Akaineko

Chương 66: Hồi 4: Ngọn Lửa Tham Vọng


Đọc truyện Akaineko – Chương 66: Hồi 4: Ngọn Lửa Tham Vọng


Chương XXIII
Khi mùa xuân tới
(phần 1)
​“Bản tin giải trí ngày hôm nay, chúng tôi xin được đưa đến các khán giả của chương trình một tin tức đã tạo nên một làn sóng của những luồng dư luận trái chiều trong cộng đồng mạng. Ngày 25 tháng 02, trang DailyNew đưa tin về tập phát sóng đầu tiên của bộ phim ‘Màu kí ức’ có sự tham gia diễn xuất của các diễn viên Shinichi Kawahachi, HELEN, Mewari Kisaki,… dưới sự dẫn dắt của bộ đôi đạo diễn và biên kịch đã tạo nên nhiều hiện tượng phim truyền hình – Yuri Mamachi và Domeki Ginetsu. Bối cảnh tập đầu của phim diễn ra ở Hoa Hồng Vàng, nữ diễn viên chính là Temi – một tiểu thư của một tập đoàn tài chính lớn đang đi du lịch sau khi tốt nghiệp trung học. Tại đây cô đã gặp một chàng trai rách rưới cứ luôn đi theo mình kề từ lúc ở sân bay. Chàng trai lạ mặt với bộ dạng của một kẻ lang thang khiến cô gái cảm thấy vô cùng hoảng sợ tuy nhiên, thân phận thật của chàng trai được tiết lộ ở cuối tập phim gây tò mò cho khán giả. Hứa hẹn rằng trong tập sau sẽ mang lại những diễn biến ít ngờ tới. Với nội dung đầy bất ngờ và khó dự đoán trước, nhà sản xuất tin rằng bộ phim lần này sẽ trở thành bom tấn trong năm nay. Tạo hình lung linh của dàn diễn viên cũng được tiết lộ và có lẽ mọi người bất ngờ nhất với chàng trai lang thang kia. Nam ca sĩ – diễn viên Shinichi Kawahachi đảm nhận vai chính trong ‘Màu kí ức’ luôn mang hình tượng mĩ nam trưởng thành trong các bộ phim trước nay đã trở thành một tên quần áo rách rưới và bám đuôi nữ chính. Đây là lần thứ hai Shinichi Kawahachi đến Hoa Hồng Vàng, lần đầu tiên là khi anh tham gia quay MV cho nữ ca sĩ đã khuất của nhóm nhạc Momochin – Riyu Hatsune – cũng là bạn gái anh khi đó.
Dường như bối cảnh của Hoa Hồng Vàng không chỉ tạo cho không khí trong các thước phim trở nên thơ mộng hơn mà còn là nơi nuôi dưỡng những tình cảm mới. Chỉ sau vài giờ khi đoàn làm phim công bố loạt ảnh hậu trường của phim đang được quay ở tập bốn thì công đồng mạng đã dấy lên nghi ngờ về mối quan hệ của chàng ca sĩ và cô nàng diễn viên trẻ HELEN. Năm nay mười chín tuổi, vai diễn Temi là vai chính đầu tiên của HELEN trong ngành nghệ thuật thứ bảy, với vẻ đẹp trong sáng và thánh thiện cũng khó có thể nghĩ rằng có ai sẽ không rung động trước cô nàng. Kawahachi cũng là một trong số đó khi trong loạt ảnh, anh luôn có những cử chỉ thân mật quan tâm chăm sóc tới đàn em. Nhiều người hâm mộ cho chúc phúc cho chàng ca sĩ khi khi cuối cùng cũng tình thấy tình yêu mới của cuộc đời mình. Ngược lại, những người hâm mộ ủng hộ mối quan hệ của Kawahachi với Riyu Hatsune lại dành cho anh chàng những lời cay đắng, buộc tội anh không chung thủy khi mà nữ ca sĩ chỉ mới mất có gần ba tháng và lập một cộng đồng tẩy chay HELEN vì cho rằng cô diễn viên trẻ muốn nhanh chóng nổi tiếng nhờ vào phi vụ tình cảm này.
