Bạn đang đọc Akaineko: Chương 5: Hoàng Tử Trung Học
Vườn trồng nho lớn nhất của Hoa Hướng Dương nằm ở phía nam của thành phố thủ đô, là nơi cung cấp nho lớn nhất cả nước và cũng là nơi ủ rượu vang có chất lượng tốt nhất vương quốc. Đi giữa những giàn nho xanh mát bên dưới nhà kính, Himeshiro không thể phủ nhận được chuyến đi này khiến cho cậu mở mang tầm mắt rất nhiều, cậu cũng ngộ ra lí do tại sao nơi này lại trở thành một cường quốc nông nghiệp như thế…
Không! Không đúng! Cậu không nghĩ như vậy! Đó chỉ là cậu muốn thế thôi! Tâm hồn cậu bây giờ không còn tập trung vào mấy trái nho được nữa… Nho là gì chứ? Mèo có ăn được không?
– Ừm… tớ có một câu hỏi… được không?
– Gì vậy?
– Thực sự thì như vậy có giống như là đang đi tham quan thành phố không vậy?
– Tớ… tớ nghĩ là có chứ! Không phải ai đi tham quan thành phố cũng được vào đây đâu nhé! – Giọng của Miwahi thực lòng chỉ khiến người khác nghi ngờ thêm.
– Vậy mà tớ cứ nghĩ là mình đang làm chuyện gì phạm pháp ấy… – Hinaki không khỏi khó xử trong tình huống này.
Chẳng là, như ai cũng biết đấy, hôm nay Miwahi có hứa sẽ dẫn công chúa nhỏ đi tham quan thành phố nơi họ sống. Nhưng chẳng biết thế nào mà bây giờ họ lại đang đứng đây – trước cổng công ty của Miwahi – cái bảng tên công ty “HK Hajime Ent.” hiện đang ở trước mắt họ.
– Tớ… tớ xin lỗi! – Miwahi muốn khóc ròng. – Nhưng thực sự là tớ lỡ hứa với cậu chứ tớ cũng chỉ mới tới đây được có một tháng thôi, tớ thậm chí còn thấy lạ lẫm hơn cậu vì tớ là người nước ngoài nữa kia…
– Thôi được rồi! – Hina thở dài. – Tham quan ở đây cũng được đấy nhưng mà quan trọng là liệu người ta có cho tớ vào hay không?!
– Không sao đâu! Mọi người ở đây đều rất thoải mái, cậu đi với tớ chắc cũng không sao! – Lại thêm một câu miễn cưỡng nữa.
Dù sao thì cô bạn nhỏ này cũng chỉ mới là thực tập sinh ở đây thôi, tự nhiên dẫn bạn vào công ty tham quan như vậy thì cũng có chút không phải. Hina ít nhất cũng biết được những thứ đó, à mà có khi cô còn biết nhiều hơn người thường nữa ấy chứ, mấy cái phép tắc trong Hoàng cung thì có mà học cả đời cũng không hết nhưng một khi đã học thì giáo viên bắt phải học cho bằng hết.
– Chúng ta về nhà thôi! Chuyện đi tham quan này thì để sau cũng được mà!
– Cậu không sao chứ? Hay chúng ta cùng đi ăn gì đi…
– Không sao! Cậu muốn nấu món gì cho tớ ăn để đền tội không nào? – Vừa nói Hina vừa khoác tay lên vai bạn mình. – Như thế tuyệt hơn ăn ở ngoài đúng không?!
– Thật chứ? – Trông Miwahi phấn chấn lên hẳn.
Cô nàng như được sống lại vậy, cả hai say mê lên danh sách món ăn trong khi đi vòng ra trục quốc lộ chính. Nhưng lại đột nhiên phải ngừng bước do một chiếc xe vừa đỗ lại trước mặt họ.
Miwahi nhanh chóng nhận ra nó. Xe của Kawahachi.
– Em đi đâu thế, nhóc? Không phải vừa nhắn tin là hôm nay em có việc sao? – Chàng ca sĩ ló đầu ra cửa xe mà không quên mang mắt kính vào, dù gì thì đây cũng là trên trục quốc lộ chính người người nườm nượp qua lại.
– Em… hứa là sẽ dẫn bạn em đi chơi nhưng mà bây giờ lại không biết đi đâu nên chuẩn bị về đây ạ! Em xin lỗi vì đã hoãn buổi học…
– Thế à? Kế hoạch nghe hay đấy! – Kawahachi liếc mắt sang Hina. – Bạn em à?
– Vâng! – Hina cúi người đủ 90 độ. – Em là Hinaki Takahashi học cùng lớp với Miwahi ạ!
– Hinaki? Nghe giống tên công chúa nhỉ?
– Dạ? – Hinaki trố mắt ngạc nhiên. – Chỉ… là trùng hợp thôi ạ!
– Tôi chỉ đùa thôi! Nhưng Miwahi bảo hoãn buổi học mà? Không phải em vừa đi từ trong công ty ra sao?
