Đọc truyện Ám Ảnh – Chương 14: Hormephobia – Sợ Cảm Giác Bị Choáng
Tôi la lên, chiếc đèn pin tuột khỏi tay, đập mạnh xuống nền và tắt ngấm vì cú va chạm khá mạnh.
“Zara?” Từ trong bóng tối, tôi nghe thấy giọng anh cất lên.
“Chúa ơi, là anh sao? Anh làm em sợ chết khiếp.” Nói xong tôi quỳ xuống nền mò mẫm tìm chiếc đèn. Tôi tìm thấy nó và bật lên. Tim tôi đập điên cuồng. “Anh đang trần truồng đấy.”
“Thật sao? Anh không biết nữa.” Nick buông một câu đùa cợt yếu ớt.
“Làm sao anh trở nên thế này?” Tôi soi đèn pin vào mặt anh ấy. Tôi thề là không hề soi xuống những chỗ thấp hơn trên người anh. Nick giơ tay che mắt khỏi bị chói, tôi hạ chiếc đèn xuống một chút soi vào những đường cong trên ngực anh. Anh đang quấn chiếc khăn mà tôi lót cho con chó, nên tôi chỉ có thể nhìn thấy một phần cơ thể sung mãn của anh.
Nhưng điều đó chẳng đáng bận tâm lúc này.
Anh chầm chậm cúi đầu xuống khi tôi tiến lại bên anh. Tôi cảm thấy yếu mềm trước anh. Ánh mắt tối tăm của anh toát lên điều gì bí ẩn. “Anh có lạnh không?”
Tôi đưa bàn tay vẫn đang cầm con dao chạm vào anh.
“Anh rất ấm.” Tôi nói với giọng hoảng hốt và lùi người lại, soi đèn vào chiếc núm cửa. Tôi đã khóa nó. Rõ ràng tôi đã khóa lại rồi. “Sao anh lại vào được đây?”
“Cánh cửa.” Nick nói.
Tôi cảm thấy tức giận. “Em đã khóa nó rồi cơ mà.”
Nick không nói gì. Đôi mắt mệt mỏi của anh nhìntôi.
“Con chó đâu rồi?” tôi hỏi.
Anh không trả lời.
“Con chó,” tôi nhắc lại như thể anh ấy chưa nghe thấy. “Có một con chó ở đây. Nó bị thương. Chiếc khăn mà anh đang quấn trên người, anh đã lấy nó ở đâu thế? Không lẽ vì lạnh anh đã cướp của con chó phải không? Nó đang bị thương đấy.”
Anh vẫn không trả lời.
Tôi nhìn chòng chọc vào anh, chiếc đèn pin rọi thẳng xuống chân. “Sao anh không mặc gì trên người?”
Anh nhíu mày rồi đi về phía chiếc ghế da màu trắng đặt cạnh cửa sổ. Anh ngả người lên ghế, buồn bã. Cơn giận trong tôi lắng xuống một chút.
“Anh bị đau à?”
“Anh không sao.”
Anh đang nói dối tôi. Tôi chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nữa nhưng tôi vờ như tin vào điều anh nói và cố gắng tìm ra sự thật.
“Nick. Em sẽ không tức giận nữa. Em xin lỗi.” Tôi đặt con dao xuống nền nhà và chiếc đèn pin ở mép bàn. Sau đó tôi tiến lại gần anh ấy. “Em đã rất lo cho anh. Những chuyện kỳ lạ đã xảy ra. Em chạy vào rừng tìm anh và một kẻ nào đó đã bám theo em.”
Nick cầm lấy tay tôi và siết chặt. “Anh đã bảo em ở trong nhà mà.”
“Nhưng em lo cho anh.” Tôi cố gắng bình tĩnh. “Và em có quyền được lo lắng.”
Nick nới lỏng tay ra và bỗng nhiên tôi cảm thấy thật dễ chịu. Tôi nâng tay anh lên và hôn vào nó. Chỉ duy nhất một lần. Giống như nụ hôn mà mẹ vẫn thường giành cho tôi mỗi khi tôi buồn. Tôi chẳng quan tâm khi anh đang trong tình trạng gần như khỏa thân. Chỉ biết rằng tôi vui vì có anh ở bên và không còn cảm thấy đơn độc nữa.
“Và có một con chó ở đây nữa.” Tôi nói và chăm chú quan sát phản ứng của anh lúc ấy. “Nó rất to lớn và có kẻ nào đó đã bắn một mũi tên lên lưng nó. Anh có nhìn thấy nó không? Chắc là nó chạy lên tầng rồi.”