Vốn kín tiếng trong chuyện cá nhân nên Shinichi Kawahachi và công ty HK Hajime Ent. hiện vẫn không lên tiếng gì về vấn đề này. Tuy nhiên với tình hình hiện tại thì hẳn là tiếng tăm của ‘Màu kí ức’ vẫn không ngừng tăng thêm…”
Tôi bực bội với tay tắt cái đài đang phát cái bản tin ngớ ngẩn kia. Thật không ngờ rằng tin tức ấy lan rộng tới mức này. Từng một thời cũng là mọt phim nên tôi biết rằng ngành công nghệ giải trí đang chiếm một mảng rất quan trọng trong nền kinh tế của Bồ Công Anh Xuân. Kể từ năm năm trước, các thị trường nước ngoài bắt đầu chú ý tới các nghệ sĩ của vương quốc cô ngay khi có một bộ phim vừa chiếu hay một nhóm nhạc vừa debut, mọi thông tin giải trí đều được truyền đi với tốc độ chóng mặt biến những nghệ sĩ trở thành những ngôi sao quốc tế chứ tầm ảnh hưởng không còn chỉ được gói gọn trong nước như trước đây nữa. Có thể xem đó là một điều tốt khi có nhiều người cũng quan tâm và tìm hiểu về văn hóa của vương quốc mình thông qua những bộ phim thần tượng hay các ca khúc nổi bật ấy.
Tuy nhiên, đôi khi nó cũng mang lại nhiều phiền toái cho giới nghệ sĩ. Chẳng hạn như cái bản tin quái quỷ mà tôi vừa nghe. Nó không khác nào bảo rằng phim của anh Kawahachi đang dùng chiêu trò để được chú ý và biến anh ấy thành một người xem tình yêu giống như một công cụ. Mặc cho đúng là những chuyện đang xảy ra khiến cho khán giả có thể nghĩ về điều đó thật nhưng chẳng lẽ họ không thể tránh đề cập nó một cách ít thẳng thừng hơn như thế hay sao? Chẳng khác nào đang khẳng định chuyện đó là thật cả!
– Em cũng không nên bực tức như vậy! Với những gì mà cộng đồng mạng đang rêu rao thì cũng khó trách được sẽ có những bài báo tiêu cực và tích cực. Cách nhìn vấn đề của con người chẳng bao giờ giống nhau được! – Chàng Hoàng tử Hoa Hồng Đỏ ngồi ở ghế lái bên cạnh tôi nhận xét.
– Anh cũng quan tâm chuyện này à?
– Không phải! Chỉ là suy nghĩ khi nghe bản tin ấy thôi!
Đôi khi tôi không biết phải ngưỡng mộ hay là ghê sợ những người có bộ óc siêu phàm nữa khi mà hầu hết những gì họ biết một cách sơ sài đôi khi còn nhiều hơn cả những người suốt đời chỉ chuyên tâm vào đó. Đương nhiên, đây cũng chỉ là một cách so sánh khập khiễng mà thôi!
Thêm một chuyện nữa là Hoàng tử Orehi có vẻ khá biết cách khiến người khác hài lòng vì tôi cảm thấy cơn nóng giận trong người đi hơn so với ban đầu. Dù sao anh ấy cũng nói không hề sai, mỗi người luôn có những nhìn nhận khác nhau. Mặc dù vậy nhưng chẳng lẽ suốt mười năm trong nghề, anh Kawahachi thể hiện nhân cách hoàn hảo của mình chưa đủ hay sao? Niềm tin vào con người đứng đắn của Kawahachi trong tôi lớn đủ để tôi cảm thấy khó chịu trước những lời người khác bôi nhọ anh cho dù tôi không phải là một fan cuồng của anh đi chăng nữa.
