Bạn đang đọc Akaineko: Chương 50
– Hai đứa đi an toàn nhé! – Chị Yui mỉm cười khi Miwa vừa kịp kéo vali ra khỏi cổng.
– Chị à! Chị không đi cùng thật à? – Cô nàng hỏi.
– Ừm! Có một vài nguyên do! – Chị ấy liếc mắt về phía tôi như muốn tôi giải thích, nhưng đó cũng là chuyện tôi đang cảm thấy khó khăn khi phải đối mặt đây. – Nhưng em không sao chứ? Còn công việc?
– Kei nói là em có hai ngày nghỉ trước khi đến trường lại mà, thế nên không sao đâu chị!
– Vậy thì các em sớm về nhé! Chúc mừng sinh nhật em!
Chị Yui ôm tôi vào lòng cùng một nụ hôn phớt nhẹ qua tai. Nó khiến tôi tự hỏi sao chị ấy lại biết cách chào này. Chẳng lẽ cũng là cách chào tạm biệt ở làng Miêu tinh sao?
Nhưng tên Miêu tinh em-trai-kết-nghĩa yêu quý của chị đã cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi khi bước tới kéo chiếc vali của Miwa rồi cho nó vào cốp của chiếc xe. Và khi đó tôi đã nghĩ rằng cậu ta có nhiều hơn một chiếc xe…
– Đã bảo là đi limouse đi mà! Hai người đâu cần mang theo nhiều đồ thế? – Cậu ta cằn nhằn vì vốn không có nhiều không gian trong một chiếc xe gia đình cỡ nhỏ như thế này. – Chẳng phải đó là nhà cô sao?
– Tôi sẽ đi limouse nếu như tôi không thích chiếc này! Miwa có thể đi limouse nếu cô ấy muốn!
– Này! Không có chuyện tớ đồng ý đâu! Kì cục lắm! – Cô nàng phản kháng.
– Vậy là muốn đi với tôi hả?
– Cậu mơ đi! Tôi tự lái, OK?
– Thôi được rồi! Tôi không muốn gia tộc mình có thêm chuyện gì nữa đâu! – Cuối cùng cậu ta cũng chịu mở cửa sau cho tôi với Miwahi ngồi vào.
– Mấy đứa đúng là trẻ con thật đấy! – Chị Yui nhận xét.
Khi chúng tôi đã yên vị trong xe rồi, chị em nhà đó còn nói với nhau chuyện gì đó nữa. Tôi cố lắng tai nhưng chẳng nghe gì.
– Này! Cậu và cậu ta… rốt cuộc là có chuyện gì thế hả? Chẳng lẽ… không chỉ có tớ có chuyện vui sao?
– Cậu đang đùa à? Làm gì có chuyện đó! – Tôi đã làm gì khiến cô nàng nghĩ vậy thế nhỉ?
– À! Chỉ là hai người…
– Cậu làm ơn đừng suy diễn lung tung đi! Tớ không phải người cuồng ám như cậu đâu nhé!
– Cậu mới nói ai cuồng ám đó! Đó chỉ là tình cảm thông thường của tuổi dậy thì thôi mà!
– Cậu trải qua bao lần dậy thì rồi mà còn gọi nó là “thông thường” à?!
– Là do hoocmon nhé! Đó là chuyện của cơ thể chứ không phải chuyện tớ có thể kiểm soát!
– Được rồi! Chẳng lẽ tôi còn phải nghe mấy câu chuyện nhạt như nước ốc này cho tới tám tiếng tiếp theo sao? – Tên Miêu tinh đã ngồi vào xe từ bao giờ và bắt đầu khởi động máy.
*
Tôi đã nghĩ về vùng đất này.
Cho dù tôi có đi xa thế nào thì cuối cùng vẫn phải trở về. Cho dù có chối bỏ, đến cuối cùng tôi cũng phải thừa nhận. Rằng tôi không thể từ bỏ mọi thứ một cách dễ dàng được. Vẫn luôn có một mối dây liên kết vô hình nào đó giữa tôi và những mảnh đất mà tôi đi qua, là mảnh đất mà bố mẹ tôi đã cố gắng bảo vệ. Chúng tôi – tôi và anh Hime – có thể là con của họ nhưng mảnh đất này còn là một đứa con vĩ đại hơn cả như thế.