Nick lắc đầu. “Anh không nghĩ vậy.”
“Được rồi. Em không quan tâm đến con chó lúc này.” Tôi giải thích và buông tay anh ra. “Em lo cho anh. Anh bị đau chỗ nào?”
“Anh không sao. Anh khỏi rồi.”
“Ồ. Phải rồi. Nhưng anh khỏi cái gì?”
Anh quay mặt đi.
“Anh ngồi đây nhé.” Tôi rời khỏi anh. “Em sẽ nhóm lò sưởi. Anh hứa là không đi đâu nhé.”
Nick ho một tiếng. “Anh hứa.”
“Thề đi.”
“Anh thề.” Anh mỉm cười.
Cầm lấy chiếc đèn, tôi chạy xuống phòng bếp và mang lên vài khúc củi. Tôi vò mấy tờ báo và nhét vào trong chiếc lò màu đen, to và cổ xưa. Tôi bật cái mồi lửa lên và nhìn thấy vài que diêm khá dài được nội Betty để trong cái rổ bằng sắt treo gần chiếc lò. Khi lửa đã bén, tôi bắt đầu cho củi vào. Ngọn lửa khiến cho căn phòng trở nên ấm áp và lung linh, tuy nhiên các góc xa của căn phòng vẫn chìm trong bóng tối và bí hiểm.
Cái mùi phát ra từ những khúc gỗ bị cháy thật dễ chịu, nó đem đến một cảm giác thật yên bình, tôi không còn nhớ đến cái cảm giác sợ hãi khi bị ai đó bám đuổi trong rừng hay cái cảm giác căng thẳng khi rút mũi tên ra khỏi lưng con chó, cũng như cảm giác hoảng sợ thực sự khi phát hiện ra có một kẻ trần truồng đang ngồi trong nhà.
“Anh không thể tin là em có thể nhóm được lò cơ đấy.” Nick nói.
Tôi chùi tay vào ống quần và nói, “Em chẳng phải là người không có năng lực. Anh biết đấy.”
Nick cười, “Anh biết.”
“Em cũng rất khá trong khoản viết thư nữa.”
“Và chạy nữa.”
“Ừ. Và em là một đứa bướng bỉnh nữa.”
Tôi cởi đôi giày ra, hít thở cái không khí dễ chịu từ bếp lò rồi đứng dậy.
“Chỉ cho em nơi anh bị đau đi.” Tôi yêu cầu.
“Chẳng có gì đâu mà.”
“Để em xem nào.”
Tôi tiến lại gần và lập tức anh ấy co người lại. Quả thật như vậy. Một người cao lớn như Nick Colt đang co rúm người lại trước mắt tôi.
“Em sẽ không làm anh đau đâu. Nội Betty sẽ về ngay thôi và cả cảnh sát nữa.” Tôi đưa tay ra vén mấy sợi tóc trên trán anh ấy. “Anh nóng lắm. Có lẽ anh bị nhiễm trùng rồi.”
“Anh luôn nóng mà.” Nick xoay người khó nhọc trên ghế.
“Và như thế là bình thường?”
Nick mỉm cười và tỏ ra ngượng ngùng. “Ý anh không phải thế.”
“Em biết.”
Chúng tôi nhìn nhau một lúc, sau đó tôi đặt tay lên má anh. Anh đã ở ngoài kia chống chọi với cơn bão. Có lẽ anh đang rất mệt. Nhưng quần áo của anh ấy đã biến đi đâu? Còn con chó nữa? Làm sao anh ấy có thể vào trong nhà? Tôi không muốn nghĩ đến những điều mà tôi đã không muốn nghĩ tới kể từ lúc tôi nhìn thấy những nhúm lông trên xe của Nick, nhưng bây giờ tôi lại phải suy nghĩ về những điều đã xảy ra.
“Nick, anh phải tin em. Em là người hoàn toàn có thể tin tưởng được.”
Nick nuốt nước bọt. Anh đặt tay lên đầu tôi và kéo tôi về phía anh.
“Anh biết.”
Tôi run lên. Có điều gì đó trong tôi đang dâng trào khiến tôi muốn bỏ chạy. Nhưng tôi không thể. “Anh đau ở đâu?” Tôi nhắc lại.
Bằng một động tác nhỏ, Nick kéo tấm khăn choàng xuống khỏi vai. Tôi sững sờ. Con bé Zara tài năng, xinh đẹp dường như đã biến mất. Một miếng băng thấm máu đang nằm trên lưng Nick. Nhìn nó quen quá.
Tôi giật tay ra khỏi Nick và đứng như trời trồng. Nick nhìn tôi chăm chăm và chờ đợi.