– Bọn em định sẽ mua gì đó để về nhà nấu ạ! Nhưng sao anh cũng ghé công ty thế?
– Tiện đường thôi! Tôi đưa hai đứa đi nhé! Ngoài trời lạnh thế này…
*
Kawahachi không biết là ngày hôm nay có thù oán gì với cậu hay không mà cậu toàn làm những việc đi ngược lại với mong muốn của bản thân. Một ngày thực sự chẳng có ích lợi gì. Chỉ đơn giản là cậu làm mọi chuyện mà chẳng hề suy nghĩ, cứ thế để mặc thời gian và dòng đời của người khác cuốn cậu đi. Nghe thì có vẻ là lẫm nhưng chàng tra trẻ không hề nghĩ rằng đó chính là việc mà cậu đã làm bấy lâu nay, chỉ khác ở chỗ cậu có nhận ra không thôi.
Rốt cuộc cả ba cùng nhau đến trung tâm mua sắm (một nơi nào đó không phải nơi cậu đi vòng vòng ban trưa). Nói đúng hơn thì đó chỉ là một siêu thị nhỏ gần với nhà của Hinaki và Miwahi. Họ đi vòng qua khu bán thực phẩm tươi sống không một bóng người rồi gây lộn nhau vì không biết nên ăn món cá hay món thịt, Kawahachi không thích cá vì ban nãy cậu vừa mới ăn một cái lẩu hải sản xong còn Miwa thì muốn nấu món cannh cá nóng hổi bồi bổ cho Hina vừa mới sốt hôm qua. Khu bán trái cây đầy những món hoa quả trái mùa tươi ngon được trồng trong những nhà kính tốt nhất, đó là kết quả một trong số những thỏa thuận đầu tiên của Bồ Công Anh Xuân với Hoa Hướng Dương về việc nhập khẩu trái cây và qui trình sản xuất thực phẩm nông nghiệp. Trong khi Hina lần lựa trước những quả hồng mà cô yêu thích thì hai người kia đang không biết nên chọn trái cây nhiệt đới hay là trái cây ôn đới, chàng ca sĩ thích ăn mùa nào thức đó còn cô nhóc học trò mới của cậu thì bảo trái cây nhiệt đới mới hợp với sự năng động của Hinaki. Dù sao thì đây cũng là bữa ăn để xin lỗi công chúa nhỏ, thế nhưng từ bao giờ đã thành cuộc tranh cãi của hai người.
Hina bỏ thêm hai giỏ hồng vào trong xe đẩy rồi mặc kệ hai người họ. Cô không biết đó là tín hiệu tốt hay tín hiệu xấu nữa. Kiểu như hai người đó trông có vẻ khá hợp nhau khi cứ tranh luận với nhau suốt như vậy, chứng tỏ rõ ràng họ có quan tâm tới suy nghĩ của người kia. Nhưng mà theo những gì mà cô gái nhỏ thu thập được trong lúc họ cãi nhau thì có vẻ như nếu mọi chuyện có đúng như vậy đi chăng nữa thì mối quan hệ này cũng sẽ chẳng đi tới đâu cả. Hoặc là gây ra những điều đáng tiếc.
Công chúa nhỏ học làm quen với thế giới bên ngoài bằng cách một mình đẩy xe hàng đi khắp khu mua sắm, từ bao giờ cô đã bỏ mặc hai người kia muốn làm gì thì làm ở khu bán thực phẩm để dấn thân vào một không gian buôn bán tấp nập nào là trang sức rồi đồ gia dụng, thiết bị công nghệ cao, quần áo,… Những thứ đó không là gì so với cuộc sống gần như dư thừa vật chất của cô nhưng khi nó được bày trên giá như thế, cô cảm thấy chúng thật sự có giá trị hơn bao giờ hết. Trên các màn hình rộng của trung tâm mua sắm đang phát một đoạn MV của một cô ca sĩ thuộc một nhóm nhạc lớn nhưng hiện tại đang quảng bá ca khúc solo của mình. Và nhân vật nam chính trong MV đó không ai khác ngoài người vừa mới ban nãy còn đứng cách cô gái nhỏ chưa tới một cánh tay – Shinichi Kawahachi. Bởi thế nên cô mới bảo là mối quan hệ này không khác nào một ngõ cụt, bởi vì cậu ta đã có bạn gái, một cô bạn gái nổi tiếng và xinh đẹp. Nhưng người trong cuộc nhất định không thể nhận ra điều đó!
Do mải mê chìm đắm vào một thế giới khác nên cô gái nhỏ chẳng biết cái gì gọi là quan sát, hậu quả của việc đó là cô đâm sầm vào ai đó ngay trước quầy tính tiền. Cô nhóc không có ý định tính tiền như từ bao giờ đã đi tới tận đây.
– Cô không sao chứ? – Giọng của một chàng trai vang lên cùng lúc với một bàn tay chìa ra trước mắt Hina, đồ đạc trong xe đẩy bị đổ tung tóe.
