Akaineko

Chương 30


Bạn đang đọc Akaineko: Chương 30


– Tại sao lại có ai đó ở đây? – Tôi nhận ra có một giọng nói ở đâu đó xa xôi lắm.
Cách đó có vài giây tôi vẫn còn đang đi lang thang giữa một khu rừng phủ đầy tuyết, giữa những ngọn đồi dốc đứng có một thung lũng nhỏ và một ngôi làng nhỏ xinh đẹp. Tôi chia tay hướng dẫn viên đã giúp chúng tôi leo núi này chỉ vừa một lúc trước đó, rồi một mình tách ra khỏi đoàn khi nào không hay khi tôi gần như mê mẩn và muốn được chạm vào nơi ấy. Vẻ đẹp mĩ miều tự như một bức tranh thủy mặc cổ nào đó được tô vẽ lên nền tuyết trắng phủ xung quanh. Tôi cảm nhận thấy cái lạnh đang làm chân tôi dần tê cóng nhưng chẳng hề gì cả vì tôi đã thâu vào tầm mắt mình cả một vùng đầy tuyết bao phủ.
Sau đó tôi không còn thấy gì nữa.
– Tại sao em lại ở đây?
Đó là điều cuối cùng tôi nghe thấy.
– Cô phải càng ngày càng vui vẻ lên thì cuộc phẫu thuật mới thành công được! – Miwa động viên tích cực cho cô Chitanda vì bác sĩ đã ấn định ngày mai là ngày cô ấy sẽ phẫu thuật van tim.
Trông cô ấy có vẻ đã tươi tỉnh hơn hẳn so với những ngày đầu tiên mới nằm viện, và đó cũng là điều duy nhất chúng tôi mong muốn.
– Thật là làm phiền mấy đứa quá! Ta gây ra nhiều rắc rối thật rồi, nhưng mà… – Ánh mắt của cô ấy bỗng dưng lia qua phía tôi. – … cô thật sự cảm thấy quá áy náy! Cô đã cố không làm liên lụy tới các cháu!
– Không có chuyện đó đâu ạ! – Tôi biết cô ấy nhắc tới chuyện gì.
Tôi đã đồng ý trả tiền phẫu thuật cho cô ấy nhưng đó chỉ là thỏa thuận của tôi với bệnh viện, bề ngoài họ vẫn cố giữ cô ấy lại đây cho tới ngày phẫu thuật nhưng với lí do là nếu cô ấy hồi phục tốt thì có lẽ phẫu thuật dời lại cũng được, nếu như cô ấy muốn. Tôi thật thấy có lỗi vì tới tận bây giờ mới cho cô biết.
– Ngày mai chúng cháu phải tới trường rồi! Vậy nên không thể có mặt lúc cô phẫu thuật được! – Miwahi vừa nói vừa giúp cô ấy xếp mấy bộ quần áo bệnh nhân mà y tá vừa mang tới vào hộc tủ. – Nhưng anh ấy nói anh ấy sẽ đến!
– Gì? – Ngay cả tôi còn ngạc nhiên chứ đừng nói gì tới cô Chitanda.
Thậm chí tôi còn ngạc nhiên hơn cả anh ấy vì cứ nghĩ anh ấy không dám tới gặp cô.
– Đâu cần phải ngạc nhiên như vậy chứ?! – Chưa gì đã thấy anh ấy đứng cười toe cùng với bó hoa trên tay trước ngưỡng cửa.
– Anh! – Miwa trông giống như là vừa trúng số không bằng, hai người này đúng là càng lúc càng bất thường.
– Thật sự làm phiền cậu quá! – Cô Chitanda cúi đầu chào cậu chàng.
– Không sao đâu ạ! – Anh ấy mỉm cười, và lần này tim tôi còn muốn chậm nhịp chứ đừng nói gì Miwa. So với cái tuổi ba mươi đó thì anh ấy vừa đủ chững chạc vừa đủ quyến rũ để bất kì ai cũng đổ gục.
Trong khi anh ấy bước vào phòng và tìm cái lọ hoa thì Miwahi cũng tới giúp. Lần này tôi thấy rõ ràng, hai người không nhất thiết phải tình tứ kiểu này trong bệnh viện trừ khi cả hai đều bị ái tình làm cho quên hết cả thế giới xung quanh đi rồi. Rốt cuộc anh Kawahachi cũng tìm thấy cái lọ trên nóc tủ để tivi, cô nàng nhanh chóng bước tới để với lấy nó nhưng, cũng giống như tôi, chiều cao của cô nàng cũng có hạng nên anh Kawahachi đứng phía sau đành phải lấy giúp. Đến ngay cả anh ấy cũng không biết mình vừa làm gì cho tới khi Miwa bé nhỏ đã nằm lọt thỏm giữa cơ thể to lớn của anh và cái tủ tivi. Cô nàng nhìn anh với ánh mắt vừa giật mình nhưng cũng vừa mê đắm, và rõ ràng là không phải chỉ có mỗi cô bạn cùng nhà tôi mới có cái cảm giác ấy!