Tôi nuốt nước bọt, cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi và hoảng loạn của mình. Tất cả những gì tôi có thể làm là bỏ chạy, đó cũng là điều mà mẹ tôi thường làm.
“Nhưng…” Tôi thì thầm. “Không thể như thế được. Phải không?”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn miếng băng và nhanh tay giật nó ra khỏi người Nick. Phía dưới là một vết thương đang sắp khỏi. Miệng vết thương giống như bị một mũi tên găm vào.
Hơi thở của tôi tắc lại trong ngực.
Tôi chầm chậm nhìn vào mắt anh. Trông anh có vẻ lo lắng nhưng rất mạnh mẽ và cương quyết.
Chiếc băng treo trên tay tôi như đặt ra một câu hỏi lớn. “Nick, anh thực sự là cái gì?”
Tôi cảm thấy sợ nếu biết Nick thực sự là một cái gì đó. Tim tôi bức bối như có ai đó đang bóp chặt lấy nó. Nhưng làm gì có ai. Có lẽ vì tôi đang quá sợ hãi.
Nick nhắm một mắt và liếc nhìn vết thương của mình. Sau đó, anh nhìn thẳng vào tôi.
“Con chó có thể đi đâu chứ?” Giọng tôi hoang mang.
“Đó không phải chó đâu Zara.” Anh nói quả quyết.
Tôi ngước nhìn anh. “Vậy nó là gì? Một con mèo hay một con chuột đồng khổng lồ?”
Nick cầm tay tôi. “Em đang bị hoảng loạn đấy.”
Tôi nhảy lùi ra sau một bước và chỉ vào anh ấy, “Em không hề hoảng loạn. Em chỉ nói đùa vậy thôi. Sao một gã dễ nhìn như anh lại không bao giờ biết đến một chút hài hước chứ?”
“Zara…” Anh hướng về phía tôi.
“Như thế là cường điệu.” Tôi lùi lại, cảm thấy sợ. Tiếng nổ tí tách từ trong bếp lò khiến tôi giật mình và tôi lại nhảy lên. Người ta gọi chứng sợ lửa là Pyrophobia. Sợ ếch, nhái là Ranidaphobia. Còn Rectophobia là sợ bệnh trực tràng, một căn bệnh rất ghê tởm.
Không còn nỗi sợ hãi nào nữa.
Cuộc sống hiện tại đã có đủ nỗi sợ hãi rồi.
“Chuyện gì đã xảy ra với con chó?” Tôi gặng hỏi.
“Nó là một con sói.” Nick trả lời. Trông anh ấy thật hợm hĩnh khi trở mình trên ghế.
Sau đó, anh đưa mắt nhìn tôi. “Và anh biết chuyện gì xảy ra với nó.”
Tôi cầm lấy chiếc gậy khơi bếp và đẩy những đoạn củi chưa cháy hết vào trong đống lửa. Sau đó, tôi cho thêm vài khúc củi mới vào lò, những đốm than hồng bay lên trong không khí. Tôi lấy tay đóng sầm cánh cửa bằng kính trên chiếc lò lại.
“Cẩn thận đấy.” Nick bảo tôi.
“Chỉ là một đống lửa. Rất ấm áp. Và em thích ấm.”
Ngọn lửa táp vào cánh cửa kính và liếm lên nó. Đólà cách mà ba tôi thường mô tả về sự chuyển động này. Ngọn lửa liếm lên tấm kính. Nó chuyển từ màu cam tối sang màu nâu đen rồi màu cam sáng và cứ như thế.
“Zara.” Giọng của Nick chạm vào tôi hệt như ngọn lửa kia. Mọi thứ trong tôi cảm thấy nhức nhối vì cái cảm giác ấm áp mà nó mang lại nhưng chẳng có ý nghĩa gì.
Mặc dù vậy, tôi cố gắng nhìn anh. Tôi hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại. Tôi có thể chế ngự được cảm xúc của mình lúc này. Và tôi không sợ điều gì nữa.
“Sao vậy Nick?” tôi hỏi. Anh ấy sẽ phải nói với tôi tất cả những điều không có thật với những lý do cực kỳ hợp lý và hoàn hảo.
“Zara.” Nick gọi. “Lại đây em.”
Anh đưa tay ra. Trong một khoảnh khắc nào đó, tôi nhìn thấy nét buồn bã xen lẫn với sự cô đơn trong ánh mắt của anh. Lảo đảo đi về phía trước, tôi tự hỏi có phải mình đang đứng trước mặt cái gã mà tôi đã gặp lần đầu tiên ở trường hay không. Một gã trai mạnh mẽ và tự tin, một gã không muốn làm bất cứ điều gì với tôi. Thế nhưng, những nguy hiểm mà Nick phải đối mặt còn khiến tôi sợ hơn cả việc nhìn thấy vết thương trên lưng anh ấy.