– À! Không sao! – Công chúa nhỏ bò dậy nhặt những thứ mà mình đã cho vào giỏ chứ chưa đứng lên vội.
– Tôi thật sự xin lỗi! – Người kia nói, chàng trai đang cố hết sức để khiến cho cô nhóc chú ý tới mình và tới thiệt hại mà cô gây ra một chút nhưng có vẻ như nỗ lực ấy chẳng ăn nhằm gì.
– Không sao! Tôi mới là người có lỗi mà… – Cùng lúc đó, Hinaki cũng nhận ra là mấy trái hồng mà mình vừa mua đã giập hết cả do cú va chạm. – Trời ơi! Chúng tươi ngon như thế vậy mà…
– Tôi nghĩ là cô phải mua trái khác thôi!
– Hả?
Tới tận khi đó, công chúa nhỏ mới nhận ra sự tồn tại của người kia. Cô ngước lên nhìn một chàng trai có gương mặt trắng nỏn như con gái nhưng lại giữ lại một chút gì đó rất thu hút của đàn ông. Cậu ta đang nhìn cô với ánh mắt đen thẳm như bầu trời đêm, ánh mắt như xoáy sâu người nhìn vào đó.
– À… – Có chút bối rối hiện lên trên gương mặt cô nhóc. – Nhưng tôi… không nhớ đường tới chỗ ban nãy…
– Sao cơ?
– Chuyện là vậy đấy! Thật xin lỗi vì đã làm phiền anh! – Vừa nói Hinaki vừa đứng dậy phủi sạch quần áo rồi đưa tay kéo cậu chàng cũng loay hoay giúp cô nhặt đồ từ nãy tới giờ.
Cậu chàng nhìn cô với ánh mắt lưỡng lự như thể không biết có nên nắm lấy tay để một cô gái kéo mình dậy hay không. Nhưng cuối cùng cậu cũng cầm lấy tay Hina, đôi bàn tay bé nhỏ nhưng mềm mại một cách lạ thường nhờ nhận được sự chăm sóc đặc biệt của Hoàng gia Kojimoto.
– Chắc cô mới tới đây nhỉ? Vậy tôi đưa cô tới chỗ mua hoa quả nhé!
– Thật vậy sao? – Cô nàng hớn hở ra mặt. – Có điều, tôi thật sự không làm phiền anh đấy chứ?
– Đương nhiên là không rồi!
*
– Em thật sự đã gặp được một chàng trai tốt đấy! – Kawahachi nói khi miệng đầy thức ăn. – Có khi nào cậu ta sẽ để ý em không??
– Anh thấy vậy à? – Hina cũng đang trong tình trạng tương tự.
– Này hai người! Sao hai người không ăn cho xong rồi hẳn nói nhỉ? Thức ăn nóng đấy! – Miwahi cố khuyên nhủ nhưng có vẻ như chẳng có tác dụng gì.
Đến cuối cùng, thực đơn vẫn là do Kawahachi quyết định. Họ ăn thịt bò nướng tẩm gia vị và uống nước có ga cùng với món bánh trứng tráng miệng đầy hấp dẫn vẫn đang ở trong lò nướng. Cả Hina và Miwahi đều không nghĩ là anh chàng sẽ ở lại, dù sao thì chuyện này nghe cũng có chút không bình thường cho lắm. Theo những gì Miwahi nói thì Kawahachi không có vẻ gì là một người thân thiện tới mức sẵn sàng ở lại nhà của học trò mình. Nói thân thiện thì có chút không đúng, nhưng đối với những người trầm tính và trưởng thành như chàng ca sĩ thì có lẽ việc ăn tối ở nhà của học trò mình nghe như có gì đó không khớp lắm vậy!
– Miwahi à! – Hina thật sự không thể không hỏi sau khi Kawahachi đã ra về. – Tớ cảm thấy như ban nãy cậu đã sắp không chịu đựng được nữa rồi ấy!
– Hà… có vẻ đúng như cậu nói đấy! Làm sao tớ chịu nổi khi anh ấy vào nhà chúng ta ăn tối mà còn với thái độ tích cực như vậy nữa chứ? – Cô nàng nằm vật ra giường mình trong lúc nó đã bị phủ lên toàn là ảnh của Kawahachi mà Miwa đã in ra và mang theo.
Nói tới chuyện tranh ảnh thì có lẽ anh chàng ca sĩ không nên bước vào phòng riêng của Miwahi. Nó trông chẳng bình thường tí nào. Tuy tới Tomotomi có hơn một tháng nhưng căn phòng của cô nàng đã kín hết nào là khung ảnh rồi poster khắp mọi nơi. Các bức tường đều bị bao phủ bởi Kawahachi trên mọi phương diện: sáng ngời ngời và đầy nam tính đồng thời cũng không kém phần hiền hòa và thể hiện rõ là một người đầy tri thức. Nếu như Miwahi còn muốn giữ bí mật chuyện mình là fan của anh ta thì có lẽ không nên mạo hiểm để Kawahachi tới đây thêm lần nào nữa.
