Bạn đang đọc Akaineko: Chương 65
01 GIỜ 36 PHÚT, năm tiếng trước đó
Bệnh viện Trung ương Tsugini.
Bệnh viện nhận được một ca chuyển viện từ bệnh viện số 23 của vùng Thượng Negetsu. Các bác sĩ và y tá trực trong khoa cấp cứu được điều động vào lúc một giờ rưỡi sáng vì tình trạng bệnh nhân dường như đã có chuyển biến xấu trong suốt thời gian dài di chuyển. Họ nhận được thông báo rằng bệnh nhân sẽ tới trong vòng hai phút nữa. Mọi người cấp tốc di chuyển ra cửa cấp cứu, đúng lúc chiếc xe cấp cứu vừa trờ tới.
Băng ca nhanh chóng được kéo ra, hai bác sĩ và một y tá bước ra theo.
– Seitsu Mayumi, nam, 26 tuổi, u não di căn làm hệ hô hấp tổn thương. Hai tiếng trước cậu ấy vẫn còn tỉnh. – Vị bác sĩ râu ria xồm xoàm nhanh chóng nói trong lúc băng ca được đẩy vào trong sảnh cấp cứu.
Cùng lúc đó cũng có một ca chuyển viện khác. Chiếc cấp cứu đến sau trông đơn sơ và khi cánh cửa sau xe mở ra, các y tá hơi bất ngờ khi trong xe chỉ có bệnh nhân và một nữ bác sĩ có gương mặt hơi trẻ con. Mọi người di chuyển bệnh nhân trong khi họ dường như không thể rời mắt khỏi cô bác sĩ, một y tá nam kiểm tra hồ sơ chuyển viện. Tên cô gái này chỉ mới xuất hiện trong danh sách vỏn vẹn một ngày trước.
– Yuri Ware, nữ, 19 tuổi, gãy cổ khi tập thể thao kèm chấn thương nhẹ ở vỏ não. – Nữ bác sĩ chịu trách nhiệm bệnh nhân thông báo với những đồng nghiệp về nàng bệnh nhân đang mê man. – Tôi cần một phòng chăm sóc đặc biệt!
– Cái đó có ghi đây! – Nam y tá cầm hồ sơ nói với cô. – Nhưng tại sao chỉ có một mình cô vậy?
– Bệnh viện Đa khoa Umako sắp đóng cửa, mọi người biết chuyện đó chứ? Thực tình là không có nhiều người mặn mà với cái công việc này lắm!
Nữ bệnh nhân được đưa lên tầng mười của tòa T. Cho tới khi các y tá khác sắp xếp xong phòng bệnh và truyền dịch lại đầy đủ rồi rời ra ngoài thì một vị bác sĩ khác mới bước vào phòng cùng một xe đẩy các dụng cụ y tế.
– Thế nào rồi? – Yuki lên tiếng hỏi khi bắt đầu luôn tay thay thế các túi truyền dịch dành cho “bệnh nhân” đặc biệt của mình.
– Sợ đến chết mất! – Hinaki cuối cùng cũng có thể thả lỏng người, nếu không có bức tường phía sau, tưởng chừng như cô nàng sẽ ngã tới nơi.
– Là do công chúa cứ một mực đòi theo đấy chứ?
– Thế nếu để cậu một mình thì thế nào? Ngay cả việc có một mình tôi họ còn cảm thấy nghi ngờ thì làm thế nào họ tin nổi chuyện bác sĩ cũng phải lái cả xe cấp cứu chứ?!
– Sẽ có cách thôi!
– Nói thì hay lắm! – Cô công chúa vặc lại.
Một thoáng suy nghĩ, rốt cuộc Yuki cũng lên tiếng chấp nhận sự thật:
– Cảm ơn cô, nhưng đáng ra công chúa không nên dây vào chuyện này!
– Cô gái này… thực sự là đã bị chém đầu sao? – Thậm chí khi nhìn vào bệnh nhân đang nằm đó với một cái băng ở cổ, người ta còn cảm thấy đáng sợ chứ đừng nói đến việc biết bên dưới đó là một vết thương thế nào. Hina rùng mình khi nhớ lại những điều mình nghe được trong bản tin sáng ngày hôm đó.
– Các bác sĩ đã nối các dây thần kinh của cô ấy lại, ca phẫu thuật vừa thành công và cô ấy còn chưa có thời gian hồi phục thì đã bị ngài Kojimoto mang tới đây! Vì vậy nên chúng ta không thể chắc chắn liệu cô ấy có tỉnh lại hay không.
