng…”
“Nghĩ chuyện gì?”
“Rằng anh… Chà! Em cũng chẳng biết… không hôn con gái. Đừng nổi nóng. Đó là điều mà Issie và Devyn đã nói với em.”
“Rằng anh không bao giờ hôn con gái à?”
“Vâng. Em nghĩ anh không làm vậy vì anh là một yêu tinh. Em đã nhìn thấy những hạt bụi màu vàng bám trên áo khoác của anh.”
“Em nghĩ như thế sao?” Có chút giận dữ trong giọng nói của anh.
“Em thực sự không nghĩ thế. Chỉ một phần nào thôi.” Tôi ôm lấy anh, cố gắng để anh không nổi cáu.
“Em nhìn thấy bụi trên áo của anh vào lúc nào?”
“Sau khi anh đẩy chiếc xe cho em.”
Anh gật đầu. “Đó là sau khi anh băng qua cánh rừng để tìm hắn ta. Anh đánh rơi áo trước khi anh quay trở lại. Có lẽ nó đã bám vào lúc ấy. Anh không thể tin là em đã nghĩ anh là yêu tinh đấy.”
“Chỉ một lúc thôi mà.” Chúng tôi yên lặng trong chốc lát. “Em nghĩ ta nên gọi và nói cho Issie và Devyn.”
“Rằng tình cảm của chúng ta đã có tiến triển à?”
Tôi hích khuỷu tay vào anh. “Không. Về những chuyện liên quan đến yêu tinh và người thú.”
Tôi trườn ra khỏi chiếc đi văng và với tay lấy chiếc điện thoại nằm trên nền gạch, phía trước lò sưởi, nó rất ấm. Tôi bấm số. “Và sau đó ta có thể ra ngoài tìm Jay.”
Chiếc điện thoại kêu lên mấy tiếng “Tút. Tút.” và màn hình hiện lên dòng chữ “Ngoài vùng phủ sóng.”
“Tuyệt thật!” Tôi tỏ vẻ chán nản.
Nick đứng dậy, rút điện thoại và gọi một số khác. “Đường dây bị ngắt rồi.”
“Không có sóng.” Nói xong tôi cất điện thoại vào túi.
Nick nhìn ra bên ngoài. Những tia sáng màu xanh rọilên khung cửa sổ và lọt vào trong. “Cảnh sát đến rồi.”