– Cậu chấp nhận tất cả mọi thứ như vậy à? – Hina bày bừa tất cả số hình mà Miwahi có ra giường rồi cũng nằm ngã ra sàn.
– Thế cậu nghĩ tớ còn lựa chọn sao?
– Ngay cả khi anh ta đã có bạn gái à?
– Sao cậu biết chuyện đó vậy?! – Cô nàng ngồi bật dậy vì bất ngờ.
– Thế cậu nghĩ tớ không biết sao?! Chuyện đó nhan nhản khắp nơi như vậy làm sao mà tớ không biết cho được chứ?! Kẻ cả hai người đó còn đóng MV ca nhạc cùng nhau…
– Thế à?! Cậu biết cả rồi sao?! Vô vọng thật nhỉ?
– Này! – Công chúa nhỏ thở ra. – Tớ không muốn khiến cậu buồn nhưng chuyện này nghe không có chút hi vọng nào cả!
– Vậy nếu như tớ có lí do để tin thì sao? Nếu như thực sự mọi thứ không như những gì mọi người thấy?
– Hả? – Lần này cả Hina cũng ngồi dậy. – Cậu nói vậy là sao?
– Cái đó… chuyện tình cảm của hai người đó… là giả!
Hinaki có chút khó hiểu, cô nàng nhăn tít mặt lại.
– Chuyện này chỉ có người trong công ty mới biết thôi! Là tin nội bộ, và tớ chỉ vừa mới biết khi đặt bút kí vào bản hợp đồng. Thật sự ngay từ ban đầu tớ cũng không hề nghĩ tới chuyện một ngày nào đó mình cũng sẽ là một trong số ít những người biết được bí mật được coi là mánh lới trong showbiz. Nó khiến tớ càng không thể nào từ bỏ cho dù biết là mọi thứ sẽ không thể nào như tớ mong đợi được cả!
– Hóa ra là vậy! – Cô gái nhỏ gật gù trong lúc Miwahi dọn dẹp lại cái đống bừa bộn mà cô vừa bày ra. – Phức tạp nhỉ?
– Ừ! Từ khi quyết định trở thành ca sĩ thì tớ đã chấp nhận rồi, bởi vì tớ không thể từ bỏ cơ hội đó được, tớ không nỡ để nhìn thấy mẹ tớ sống trong cảnh nghèo khổ và phải lầm lũi trong một xã hội không thể ngoi lên được. Anh ấy chính là ánh sáng phía cuối con đường của tớ! – Cô nàng khẽ mỉm cười thật nhẹ. – Có điều tớ cảm thấy như hôm nay anh ấy có chuyện gì đó… cách hành xử của anh ấy không được bình thường cho lắm!
– Phải đấy! Ngay từ đầu đã có chút không bình thường rồi! Rốt cuộc là có chuyện gì nhỉ? – Hina cố gắng vắt óc ra nhưng chịu không thể nào can dự vô chuyện của người khác.
*
Khoang chính của phi cơ được trang trí không khác nào một khách sạn thu nhỏ với bộ sô pha bọc lụa đỏ đắt tiền và đồ nội thất dát vàng ở giữa gian, bên trái là khu vực làm việc của đức vua được ngăn với gian giữa bằng một bức bình phong họa một con hạc lớn đậu bên một bờ suối. Trong khi quốc vương đang tranh thủ giải quyết công việc của mình trước khi phi cơ hạ cánh, cô nàng Miêu tinh ngồi như tượng trên sô pha mà không biết mình phải làm gì, đúng hơn là không có việc gì để làm cả. Đôi mắt mèo của cô bị hút vào con hạc trên bức bình phong, có điều gì đó có chút quen thuộc khi cô nhìn vào nó. Cô nhớ rằng khi ngôi làng của cô chưa bị đốt phá, trong ngôi nhà dành cho trưởng làng cũng có một bức bình phong to như thế này, cao hơn cả cô và rộng tới vài sải tay chứ không ít. Bút pháp của hai bức tranh này có chút giống nhau, ngay cả màu sắc trông khá cũ và nhợt nhạt của nó cũng vậy nhưng về nội dung thì khác. Bức bình phong trong làng cô họa một cô gái đang ngồi trên mỏn đá với ánh mắt trong ra xa về khu rừng nằm gần đấy, trước mặt cô ấy là một con suối. Người lớn trong làng bảo rằng đó chính là Nữ thần của Miêu tinh, là hiện thân cho sự phồn thịnh một thời của dòng họ Miyano. Nhưng vì một lí do nào đó mà viên ngọc đính trên trán của Nữ thần bị đánh cắp và đẩy cả dòng họ vào cảnh thất thủ trong cuộc chiến Hổng Yên, phải rút lui về sống trong một ngôi làng nhỏ như thế này.