– Thế… Erika không sao chứ?
– Cô công chúa ấy chỉ bị sốc tinh thần thôi! Dù sao thì cô ấy cũng là NAI!
Hina gật gù chấp nhận lời giải thích ấy trước khi cô nàng lại dấy lên một vấn đề mới:
– Cậu thực sự biết mấy cái đó à? – Cô công chúa ám chỉ việc chàng đặc vụ trông rất hăm hở trong việc sử dụng các thiết bị y tế. Chẳng những cậu thay lại những túi truyền dịch phù hợp với vết thương của cô gái hơn là những dịch truyền cho bệnh nhân bị gãy cổ mà còn lắp thêm những thiết bị khác ngoài các loại máy đo đủ thứ loại nhịp đã được những y tá ban nãy lắp sẵn.
– À! Lúc nãy khi tháo ra ở bệnh viện kia tôi còn nhớ ấy mà! Bởi vì một tiếng nữa bác sĩ của ngài Kojimoto mới tới nên tôi phải làm gì đó trước khi mấy cái tế bào mô của cô ấy đào thải lẫn nhau.
– Ồ! Nghe chuyên môn ghê gớm nhỉ?
– Công chúa này! – Yuki cuối cùng cũng có thể hãnh diện khi cuối cùng mình đã hoàn thành xong công việc.
– Sao?
– Cô… có nghĩ chúng ta đang làm đúng không?
– Hả? Ý cậu là gì thế? – Nàng công chúa nheo mày nhìn cậu với vẻ ngây thơ. Bản thân Yuki cũng không thể bắt một cô gái lần đầu tiên dấn thân vào chính trị hiểu ngay những việc phức tạp này được.
– Tôi đang phản bội lại NAI đấy!
Hơi thở của Hinaki bỗng nhiên trở nên gấp gáp. Điều mà Yuki vừa mới thốt ra không giống như những gì cô tưởng tượng đến. Khi nghe lén cuộc nói chuyện của cậu chàng và cậu của mình, Hina đinh ninh rằng việc họ đang làm chính là cứu lấy cô gái nhân chứng này và cả sự an nguy của Bồ Công Anh Xuân. Tất cả là vì chính nghĩa, vì hòa bình khó khăn lắm mới có được của các vương quốc đang bị đe dọa, bị lung lay từng giây một. Tuy nhiên, hai từ “phản bội” của Yuki đã hoàn toàn thay đổi mọi chuyện.
Nó khiến cô tự hỏi không biết liệu mình có đang làm điều đúng đắn không?! Mọi thứ không giống với việc bảo vệ sự tồn tại của gia tộc mình hay đế chế mẫu hệ của Onawaki mà nó còn mang một ý nghĩa khác nữa. Liệu cô có đang làm đúng hay không? Thứ hòa bình mà cô bảo vệ có thực sự là một hòa bình tốt đẹp hay không? Nỗi lo lắng khiến cô gái nhỏ như đang đứng trước một vực thẳm.
Cô được sinh ra và dạy dỗ trong những chuẩn mực của Hoàng gia, cô không hề biết những điều mà mọi người vẫn thường nghĩ về chế độ này. Có thể nó rất tốt đối với cô: mọi người được sống trong hạnh phúc và một nền dân chủ nhưng Hina chưa bao giờ tự hỏi điều ngược lại rằng mình có đang sống giống như những gì mà lịch sử ghi lại về những người sống trong thân phận quý tộc chỉ biết chăm chăm lo cho mình hay không. Họ chỉ muốn có cái ngai báu đó để có thể đứng trên và điều khiển thế giới theo ý mình? Cô công chúa tin rằng nhất định bố mình không phải là một người như thế. Nhưng còn Onawaki thì sao? Họ đang tham gia vào việc ảnh hưởng đến chính trị của toàn Vũ trụ, hơn nữa nơi đó lại còn quá xa nơi đây, cô không thể chắc chắn rằng mọi chuyện đúng như những gì mình biết khi chỉ nghe theo một chiều được.
