Bạn đang đọc Allkuro Chiếc Bóng Thất Lạc – Chương 16
Tokyo về đêm ồn áo náo nhiệt, người người vui chơi, dạo phố.
Ngoài kia tràn đầy sức sống như thế nào thì thế hệ kỳ tích không thuộc về thế giới đó.
Aomine sớm đã nằm trên giường, hưởng thụ thiên đường Mai-chan trong phòng hắn.
Đó là hình ảnh mỹ nữ đầy đặn xinh đẹp, đối với nam sinh đến tuổi dậy thì càng mê hoặc.
Nhưng mà lúc này Aomine lại không thể tập trung ngắm.
Hắn bực bội ném quyển tạp chí xuống bên cạnh, lôi di động ra.
Hắn do dự nhìn dãy số trên màn hình…!Tetsu…!
Hay là gọi thử nhỉ? Rất khó có người nghe máy, nếu cậu ấy nghe máy thì hắn nên nói gì đây…!Aomine cảm thấy rất đau đầu, nghe được giọng nói thì đã chứng minh Tetsu có tồn tại.
Thật ra nguyên nhân chính khiến Aomine do dự nhiều nhất là lúc chiều bọn họ thương lượng với nhau, ai cũng không được phép lén gọi cho Tetsu.
Đều do tên ngu ngốc Kise Ryota kia.
Nhớ lại lúc ở sân vận động….!
“Xin chào, tôi là Kuroko Tetsuya, xin hỏi ai đang gọi vậy?”
Trong nháy mắt kia, Kise ngây ngẩn cả người, Aomine ngây ngẩn cả người, Momoi ngây ngẩn cả người, ngay cả Midorima cũng ngây ngẩn cả người.
Chỉ có vài tiếng nhai snack của Murasakibara.
Chuyện diễn ra quá bất ngờ, không ai kịp chuẩn bị gì, cứ ngây ngốc mà nín thở.
“Xin hỏi có chuyện gì vậy?” Đầu dây bên kia kiên nhẫn lên tiếng.
Kise là người cầm di động, tay hắn run rẩy, miệng há hốc.
Aomine hồi phục tinh thần, trái tim nhảy liên tục.
Hắn vui sướng vươn tay muốn giật lấy di động…!
Kise giật mình, ấn lộn nút tắt cuộc gọi…!
Sân vận động vốn đã im lặng, nay càng im lặng hơn.
“Ki-channnn, cậu làm caia gì vậy hả?” Moimoi hoảng hốt hét lớn.
“Ki-chin muốn tắt điện thoại gọi cho Kurochin…” Murasakibara lầm bầm “nghiền bạo cậu…”.
ngôn tình hay
“Kise?” Midorima không thể tin được nhìn Kise.
Aomine không nói gì, chỉ cúi đầu.
“Tớ…tớ…tớ…” Kise run rẩy, lâm vào tình trạng ngỡ ngàng không kém.
“Tớ nghe được giọng nói của Kurokocchi, nên quá kích động…”
“Cậu có biết mãi mới gọi được không???” Moimoi trách cứ.
“Tớ…Aominecchi…!Tớ sai rồi” Nhìn Aomine từng bước xông tới, Kise ôm đầu bỏ chạy.
“Mido-chan, Dai-chan hình như đánh hơi mạnh tay”.
Moimoi ôm mặt thở dài.
“Kisechin đáng thương quá”.
Murasakibara vừa ăn vừa xem
Hơn mười phút sau…
“Chúng ta chờ Kurochin gọi lại đi”.
“Chắc chắn không thể rồi.” Moimoi lắc đầu.
“Hay là chúng ta giao cho Akashi-kun”.
“Akashi?!”
“Akashi?!”
“Aka-chin?!”
“Đúng vậy.
Ngày mai Akashi sẽ trở lại.” Moimoi đưa ra ý tưởng, cũng hơi ngạc nhiên, sao mọi người lại biết Tetsukun nhỉ?
“Tôi đồng ý” Midorima gật đầu.
Aomine bất mãn, lúc nào cũng phải dựa vào người kia.
“Aomine nghĩ lại đi, mấy ngày nay không có Akashi, các cậu lơ là luyện tập.
Nếu để Akashi biết chúng ta giấu số điện thoại của Kuroko thì hậu quả…” Midorima đẩy đẩy mắt kính, thong thả nói.
Aomine theo bản năng lạnh sống lưng, vội vàng đồng ý.
“Nhưng mà chúng ta không nói thì làm sao Akashicchi biết được”.
Kise giơ tay nêu ý kiến.
Tất cả mọi người đồng loạt quay sang nhìn Murasakibara.
“Gì mà nhìn tớ?” Murasakibara mê mang.
“Tớ hiểu rồi.” Kise vỗ đầu mình.
Chỉ cần Murasakibara tồn tại, thì không chuyện gì giấu được Akashicchi.
“Vậy ngày mai đợi Akashi-kun trở lại đây, hôm nay chúng ta không ai được phép gọi điện cho Tetsukun nha”.
Moimoi ra ước hẹn.
Kết thúc nhớ lại sự kiện, Aomine cười lạnh, hắn không phải kẻ nghe lời.
Akashi đâu phải vạn năng, hắn tự gọi điện cho Tetsu thì có sao chứ.
Ý nghĩ này không phải chỉ có mình Aomine, Kise cũng không ngoại lệ.
Dù sao cũng sẽ bị xử phạt, cơ hội chỉ nên dựa vào bản thân.
Bên kia Midorima cũng nghiêm túc trầm tư.
Akashi bận như thế chưa chắc ngày mai đã quay lại.
Hay là mình tự gọi thử xem.
Ừm, nên dựa vào bản thân.
Murasakibara không cần suy nghĩ, trực tiếp ấn gọi luôn.
Kết quả chung của bọn hắn đều là…
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận cuộc gọi khác…”.