Con đường tôi đang đi là con đường đi xuyên qua những vùng đất khác nhau của vương quốc này. Tôi đã được nhìn ngắm tất cả những thứ mà trước đây tôi chưa bao giờ nhìn thấy. Chắc là tôi quá nhỏ hoặc quá ngây thơ để nhận ra được giá trị thật sự của những thứ to lớn khác xung quanh mình. Những ngôi nhà xinh đẹp này là tác phẩm của một cuộc sống sung túc và hạnh phúc? Những trung tâm đông đúc này chứng minh cho sự phát triển tột bậc? Những con người mà tôi nhìn thấy chính là điều kì diệu được gửi tới để chúng tôi bảo vệ? Tôi chẳng nhớ nỗi những hình ảnh đẹp đẽ nào đã từng nhìn thấy, tôi chẳng thể miêu tả hết chúng chỉ trong vài trang giấy. Có những thứ như thế. Những thứ mà ta chỉ có thể cảm nhận bằng trái tim. Và trái tim đang đập những nhịp rất lạ mà tôi chưa bao giờ cảm thấy.
Đây là cảm giác mà bố mẹ tôi đã cảm thấy chăng?
Tôi đã từng nói rằng tôi thực sự chưa bao giờ biết rằng giúp đỡ một người vô điều kiện là như thế nào, nhưng khi tôi giúp anh Dehiki tôi biết rằng mình đã sắp nghiện cảm giác ấy tới nơi rồi. Và từ khi nào không biết, tôi cũng đã muốn ở bên cạnh Miwahi hơn ai hết, những nỗi đau của cô ấy cũng từng thuộc về tôi, tôi lo lắng những điều giống cô ấy. Tôi muốn được giúp họ thoát khỏi những điều khủng khiếp ấy!
Bố mẹ tôi cũng bảo vệ nơi này vì những cảm giác này sao? Phải chăng trước đây anh Hime cũng đã nhận ra những điều này giống như tôi?
Cứ như tôi chưa bao giờ thật sự có một cuộc đời hoàn toàn bình thường vì suốt hai tháng qua, làm gì có điều gì bình thường đến với tôi chứ, nhưng cuối cùng lại có cùng một cảm giác với những người đang sống trong cuộc đời ấy. Những người đang tìm kiếm một cuộc đời bình thường giống như tôi.
Tôi nhìn lên một ngôi sao đang trôi đi trên bầu trời với tốc độ chóng mặt của chiếc siêu xe. Cho dù chỉ là một ngôi sao nhỏ bé nhưng nếu không có những ngôi sao như thế thì làm thế nào để có được một bầu trời sao? Tôi muốn bảo vệ những thứ tạo vật nhỏ bé ấy…
Khao khát đến cùng cực.
*
21 GIỜ 36 PHÚT
Khu dân cư số 265, đường số 9, Tsugini.
Funo nhìn ngôi nhà mới của mình. Một căn hộ dành cho người độc thân trong khu phố của những người độc thân. Với công việc là một giám đốc cả một thương hiệu như cô thì việc có một cuộc sống xa hoa trong một căn hộ hoành tráng như anh cô từng có khi mới lên mười bảy hoàn toàn chẳng phải khó khăn gì. Nhưng cuối cùng cô lại chọn nơi này!
Ngôi nhà nhỏ có hai tầng được sơn phủ lên một lớp vôi trắng (có lẽ người chủ cũ thích như vậy mà cô thì cũng chẳng phiền hả gì), phía trước là một cây đỗ quyên. Một ngôi nhà tưởng chừng cho cả một gia đình nhỏ ở được chứ đừng nói gì tới một người độc thân. Đúng kiểu cô muốn.
Một quyết định khó khăn nhưng đúng đắn. Funo cần có một khoảng không gian riêng trước khi có thể chấp nhận nhìn lại những gì ở phía sau mình rồi chấp nhận nó. Cô biết là mình rồi sẽ chấp nhận, bởi cô là kiểu người mà bên ngoài thì tỏ ra mạnh mẽ, luôn muốn kiểm soát mọi thứ nhưng bên trong lại rất dễ tổn thương.
Và cũng rất dễ tha thứ. Cô rằng cô sẽ chẳng giận được những con người kì lạ trong cái gia đình kì lạ ấy lâu nhưng có lẽ để vui vẻ khi nhìn họ trở lại thì không phải bây giờ.
Cây đỗ quyên kia cũng là một phần của ngôi nhà bên cạnh. Có lẽ trước đây hai nhà này có tình cảm khắng khít lắm, cô phỏng đoán. Và cô nghĩ bây giờ cũng thế?!