Trong hai giây sau đó cả hai đều như cố gắng nấm ná lại để thưởng thức cái thời khắc trời cho tuyệt vời ấy trước khi chàng ca sĩ lấy cái lọ xuống và giải thoát cô nàng khỏi cái gọng kìm do chính anh tạo ra. Tôi và cô Chitanda nhìn nhau không biết phải nói gì nhưng chúng tôi cứ như tự ngầm hiểu những gì vừa xảy ra.
– Mấy hôm nay không có tuyết nữa nhỉ?! Nếu cứ thế này cho tới giáng sinh thì tốt biết mấy! – Cô Chitanda lên tiếng phá tan bầu không khí ngượng ngập của cả bốn người trong phòng.
Tôi không biết thời tiết có phải là một ý kiến hay trong trường hợp này không nhưng ngay sau đó cả Miwahi cũng hùa theo.
– Phải vậy nhỉ? Cháu cũng không thích trời lạnh lắm!
– Phải rồi! Dù sao thì giọng em cũng sẽ yếu dần nếu như cứ tiếp xúc nhiều với trời lạnh đấy! – Anh Kawahachi quay sang.
– Em cẩn thận lắm mà! Anh khỏi lo!
– Cái đó mà cũng cần tôi phải lo à? Nếu em cứ ỷ vào mình thì nên xếp hành lí đi đó!
– Anh làm như muốn em đi lắm không bằng! – Cô nàng phụng phịu.
– Đương nhiên là không…
Thôi rồi! Chuyện này lại tiếp tục như vậy rồi! Có cách nào để hai người này nhận ra đây không phải là phòng làm việc riêng của anh Kawahachi không nhỉ?
– Hình như khi nãy bác sĩ có nói sẽ tới kiểm tra trước khi phẫu thuật cho cô đấy ạ! Miwa cậu với anh Kawahachi đi gọi bác sĩ tới được không? Dù sao cũng phải kiểm tra trước khi ăn tối mà!
– Được thôi! – Hai người lập tức đứng dậy.
Cho tới khi nào hai người còn ở trong phòng này thì chừng đó tôi và cô Chitanda còn chưa được thả lỏng. Cứ như chúng tôi là hai đứa trẻ ranh đang ngồi xem phim tình cảm mà phải cắn răng lại vì có bố mẹ đang ngồi phía sau vậy. Ngượng chết đi được!
– Chuyện này càng ngày càng quá quắt! – Tôi ngồi trên ghế nhưng lại nằm dài ra giường của cô bán bánh gạo.

– Haha! Sao ta và cháu lại phải tạo cơ hội cho hai đứa nó nhỉ? – Cô ấy đã vui vẻ lên hẳn, đó là dấu hiệu tốt.
– Cháu nghĩ thêm nữa chắc là cháu không chịu nổi mất! – Tôi nói như sắp khóc. – Hai người họ bộ không thấy ngượng sao chứ?!
– Họ là những người đang yêu nhau mà! Nếu cháu có một người để yêu thì chắc cũng vậy thôi!
– Cô cũng nghĩ họ đang yêu nhau sao? – Cô ấy làm tôi nhớ đến chuyện ở căn tin hôm trước, khi Norika nói vậy tôi cũng thấy ngượng muốn kiếm cái lỗ nào chui xuống luôn chứ làm gì có như họ. – Cháu thấy nếu cháu mà cũng yêu như vậy cháu cháu sẽ chết sớm vì ngượng mất!
– Sao? Có ai để ý cháu rồi hả? – Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt như thể cô ấy biết hết mọi chuyện mà nãy giờ tôi nghĩ ấy!
– Cái… cái gì ạ? Đương nhiên là không!
– Haha, phản ứng như vậy thì càng chứng tỏ là có đấy! Con gái cô trước đây cũng giống hệt cháu!
– Dạ? – Tôi ngạc nhiên khi cô ấy nhắc tới chị Shatomi.
– Khi ta hỏi con bé về cậu chàng thực tập sinh cứ thỉnh thoảng lại tới chỗ ta bán bánh gạo và choảng nhau với nó thì con bé cũng phản ứng hệt như cháu vậy!