Yuki cảm thấy hoảng sợ và hối hận vì dường như cậu đã lỡ lời khiến cô gái của mình bối rối. Đối với Hinaki, chuyện giữ được một mối thân tình với nước khác dường như đã quá sức với cô rồi – cậu biết chuyện đó rõ hơn ai hết – nhưng lần này cậu đã để cho cô gánh cả vận mệnh của vương quốc và Vũ trụ trên vai với câu hỏi kia. Chàng đặc vụ chỉ muốn tự đấm vào mặt mình, ít ra nếu như nó có thể khiến cho cái thứ ngu ngốc vừa thốt ra khỏi miệng cậu biến mất.
– Cô quên chuyện đó đi! – Cậu chàng cố gắng sửa chữa nhưng bản thân cậu biết rằng như vậy đã là quá muộn.
Ánh mắt của Hina khi ngước lên nhìn cậu làm cậu tin rằng cô nàng nhất định sẽ không chịu buông xuôi một cách dễ dàng như vậy.
– Ít nhất thì bây giờ chúng ta cũng phải cứu Bồ Công Anh Xuân trước đã!
*
Đầu óc tôi bị xoay vần bởi những suy nghĩ hỗn loạn và những kí ức của đêm hôm qua cứ trở đi trở lại ám ảnh tôi đó. Sau chuyến du ngoạn ngắn ngủi ấy, tôi trở về nhà của cô Chitanda và vờ như mình đã ngủ một giấc rất ngon và say sưa sau cơn say kì cục kia. Tuy nhiên tôi chỉ nhắm mắt như vậy chứ chẳng hề ngủ được chút nào. Nỗi sợ hãi khi nghĩ tới hậu quả của những việc tôi vừa làm cứ bám theo tôi dai dẳng, tôi đã đủ lớn để có thể chịu trách nhiệm với những việc mình làm và tôi thậm chí còn không hề hỏi ý kiến ai về những quyết định ấy.
Tôi cảm thấy mình còn quá trẻ con để có thể quyết định những điều quan trọng như thế. Ban đầu, tôi đã ngây thơ tin rằng chỉ cần tôi làm được điều gì đó cho con gái mình – đứa trẻ mà chỉ cần nhắc tới nó tôi đã cảm thấy một sự thổn thức rất mới mẻ trong tim – thì tôi sẽ làm tất cả. Tôi muốn mình làm gì đó với cương vị người chịu trách nhiệm về cuộc đời con bé. Con bé chỉ mới xuất hiện trong cuộc đời tôi vỏn vẹn một ngày nhưng dường như lại có thể biến tôi thành một con người hoàn toàn khác. Nhưng tôi lại tự biến trọng trách ấy thành một trò cá cược mà tôi lo sợ phải biết kết quả.
Phải làm thế nào đây nếu như điều tôi làm là sai?
Cho dù mẹ tôi có khả năng nhìn thấy được tương lai thì chính bà ấy cũng nói rằng nó rất mơ hồ. Và liệu tôi có làm điều gì làm thay đổi tương lai ấy hay không?
So với cái tuổi mười bảy của mình, có lẽ trách nhiệm làm một người mẹ là quá sức với tôi. Không những tâm trí tôi mà cơ thể tôi cũng trở nên nặng nề. Lúc tôi gặp mọi người trong nhà bếp để ăn sáng thì tôi gần như phải dùng hết sức mình mới ngồi nổi vào bàn tuy nhiên hẳn ai cũng chỉ nghĩ rằng đó là do tác dụng phụ của mớ bia mà tôi nốc vào bụng trong buổi tiệc tối hôm qua. Hầu hết mọi người đều trong tình trạng tương tự. Cho tới khi tôi nhận được tin nhắn của tên Miêu tinh thì tâm trí tôi mới tươi tỉnh lên được chút đỉnh.
Tôi có thể xem như anh là cứu tinh của tôi không?
Mọi thứ đều mới mẻ đến lạ lùng. Nó kì diệu tới mức tôi cứ ngỡ rằng sau khi tỉnh dậy khỏi giấc mộng thì mọi thứ đều sẽ biến mất: rằng tôi sẽ không có đứa con gái nào, rằng tôi sẽ không còn thích anh như lúc này nữa. Những cảm xúc ấy mong manh đến mức khiến tôi sợ nó vỡ tan bất cứ lúc nào.
Nhưng bao nhiêu đó vẫn không đủ để trông tôi tốt hơn. Tôi ra sân bay tiễn Hoàng tử Orehi về nước với gương mặt xanh xao như sắp chết tới nơi, ngay cả bản thân tôi còn thấy hoảng hồn khi nhìn vào mình trong tấm gương ở nhà vệ sinh sân bay.