– Không thấy lạnh sao? – Chàng ca sĩ Dehiki bước ra từ trong ngôi nhà hàng xóm ấy.
– Không! – Cô trả lời tỉnh bơ.
– Cô có cần giúp gì không? – Anh chàng Hồ ly bước tới bên cô, đề nghị.
– Mọi thứ ổn nhiều rồi!
Funo ngước nhìn lên cây đỗ quyên trần trụi dưới trời tuyết trong khi anh chàng kia khoác áo vào ình. Mùi thơm của nước xả vải nhanh chóng làm choáng ngợp mũi cô.
– Gì đấy? Nước xả vải?
– Ừhm, Kimiko có ghé qua hôm trước. Tôi đã bảo là không cần nhưng con bé cứ tự ý.
– Cậu… đúng là đồ Hồ ly mà!
– Bây giờ tôi không có vấn đề gì với chuyện đó nữa đâu nhé! Con bé kia sẽ xử đẹp không để lại dấu vân tay bất kì ai mà tôi muốn!
– Hay nhỉ? Cuối cùng là bây giờ thành đổ con bé ấy luôn rồi à?
– Nói gì thì nói nó vẫn mãi là một đứa con nít thôi!
– Làm gì có chuyện đó! Thậm chí ngay cả bây giờ nó đã không phải là một đứa con nít rồi! Làm gì có ai có thể cưỡng lại tuổi trẻ chứ?
– Sao thế? Dỗi à?
– Mắc gì phải dỗi! – Funo nhảy dựng lên. – Đừng có đánh đồng tôi với mấy cô gái lúc nào cũng bu quanh cậu!
– Ô hô! Tôi có nói gì à?
Nàng giám đốc bĩu môi. Cô vẫn thừa biết cái con người này quá…
– Nhưng cậu… định sẽ quay lại ngành giải trí thật à?
– … – Dehiki cẩn thận lựa chọn từ ngữ. – Nếu thật thì cũng chẳng có ảnh hưởng gì đâu nhỉ? Bây giờ cũng chẳng còn ai truy sát tôi nữa rồi!
– Vậy còn ngôi nhà này? – Nó rõ ràng không an toàn với những người nổi tiếng.
– Tôi muốn ngôi khác cơ! – Vừa nói cậu vừa chỉ tay vào ngôi nhà của cô.
– Đó là nhà của tôi!
– Biết thế! – Cậu nhún vai.
– Vậy sao không mua nó ngay từ đầu đi! – Funo nhận ra mình không thể nói chuyện nghiêm túc tới câu thứ ba với cái tên Hồ ly này.
– Bởi vì tôi muốn cô mua nó, lí do ấy không đủ thuyết phục à? Vả lại, đương nhiên là chẳng ai muốn quay lại một căn nhà tuy có vệ sĩ và trông an toàn tuyệt đối đấy nhưng lại vất vưởng oan hồn người chết chứ?
– Đó là chị cậu đấy!
– Nói gì đi nữa thì chúng tôi cũng đã hứa với nhau là sẽ vứt lại quá khứ mỗi khi có chuyện gì đó xảy ra mà! Bây giờ cô ấy không còn là chị của tôi nữa!
Dehiki nhận ra trong giọng nói của mình có chút hối tiếc. Nỗi buồn không tên bỗng chốc ập đến như thể vừa có một cơn bão tuyết dữ dội quét qua đây ngay trong giây này vậy. Nó sẽ xóa hết mọi giấu vết của nỗi đau, lùa mọi thứ vào một góc và rồi bắt đầu một mùa xuân khác.
Sau khi mọi thứ qua đi…
*
Tôi bị đánh thức bởi ánh sáng ban mai, thứ ánh sáng ngọt ngào tựa như mật ong được rót vào qua lối cửa kính xe. Chiếc siêu xe vẫn băng qua mọi vật cản trong suốt hơn tám tiếng qua, đưa chúng tôi tới một vùng đất mà người đời vẫn luôn xem nó là một nơi không được phép chạm tới. Một nơi nguy nga lộng lẫy nhưng thực phía sau đó chỉ là một cái vỏ trống rỗng của những con người giống nhau – luôn giữ ình một cái vỏ bọc và tạo ra một thế giới như thế xung quanh mình. Cảm xúc là thứ bị cấm ở đây. Tôi tự hỏi không biết như vậy có phải có nghĩa rằng cho dù tôi và Miwahi thân nhau đến thế nào thì chúng tôi cũng không được quyền vui đùa hay với nhau ở đây hay không? Cũng có thể lắm chứ, bởi vì người duy nhất tôi từng vua đùa ở đây chính là bố và anh trai mình.