– Thật ạ?! Chị ấy nhất định rất thích anh ấy dù cứ tỏ ra lạnh nhạt và gây gổ suốt ngày như thế!
– Có một lần ta đã hỏi nó tại sao nó thích cậu ta nhưng lại cứ luôn tỏ ra như vậy! Khi ấy con bé mới có mười bốn tuổi nên ta nghĩ nó sẽ không nói thế nhưng đó cũng là lúc ta nhận ra nó lớn hơn tuổi của mình rất nhiều. Con bé bảo với ta rằng nó muốn cậu nhóc càng tránh xa nó ra càng tốt, nó muốn khiến cậu chàng chán ghét nó và tránh xa nó bởi vì nó không thể có tương lai nào với cậu ta cả. Nó biết rõ rằng hai đứa đang sống ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Thế giới của cậu ta thì tươi sáng và chắc chắn sẽ luôn như vậy còn với nó thì mọi thứ ngay từ đã đã được sắp đặt là đầy khó khăn rồi!
– Thật vậy ạ? – Chính tôi thậm chí còn không nghĩ mình có thể nghĩ vậy!
– Nhưng mà cháu biết đấy, con trai mà, hơn nữa ở cái tuổi bồng bột đó, càng ngăn cấm, càng khó khăn thì càng đáng để chinh phục. Cậu nhóc cứ luôn ở bên cạnh con bé cho dù nó có cự tuyệt đi chăng nữa! – Rồi ánh mắt cô ấy đang nhìn tôi lại rơi xuống hai lòng bàn tay của cô ấy. – Có điều, sau này ta mới được biết rằng không phải con bé có thể suy nghĩ được đến như vậy mà một phần chính là mẹ cậu ta đã tới gặp nó. Mẹ cậu ta cũng tới gặp ta để nói rằng không được để hai đứa gặp nhau nữa!
Câu chuyện của cô ấy càng lúc càng đau đớn. Thế nhưng một lần nữa, người mẹ của anh Kawahachi lại xuất hiện. Tôi thật sự không hiểu tại sao bất cứ chuyện gì liên quan tới anh ấy cũng có mặt người phụ nữ đó. Cứ như bà ta đã điều khiển cuộc đời anh ấy vậy!
– Cháu nghĩ là hẳn chị ấy phải đau đớn lắm! Ngay cả cháu cũng thấy đau đây! – Tôi vừa nói vừa xoa tay vào ngực trái của mình, tôi cảm thấy nhoi nhói.
– Phải! Nhưng đó chưa hẳn là điều đau đớn nhất!
Tôi đã nằm vậy chờ đợi cô ấy kể chuyện gì đã xảy ra tiếp theo nhưng cô ấy chỉ đáp lại tôi bằng sự im lặng. Tôi nghĩ có lẽ chuyện ấy đau đớn tới nỗi cô ấy không muốn nhớ tới cũng như không muốn kể ra nữa vì vậy tôi cũng không muốn gặng hỏi thêm gì nữa.
Tôi đâu thể mong muốn gì thêm chứ!
*​
16 GIỜ 52 PHÚT
Bệnh viện Trung ương Tsugini.
Miwahi bước đi bên cạnh thần tượng của mình mà không nói một lời nào từ khi bước ra khỏi phòng. Lúc nãy thì cố nói để chữa ngượng khi có Hina và cô bán bánh gạo ở đó nhưng giờ thì không có ai cả và sự ngượng ngùng lại quay trở lại. Tim cô vẫn còn đập như trống dồn bên trong lồng ngực từ lúc đó tới giờ. Đó chẳng phải lần đầu tiên cô ở gần người đó đến vậy, thậm chí trước đây họ đã từng hôn nhau (tới những hai lần và một trong hai lần cô nàng cứ nghĩ là mình nằm mơ), nhưng cảm giác lúc đó cứ như là anh ấy đang muốn gì đó ở cô vậy. Miwa biết là nếu lúc đó mình có thở thì cũng bị nghẹn lại thôi, nói cho đúng hơn cô không muốn thở để phí thời gian quý giá đó.
Quan trọng hơn chính là bây giờ cô nàng không biết phải nói gì.
– Em đã chuẩn bị gì cho kì thi cuối kì sắp tới chưa? – Rốt cuộc Kawahachi là người lên tiếng trước, hơi thở của cậu chàng tạo thành một làn khói trắng bởi vì nhiệt độ đang dần hạ xuống.
Nhưng cả hai lại cảm thấy như trong người dần nóng hơn mới đúng.
– Em đã cố! Em nghĩ là mình sẽ làm được, nhưng môn toán vẫn là vấn đề khó nhằn!