– Em xin lỗi! – Tôi chỉ còn có thể nói thế khi đi cùng chàng Hoàng tử ra chiếc phi cơ nằm trong khu vực đáp riêng của sân bay quốc tế Tsugini.
– Không sao! Tối qua ai cũng uống nhiều cả! Nhưng hứa với anh là em sẽ không bao giờ uống như thế nữa nhé!
– Em nghĩ đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng của em! – Tôi nặn ra một nụ cười tươi-nhất-có-thể của mình để đùa cợt.
– Ngày hôm qua rất vui! Cảm ơn em rất nhiều! Cảm giác có được cuộc sống như một người bình thường tuyệt thật! Hèn gì em làm mọi thứ để có được nó!
– Anh trai em nói với anh chuyện đó à?
– Himeshiro rất thương em đấy! Anh chưa thấy người anh nào tuyệt vời như vậy! Tuy nhiên… – Anh bỗng chốc đứng hẳn lại và giữ lấy hai vai tôi, bắt tôi phải nhìn thẳng vào anh. Chúng tôi đứng như thế giữa cái lạnh cắt da giữa mùa đông một lúc trước khi anh quyết định sẽ nói ra điều mà anh nghĩ. – …anh sẽ không mang ơn em vậy thôi đâu!
– Sao ạ? – Tôi tròn mắt chưa hiểu lắm ý của anh. Hoặc là ý nó lồ lộ ra đó mà tâm trí tôi chẳng còn đủ sức lực để mà phân tích.
– Lần tới, nhất định anh sẽ đưa em đến Hoa Hồng Đỏ. Đến vương quốc xinh đẹp của anh!
– Em rất hi vọng! Và em cũng hi vọng anh sẽ hiểu nó theo nghĩa hữu nghị hơn là cá nhân!
– Em lúc nào cũng nhắc đi nhắc lại chuyện đó! Anh thông minh lắm nên sẽ không quên đâu!
– Anh cố tình quên thì sao? Chuyện gì cũng có thể xảy ra!
– Kojimoto này! – Nụ cười toe toét trên môi anh bỗng dưng trở thành một cái mím môi. – Hãy hứa với anh là đến lúc em mời thì nhất định em phải cùng anh tới đó nhé!
– Quân tử đương nhiên không nói hai lời!
– Em là gì thế? Nhân vật trong phim kiếm hiệp à?
Nụ cười cùng hiện hữu trên môi hai chúng tôi nhưng tôi biết rằng chúng tôi chỉ nói thật lòng với nhau những khi chúng tôi không mỉm cười. Kể từ lần đầu tiên gặp anh, trong đầu tôi đã hình thành cái định kiến khó thay đổi ấy và hẳn là anh ấy cũng biết như thế. Tôi đã phải dùng tới cái kiến thức được dạy về giao tiếp trong giới quý tộc – mà tôi cứ nghĩ là cả đời này mình sẽ chẳng bao giờ dùng tới – để đối mặt với anh. Đôi khi tôi vẫn có cảm giác rằng anh đang cố nói với tôi điều gì đó, điều mà cả nụ cười lẫn lời nói đều không thể diễn tả được. Nhưng cuối cùng anh vẫn không nói gì .
Sáng nay tôi đã nghĩ dù có thế nào tôi cũng sẽ đến trường bất chấp cơn say vẫn còn lảng vảng đâu đó bởi vì Miwa đã đi học và cả chị Yui cũng vẫn đi làm bình thường. Tuy nhiên quyết định của tôi thay đổi ngay sau khi ngồi vào băng ghế sau của chiếc xe màu xanh sẫm được chàng Hoàng tử chuẩn bị sẵn. Cơn choáng váng bắt đầu không còn là chuyện của tinh thần nữa, lần này tôi cảm thấy rõ cơ thể mình đang kêu gào thảm thiết. Mọi thứ trước mắt tôi trở nên mờ ảo như trong một giấc mơ còn cổ họng thì cứ muốn nôn.
Tôi buộc phải nhờ anh cận vệ Hoshi lái xe về nhà mình.
– Chỉ hôm nay thôi… – Tôi mấp máy môi khi chiếc xe dừng lại trước cổng ngôi biệt thự nằm trong khu phố lát gạch đỏ. – …chỉ hôm nay thôi! Anh có thể nghỉ ngơi không?!
– Nhưng đó là nhiệm vụ của tôi, thưa công chúa!