Và câu chuyện khác về một fan cuồng thực sự của Shinichi Kawahachi: Miwahi đã đóng gói đồ đạc đi Hoa Hồng Vàng rồi! Bề ngoài ngụy trang như một chuyến về thăm gia đình nhỏ của mình nhân dịp Tết truyền thống đã tới cận kề nhưng tôi biết tỏng rằng cô bạn cùng nhà với mình đang nhấp nhổm trong lòng không yên nên mới phải đến đó. Cô nàng ấy gần như đã không liên lạc với chàng ca sĩ ba ngày nay từ khi cái tin kia lan rộng. Hơn cả thảy, lí do khiến Miwa cảm thấy bất an chính là bản thân Kawahachi cũng không hề giải thích với cô có chuyện gì đang xảy ra nên cô phải xách vali đến đó ngay khi kì nghỉ xuân bắt đầu.
Có điều, vấn đề của tôi không hẳn nằm ở chỗ đó…
– Mùa xuân đã đến thật rồi nhỉ? – Chàng Hoàng tử vừa nói vừa nhìn ra bên ngoài cửa kính chắn gió.
Tôi cũng bất giác nhìn ra ngoài. Đúng như những gì chàng Hoàng tử nói: mùa xuân đang đến. Hai bên đường đang trải ra trước mắt tôimột màu xanh ngắt tuyệt đẹp. Các cánh đồng khoác lên mình tấm áo mới tươi mơm mởn, đằng sau là một rặng núi đang dần chuyển mình từ màu xám u buồn sang sắc xanh lấp lánh dưới ánh mặt trời. Những vùng đất mà cả hai cùng đi qua đều như thức dậy khỏi một giấc ngủ dài, tuyết phủ trên mặt đường đang tan dần, thay vào đó là những chồi non của những loài hoa dại bắt đầu nhú lên. Tôi không biết chúng rồi trông sẽ như thế nào khi lớn lên hay là những bông hoa ấy trông đẹp đến thế nào, chỉ biết rằng dáng vẻ bé nhỏ đang vươn lên của chúng khiến 6oi cảm thấy như mùa xuân thực sự là một phép màu.
Mùa xuân ở Hoa Hồng Đỏ đến sớm hơn ở Bồ Công Anh Xuân một chút. Trong khi ở Bồ Công Anh Xuân lúc này đang phải chịu đựng đợt rét cuối cùng thì ở nơi này, mùa xuân đang lướt đi trên vạn vật. Mọi thứ như đang sống lại một lần nữa.
Chuyến đi này làm cô công chúa có cảm giác như mình đang đi trước một bước tới tương lai khi mà rồi đây khi quay lại vương quốc bình yên của mình, cô sẽ được trải qua nó thêm một lần nữa. Hoàng tử Orehi đã giữ lời hứa của mình và đến đón cô xem như để trả “món nợ” lần trước cô đi chơi cùng anh ở Tsugini.
– Chúng ta đang đi đâu ấy nhỉ? – Rốt cuộc tôi cũng lên tiếng hỏi vì tò mò do chúng tôi đã đi được hơn nửa ngày trời từ lúc xuống sân bay rồi. Không ghé qua lâu đài Hoàng gia cũng như bỏ hết những qui tắc khắt khe về việc chào hỏi hay mấy thứ tương tự như vậy. Chuyến đi này rõ ràng được sắp xếp chỉ để có hai người với nhau.

– Tới một nơi rất quan trọng với anh! – Chàng Hoàng tử nói rồi nháy mắt với tôi, không quên kèm theo một nụ cười trên môi.
*​
15 GIỜ 28 PHÚT
Khách sạn New Century Center.
Đã một tháng rưỡi kể từ ngày Yuki để Hina thực hiện cái phi vụ nguy hiểm kia cùng mình. Giờ nghĩ lại, cậu còn tự hỏi chính mình rằng không biết lúc đó cậu ăn gan hùm hay gan hổ gì mà lại dám làm vậy. Khi đó nếu có mệnh hệ gì thì đầu cậu cũng có khả năng treo lủng lẳng như chơi, vậy mà cậu vẫn cứ nhất định phải giữ cô gái ấy bên cạnh mình. Cậu vì sự sợ hãi của bản thân mà đẩy cô gái của đời cậu vào giữa cuộc chiến ấy như thế, Yuki biết rằng mình đã làm một điều tồi tệ nhất mà một người yêu cô có thể làm ra.
