Akaineko

Chương 49


Bạn đang đọc Akaineko: Chương 49


– Công chúa còn định ngủ tới khi nào nữa?
Tôi trở mình nhận ra tôi đã ngủ gật mất trên suốt quãng đường từ nhà cô Chitanda về lại nhà mình, mặc dù quãng đường ấy không dài lắm nhưng tôi cứ ngỡ mình đã ngủ quên rất lâu.
– Cậu đúng là tên phá đám! – Tôi nói bằng giọng ngáy ngủ, thực ra tôi muốn quát vào mặt tên cận vệ cơ.
– Chúng ta về nhà được hơn hai giờ rồi nhưng cô ngủ ngon quá nên tôi không muốn đánh thức cô dậy.
– Thế thì còn khôn đấy!
– Vậy cô có định dậy chưa? Buổi tiệc khiến cô mệt thế sao?
– Nhưng vui mà…
– Ừm…
Đúng lúc đó thì tôi bừng tỉnh. Tôi nhận ra không phải mình đang ngủ quên trong xe mà là trên giường của mình. Trần phòng của tôi hiện ra cùng lúc tôi nghe thấy tiếng máy sưởi đang hoạt động. Và tên Miêu tinh chết tiệt đang nằm ngay bên cạnh tôi, gối đầu lên tay. Hắn nhìn tôi thích thú.
Thực ra tôi chỉ ngạc nhiên trong vài giây đầu, sau đó lại cảm thấy như chuyện này chẳng khác nào ăn cơm bữa. Nếu cậu ta có giết tôi trong lúc này chắc là tôi cũng chẳng né được.
– Cô bình tĩnh hơn tôi nghĩ!
– Tôi cũng chẳng biết!
– Cô đã nghĩ tới lúc mình quay lại Hoàng cung chưa?
– Sao lại hỏi câu đó?!
– Bởi vì trong lúc tôi bé cô từ ngoài xe vào đây, cô cứ gọi mãi mẹ mình. Bà ấy khiến cô bận lòng như vậy thì sao cô không thể về đó để giải quyết mọi chuyện với bà ấy?
– Thì ra là cậu nghe chuyện mà bố nói với tôi!
– Ông ấy muốn tôi nghe chuyện đó! Cô quên mất rồi chứ tôi là tay sai của Hoàng hậu đấy!
– Cậu… có biết tại sao lại như thế không? Cậu có biết tại sao mẹ tôi làm vậy không?
– Bà ấy làm gì cơ?
– Quản lí cuộc đời tôi!
– Đó là quan tâm cô!
– Bà ấy không biết nó làm tôi khó chịu thế nào sao?
– Tôi tin là Hoàng hậu quan tâm tới cô hơn bất kì ai hết. Chỉ là, ngay cả những người quan trọng nhất trong cuộc đời ta, đôi khi họ cũng chẳng biết làm cách nào để cho ta hiểu được tình cảm của họ. Đơn giản là chúng ta không thể mong muốn họ cứ luôn nói ra điều đó được. Những người thực sự yêu thương nhau sẽ thể hiện tình yêu của mình bằng hành động, thứ khó nhận ra hơn, nhưng cũng là thứ bảo vệ ta.
– Gì đấy? Kinh nghiệm của bản thân cậu hả? – Tôi nheo mày nhìn cậu ta đang chăm chăm nhìn tôi.
– Công chúa muốn sao thì tùy!
– Đặc vụ NAI toàn mấy tên nhát cáy thế à?
– Vậy thì Quốc vương cũng là người như vậy đấy!
– Ông ấy là bố tôi! – Tôi cảnh cáo cậu ta.
– Vậy thì công chúa cũng phải làm gì đó đi! Nếu như cô cũng muốn họ biết rằng cô yêu thương họ như thế nào!
– Miwa thật là một cô gái tuyệt vời nhỉ?

– Sao tự nhiên lại đổi chủ đề vậy?
– Cô ấy có những suy nghĩ mà tôi chẳng thể nào có được! Cô ấy làm mọi thứ để bảo vệ những người cô ấy yêu thương, còn tôi thì chỉ biết mỗi bản thân mình. Mà thân tôi cũng còn lo chưa xong nữa là, đến nấu ăn còn không biết, đến tương lai mình cũng mù mờ, đến người thân cũng xa lánh…
– Vậy, như mọi lần, tôi sẽ nấu ăn cho cô. Mấy cái còn lại thì tự cô ăn khỏe rồi thì lo lấy! – Cậu ta châm chọc.