– Tôi tin là Hoàng tử sẽ hiểu thôi! Hôm nay tôi cảm thấy trong người không tốt lắm, và thực lòng tôi không thể chịu nổi cái cảm giác có ai đó cứ nhìn chằm chằm vào mình!
– Công chúa có cần tôi giúp gì không? Tôi gọi bác sĩ giúp cô nhé?
– Không cần. Chỉ cần anh hãy tránh đi ngày hôm nay thôi!
Tôi vào nhà và ngay lập tức cảm thấy cái cảm giác dễ chịu nhanh chóng lan tỏa trong căn phòng mình. Từ khuya hôm qua tới giờ, lần đầu tiên tôi mới lại nhận ra ít nhất trong cơ thể mình còn chút hơi ấm. Nhưng tôi lại cảm thấy bức bối nhiều hơn là buồn ngủ.
Cái này thì chắc chắn là do bia rồi! Những bốn lon…
Tôi cố gắng dùng chút sức lực của mình để lục tìm trong túi cái điện thoại vốn bị bỏ bê từ lâu.
– “Công chúa?” – Giọng của Yuki vang lên ở phía đầu dây bên kia làm tôi muốn gặp mặt anh hơn bao giờ hết.
– Cậu… đã xong việc chưa?
– “Rồi! Tôi đang trên đường về nhà cô đây!”
– Này! Ghé qua cửa hiệu mua cho tôi ít thuốc giải rượu nhé!
– “Công chúa ổn chứ?!”
Tôi chỉ muốn hét lên rằng anh làm ơn về đây thôi chứ tôi chẳng cần gì hết. Nhưng đến cuối cùng tôi cũng không bị cơn mê sản làm chủ.
– “Tôi về ngay đây!”
*
– Công chúa tốt hơn đừng có bao giờ đụng vào mấy thứ đó nữa! – Ngay khi tôi uống hết mớ thuốc giải rượu vào thì vừa hạ cốc xuống đã gặp cái mặt gây ức chế ấy than phiền.
– Tôi đâu còn là trẻ con nữa!? – Tôi phụng phịu, thậm chí còn chẳng buồn rời khỏi cái giường mà tôi đã bám dính vào từ khi mới về nhà.
– Nhưng công chúa thậm chí còn chưa đủ tuổi!
– Chỉ còn một năm nữa thôi! Với lại tôi có bao giờ phải lái xe đâu mà cậu lo bò trắng răng! Tôi khác với người nào đó thích cưa sừng làm nghé!
– Cưa sừng làm nghé là thế nào?
– Thì thế đấy! Cậu bảo mình ba mươi tuổi còn gì?!
– Thực ra là hai mươi lăm!
– Thật chứ? – Tôi nheo mày nghi ngờ.
– Đương nhiên! Sao tôi phải nói dối công chúa chứ?
– Vậy mà còn bảo mình không cưa sừng làm nghé. Học sinh cấp ba gì như cậu chứ? Hay cậu muốn “gặm cỏ non”?
– Càng nói càng quá đáng! – Vừa nói anh vừa đứng dậy rồi với lấy cái khay mang mấy cái cốc tôi vừa uống ra ngoài.
– Này! Định cứ thế mà bỏ đi à?! – Tôi gọi với theo khi anh đã ra tới cửa phòng.
Anh không gây nữa mà lẳng lặng bỏ cái khay trên tay xuống bàn học của tôi. Bất ngờ, anh bước tới trước giường rồi cúi xuống. Mặt anh và tôi chỉ cách nhau vỏn vẹn có vài xăng ti.
– Nếu công chúa còn nói thêm gì nữa thì tôi sẽ bắt cô gọi tôi là “anh” đấy! – Anh nói với giọng đầy đe dọa.
Anh muốn giở trò gì đây trời?! Tim tôi như nhảy samba trong lồng ngực và cả người tôi nóng bừng như lên cơn sốt, cảm giác choáng váng quay lại chỉ trong vài khắc ngắn ngủi.