May mắn thay, mọi thứ đều trót lọt. Bồ Công Anh Xuân thực sự đã lọt ra khỏi tầm ngắm của cả nhà Hitoderi lẫn NAI. Trong suốt một tháng rưỡi qua, truyền thông không hề đưa thêm bất kì tin tức nào liên quan tới Bán đảo Onawaki nữa. Các phi vụ cậu nhận được trong thời gian qua cũng chỉ là những vụ lẻ tẻ để giúp đỡ các đồng nghiệp mà cậu không có mấy khi gặp gỡ. Thế nhưng cậu chưa bao giờ cho rằng quyết định của bản thân mình là đúng đắn.
Gỡ người ra khỏi giường vào lúc ba giờ chiều của một ngày cuối đông uể oải, chàng đặc vụ cảm thấy cơ thể mình nặng nề như thể có đá đeo vào người. Cậu chàng đã qua cái tuổi đi học rất lâu rồi, thời kì ấy cũng không hề dễ chịu đối với cậu, vậy mà bây giờ vẫn còn phải nghĩ xuân theo lịch của nhà trường, cái suy nghĩ ấy khiến cậu thấy mình rất buồn cười. Đôi lúc cậu cũng muốn giống như cô công chúa nhỏ của mình một lần, thử xem cuộc sống thực sự của một người bình thường trông như thế nào. Rồi sẽ có một gia đình chờ đợi cậu vào ngày Tết truyền thống, cho dù công việc ở NAI có bận rộn đến đâu cậu cũng sẽ sắp xếp thời gian về nhà hay chuẩn bị quà cáp cho mọi người… Viễn cảnh ấy thật hạnh phúc nhưng cũng là thứ không hề có thật. Hina có thể làm mọi cách để vòi vĩnh cho bằng được cuộc sống mà cô muốn có nhưng cậu lại không thể có được chúng một cách dễ dàng như thế. Cũng rất có thể đó chính là điều duy nhất cậu không thể có, vì bản thân không giống mọi người nên cậu không thể hi vọng bất kì điều gì trông bình thường? Nỗi đau tưởng chừng đã bị cậu bỏ lại phía sau trong suốt ba năm qua phút chốc lại quay trở về một cách trọn vẹn.
Yuki nhìn thẳng vào mình qua tấm gương lớn trong phòng tắm. Cậu trông vẫn không khác gì bao con người thành công khác: bên ngoài là một lớp vỏ bọc đẹp đẽ nhưng bên trong lại là những lỗ hổng mà sự mất mát để lại. Gương mặt cậu bỗng phác một cử chỉ ngạc nhiên, cậu chưa bao giờ nhận ra rằng mình lại giống với nàng công chúa ấy như thế, cậu cũng muốn có được một cuộc sống bình thường, được yêu thương và được trân trọng, được trải qua những phút giây mà ai cũng trải qua trong vòng đời ngắn ngủi của mình. Chàng đặc vụ muốn ngay lập tức nói điều đó cho cô nghe nhưng lại nhớ ra rằng bây giờ, đó là điều duy nhất cậu không thể.
Rời khỏi phòng tắm trong tâm trạng có vẻ tốt hơn một chút, Yuki bước trở lại phòng ngủ và với lấy cái tai nghe của mình đang nằm lăn lóc trên cái tủ nhỏ đặt cạnh giường. Nụ cười hiếm hoi vẽ ra trên gương mặt cậu chàng khi cậu đưa tai nghe lên tai mình và rồi mở laptop có phần mềm xác định vị trí của mình lên.