– Cậu làm như cậu sẽ ở bên cạnh tôi cả đời vậy! – Tôi bật cười, một nụ cười có chút cay đắng.
Nhưng rõ ràng cái cách cậu ta nhìn tôi, tôi nhận ra cậu ta không phải đang nói đùa. Ánh mắt ấy hệt như tôi đã đâm một dao vào trúng điểm yếu của cậu ta, tên Miêu tinh đang phải oằn mình chịu đựng một nỗi đau vô hình do câu nói của tôi đem đến.
Cậu ta có làm thế nào cũng chẳng thể ở bên cạnh mà nấu ăn cho tôi cả đời được, cậu ta còn công việc của một NAI và cuộc đời của riêng mình nữa. Cậu ta sẽ lấy vợ rồi sống vui vẻ ở một vùng đất nội thành yên bình nào đó. Mà không phải là cậu ta muốn giết tôi hay sao? Như thế thì đảm bảo mọi chuyện sẽ nhanh kết thúc thôi! Có điều…
Tôi nhận ra là mình không hề muốn như thế, cái tương lai mà tôi vừa nhìn thấy kia là gì vậy? Phải chăng tôi cũng vừa tự đâm ình một nhát? Tôi không muốn chết, đó là điều đương nhiên. Nhưng tôi cũng không muốn nhìn thấy bất kì điều gì trong những thứ nêu trên xảy ra…
– Có những thứ công chúa phải tự mình nắm lấy khi có cơ hội! Vậy nên, cô về nhà nhé? Tôi vừa nhận được lệnh từ Hoàng hậu. Bà ấy đã chuẩn bị một món quà sinh nhật cho cô!
– Quà sinh nhật?
Tôi thậm chí đã quên mất ngày sinh nhật của mình đang tới gần.
*​
11 GIỜ 36 PHÚT
HK Hajime Ent.
Miwa tần ngần đứng trước cửa phòng làm việc của Kawahachi.
Vấn đề ở đây chính là bây giờ cho dù cô có đang ở dưới quyền quản lí của cậu bạn học nhưng chính xác thì cô cũng cần một người thầy bởi vì những bài hát mà cô thể hiện đã được thu trong album debut đang trong tình trạng vô cùng thậm tệ. Kei Hajime có thể PR khiến cô được chú ý ngay khi vừa được ra mắt nhưng về vấn đề chuyên môn thì cậu chàng chẳng có chút kiến thức nào cả – hậu quả khi làm một tay chen ngang.
Miwahi dạo gần đây cứ mỗi lần nhắm mắt là lại nhìn thấy cái hình ảnh mà cái người ấy lạnh nhạt với cô. Mặc dù đó là điều cô biết rằng không thể tránh khỏi được nhưng bản thân Miwa thì không thể tự điều chỉnh cảm xúc của mình. Cô không thể xem như chuyện đó chẳng có gì cả. Tim cô vẫn cứ đau nhói và gào thét trong lồng ngực đòi một lời giải thích. Cũng có lúc cô tự hỏi liệu có cần thiết lời giải thích ấy nữa hay không khi mà mọi thứ đã phơi bày quá rõ ràng trước mắt cô? Kawahachi muốn chấm dứt tất cả với một người đã hai lần giết chết người mà cậu yêu.
Đúng vậy! Cô nàng không còn gì chối cãi nữa, vậy nên cô cũng không biết phải đối mặt với chuyện này thế nào. Tuy nhiên, nếu cứ để thế này thì cả sự nghiệp của cô cũng tiêu tùng theo. Với cô thì chẳng quan trọng lắm vì cô có thể tìm một công việc khác nhưng cô không muốn những công sức và hi vọng mà Hoàng tử trung học đặt vào cô đều trở thành vô nghĩa.
Bởi vậy cô phải tiến lên, tự nhủ vấn đề này cũng chỉ coi như là một thử thách mà cô phải vượt qua trong cái ngành giải trí này thôi. Chỉ bao nhiêu đây mà làm cũng không xong thì coi như cuộc đời cô bỏ đi là vừa.
Miwahi đẩy cánh cửa phòng và cố không nghĩ gì linh tinh.
Nhưng trong phòng không có ai cả.