Mẹ chỉ đứng đó nhìn thời gian của tuổi trẻ cứ vậy chảy tràn qua chúng tôi…
Lúc đó, tôi bất chợt nhận ra một khoảng không rộng đến choáng ngợp đang bao quanh con đường mà chúng tôi đi. Không nghi ngờ gì nữa, đó là vườn dâu bao bọc quanh những khối kiến trúc dành cho Hoàng tộc, là hàng rào bảo vệ của nơi này. Nhà tôi.
Cuối cùng tôi cũng đã về nhà.
– Công chúa! Mừng cô về nhà! – Tên Miêu tinh ngoái xuống từ phía ghế lái trong khi Miwa vẫn còn ngáy o o.
– Cậu làm gì vui mừng thế! Đây là nhà tôi mà!
Tôi cứ tưởng cậu ta sẽ cự nự hay ít nhất là làm gì đó nhưng cái tên thất thường ấy chỉ nhìn tôi và mỉm cười. Có cảm giác như tôi vừa được đánh thức thêm một lần nữa.
Cậu cận vệ quay lên trở lại rồi kéo cái hộc nhỏ ngay cạnh mình, lấy ra bộ đàm rồi đeo nó vào tai mình. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ta làm một NAI thì phải? Mất một lúc để điều chỉnh tần số, và cuối cùng cậu ta cũng lên tiếng với đầu dây bên kia.
– Yuki Takahashi, chúng tôi đang vào từ cửa số năm. Sáu phút nữa sẽ cần các anh! Hết!
Tôi hốt nhiên nhìn cậu ta chăm chú.
– Gì vậy? – Cậu ta đã phát hiện ra.
– Đâu có gì! Tôi đang thắc mắc không biết tại sao cậu vẫn dùng cái tên ấy ngay cả đang ở đây rồi!
– Bởi vì tên tôi là như thế! Thưa công chúa! Nó sẽ giữ cho thân phận của tôi được an toàn.
– Thì ra là vậy! Mẹ tôi chắc chắn…
Tôi giật mình, và theo phản ứng tự nhiên, dùng tay che miệng mình lại. Tôi đã lỡ thốt ra một điều mà tôi đáng ra không thể biết được.
Nhưng trái với phản ứng của tôi, cậu ta không hỏi cũng không bình luận hay là cười vào mặt tôi hay là thắc mắc những chuyện ngoài luồng. Cậu ta chỉ im lặng nhìn vào con đường phía trước mặt chúng tôi. Tôi cố gắng tìm chuyện gì đó để lấp liếm.
– Nhưng mà… sáu phút hả? Nghe có cường điệu quá không?
– Đó là “chính xác” thưa công chúa!
Tôi không biết tại sao nãy giờ cậu ta cứ “thưa công chúa” mãi. Bình thường có thế đâu chứ? Đúng là có khi vẫn gọi tôi là công chúa nhưng cậu ta sẽ không đế thêm vào sau mỗi câu như thế này.
Nhưng tôi còn chưa kịp thắc mắc thêm gì thì cánh cổng phía Nam của Hoàng cung đã ở trước mắt.
*
– Mừng công chúa trở về! – Chàng Tổng quản Jintei chào đón tôi nồng nhiệt bằng một cái ôm ngay khi tôi còn chưa bước ra khỏi xe. – Thật không ngờ là lại gặp công chúa sau một thời gian dài thế này!
– Anh Jintei, chỉ mới có hai tháng! – Tôi nhắc.
– Đúng nhỉ? Nhưng như thế là quá dài với tôi rồi! – Anh nói rồi kéo tay tôi ra khỏi xe. Miwa thì tròn mắt nhìn chúng tôi.
Tổng quản Hojiki Jintei là tổng quản của Tòa lâu đài phía Nam, anh ấy chính là người tiếp tay cho tôi trốn nhà ra đi! Nói thật đấy, nếu như không có anh ấy thì cũng có thể nói sẽ không có tôi của ngày hôm nay. Mặc dù anh đã gần ba mươi tuổi nhưng tôi thật không thể khiến ai tin vào điều đó. Với gương mặt trẻ con và nụ cười tỏa nắng bắn tim tung tóe, rõ ràng anh ấy giống mấy chàng hot boy thích ghi-ta, vẽ tranh và ca hát hơn – một con người của nghệ thuật – tôi nghĩ vậy! Chưa kể đến vóc dáng chuẩn men của anh làm cho bất kì cô hầu nào trong cung cũng coi anh ấy là một thần tượng (đôi khi còn hơn cả mấy chàng idol nữa cơ)!