Yuki đã rất khó khăn để chấp nhận chuyện Hinaki sẽ đến Hoa Hồng Đỏ hai ngày theo lời mời của tên Hoàng tử mà vốn cậu chẳng ưa gì kia. Tuy nhiên, công chúa nhỏ đã khiến mọi chuyện dễ dàng hơn rất nhiều với cậu. Cậu không biết chuyện gì đang xảy ra lúc đó nhưng rõ ràng Hina muốn cậu tin tưởng cô ấy, rằng đúng như những gì cô vẫn thường cam đoan với cậu, Hina không hề muốn chấp nhận cuộc hôn nhân sắp đặt này cũng như cô không hề phải lòng cái gã đẹp mã ấy. Cô đã lấy một con bọ nghe lén của cậu để đảm bảo rằng cậu sẽ luôn biết mọi chuyện sẽ diễn với cô nhưng nhất quyết không để cậu theo. Thường thì Yuki không phải loại người mà người khác nói gì mình nghe nấy, cậu luôn biết làm thế nào để mọi chuyện vẫn luôn trong tầm kiểm soát của mình, hơn nữa bỏ cô công chúa lại một mình với những người xa lạ trong khi cậu vẫn cảm thấy bất an sau khi lôi cô vào chuyện của NAI. Tuy nhiên, không hiểu sao khi ấy cậu lại đồng ý ở nhà thay vì theo cô tới đó.
Màn hình nhanh chóng hiển thị vị trí của con bọ nghe lén, với lời hứa ấy, cậu không tin là cô nàng có thể lừa cậu bằng việc bỏ lại nó ở đâu đó để đi vui vẻ với tên Hoàng tử chết tiệt kia… “Đi vui vẻ ở đâu đó”, những từ ngữ vừa xuất hiện lặp lại trong đầu cậu khiến chàng đặc vụ tự tưởng tượng ra những hình ảnh ngớ ngẩn rồi cậu lại tự vò đầu bức tóc vì mấy cái suy nghĩ bệnh hoạn ấy.
Sau một lúc, cuối cùng thì bộ đàm cũng bắt được tín hiệu.
Họ đang ở một thị trấn nhỏ nằm ở phía Đông Nam của Hoa Hồng Đỏ, cậu chàng bắt đầu ngấu nghiến từng lời trong cuộc hội thoại của hai thành viên Hoàng gia…
*​
Tiếng nước chảy rào rào bên tai và mơn man trên da thịt đánh thức những giác quan đã mất khi tôi ngồi trên xe suốt hơn mười tám giờ đồng hồ. Bên ngoài ô cửa nhỏ của phòng tắm là một bầu trời được nhuộm vàng bởi ánh hoàng hôn, tôi có cảm giác như đang được tắm mình trong mùa xuân.
Do chênh lệch múi giờ nên bây giờ ở Bồ Công Anh Xuân hẳn vẫn chưa tới bốn giờ chiều trong khi ở đây đã gần sáu giờ. Tôi tự hỏi không biết bây giờ ở nhà Yuki đang làm gì. Cứ để mặc cho mình trôi theo tâm tưởng, tôi biết rằng thời hạn mà tôi tự đặt cho mình đã tới, mùa xuân đang tới rất gần rồi. Tuy nhiên trong suốt thời gian qua chúng tôi vẫn không hề có chút nào thay đổi, mối quan hệ khó hiểu giữa chúng tôi khiến tôi thắc mắc không biết vốn dĩ nó được liên kết bởi thứ gì. Tôi vẫn đến trường, vẫn ở bên cạnh anh, vẫn nhìn anh dần dần được chú ý hơn trong ngôi trường cấp ba ấy, mấy cô nàng bắt đầu bu quanh anh và hò hét khi thấy anh chơi thể thao. Norika nói với tôi rằng đó là điều tất yếu phải đến thôi, đôi khi tôi không hiểu cô bạn muốn làm thế để làm gì nữa. Tới hội của Kisa và Komi cũng chuyển hướng sang bắt đầu theo đuôi anh ở khắp mọi nơi. Trong khi đó tôi và Miwahi vẫn tiếp tục bị cô lập trong ngôi trường ấy chỉ vì người ta không thích chơi với người nổi tiếng!