Kawahachi không có ở đây!
Cô nàng giận dỗi. Thực tình cô chẳng biết mình đấu tranh tâm lí từ nãy tới giờ để được cái quái gì khi mà cái tên chết tiệt này rõ ràng đã lờ tịt cô đi. Chẳng còn chút cảm giác nào vấn vương lại nữa rồi!
Đúng khi ấy, cô nhìn thấy một mẩu giấy nhắn trên ghế sô pha cùng một đống giấy tờ:
“Tôi có chút việc phải ra ngoài, những ai có vấn đề gì cần trao đổi thì tôi đã chuẩn bị sẵn hết rồi!
Kawahachi.”
Cô nàng lọ mọ số giấy tờ bên dưới. TẤT CẢ chúng đều là bài hát của cô.
– Anh ta bị gì thế không biết?! Đang trêu mình à? – Miwa bực mình. Rõ ràng là người duy nhất có việc với cậu chàng ngày hôm nay chỉ có cô vậy mà Kawahachi lại làm như thể cậu có hẹn với tất cả mọi người trong công ty vậy.
Sôi máu, cô nàng quăng mớ bài hát trên tay mình xuống trở lại ghế sô pha rồi tức tối định rời khỏi phòng. Nhưng cô suýt thì đâm sầm vào chủ nhân của căn phòng vừa mới bước vào.
– Ô này, cẩn thận chứ! – Kawahachi thốt lên nhưng cậu chàng chẳng tỏ vẻ gì là ngạc nhiên. – Em đã ở đây rồi nhỉ?
Vô cùng ngạc nhiên vì ngữ điệu của chàng ca sĩ nghe như giữa họ chưa hề xảy ra chuyện gì, Miwa đơ mất mấy giây trước khi lấy lại bình tĩnh và nhận ra mình đang bực bội tới mức chẳng còn cảm thấy con người này là cái con người mà mấy phút trước cô còn lo sợ sự xuất hiện của cô sẽ lại làm tổn thương tới nữa. Nhưng ngay lập tức ánh mắt cậu chàng lại lạnh băng trở lại.
Khác hẳn với thái độ bất bình của cô gái nhỏ, cậu chàng lại cảm thấy vô cùng thích thú.

– Sao vậy? Sao lại nhìn tôi với con mắt ấy? – Kawahachi lại cố gắng chỉnh giọng cho thật lạnh lùng.
– Anh… đang chơi trò gì vậy?
– Hả?
– Đừng có giả vờ ngạc nhiên, anh… – Miwa thậm chí tức tới nỗi chẳng nói nên lời.
– Ừm, nếu như chuyện đó xong rồi thì chúng ta bắt đầu công việc thôi! Tôi cứ nghĩ là tôi không trở về kịp! – Cậu chàng ám chỉ tờ giấy ghi chú.
Kawahachi đánh mắt hàm ý bảo cô gái nhỏ ngồi xuống ghế như trước đây họ vẫn thế. Chỉ mới hơn một tuần trước cô còn ngồi đây với sự thoải mái thì bây giờ không khí lại trở nên có chút khó khăn cho cả hai. Cậu chàng ngồi xuống đối diện cô:
– Em đọc lại chúng đi, và thử phân tích tại sao mấy anh bên thu âm lại không hài lòng?
– Cái đó… họ bảo là đã nói rõ với anh rồi. Nhưng mà… – Miwa đột dưng ngừng lại khi đang dò lại từng bài hát của mình nằm trong đống giấy ban nãy cô thẳng tay quăng đi.
Có một bài hát không phải của cô.
– Khoan đã! Có bài hát nào vừa được bổ sung thêm vào album sao?
– Có vẻ không có!
– Nhưng… – Vừa nói cô vừa chìa ra cho cậu xem. – Rõ ràng trước đây đâu có bài này!
Kawahachi nhìn cô một hồi lâu. Miwa có cảm giác như mình đang bị ánh mắt ấy thiêu cháy vậy! Nó như muốn nuốt chửng cô!
Nhưng cảm giác đó ngay lập tức kết thúc khi cậu chàng đứng dậy rồi bước tới ngồi cạnh cô như trước đây, giống như khi hai người vẫn cùng nhau bàn về cảm xúc khi hát những bài hát của cô chứ không phải là thứ cảm giác xa cách như ban nãy.