– Tôi nghĩ trong thời gian em đang cần tăng tốc trong công việc như thế này thì em sẽ không có đủ thời gian để mà tập trung học được. Nếu thấy không ổn thì cứ mang bài vở tới, tôi sẽ giúp cho!
– Dạ? – Miwa bất ngờ tới mặt đỏ bừng nhưng cô chợt nhớ ra thần tượng của mình có một bản thành tích học tập mà bất kì ai cũng phải mơ ước và gật đầu chấp nhận một sự thật rằng đó là một kết quả khó ai có thể vượt qua được. – Nếu như vậy thì… em sẽ lại càng làm phiền anh thêm nữa! Em nghĩ là em sẽ thôi làm phiền anh sau khi trở thành thực tập sinh chính thức nhưng hình như em càng ngày càng mặt dày thì phải!
– Gì chứ? – Kawahachi mỉm cười, cậu chàng đã thấy tốt hơn khi không khí đã trở lại bình thường. – Em đang nghĩ cái gì vậy hả?!
– Thì em nghĩ vậy đấy!!
– Em đang dỗi đấy à? Vì tôi đề nghị giúp đỡ em sao?
– Em không có!!

Cậu chàng ca sĩ không thể nhịn được một tràn cười sảng khoái. Không hẳn là cậu cô tình chọc ghẹo gì cô nàng nhưng mỗi khi nhìn thấy cô học trò của mình như cậu đều không thể nào ngừng trêu chọc được.
Trong khi cả hai đang nói chuyện cũng là lúc họ đang trên đường tới chỗ có cầu thang bộ. Tuy nhiên cầu thang bộ duy nhất trong bệnh viện bây giờ lại treo bảng đang bảo trì.
– Gì thế này? – Hai mắt của Miwa trợn tròn. – Sao lại thế này?
– Đi thang máy nhé? Dù sao thì đây cũng là cầu thang bộ duy nhất trong bệnh viện!
– Nhưng… – Giọng cô nàng run run.
– Không sao đâu! Chỉ là giới hạn về tâm lí thôi, nếu chúng ta có niềm tin chắc chắn sẽ vượt qua được mà! – Vừa nói chàng ca sĩ vừa cầm lấy tay cô nàng và lôi về phía thang máy.
– Cũng giống như… khi anh vượt qua chứng sợ độ cao sao?
Kawahachi nhìn cô nàng và đứng hình vài giây. Cậu không nhớ đã nhắc gì về chuyện chứng sợ độ cao của mình với con bé.
– Cũng… tương tự vậy! – Cậu bối rối trả lời trong khi bấm nút chờ thang máy và cảm nhận thấy tay của Miwa đang vã mồ hôi trong tay mình.
Cậu chàng cứ đoan chắc rằng con bé đang sợ hãi khi sắp phải bước vào thang máy nhưng kì thực Miwa đang run rẩy bởi vì chính Kawahachi đã chủ động chạm vào cô, nắm tay cô. Tim cô đập liên hồi trong lồng ngực và tưởng chừng như nó đang cố đi quá giới hạn của mình rồi. Lúc cánh cửa thang máy khép lại trước mắt mới chính là lúc Miwahi cảm nhận thấy nỗi sợ của mình đang lăm le trở lại. Lần này mặt cô nàng vã mồ hôi hột là thật, cô có thể cảm thấy chúng rơi xuống vai mình ướt đẫm.
Kawahachi nhẹ nhàng nắm chặt tay Miwa hơn nữa. Nó khiến cô bất ngờ tới mức phải ngước lên nhìn, nhưng cứ như là cậu không dám nhìn cô vậy.
– Những lúc thế này thì nói chuyện một chút sẽ tốt hơn chứ? – Cậu chàng lên tiếng nhưng vẫn kiên quyết không nhìn vào cô gái nhỏ.
– À! Ừhm… em cũng không biết! – Thang máy đã chạy được một lúc thế nhưng tất cả những gì mà Miwa quan tâm lúc này chỉ là người đang đứng bên cạnh cô. Cũng là lúc cô nhớ ra chuyện mà Hina nhắc mình phải nói chuyện với anh Kawahachi. – Cái đó… em có thể hỏi anh chuyện này không?
– Sao thế? Chuyện công việc à? – Thật ra chuyện trước giờ họ nói với nhau chỉ toàn là công việc, ngay cả khi Miwa bộc bạch tâm tình của mình ra, đối với cậu đó cũng chỉ là công việc.