Tôi nắm lấy tay anh. Anh kéo tôi về phía mình và nhẹ nhàng xoay người tôi ngồi vào lòng anh.
“Em sẽ khiến anh đau đấy.”
Giọng anh trầm xuống. “Anh lành hẳn rồi. Em nhìn này.”
Vết thương của anh đã liền lại, hầu như không còn nhìn thấy nó nữa.
“Bọn anh thường hồi phục rất nhanh.” Nick nói.
“Bọn anh à?”
Tôi nuốt nước bọt và nhìn vào mắt anh dò xét nhưng tôi không biết mình đang tìm kiếm điều gì trong đó.
Ánh mắt điềm tĩnh của anh nhìn tôi và nói. “Người hóa thú.”
“Hóa thú sao?”
Thật sự nó nằm ngoài ý muốn của tôi. Tôi khép đầu vào lồng ngực ấm áp của anh.
“Được rồi. Thế người hóa thú là gì?”
“Là những người thay đổi hình dạng của mình.”
Tôi khịt mũi còn anh thở dài.
“Anh nghiêm túc đấy Zara.”
“Vậy sao. Vậy hình dáng kia của anh là gì?”
“Anh là người sói.”
Tôi cười và phủi nhẹ những sợi vải từ miếng băng còn dính lại trên đôi vai trần của anh. “Nghe thú vị thật.”
“Anh không đùa đâu Zara.” Anh khẽ hích vào người tôi. “Đây không phải là một trò chơi. Hãy nhìn vết thương trên vai anh và nghĩ về con sói mà em đã cứu.”
“Chó chứ.”
“Không. Sói.”
Tôi rùng mình nghĩ đến cái âm thanh phát ra khi tôi nhổ mũi tên ra khỏi người con chó. “Nó chẳng nói lên điều gì cả.”
Nick nhíu mày. “Hai vết thương hoàn toàn giống nhau.”
“Của anh nhỏ hơn.”
“Bởi vì nó đã lành rồi.”
Tôi cố gắng đứng dậy nhưng anh giữ tôi lại.
“Em không muốn tin vào điều này.”
“Nhưng em phải tin.”
Tôi vùng dậy và Nick để tôi đi. Tôi chạy lại gần cánh cửa và xoay cái núm. Một sức mạnh nào đó từ bên ngoài đẩy cánh cửa mở ra. Hơi lạnh từ bên ngoài mang theo tuyết ùa vào trong. Mọi vật trở nên lung linh trong màu trắng của tuyết. Những dấu chân đã bị vùi lấp. Dấu chân duy nhất của tôi và con chó. Tôi giữ chặt cánh cửa, cảm thấy mạnh mẽ trước những cơn gió đang dội vào người và trước những sự thật mà tôi đang đối mặt. Nhưng có lẽ tôi nên gục xuống hay bất tỉnh đi thì hơn vì tôi không thể tin vào những điều đang xảy ra, không thể tin nó là sự thật.
Nick đến đứng bên cạnh, tay anh ôm lấy hông tôi. Tôi thở dài, mọi thứ quanh tôi như đang quay cuồng.“Em sắp ngất đi đấy à?”
Tôi quay lại phía anh và thốt lên, “Nhưng anh rất đáng yêu, còn người thú và loài ma cà rồng thì không phải thế. Chúng thường xuất hiện trên phim ảnh với hình thù xấu xí và dơ bẩn, chúng mặc áo khoác bằng da và có mái tóc của quỷ.”
“Đó là tất cả những gì em phải nói sao? Rằng anh đáng yêu thôi sao? Hầu hết mọi người đều ngất đi, hét lên hay chẳng bao giờ nói với anh câu nào nữa khi anh nói với họ về điều này.”
“Anh đã nói chuyện này với bao nhiêu người rồi?”
“Không nhiều lắm.”
“Với bố mẹ anh?”
“Ừ. Họ biết.” Mặt Nick căng ra. “Đó là sự di truyền.”
“Từ ba anh?”
“Cả hai.”
Tôi gật đầu, suy nghĩ trong giây lát rồi vòng tay ôm lấy anh. Một tay chạm vào bề mặt thô ráp của chiếc khăn choàng, tay kia tôi chạm vào làn da mềm mại của anh. “Vai anh còn đau không?”