– Nó ở trong album ngay từ đầu đấy! Nhưng là do em không nhận ra thôi! – Cậu chàng rút hết những bài hát còn lại trên tay Miwa đi, chỉ để lại cái bài hát kì lạ kia.
– Anh nói vậy là sao vậy?
– Nãy giờ chúng ta chưa thật sự bắt đầu mà! Em cũng đâu biết là bên thu âm nói gì với tôi, đúng chứ?
– Phải! – Cô nàng lí nhí trả lời.
– Họ bảo rằng em giống như một cỗ máy vậy! Tự đặt ra mục tiêu rồi thực hiện nó như một cỗ máy. Em chỉ đang cố gắng làm như em rất mạnh mẽ, làm như em đang rất ổn mà thôi!
– Anh đang nói gì vậy? Đó là công việc!
– Ngay cả công việc cũng cần có cái tâm. Nhưng tâm hồn em đang treo ngược cành cây kìa. – Kawahachi bỗng dưng nổi nóng. – Em chẳng xem cái công việc này ra gì cả. Xin lỗi em nhé nhưng tôi đã nói với em bao nhiêu lần về chuyện người nghe hoàn toàn có thể đoán ra em đang nghĩ gì khi hát bài hát đó, em cũng đã mất hàng tháng trời chỉ để làm được điều đó. Vậy mà em vứt tất cả đi chỉ trong một thoáng chốc, cái còn lại trong đầu em chỉ là tìm cách kiếm tiền mà thôi! Tiền là thứ rất quan trọng với em đúng không?! Vì nó mà em mới đồng ý cùng tôi tới đây để làm ca sĩ đúng không?
– Anh… thật quá đáng! Anh nghĩ em chỉ biết đến tiền thôi sao? – Miwa trợn ngược, cô không thể tin được những gì mình vừa nghe.
– Điều đó chẳng phải quá rõ ràng rồi hay sao? Ngay từ đầu em cũng nói với tôi rằng em cần tiền cho gia đình mình cơ mà, bây giờ em có những hai gia đình, vậy nên việc kiếm tiền lại càng quan trọng hơn chứ gì? Nhưng em đi quá xa rồi, cái em nhận được khi bước vào cái showbiz mà em bước vào đó cùng với thứ hành trang trống rỗng mà em đang mang chỉ có thể là sự thất bại mà thôi! Hay là em nghĩ ra được cách kiếm tiền rồi? Scandal chăng? Em cũng đâu lạ gì nó nữa nhỉ? Sau bao lần giả nai bảo rằng scandal thật tồi tệ thì em cũng thấy được sự nổi tiếng mà nó mang lại rồi đúng không? Em đang thèm khát nó tới mức tự nguyện đẩy ngày debut của mình lên tới hai tháng à?
– Anh đúng là một tên tồi tệ! – Miwa gần như vỡ òa khi bị xúc phạm. – Vậy anh hãy cứ ở lại đây với cái đạo đức giả của anh đi! Tôi chẳng cần một người ích kỉ như anh nữa! Hãy cứ sống mà ôm lấy cái thứ nỗi đau chết tiệt của anh ấy và làm một ca sĩ với cái lí lịch không có một vết tì mà anh vẫn luôn gìn giữ ấy. Tôi không thể là một con người cao thượng như anh được vì tôi là một đứa ở dưới đáy của xã hội, tôi không có quyền được nói về một cuộc sống hạnh phúc bởi tôi đã phá hủy thứ hạnh phúc ảo tưởng của anh. Tôi sẽ chẳng xin lỗi anh về chuyện đó đâu!
Nói rồi Miwa đứng hẳn dậy vào bước ra cửa phòng, những giọt nước mắt cứ chực chờ rơi xuống nhưng cô lại cố gắng kềm nén nó lại. Kẻ mà cô vừa nói chuyện không phải là kẻ xứng đáng với những giọt nước mắt ấy, không xứng đáng với những đánh đổi mà cô đã bỏ ra để rồi nhận được kết quả thế này.
– Là tại anh cả, đúng không? – Giọng nói của Kawahachi như thể đang ở ngay bên tai cô khi Miwahi đã đặt tay lên tay nắm cửa và cánh cửa đã được mở ra một nửa.