Chuyện về cuộc chiến của vài chục năm trước thì cô không biết nhiều, có điều trong làng sau đó đã rộ lên một tin đồn rằng viên đá đó thực sự đã trở về với dòng họ nhưng không ai biết nó ở đâu và tại sao nó không được trả về cho Nữ thần trên bức bình phong kia. Trong làng có rất nhiều chuyện xảy ra mà đôi khi một cô gái vẫn chưa đủ tuổi trưởng thành như cô sẽ không thể biết được, trong số đó chắc cũng có lí do tại sao ngôi làng cô lại bị khai tử như thế.
– Cô Miyano?! – Quốc vương bước ra khỏi tấm bình phong và khiến cô nàng như đang bị thôi miên kia giật mình.
– Vâng!?…
– Thật là bất tiện khi bắt cô phải bắt cô mặc bộ đồ hầu gái ấy nhỉ? – Vừa nói Mokiro vừa ngồi xuống đối diện Miyano với một nụ cười thân thiện. – Nhưng tất cả cũng vì sự an toàn của cô thôi!
– Vâng! Tôi thật sự còn đang không biết phải trả ơn cho Quốc vương như thế nào nữa! Có lẽ cả đời này cũng không đủ!
– Không cần như vậy đâu! Ta giúp cô không phải vì cần được trả ơn, mà cuộc đời cô kể từ giây phút này cũng không phải dùng để trả ơn cho ta đâu!
– Ý… ý quốc vương là sao ạ? – Cô nàng Miêu tinh nghiêng đầu thắc mắc.
– Chúng ta có thể thỏa thuận điều này được không?
Rốt cuộc cũng tới. Đây chính là điều mà chàng Thế tử đã nói trước với cô: Không được thỏa thuận bất cứ điều gì với ông ấy. Miyano có chút không hiểu hai bố con này có chuyện gì với nhau nhưng có vẻ như từ cái cuộc nói chuyện ban chiều thì chàng Thế tử sau khi trở về phòng có chút bực dọc kèm theo sự căng thẳng vô hình nào đó. Cô cũng không đủ thông minh hay hiểu biết nhiều về chính trị nên cũng như đang bối rối giữa hai lối rẽ. Có điều, nếu như cô không thỏa thuận, có thể cô sẽ không vướng phải những rắc rối mà chính cô cũng không lường trước được.
Điều quan trọng bây giờ là làm sao có thể từ chối được một lời đề nghị đến từ một người như Quốc vương, đó không có vẻ gì là chuyện đơn giản.
– Thưa Quốc vương! Trước hết, tôi muốn biết tôi sẽ làm gì khi tới vương quốc của Người được không?
– Ta sẽ cho cô một thân phận mới, hoàn toàn hợp pháp, một công việc ổn định mà cô muốn, một nơi để cô sống hết quãng đời còn lại của mình. Nhưng quan trọng chính là cái quãng đời còn lại ấy của cô đấy!
– … – Miyano im lặng cho Quốc vương nói hết.
– Cô sẽ phải thực hiện một thỏa thuận để có được tất cả những thứ đó!
– Vậy tức là tôi nhất định phải thực hiện thỏa thuận ấy? – Miyano cảm thấy như cô sắp không còn đường lui nữa, mà không, ngay từ đầu cô đã đánh cược đi một con đường không có đường lui rồi.
– Không phải là chuyện gì khó khăn đâu! So với việc bị săn đuổi và trốn một cách bất hợp pháp sang nước khác thì cô sẽ được sống một cuộc sống vô cùng bình thường và tốt đẹp, tốt đẹp hơn cả cuộc sống trước đây của cô nữa!
– Tôi có thể tin Quốc vương sao? Làm sao tôi biết được là Người không giao tôi cho bọn họ?
– Vậy thì cô đã không chọn phương án bước lên phi thuyền này rồi!
– Người đang đặt tôi và một tình thế đã rồi! Đáng lẽ ra tôi nên biết chuyện này sớm hơn mới phải. Có phải vì tôi thuộc một dòng họ phản loạn không? Bởi thế nên ai cũng muốn trừ khử tôi? Ngoại trừ Thế tử của Người?
– Chính là do Thế tử đấy! Điều kiện của tôi chính là trong suốt quãng đời còn lại của cô, cô không được phép chạm tới cậu ấy thêm một lần nào nữa. Cuộc đời của cô và cuộc đời của cậu ta sẽ trở về như hai ngày trước đây, là những đường thẳng song song tồn tại không được cắt nhau thêm một lần nào nữa. Chắc hẳn là chuyện đó quá đơn giản với cô!
Miyano không thấy chuyện này có gì đáng để vui mừng. Cô bị Quốc vương áp đảo không thương tiếc, không chống cự, không ngoi lên, không gì cả. Bởi vì trước mặt cô là một người đã chăm lo cho đất nước của Người từ khi chỉ mới là một đứa trẻ mười sáu tuổi (cái này là do nghe lén được từ cuộc nói chuyện của họ hôm qua. Dù sao có những lúc năng lực đặc biệt của Miêu tinh dùng cũng không đến nỗi tệ!) , Miyano không có cách nào cả. Cô đã rơi vào cái vòng lẩn quẩn. Nếu cô không chết, cô cũng sẽ bị quản thúc dưới một cái mác dễ chịu hơn.