Và bỗng dưng ánh mắt của anh mở to (chắc là giống với mắt tôi bây giờ) rồi anh áp trán mình vào trán tôi. Trong một giây, đầu óc tôi bắt đầu diễn lại cái cảnh nụ hôn trước đây của chúng tôi. Tôi vẫn còn nhớ cái không gian trên sân thượng lạnh buốt ngày hôm đó, nhưng ngay sau khi môi anh chạm vào môi tôi thì tôi không còn cảm thấy cái lạnh ấy nữa. Rõ ràng là bị anh ép buộc nhưng bản thân tôi cũng đã nhận ra rằng cảm giác trong lồng ngực mình khi ấy quen thuộc đến lạ lùng. Rồi tôi tự hỏi không biết tại sao tôi lại cảm thấy như vậy khi mà lúc đó cảm giác của tôi về anh không hề giống như bây giờ.
Rốt cuộc là tôi đã yêu anh từ khi nào?
– Không xong rồi!
– Hả? – Tôi đứng hình khi Yuki đứng thẳng người dậy.
– Cô bị cảm rồi! – Anh nói với gương mặt vô cùng nghiêm trọng.
*
Tình yêu giống như một cơn sốt: cơ thể ta nóng rang và rơi vào trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, hình ảnh ta có thể nhìn thấy bỗng chốc bị nhòa đi trong một thứ ánh sáng tự như đến từ thiên đường, có một nỗi lo lắng vô hình bao vây nhưng thay vào đó là ta nhận thấy tâm trí mình trở nên bay bổng. Mọi thứ đều có thể là thật mà cùng lúc đều có thể là ảo ảnh.
Tình yêu đầu tiên của tôi đến cùng cơn sốt. Nếu như không có nó thì tôi sẽ thế nào? Tự dìm mình trong những suy nghĩ tiêu cực về một thế giới đang bên bờ sụp đổ? Tôi biết rằng cho dù Yuki có trấn an tôi thế nào thì linh cảm của tôi về những chuyện đang xảy ra vô cùng tồi tệ.
– Tôi có một câu hỏi! – Tôi nói trong cơn mê man khi thuốc cảm có vẻ đang bắt đầu phát huy tác dụng. Tuy nhiên, tôi biết anh vẫn ngồi đâu đó trong phòng tôi.
– Là gì? – Giọng Yuki gần ngay bên cạnh làm tôi hơi giật mình.
Nằm quay mặt về phía cửa sổ, tôi không ngờ anh đang ngồi ngay sau lưng mình.
– Trưa hôm qua, cậu đang nói dở khi Hoàng tử Orehi vào đúng không? “Hóa ra” ấy là gì vậy?
– Cái đó…
Tuy nhiên, tôi lại không đủ sức cưỡng lại những chất hóa học đang tan dần trong bụng và tác dụng lên những tế bào thần kinh của mình. Câu trả lời của anh thoảng dần theo từng phân tử không khí xung quang tôi và rồi hoàn toàn biến mất.
Tôi nhìn thấy trước mắt mình những hình ảnh được bao phủ trong một màu hồng ngọt ngào. Tôi không biết rằng mình là một con dở hay là bất kì ai khi yêu cũng sẽ như thế này nhưng tôi bắt đầu tưởng tượng ra một tương lai có cả hai chúng tôi. Tôi nhìn thấy đứa con gái của tôi, và cũng là con gái của anh. Đứa trẻ mà tôi muốn bảo vệ, đó là con của anh! Chúng tôi ngồi trong một công viên giải trí, nhìn đứa trẻ đáng yêu ăn kem và vui sướng reo lên mỗi khi thấy một điều gì đó mới lạ với thế giới bé nhỏ của nó. Một không gian ngập tràn hạnh phúc, những gam màu sáng cứ lặp đi lặp lại.
Không có nỗi đau nào hiện hữu.
Không có cuộc chiến tranh nào mà con phải đối mặt.
Chúng tôi là một gia đình.
Và tôi nhìn thấy những điều gần với hiện tại hơn, nhìn thấy anh và tôi cùng ngồi dưới gốc cây anh đào đang nở rộ trong sân sau. Cho tới thời điểm này giữa mùa đông thì nó chỉ có những cành cây xơ xác nhưng trong giấc mơ của tôi, nó rực rỡ hơn bao giờ hết. Bởi vì có anh ngồi bên cạnh tôi, hơi ấm được chia sẻ bởi chiếc chăn mỏng phủ lên chân của cả hai và bởi vòng tay dịu dàng của anh. Ánh mắt màu ngọc bích của anh chú mục vào tôi như thể sợ sẽ bỏ qua bất kì một giây nào không có tôi.
Nếu chúng tôi có thực sự yêu nhau như thế…
Tôi sẽ đợi đến khi mùa xuân tới…