– Đừng có nói những điều buồn cười ấy khi em biết là anh chẳng phải người như vậy! – Chàng ca sĩ kéo tay cô ra khỏi cánh cửa và đóng sầm nó lại, để giữ cô lại trong lãnh địa của cậu. – Chính anh là kẻ tội đồ đã giết chết hết mọi cảm xúc trong em đúng không? Nhưng em cũng chính là người từng một lần giết chết mọi cảm xúc trong anh giống như vậy đấy!
– Ý anh là tôi phải trả giá đấy hả? – Miwa quay người lại và bây giờ cô chẳng thể giữ nổi những giọt nước mắt ở đúng chỗ của nó nữa rồi! Bây giờ cô đang đối mặt với người đó trong tình trạng thảm hại nhất.
Kawahachi mím môi lại như giữ lấy một tiếng thét bức bối trước khi cậu đưa tay gạt những giọt nước mắt vừa lăn dài xuống má cô gái mà cậu yêu.

– Như vậy là quá đủ rồi! Anh xin lỗi vì mình chẳng hề biết gì về những chuyện đã xảy ra cả, anh chẳng biết gì về những chuyện mà em đã làm chỉ để chúng ta có thể ở bên nhau một lần nữa. Có lẽ anh đã quá sốc khi biết được là em, đang ở trong thân xác của cô gái này. Bởi vì cho dù có là Miwahi Joudouki hay là Shatomi Chitanda đi chăng nữa thì người anh yêu cũng chỉ có em mà thôi! Cho dù có trốn chạy số phận thì anh cũng chẳng thể trốn chạy bản thân mình lâu hơn nữa.
– Anh… là gì thế hả? Đồ quái vật! Đồ chết tiệt! – Cứ mỗi một lần thốt ra Miwa lại cố đấm vào người chàng ca sĩ đang làm trái tim cô như ngừng đập.
– Anh xin lỗi rồi mà! Vả lại, mong là em sẽ hiểu chứ anh chẳng có văn chương lai láng nói năng ngọt ngào như người ta được! – Vừa nói cậu vừa ôm cô gái nhỏ vào lòng.
– Như vậy còn bảo là không lai láng!
– Ha ha!
– Anh im đi!
– Ừm!
Trong thời khắc ấy, ngay cả khi nhắm mắt lại cũng chẳng ai trong số họ tin rằng đây là sự thật. Mọi thứ như sẽ dừng lại ở đây mãi mãi, mãi mãi vậy…
– Em… sắp ngộp thở rồi!
– Hả? – Kawahachi giật mình buông cô nàng ra.
– Không phải! – Ngay lập tức Miwa lại tựa vào người cậu. – Nếu không có anh chắc là em chẳng thể đứng nổi mất!
– Xin lỗi vì đã làm em giận dữ như vậy! Anh định đùa một chút cơ mà lại hăng máu quá!
– Vậy ý anh là anh nghĩ em như vậy thật đấy hả?
– À! Đương nhiên là không rồi! Anh cũng suýt nữa thì thót tim ra ngoài đấy! Ai cũng biết là tại anh cả mà! Vậy thì, chúng ta nên bắt đầu công việc thôi chứ nhỉ? Tốn thời gian quá!
– Anh đúng là đồ mọt sách! – Miwa bĩu môi rồi thả cậu ra. – Làm mất hết cả cảm xúc!
Cậu chàng mỉm cười khi ngồi trở lại xuống ghế sô pha cùng cô nàng.
– Cái bài hát này là sao đấy? Lúc nãy chúng ta nói tới đó đúng không? – Miwa tập trung trở lại sau màn tỏ tình kia, thậm chí nước mắt của cô vẫn còn lưu lại thành vệt trên mặt.
– Anh nói rồi mà! Nó ở đó mà em không biết đấy thôi! Coi như là một món quà đi!
– Quà gì?
– Anh đã viết nó đấy! Em cứ coi như đó là một mớ cảm xúc thất thường khi anh cố tìm cách hôn trộm cô học trò đang ngủ của mình đi!
– Anh… – Trong đầu Miwa bắt đầu mường tượng lại những chuyện đã xảy ra. – Đồ biến thái!
*​
Căn phòng của Miwa có một mùi thơm rất dễ chịu mà bấy lâu nay tôi mới nhận ra. Không phải loại hương xịt phòng mà tôi vẫn thấy bán khi đi siêu thị, chị Yui cũng hay mua loại đó nhưng không phải. Hương thơm này dịu nhẹ cứ như đang khiến cho cả cơ thể mình mềm nhũng ra, tôi hoàn toàn chìm ngập trong nó. Ít ra tôi vẫn đang cố tìm kiếm một cái gì đó khiến mình thôi phải nghĩ về chuyện gia đình mình.