– Thế tử là người đã cứu tôi! Chính anh ấy mới là người cứu tôi chứ không phải Quốc vương! Bởi thế chẳng lẽ tôi sẽ phải sống cả đời mà không được gặp anh ấy thêm một lần nào sao? Tôi nhất định sẽ không đồng ý! – Cô nàng liều lĩnh cương quyết ra mặt.
– Ta không muốn cô nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng ấy! Chỉ là… – Ánh mắt của Quốc vương nhanh chóng sụp xuống tấm thảm dưới sàn. Sâu trong đôi mắt ấy là một nỗi lo lắng dường như vẫn thường trực ở đó. – Ta chỉ có thể trông chờ vào mỗi mình con trai ta thôi! Ta không muốn có chuyện gì xảy ra với nó cả, trong khi, cô biết đấy, bây giờ và ngay cả về sau nữa cô cũng không thể nào sống một cuộc sống như người bình thường nữa. Nếu có chuyện gì thì ta không tin là cô và con trai ta có thể bảo đảm được sự an toàn cho vương quốc này. Cả hai đều còn quá trẻ và sơ suất như nhau, thế nên cô mới ngoan ngoãn nghe theo ta mà ở đây như thế này.
Cô nàng Miêu tinh hết đường chống cự. Cô không còn gì để nói. Cô không thể thắng nổi một ván nào khi đánh cược như thế này.
– Chỉ một lần thôi thì sao? – Miyano cúi gằm mặt xuống, cô không còn dám nhìn vào Mokiro nữa bởi cô sẽ không thể giữ nổi một chút bình tĩnh cuối cùng của mình mất. – Tôi muốn được nói lời cảm ơn với Thế tử. Một lần nữa! Bởi vì bây giờ tôi đã không còn bất kì mối bận tâm nào nữa rồi, tôi sẽ nhận được một cuộc sống khác từ Người, bắt đầu lại từ đầu! Cho dù tôi không còn mang dòng máu Miêu tinh nữa nhưng trong bản chất không thể thay đổi, tôi muốn được làm theo nghi thức truyền thống của dòng họ mình. Đó chính là lòng tự trọng của chúng tôi! – Cuối cùng thì nó lại thành xin xỏ mất rồi!
– Như thế cũng được! Tôi sẽ cho cô một cơ hội vậy! Thế tử sẽ trở về Bồ Công Anh Xuân trong vòng vài ngày tới. Trong khi ta sắp xếp thì cô sẽ sống ở Hoàng cung một thời gian, được chứ?!
– Vâng! Cảm ơn Người đã chấp nhận thỉnh cầu của tôi!
*
Phi cơ Hoàng gia hạ cánh khi ngày mới còn chưa bắt đầu. Đồng hồ lớn của khu nhà chờ nơi phi trường vừa điểm sang giây thứ hai của mười hai giờ đêm. Một đêm quạnh vắng và lạnh lẽo. Giữa đồng không mông quạnh, gió đông thổi như những con dao hai lưỡi, rạch vào bất kì phần da thịt nào không được che chắn, thêm vào cả gió từ cánh của phi cơ tạo ra, thật tình quá khắc nghiệt với một người quen sống nơi thời tiết thuận lợi như Miyano. Cô nàng Miêu tinh khúm núm lại trong chiếc áo choàng rộng thùng thình màu xám mà Quốc vương đưa cho đi theo sau Người và phía sau lưng cô là đoàn tùy tùng.
Mặc dù là vào nửa đêm nhưng toàn bộ tòa nhà chờ của phi trường vẫn sáng trưng đèn như chờ đợi. Nói là khu nhà chờ chứ thực ra đó là một tòa nhà năm tầng với ba mươi bốn phòng đầy đủ những tiện nghi cần thiết ột chuyến bay Hoàng gia, và cả một tòa tháp không lưu luôn sẵn sàng chờ lệnh để phi cơ có thể cất cánh bất kì lúc nào thời tiết thuận lợi. Ánh đèn vàng hắt ra từ khu nhà chờ làm cho Miyano chói mắt, nó hoàn toàn tách biệt so với sự u ám giữa bóng tối đặc sệt ngoài đường băng. Khi bước vào bên trong và được tận hưởng chút ấm áp ít ỏi, cô mới thôi cảm thấy như mình đang chênh vênh giữa một vùng đất lạ.
Trời bên ngoài không có tuyết, nhưng dường như chính điều đó mới khiến ọi thứ ngột ngạt hơn bao giờ hết.