Anh lắc đầu và vòng tay ra sau đầu tôi. “Cảm ơn em vì đã rút mũi tên kia ra.”
“Không có gì mà.” Tôi cố nén cảm xúc của mình lại. Tôi không biết mình có cảm thấy kỳ lạ không khi biết rằng anh thực sự là một người sói hay khi hơi thở từ đôi môi anh đang ở rất gần tôi. “Mỗi ngày, em đều cứu những người tự cho mình là người sói, anh biết không?”
“Không.” Anh dựa vào tôi. “Anh không biết.”
Đôi mắt màu đen của anh thật đẹp, giống hệt mắt của con chó mà tôi gặp, đúng hơn là chó sói. Đôi mắt toát lên sự mạnh mẽ, tử tế và một chút gì đó rất khác lạ khiến tôi cảm thấy thích thú. Tôi thực sự thích đôi mắt ấy. Và tôi cảm thấy ấm áp mỗi khi ở bên anh.
Tiếng nổ từ ngọn lửa đang cháy trong lò một lần nữa khiến tôi giật mình, cảm giác sợ hãi chạy dọc cơ thể nhưng tôi không nhảy ra xa anh mà ngược lại nhảy gần về phía anh hơn. Trong ánh sáng mờ ảo của ngọn lửa và chiếc khăn choàng quanh người, anh đỡ lấy tôi một cách khó nhọc. Ánh sáng khiến cho những đường cong của cơ bắp trên cơ thể anh trở nên góc cạnh hơn và sáng lấp lánh. Trông anh thật đẹp.
“Anh định hôn em sao?” Giọng tôi run run.
Anh cười nhưng không trả lời.
“Em chưa bao giờ hôn một người sói. Có phải nụ hôn của người hóa thú cũng giống như của loài yêu tinh? Nó sẽ đem đến cho anh điều gì đó? Và có phải đó là lý do vì sao anh không hề hôn bất cứ cô gái nào?”
Anh hé miệng cười. “Không. Chỉ là anh chưa bao giờ nghĩ anh thành thật với bản thân mình. Em hiểu chứ? Và anh cũng không muốn có ai đó gắn bó với anh bởi vì…”
“Bởi vì anh là người thú.”
“Bởi vì anh là người sói.” Anh nhắc lại. Tôi cảm thấy run rẩy mỗi khi nhìn anh nói, không phải vì sợ mà vì sức cuốn hút của nó.
Tôi đặt tay lên người anh. Thật ấm áp. Anh luôn luôn ấm áp như vậy. Bên anh, tôi luôn cảm thấy thực sự thoải mái và an toàn. Tôi gạt nỗi sợ của mình và rướn người về phía trước, môi tôi chạm vào anh. Tôi cảm thấy môi anh đang tìm tới. Anh đặt tay lên vai tôi, đôi môi tôi như muốn vỡ tung vì hạnh phúc. Người tôi run lên.
“Chà!” Tôi thốt lên.
“Ừm.” Anh nói.
Hai làn môi ngọt ngào lại chạm vào nhau, thuộc về nhau. Cảm giác ngây ngất chạy dọc cơ thể tôi, có vẻ như hai trái tim đã hòa quyện. Sau đó, chúng tôi buông nhau ra để hít thở.
“Có nhiều người giống như anh không? Tại vì em nghĩ sẽ có hàng tá nụ hôn của người thú như thế này.” Tôi hỏi.
Anh cười, “Cũng không nhiều lắm.”
Tôi nhích người ra khỏi anh một chút, sửa lại áo. “Có nhiều người như anh ở Belfford không?”
“Có. Thực sự thì đó là nơi nhiều nhất. Nhiều người trong số đó đã rời đi.”
“Tại sao ở đây thì không?”
“Anh cũng không biết nữa.” Nói rồi anh úp bàn tay của mình vào vết thương trên vai. “Nhưng đó không phải là nơi duy nhất có người thú.”
“Anh có biết người nào khác ở đây nữa không?”
Nick nhìn thẳng vào mắt tôi và trả lời, “Betty.”
“Nội Betty!”
“Bà ấy là một con hổ.”
Có những con hổ ở đây.
Một giây trôi qua. Hai giây. Tôi xô tay vào ngực
Nick. “Anh ra khỏi đây ngay đi!”
Nick giơ tay lên. “Cái gì?”
“Anh không thể nói với em rằng nội Betty là một con hổ, anh hiểu chứ? Anh đi đi.” Tôi đáp.
“Kìa Zara…”
“Quá đủ rồi.” Tôi quay người và ném mình xuống chiếc ghế dài. “Được rồi. Như vậy là quá đủ.”