Mà tôi cho rằng cũng chính vì thế nên có một người vừa mới đổ xong…
– Này! Không đùa chứ? Ai ở đây trông cũng… ừm, “hoành tráng” thế à? – Cô nàng chuẩn-bị-thành-idol của tôi gần như sắp nhảy cẫng lên tới nơi rồi.
Chúng tôi cùng bước lên bậc tam cấp của tòa lâu đài theo anh ấy trong khi tên Miêu tinh ở lại lấy hành lí.
– Cậu đang nhận xét gì thế? Nên nhớ cậu là người mới vừa có người yêu hôm kia đấy nhé!
– Chuyện đó thì có liên quan gì! Trái tim con người vốn hay thay đổi mà!
– Vâng, vâng! Tớ sẽ méc anh Kawahachi!
– Làm ơn đi! Anh ấy đã trở nên quá già so với tớ rồi!
– Thế người trước mặt cậu thì sao? Anh Jintei ít ra cũng phải lớn hơn tình-yêu-của-đời-cậu một hoặc hai tuổi!
– Cậu đang đùa đấy hả? – Cô nàng thậm chí còn chẳng có vẻ muốn bước lên cầu thang.
– Thế cậu có cần coi hồ sơ không?
– Chuyện đó thì để sau đi công chúa! Chúng ta cần cô phải nghỉ ngơi sau khi đi một quãng đường dài như vậy. – Anh chàng Tổng quản làm chúng tôi giật mình.
Miwahi đỏ mặt nhìn anh ấy. Rõ ràng anh Jintei đã nghe hết những gì cần phải nghe. Cô nàng nhà tôi không biết là cô đang đi trong một đại sảnh lớn tới nỗi có thể khuếch đại âm vang lên gấp nhiều lần so với một căn phòng hội nghị bình thường. Nhưng đến khi nhận ra chuyện đó thì Miwa hoàn toàn choáng ngợp. Cậu ấy đang ở trong một tòa lâu đài thật sự và chiêm ngưỡng cái khối kiến trúc được xây dựng từ vài thế kỉ trước đầy vẻ hoài cổ.
– Chúng ta lên phía trên chứ?
– Vâng! – Cô bạn lí nhí.
– Vâng, thưa tiểu thư!
Chúng tôi lên cầu thang, cô bạn cùng nhà với tôi há hốc mồm trước mọi thứ cậu ấy nhìn thấy. Đó cũng là lúc tôi nhận ra điều kì lạ.
– Anh này! – Tôi gọi ở khúc quẹo thứ hai. – Em không ở trong tòa lâu đài phía Tây sao? Sao lại bị chuyển tới đây vậy?
– Thế tử đang có khách ấy mà! Nghe nói là Hoàng tử của Hoa Hồng Đỏ.
– Hoàng tử Hoa Hồng Đỏ sao lại ở đây cơ chứ? Mà ai cơ? Hoàng tử Mereki? Hay là Orehi?
– Là Hoàng tử Orehi! – Anh Jintei trả lời khi chúng tôi dừng lại ở tầng hai. Lúc đó anh cũng quay sang cả Miwa. – Tầng này có toàn bộ các phòng đều trống, vậy nên mọi người muốn ở phòng nào cũng được!
– Em muốn phòng của mình cơ! – Tôi cự nự.
– Quần áo của Công chúa sẽ được chuyển tới trong hai mươi phút nữa. – Vừa nói anh vừa chỉ tay vào phòng cuối cùng trong hành lang và rõ là đang cố lờ câu hỏi của tôi.
– Này, anh phải giải thích cho đàng hoàng chứ?! – Tôi nói khi anh ấy đinh bỏ trốn.
Trước khi bước tới cầu thang để trở xuống tầng trệt, anh ấy quay lại nhìn tôi:
– Tôi biết là công chúa lo sợ điều đó, nhưng sớm muộn gì thì nó cũng đến thôi!
Phải! Anh ấy chính là người hiểu rõ nhất tôi đang lo sợ điều gì…