*
Ánh sáng là thứ tuyệt vời nhất mà Hina từng cảm nhận khi tới vùng đất này. Ngày hôm nay, ánh sáng tràn ngập khắp mọi nơi, mọi ngõ ngách của trường trung học Daisari đều được bao phủ bởi thứ ánh sáng tuy yếu ớt nhưng dịu dàng. Bỏ qua một bên những hôm trời u ám thì thế này mới thực sự là thời tiết. Cho dù biết rõ là đây sẽ chỉ là một khoảnh khắc hiếm hoi sẽ nhanh chóng rời đi, nhưng không khác nào một đứa trẻ con, công chúa nhỏ vẫn cứ xem nó như một hạnh phúc bất ngờ mà cô xứng đáng được hưởng. Đây chỉ mới là khúc dạo đầu ột mùa đông thực sự.
Hòa nhịp cùng với không gian mở rộng của khuôn viên trường, nhà ăn cũng tràn đầy ánh sáng. Mọi người nhốn nháo như được tiếp thêm sinh lực giữa những ngày tăm tối sầu não, ngay cả đến thức ăn như cũng thấy ngon hơn hẳn.
– Tuyệt quá đi mất! – Hinaki reo lên làm cả nhà ăn trong một khắc ngắn ngủi đều hướng về phía cô. Điều đó làm cho cả bàn đều rơi vào trạng thái bối rối không biết nên xử trí thế nào.
– Hina à! Cậu nói câu đó bao nhiêu lần suốt từ sáng tới giờ rồi đấy! – Miwahi nhắc khe khẽ vì hình như vẫn còn nhiều người vẫn đang chú ý cái hành động thất thường của Hina vào một ngày thất thường như thế này.
– Có sao đâu chứ! – Vượt ra khỏi khuôn phép, cô nhóc bắt đầu cái thói xấu là vừa ăn vừa nói.
– Đúng đấy! Chỉ có cảm thán một chút thì cũng chẳng có chuyện gì to tát cả! – Tehara dường như vẫn rất bĩnh tĩnh trước “dư luận”. – Có điều… – Cô nhanh chóng nhận ra có sự bất thường đặc biệt khác vào ngày hôm nay nên đánh mắt sang phía Komi và Kisa đang ngồi đối diện. – Sao hai cậu cũng ở đây thế? Bình thường có khi nào các cậu xuất hiện trong nhà ăn đâu!
– Này! Cậu cũng phải hiểu cho bọn tớ chứ?! – Komi giải thích. – Bọn tớ định bỏ phi vụ này rồi nhưng do nó hot quá nên tớ mới tới đấy!
– Phi vụ gì cơ? – Cô gái nhỏ nheo mày thắc mắc khi thấy Kisa lôi máy ảnh đã giấu sẵn ra. Vốn dĩ hai cô nàng là người của câu lạc bộ Báo chí.
– Là “Hoàng tử”! – Kisa không ăn nữa mà thay vào đó là sửa sang lại đồ nghề của mình. – Sẽ có một tin hot vào ngày mai và hẳn là ảnh sẽ bán chạy lắm!
Thì ra đó là mục đích thực sự. Bán ảnh của “Hoàng tử”!
Không đợi cho bất kì ai giải thích, chàng “Hoàng tử” bước vào nhà ăn ngay sau đó. Bầu không khí vốn đã sôi động nay không khác gì buổi biểu diễn hôm trước của Kawahachi cả. Tụi con gái thi nhau xì xầm vì hình như, cũng giống như Komi và Kisa, cậu ta có vẻ như không thường xuyên xuống nhà ăn. Hôm nay thật sự có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Chuyện gì đó mà công chúa nhỏ cảm thấy rất bất an…
– Tới rồi! – Kisa lia máy ảnh nhanh như tia chớp. Cô nàng thực sự rất hợp với công việc này nếu như nhìn theo một khía cạnh nào đó.
Chàng “Hoàng tử” có vẻ không chú ý lắm tới nhóm người đang nháo nhào vì mình trong các dãy bàn của nhà ăn, thậm chí ngay cả trong khu vực của các cô đầu bếp (cậu thực sự là một ngôi sao trong trường này). Cậu cũng không hề có ý định sẽ ăn trưa ở đây, cậu không thích thức ăn tệ hại ở đây. Kei Hajime – tên của cậu – dường như không tồn tại từ lâu rồi. Mọi người chỉ biết tới cậu như một “Hoàng tử” không ai có thể cạnh tranh trong ngôi trường này.
Bởi vì điều đó nên cậu có trách nhiệm phải chấp nhận nghe người khác tỏ tình gần như ba mươi ngày trong tháng, mười hai tháng trong năm và cứ như vậy tới nỗi cậu không còn bất kì cảm xúc nào khi người khác làm điều đó nữa. Đúng hơn một người như cậu không cần những cảm xúc dư thừa đó. Hôm nay cậu tới đây cùng một mẩu giấy nhắn trong tay (mọi người thường để giấy nhắn địa điểm trên mặt bàn cậu mỗi khi cần tỏ tình. Cứ giống như họ đang đánh một ván cờ để biết liệu ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng vậy!). Cậu không hiểu có cô gái nào lại muốn làm chuyện đó ngay trước mặt nhiều người như thế này, cô ta muốn nổi tiếng theo cách khác thường sao? Đương nhiên là khác thường rồi bởi vì cậu chắc chắn không bao giờ đồng ý.