Một luồng ánh sáng bỗng ùa vào căn phòng tối om (vì tôi có mở đèn đâu), hình như là Miwa vừa về nhà. Thế nhưng cô bạn đóng sầm cửa lại ngay sau đó mà có vẻ không phát hiện ra tôi đang ở đây. Chắc là đã quen với bóng tối nên tôi có thể thấy rõ cô nàng chỉ đựa vào thứ ánh sáng mờ ảo rọi vào phòng từ ánh đèn thành phố xa xa ngoài kia.
Cô bạn cùng nhà tôi đứng tựa lưng vào cánh cửa một hồi lâu, mắt nhắm nghiền như suy nghĩ chuyện gì. Thế rồi bất chợt, Miwa nhảy cẫng lên. Tôi không biết mình vừa nhìn thấy cái gì. Một màn trình diễn cảm xúc xuất thần chăng?
Cùng lúc đó cô nàng cũng phát hiện ra tôi đang nhìn.
– Trời ơi, Hina! Cậu làm gì trong phòng tớ thế?
– À! Thử đoán xem có chuyện gì đang xảy ra với cậu. Tớ nhớ sáng nay cậu còn trông bình thường lắm!
– Cậu đang chọc tiết tớ đấy hả? – Vừa nói cô nàng vừa với tay bật đèn lên.
Trong một chốc, tôi đã tưởng là mình đang nhìn thấy cả ngàn ông Mặt Trời.
– Thế thì rốt cuộc đã có chuyện gì? – Tôi nói, tay che ngang mắt mình vì chẳng chịu nổi cái màn phô trương ánh sáng kia, khi cô bạn quăng túi xách của mình lên bàn học rồi thả người xuống giường bên cạnh tôi.
– Cậu… có tin là mọi chuyện có thể vẫn ổn hơn những gì tớ tưởng không?
Tôi mất vài giây để nhận ra mọi chuyện trước khi Miwahi có ý định kể cho tôi nghe chuyện gì…
– Cái gì đấy!? – Tự nhiên cô nàng thốt lên. – Hóa ra là cậu biết chuyện đó? – Có lẽ cô nàng đang dò xét biểu cảm của tôi.
– Tớ còn chưa biết chuyện khiến cậu thành ra như vậy là chuyện gì! – Tôi vẫn cố giả nai.

– Hina! Tớ chẳng thể tin cậu được!
– Ừ, tùy cậu!
Cô bạn cùng nhà nhổm người dậy rồi nheo mắt nhìn tôi.
– Cậu biết chuyện gì hả?
– Nếu cậu đã thành như thế này thì chắc tớ chẳng cần giấu đâu nhỉ?! Tớ thấy hết rồi, chuyện sáng nay.
– Chuyện sáng nay?
– Chuyện anh Kawahachi hôn cậu ấy. Tớ đã bảo anh ấy “chạm vào” nhưng cuối cùng anh ấy lại hiểu theo cái nghĩa ấy. Tớ chẳng có ý định làm rối mọi chuyện lên đâu nhưng mà cái này là lựa chọn của anh ấy, tớ làm gì được đây?…
Miwa im lặng trong suốt màn độc thoại của tôi và khi tôi quay sang thì tôi đã thấy cô nàng há hốc mồm.
Không, không! Làm gì có chuyện cậu ấy chưa biết chuyện ấy! Làm gì có chuyện cậu ấy đang nói về một chuyện khác, đúng không?
– Vậy là cái tên biến thái đó… – Cô bạn nghiến răng ken két.
– Này, biến thái là sao? Cậu không sao chứ? Không cần kích động! – Tôi đã phải ngồi dậy để ngăn cậu ấy cắn cái gì đó vì ánh mắt Miwa thực sự như vậy đấy. – Anh ấy vẫn chưa nói những gì cần nói à? Tớ nói thừa lời gì sao?
– Hina, buông tớ ra. Tớ phải đi giết tên biến thái đó! Hắn ta tưởng tớ đây là gì chứ hả?
– Khoan đã! Cậu bình tĩnh lại và kể CHÍNH XÁC những chuyện đã diễn ra xem nào!