Tôi và anh chỉ gặp nhau ở nhà, thường là chỉ có riêng hai người (nhưng ai cũng biết là anh Hoshi nhất định lẩn quẩn đâu đó), tôi bắt đầu cái lớp học nấu ăn ngớ ngẩn mà chính tôi đã gợi ý với anh. Thật tình đối với một cô gái như tôi thì đó là một gợi ý không tồi, tôi cần được dạy dỗ để trở thành một người mẹ mẫu mực, tôi cần phải chuẩn bị mọi thứ vì đứa con gái mà tôi biết nó chắc chắn có tồn tại – chỉ là không phải ngay lúc này. Tuy nhiên, nói là một chuyện còn làm thì lại là một chuyện khác! Tôi cảm thấy nhà bếp đúng là một địa ngục! Mà cái địa ngục ấy là do chính tôi tự nguyện chui vào, nếu tôi nói là mình muốn ngừng lại chắc Yuki cũng sẽ chẳng tha.
Mọi thứ đang diễn ra vô cùng bình yên sau cái ngày tôi say xỉn hôm đó. Nhưng tôi biết tâm trí mình đã không còn bình yên như trước đây nữa. Tôi cảm thấy trong lòng mình như có lửa đốt, tôi cứ muốn tiến gần hơn về phía anh nhưng cứ mãi lo ngại. Nếu như là trước đây, trước khi anh bảo rằng anh không hề thích tôi thì mọi chuyện chắc không đến nỗi tệ đến như vậy. Anh vẫn ở bên cạnh tôi nhưng tôi có cảm giác anh vẫn luôn xa lánh mình. Điều đó khiến tôi nghĩ rằng tôi ắt hẳn đang làm sai điều gì đó.
Tình cảm của tôi dành cho anh có lẽ chỉ bản thân tôi mới hiểu rõ, thậm chí trước khi tôi hiểu rõ nó thì nó đã ở đó rồi! Tôi vẫn còn nhớ cái ngày đầu tiên ở suối nước nóng, cái buổi sáng anh nằm ngay bên cạnh tôi, tôi đã cảm thấy mình thay đổi, tôi không còn thấy anh đáng ghét nữa mà tôi bắt đầu nhìn nhận anh như cách mọi người nhìn nhận về anh: một chàng trai quá đỗi khác với mọi người. Mà thậm chí cả khi tôi ghét anh, dường như tôi cũng không hề muốn anh rời xa tôi, như một điều mà tôi đã quá quen thuộc. Bởi được anh bảo bọc suốt ba năm trời nên khi bản thân tôi còn chưa biết có anh ở bên cạnh thì tôi đã không muốn mất anh, cảm giác quen thuộc ấy chính là thứ mà tôi đã không hề nhận ra trong suốt quãng thời gian qua. Chính anh đã biến tôi thành một con người xấu xa và ích kỉ như bây giờ, khi tôi không hề muốn rời xa anh.
Nhưng rồi chuyện gì sẽ xảy đến chứ? Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về những điều anh đã nói với tôi cũng như trước đây tôi từng nghe điều đó một lần từ tay nhà-sản-xuất khi chúng tôi vẫn còn ở trong cái mối quan hệ hờ hững kia: tôi chỉ cố làm những điều mà tôi nghĩ sẽ khiến người khác hạnh phúc chứ tôi chưa bao giờ quan tâm xem liệu người ta có hạnh phúc hay không. Có lẽ, tôi cố gắng như thế là chưa đủ, cần phải gắng thêm chút nữa. Tôi đang cho anh mọi thứ của một cuộc sống mà bất cứ ai cũng muốn: xe cộ, phòng khách sạn dài hạn, công việc,… và cả trái tim của tôi.
Anh có mọi thứ bởi vì chấp nhận bảo vệ tôi.

Thế nhưng, anh có hạnh phúc với những điều đó hay không?
Nếu như anh cũng thích tôi thì hẳn câu trả lời sẽ là có, nhưng đằng này chính tôi lại là kẻ trói buộc cuộc đời của tôi vào với anh. Thêm một chút nữa, cuộc đời anh sẽ hoàn toàn vô nghĩa khi chỉ có thể đứng đằng sau dõi theo tôi.
Có lẽ đã đến lúc để tôi lớn lên.
*​
– Thức ăn không vừa miệng em à? – Chàng Hoàng tử đang ngồi trước mặt tôi trong sảnh ăn của khu nhà nghỉ ngước mặt lên hỏi khi anh đang ngấu nghiến một món ăn địa phương chế biến từ sò.