– Cậu bảo là thấy ngột ngạt khi xuống nhà ăn mà! – Cô bạn thân của cậu xuất hiện làm cậu giật cả mình. – Mấy anh chàng đi cùng cậu đâu!? Không phải họ thích mấy trò này lắm sao?
– Họ bị phạt viết kiểm điểm rồi! Ai lại bảo đi chơi ngu trong lớp chứ?
– Ha! Mọi người sao không chịu ngoan ngoãn một chút nhỉ? Sắp có sự kiện hot cơ mà…
Tiếng cười của cô nàng vang lên bất chấp mọi ánh nhìn của mọi người. Họ cảm thấy hơi bất thường một chút khi nhìn thấy cô ấy nói cười bình thản với cậu như vậy nhưng mà họ cũng biết rõ rằng hai người vốn dĩ là bạn với nhau từ nhỏ. Lớp trưởng của 2 – 5 luôn tự hào rằng mình có một cậu bạn mà không ai sánh bằng, tiếng vang của lớp 2 – 5 đều đến từ chàng “Hoàng tử” đặc biệt này. Nhưng có một điều mà họ không hề biết về cô gái ngây thơ kia.
Chính cô ấy mới là lí do khiến cậu không thể nói đồng ý với bất kì ai. Chính cô gái đã ở bên cạnh suốt bao nhiêu năm vẫn không thể nhận ra được tình cảm của cậu. “Hoàng tử” nghĩ rằng mình cần phải làm gì đó trước khi quá muộn, phải làm thế nào đó để cô ấy nhận ra tình cảm ấy, để cô ấy biết rằng trái tim họ vốn là cùng một nhịp đập bởi vì nếu như cậu tỏ tình chắc chắn cô ấy sẽ từ chối. Nó sẽ đẩy cậu và cô ấy vào chân tường, bế tắc. Cậu phải tìm cách nào đó và phải nhanh lên.
– À!… – Một cô gái tiến về phía cậu, một cô gái nhỏ nhắn và chắc chắn là học sinh lớp dưới. – Em có thể nói với anh chuyện này không?
Chính là cô ấy – chủ nhân của mảnh giấy hẹn.
– Chào em! – Khi trả lời cô bé thì cậu nhận ra là trong khi cậu không để ý cô bạn thân của cậu đã chạy đi và nhập vào với hội bạn của mình từ lúc nào.
– Em… – Cô nhóc ấp úng không dám mở miệng. – Em rất vui khi anh có thể tới đây!!
Trong lúc ấy, Kisa vẫn bấm máy liên tục để mang lại những bức ảnh chân thực nhất về sự kiện.
– Thực sự là có chuyện này luôn sao? – Hina thấy có chút không quen lắm. – Mọi người không thấy rất xấu hổ sao?
– Cũng có nhiều người xấu hổ nên hẹn cậu ta ở chỗ vắng đấy chứ! Nhưng mà dù có hẹn ở đâu thì hai cô này cũng tìm ra thôi! Và câu trả lời cũng không thay đổi!
– Anh xin lỗi! Anh không thể nào chấp nhận được! Cảm ơn em vì đã mến anh! – Chàng “Hoàng tử” nói một câu không thể nào không quen thuộc hơn khi đang đứng giữa nhà ăn.
– Cô bé đó là gì chứ? Nghĩ mình có thể vượt qua được bao nhiêu người từng tỏ tình sao? – Komi bình luận, cô nàng có vẻ không thấy chút thiện cảm nào với cô nhóc vừa tỏ tình thất bại kia. Bởi vì lúc nào cũng thất bại. Kể từ khi “Hoàng tử” bước chân vào ngôi trường này và từ khi hai cô nàng trong hội báo chí quyết định bám càng theo cậu ta để kiếm chút lợi nhuận thì cậu ta chưa bao giờ để bất cứ ai có thêm hi vọng nào.
Nghe thì đáng tiếc đấy nhưng nó làm hài lòng rất nhiều người thương thầm trộm nhớ cậu ta mà không dám nói ra. Và vì vậy nên ảnh của cô mới bán chạy như tôm tươi mỗi khi có chuyện xảy ra!
Có điều, trong lúc mọi người đang bâu vào bình luận cô nhóc xấu số kia, khen có mà chê bai cũng có hầu hết lại thiên về tiêu cực nhiều hơn, thì cô công chúa nhỏ lại gần như đứng hình ra vì có gì đó cứ lấn cấn trong đầu cô. Hina không biết ở anh ta có gì mà cô lại cứ thấy khúc mắc trong lòng như vậy. Cứ như cô đã gặp cậu ta ở đâu đó, một lần nào đó không quá xa với hiện tại.
Nhưng khi cô nhóc nhớ ra được thì cũng là lúc cô ngạc nhiên nhìn thấy cả nhà ăn ai nấy đều há hốc miệng và “Hoàng tử” đang tiến về phía cô.