Cuối cùng, sau những nỗ lực của tôi thì cô nàng cũng đã chịu ngồi yên xuống trở lại giường và kể cho tôi nghe mọi chuyện. Anh Kawahachi rốt cuộc cũng chịu thừa nhận tình cảm của mình rằng nó chẳng thể thay đổi được. Hơn thế nữa, có lẽ tôi đã nói quá lời về chuyện nụ hôn…
– Tớ chẳng thể hiểu sao mọi thứ lại có thể như vậy! Anh ấy đúng là quá quắt!
– Thú thật đi! – Tôi nhìn Miwahi với vẻ đồng lõa. – Cậu cũng thấy thích mà, đúng không? Ý tớ là… quá lãng mạn!
– Đừng có phán kiểu đó! Tớ chẳng thấy lãng mạn đâu cả, kinh tởm!
– Nhưng anh ấy thích cậu, bất kể có chuyện gì xảy ra, bất kể khoảng cách…
– Tớ cũng chẳng biết nữa, tớ cảm thấy cảm xúc lúc này có gì đó không thật lắm! Như thể là tớ không biết tại sao anh ấy lại thay đổi như vậy, thậm chí còn không muốn biết chuyện trước đây đã xảy ra.
– Anh ấy… có lẽ vì biết rồi nên mới thay đổi ấy! – Tôi nói rồi nằm xuống giường và trùm chăn lại, cũng đã quá nửa đêm mà ngày mai thì tôi có một chuyến đi dài nữa. Ngủ lại phòng cô bạn có lẽ là một ý kiến không quá tồi.
– Ý cậu là gì vậy?
– Có vẻ như cậu đã kể chuyện của mình cho chú Hattori nghe nhỉ?
Cô nàng ngạc nhiên nhìn tôi.
– Chú ấy kể cho cậu nghe?
– Chính xác là cho anh Kawahachi ấy! Tớ không biết anh ấy đã nói gì với cậu nhưng sáng hôm qua có lẽ là một buổi sáng đầy khó khăn với anh ấy. Vả lại, cậu đã không kể chuyện về ngày mất của mình cho tớ nghe.
– Bây giờ thì chuyện đó có còn gì quan trọng nữa đâu!
– Ừ! Đúng thế thật nhỉ? Cho dù có như thế nào thì mọi thứ cũng đã qua rồi!
Chúng tôi cùng nằm đó nhìn lên trần phòng, nơi những ngôi sao dạ quang sáng lên lấp lánh bên cạnh mấy tấm poster khổng lồ của anh Kawahachi thay thế cho những ngôi sao bị mây mù giấu đi tối nay.
– Qua rồi sao? – Cô nàng hỏi lại.
– Ừm! Chắc vậy! Bây giờ lời nguyền đã được giải rồi chăng? – Tôi hỏi, nhưng cũng không khác nào tự hỏi mình.
– Tớ không biết! Tuy nhiên, tớ đã có được thế giới mà mình mong ước rồi!
Miwa nhìn tôi mỉm cười. Tôi cũng mỉm cười đáp lại.
Cảm giác như khoảnh khắc này trôi qua thật yên bình. Sau anh Dehiki, bây giờ tới lượt Miwa cũng thoát khỏi lời nguyền của viên ngọc Miêu tinh kia. Vậy nên có những câu hỏi mới xuất hiện trong đầu tôi: Nếu như nó không thực sự là tham vọng thì sao? Nếu như đó chỉ là mong muốn chính đáng của những người đang khát khao kiếm tìm hạnh phúc của mình thì có chăng lời nguyền ấy cũng chỉ giống như một thử thách mà họ phải vượt qua để đạt được thứ hạnh phúc ấy?
Tôi đã nghĩ nó là một thứ thật đáng sợ. Nhưng khi nhìn thấy những đau đớn mà nó gây ra đang ngày một được đẩy lùi, tôi cho rằng nó cũng chẳng đến mức đáng để bị người đời xa lánh như thế. Giống như ta không thể phán xét được mọi thứ nếu như chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài, viên ngọc ấy chỉ làm đúng nhiệm vụ của nó mà thôi! Ban phát hạnh phúc và đẩy lùi những tham vọng đen tối?
– Miwa này! – Tôi chợt nhớ ra một chuyện mà tôi định nói với cô bạn. – Cậu muốn đến Hoàng cung cùng tớ không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.