– Không! Ngon lắm mà! – Vừa trả lời tôi vừa đưa một muỗng thức ăn lên miệng để minh chứng.
– Trông không thật lòng gì cho cam!
– Ý anh là em đang làm phật lòng đầu bếp ấy hả?
– Em nhỏ tiếng thôi, kẻo cô ấy nghe được! – Anh đưa tay ra hiệu.
Nhưng quả thực cô đầu bếp có gương mặt hiền từ đang đứng bếp đằng kia hoàn toàn có thể nghe thấy chúng tôi thật. Trong sảnh ăn nhỏ tỉ lệ thuận với quy mô của nhà nghỉ này thì khoảng cách từ chỗ chúng tôi tới chỗ bà ấy chẳng có bao xa hơn thế chỉ có vài vị khách trong sảnh này. Nhà nghỉ Hinowa nằm sâu trong một thị trấn nhỏ ở giữa những rặng núi mà chúng tôi đã vượt qua trong vài tiếng cuối cùng trước khi dừng chân. Mặc dù vậy nhưng không gian tĩnh mịch ở đây trái ngược hẳn với không gian vui tươi ở thị trấn, với vẻ nhộn nhịp khó giấu ngay cả vào lúc ngày đang dần tàn, người ta có thể nhìn ra rằng nơi này là nơi mà mùa xuân ghé chân đầu tiên ở Hoa Hồng Đỏ.
Mà quả đúng là như thế!
– Chúng ta đang đi xuôi dần xuống phía Nam nên điều đó là điều đương nhiên! – Chàng Hoàng tử xác nhận. – Nơi đầu tiên mùa xuân ghé tới, vậy cũng có nghĩa là nơi đầu tiên mùa đông đến đúng chứ? Vậy thì chẳng phải nghe còn tệ hơn sao? Xét về khía cạnh lãng mạn ấy!
– Em không cho là thế! Chỉ là Hoàng tử nghĩ mọi thứ quá bi quan thôi!
– Anh cho rằng nó thực tế!
– Chính anh bảo xét theo khía cạnh lãng mạn còn gì?!
– Em hẳn là một người rất lãng mạn! – Và cuối cùng anh ấy qui chụp.
– Không có nhé! – Tôi phản đối. – Em cực kì, cực kì thực tế. Chỉ là anh có cái nhìn tệ hại của mấy người ngồi trong phòng họp Quốc hội thôi!
– So sánh nghe đúng gớm nhỉ?! – Anh ấy phá ra cười đánh động tất cả mọi người trong sảnh ăn nhưng trông anh không có vẻ gì như là sẽ ngừng việc tự nhiên thái quá ấy lại.
Mà suy cho cùng thì nước này cũng là của anh ấy!
– Chừng nào anh mới định ăn cho xong đây! – Tôi nhỏ tiếng nhắc nhở.

– Đây, đây!
– Nhưng mà… chúng ta có phải đi xa nữa không vậy? Nơi mà anh muốn đến ấy?
Rõ ràng chỉ trong một tích tắc, khi anh ngước mặt dậy tôi đã cảm thấy như nụ cười không còn hiện hữu trên môi anh nữa. Không biết là ngẫu nhiên hay tất nhiên mà mỗi khi tôi nhắc tới địa điểm mà chúng tôi muốn tới, trông anh đều như vậy. Nhưng chỉ cũng một tích tắc sau đó, anh lại toe toét:
– Cái đó là… BÍ MẬT! Sao vậy? Em lo lắng chuyện gì sao? Sợ anh mang em đem bán cho chợ đen hả? Nếu thế thì anh đâu cần đi xa như thế này đúng không?
– Em tò mò thôi mà! Chẳng lẽ việc thắc mắc nơi mình sẽ đến cũng quá đáng lắm à?! – Tôi bực mình anh nên vùi đầu vào thức ăn.
