Allkuro Chiếc Bóng Thất Lạc

Chương 15


Bạn đang đọc Allkuro Chiếc Bóng Thất Lạc – Chương 15


“Rốt cuộc Kurokocchi đi đâu?”
Kise đứng trước cổng trường trung học Meiko, không thèm để ý đến hình tượng, la hét ỏm tỏi.

Vốn tưởng rằng hắn đã nắm chắc việc tìm được Kurokocchi, ai ngờ canh mấy ngày nay vẫn không thấy.

Hay là cậu ấy cố ý trốn bọn họ? Ở hiện thực cậu ấy biết bọn họ? Nếu Kurokocchi cũng mơ thấy, sao cậu ấy không đến Teiko? Tóm lại…phiền quá đii.

Kise có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Kurokocchi, quan trọng nhất vẫn là hắn muốn gặp Kurokocchi.

“Cậu ồn ào quá đấy, tin tôi đánh cậu không?”
Aonime chậm rãi đi tới trước mặt Kise, vẻ mặt trầm mặc.

“Aonimecchi đói bụng không? Cùng đi ăn với tớ đi”.

Chỉ cần Kise tới Teiko sẽ gặp Aonime cũng tới đây.

Sau khi biết được Kuroko có tồn tại, có lớp học, có trường học, Aonime không ngủ trên sân thượng Teiko nữa.

Cho nên hai người này đã quen rồi.

“Đi thôi.” Aonime gật đầu, sáng sớm hắn chưa ăn gì, bây giờ đã là buổi trưa.

Thật kì quái, nếu đã biết nơi đối phương học thì việc tìm người sẽ dễ dàng.

Nhưng bọn họ lại tìm mãi không thâý, chỉ có một khả năng là người đó biết có người tìm mình.

Tetsu không để bọn hắn tìm được sao? Không thể nào.

Aonime lập tức phủ định…!
Kise xách balo đuổi theo Aomine, quay đầu nhìn lại Meiko, ánh mắt mất mát.

“Aonimecchi, đi quán nào?”

“Vẫn là chỗ lần trước.”
Bru…bru…bru (chuông điện thoại reo)
“Aonimecchi không nghe máy hả?”
“Không cần thiết.”
Moimoi gọi mãi mà Aonime không trả lời, đành chuyển đối tượng sang gọi Kise.

“Moimoicchi có chuyện gì thế?”
“Ki-chan, sao cậu lại giống Dai-chan bỏ luyện tập hả? Kéo cả Dai-chan về đây nhanh lên.”
“Hả? Cậu biết tớ và Aonimecchi đang ở cạnh nhau à?”
“Tớ quan sát thấy dạo gần đây hai cậu đều đi cùng nhau.”
“Moimoicchi lợi hại quá.”
“Cậu nhớ mang cả Dai-chan về.

Ngay cả điện thoại cũng không thèm nghe…hừ”
Nghe Moimoi nói thế, Kise bừng tỉnh.

Đúng rồi, có thể gọi điện thoại mà.

Hắn kích động nắm chặt di động.

“Moimoicchi, Moimoicchi…!Cậu có số điện thoại của Kurokocchi không?”
“Tetsukun hả, đương nhiên là có rồi.”
“Wow, cho tớ…cho tớ…”
“Muốn lấy thì mò về sân vận động cho tớ ngay bây giờ.”
Moimoi cúp máy.

Bắt đầu nhẩm đếm thời gian, khoảng 20 phút sau đó, cửa sân vận động mở ra.

Moimoi cạn lời, đây là bay về à.

Hơn nữa người đến đầu tiên lại là tên chán đời Aonime.

“Satsuki, mau cho tôi số của Tetsu”.

Aonime đi thẳng vào vấn đề.

“Hừ, lúc tập luyện sao không thấy cậu tích cực như thế này?”
Moimoi phồng má giận dỗi, Tay lục tìm trong túi áo.

“Aonimecchi…!chết tiệt, sao cậu ném tớ lại, chạy nhanh kinh…khủng…vậy.”
Kise xông vào, thở hồng hộc.

Aomine cùng Kise nhìn chằm chằm Momoi.

“Không phải Moimoicchi lừa gạt bọn tớ chứ?”
Moimoi lục mãi không thấy, cười gượng.

“Không…!Không phải đâu…”
“Satsuki, nhanh lên”.

Aonime mất kiên nhẫn.

“A!!! Thật sự tìm không thấy!” Moimoi hét lên, không thấy tờ giấy ghi số điện thoại đâu hết.

Aonime và Kise dùng ánh mắt đáng sợ nhìn Moimoi.


“Đúng rồi, Mido-chan có số điện thoại của Tetsu-kun đó.” Moimoi vỗ bộp vào đầy mình.

Một mảnh im lặng…!
“Cậu nói cái gì!!! Midorimacchi có số điện thoại của Kurokocchi?!”
Midorima Shintarou, từ trước đến nay ném rổ bách phát bách trúng, lần đầu tiên bị trượt.

Nguyên nhân là do có một tên tóc vàng lao vào người hắn.

“Thật đáng sợ…”
Nhìn ánh mắt muốn giết người của Midorima, Kise nuốt nước bọt.

“Xin lỗi Midorimacchi, nhưng mà cậu thật quá đáng.

Dám giấu số điện thoại của Kurokocchi”.

“Kise, cậu nói gì?”.

Midorima bị rời sự chú ý sang cái tên Kurokocchi.

“Moimoi nói là cậu có số điện thoại của Kurokocchi”.

“Mido-chan, cậu còn nhớ hôm cậu đi cùng tớ đến trung học Harada không? Tớ mượn di động của cậu gọi…” Moimoi nhanh chóng giải thích.

Midorima trầm mặc…!
“Midorimacchi mau đưa điện thoại cho tớ xem.” Kise giành lấy di động của Midorima.

Midorima nắm chặt không chịu buông, Aonime gia nhập đội giựt điện thoại.

Kise lấy được rồi mở lên xem, lướt lên lướt xuống.

“Midorimacchiiiiii, sao không có số nào thế?”
“Số lạ tôi đều xoá hết rồi”.

Midorima bình tĩnh trả lời.

Moimoi bất đắc dĩ lắc đầu.

Không khí trên sân vận động thấp đến số âm.

“Các cậu cần số điện thoại của Kurochin à? Tớ có này”.


Murasakibara vươn vai, từ một góc đi tới.

“Murasakibaracchi cũng ở đây?” Chỉ lo chú ý đến Kurokocchi, hắn không để ý thâý tên to xác này.

“Murasakibara hôm nay tới tập luyện?”
“Satsuchin gọi tớ nói là nếu tớ tới thì sẽ cho tớ snack.”
“Kise, trọng điểm của cậu sai rồi.” Aonime không khách khí gõ đầu Kise.

“Murasakibara, cậu có số điện thoại của Tetsu?”.

Vẻ mặt Aonime tràn đầy không tin.

“Đây nè.” Murasakibara đưa di động ra, vẻ mặt ngây thơ.

Aonime lập tức đoạt lấy, bấm nút gọi.

Mọi người vây quanh chiếc điện thoại.

Âm thanh vang lên, ai cũng mong chờ.

“Số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận…”
Aonime bực bội ném di động đi, Kise lẹ mắt chụp lấy.

“Không phải di động của cậu đâu mà ném.”
“Gọi lại lần nữa đi”.

Mọi người khẩn trương nín thở, gọi đến lần thứ 10, ai nấy đều thất vọng thì…!
“Xin chào, tôi là Kuroko Tetsuya.

Xin hỏi ai gọi vậy?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.