– Ha ha! Rõ là con nít mà! Anh đưa em tới đây vì muốn trả ơn em chuyến du ngoạn hôm trước mà! Vậy nên đó sẽ là một nơi rất tuyệt! Trông em lo lắng chưa kìa!
– Ai cũng sẽ lo lắng như em thôi! – Hoàng tử Orehi lúc nào cũng kiếm chuyện để đùa cợt tôi.
– Vậy mà anh cứ tưởng em sợ một ai khác lo lắng chứ?
– Ai cơ?
– Đừng giả vờ như em không biết chứ?!
– Nếu em biết sẽ không hỏi anh! – Lần này tôi nói dối không nhắm mắt.
*​
“Ổn không?”
Một tin nhắn hiện lên màn hình điện thoại khi tôi đang nằm sấp trong phòng nghỉ của mình.
Yuki không thể nói điều gì nghe có vẻ trấn an hơn vào lúc này được sao?
“Không có gì!”
“Vậy tại sao mọi thứ lại im lặng vậy? Công chúa không ngủ mất rồi đấy chứ?”
“Không! Chỉ là đang phải suy nghĩ một số chuyện!”
“Chuyện gì cơ?”
Tôi phân vân không biết liệu có nên nói cho anh biết là tôi đang cảm thấy rối rắm thế nào không. Rõ ràng trong việc chính trị tôi không thể làm tốt được như anh mình. Tới tận ngày hôm nay rồi nhưng tôi vẫn không biết làm thế nào với Hoàng tử Orehi. Anh ấy nhất định biết chuyện tôi đã thích Yuki sau ngày hôm đó, thậm chí còn trước khi cả tôi biết có chuyện gì xảy ra với mình ấy chứ! Vậy mà anh vẫn nhất định muốn duy trì cuộc hôn nhân kia một cách cố chấp đến kì lạ mặc dù tôi đã nói rõ quan điểm của mình ngay từ đầu.
“Sao lại im lặng nữa rồi!”
“Thế cậu muốn tôi thế nào? Hò hét ầm ĩ trong nhà nghỉ giữa vùng núi non hoang vắng à?”
“Núi non hoang vắng? Rốt cuộc tên Hoàng tử đó muốn đưa cô đi đâu thế hả?”
“Gì vậy? Không sao, ở đây có không khí tuyệt vời lắm!”

“Vấn đề không phải ở chỗ đó!”
“Biết rồi! Tại sao tôi lại không hiểu cậu muốn nói gì chứ? Không sao đâu, cậu nghĩ Hoàng tử là ai chứ?”
“Hoàng tử thì cũng là con người thôi! Cô nên tập thói quen cẩn thận một chút đi!”
“Mặc kệ cậu!”
“Công chúa?”
“Gì thế?”
“Đi ngủ đúng giờ đi, cô biết bây giờ là mấy giờ rồi không hả?”
“Cậu là gì chứ?”
“Thế đấy! Cô đúng là một công chúa chẳng biết phép tắc gì!”
“Cậu nói ai không biết phép tắc thế?”
“Công chúa?”
“Gì?”
“Ngủ ngon.”
Tin nhắn cuối cùng đến chậm hơn hẳn, cứ như anh định nói gì đó nhưng lại quyết định thôi. Tuy nhiên anh có thể muốn nói với tôi điều gì cơ chứ?
Tôi còn chưa định hình được tình hình thì điện thoại đã reo lên.
– “Hina…” – Phía bên kia đầu dây tiếng kêu rên thống thiết của Miwa suýt thì làm tôi nhảy ra khỏi giường.
– Gì? Gì thế?
– “Hina, tớ phải làm sao đây?”
– Được rồi! Có chuyện gì? Cậu ngừng khóc và kể tớ nghe đi! Mà thôi khỏi, tớ biết có chuyện gì rồi!
Tôi có cảm giác như mình đã biết rằng chuyện này thế nào cũng diễn ra. Miwa dù gì thì cũng là người cuồng thần tượng!
– “Hả? Cậu biết à?”
– Cậu chưa gặp anh Kawahachi mà lại tự suy diễn ra chuyện gì đúng không?
– “Không! Tớ đã đến gặp anh ấy…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.