– Không… lần này không phải! Vậy nên…
– Em sợ gì chứ? Thang máy không ổn sao? – Cậu nói và lại siết tay chặt hơn khiến tim cô nàng như bị bóp nghẹt.
– Em muốn hỏi anh về chuyện cuốn album! Hina nói với em là anh có một cuốn album khi nhỏ của em!
– Con bé nói vậy à?
– Vâng! Và cả chuyện con bé linh hồn mà thỉnh thoảng chúng ta nhìn thấy được… – Kawahachi lập tức hiểu ra vấn đề vì cậu chàng vừa mới gặp con bé tối hôm trước – … cậu ấy nghĩ rằng anh sẽ biết được nhiều hơn em!
– Về chuyện cô bé ấy thật chất chính là em khi nhỏ à? Tôi nghĩ là chuyện này có gì đó không đúng! Em sinh ra trong một gia đình bình thường như vậy thì sao lại có chuyện ểm bùa hay là…
Nhưng câu chuyện của họ bị gián đoạn ở đó vì thang máy đã mở ra trở lại. Tới bây giờ chàng ca sĩ mới quay sang cô nàng cười toe:
– Thấy không?! Không đáng sợ như em nghĩ đúng không?
*​
17 GIỜ 03 PHÚT
Bệnh viện Trung ương Tsugini.
Miwa và Kawahachi bước ra từ trong phòng bác sĩ sau khi thông báo về trường hợp của cô Chitanda, họ vẫn còn đang vui vẻ cười nói với nhau thì đã nghe thấy những câu chuyện đang lan ra ngày càng nhanh trong sảnh bệnh viện.Không chỉ nhân viên mà giờ đây những bệnh nhân đang chờ tới lượt khám cũng trở nên hoang mang khiến quang cảnh của sảnh chính trở nên hỗn loạn:
– Cái gì thế? – Một cô y tá hoảng hốt bỏ dở cả sổ sách đang làm để quay sang cô nàng tám chuyện ngay cạnh bên. – Cậu đùa à?!
– Đương nhiên là không rồi! – Cô nàng bên cạnh khẳng định.
– Nguy hiểm quá! Chúng ta có nên rời khỏi đây không? – Tiếp đó là giọng của một bà bác có gương mặt xương xẩu đang ngồi ở hang ghế gần cô gái nhỏ nhất. – Nghe bảo đã có người chết rồi!
– Phải! Hung thủ nhất định phải còn ở đâu đó quanh đây, thật là nguy hiểm quá!

– Này! Đó có phải lúc cầu thang bộ treo bảng bảo trì không?
– Chắc thế đấy! Cầu thang bộ đâu cần phải bảo trì chứ?!
Kawahachi và Miwahi cũng nhìn nhau.
*​
Tôi đứng oài người qua thành lan can trước phòng bệnh của cô Chitanda trong khi bác sĩ tiến hành một vài kiểm tra máu, mà tôi thuộc loại yếu bóng vía nên tốt hơn không nên nhìn thấy thứ đó. Cuối cùng vẫn là cố tận hưởng một chút không khí yên tĩnh một mình trong lúc anh Kawahachi và Miwa từ khi đi gọi bác sĩ tới giờ không thấy trở về mặc dù bác sĩ đã ở đây rồi. Trưa nay tôi đã đưa cái lá bùa không rõ danh tính kia cho Miwa và nói cho cô bạn nghe hết những điều tôi đã biết về thân phận của cô bạn, trước sau thì cũng phải biết thôi nhưng quan trọng là cậu ấy không thể tin được cái giả thuyết linh hồn hiện tại không phải là linh hồn của cơ thể cậu ấy. Nếu là tôi cũng chẳng tin nổi nhưng chẳng có cách nào để xác minh cả, chính cô hiệu trưởng Yaku cũng nói vậy. Nhất là khi Miwahi cứ đinh ninh rằng cậu ấy vẫn nhớ rõ những chuyện diễn ra trước khi xảy ra vụ tai nạn ấy. Tôi đã gọi hỏi xin ý kiến vì dù sao kết giới sư liên quan tới chuyện này cũng chính là cô ấy, và đương nhiên là phải bán cả thông tin để nhận lại được sự giúp đỡ. Tôi không biết chuyện của hai người đó sẽ tiến triển như thế nào sau khi Miwa biết được chuyện đó, nhưng tôi nghĩ đó chính là điều mà con bé linh hồn kia muốn. Rõ như ban ngày là hai người có dính dáng gì đó với nhau trước cả khi cả hai gặp lại nhau vào mùa hè năm nay.
Tuy nhiên, dòng suy tư của tôi bị cắt ngang khi nghe thấy tiếng còi xe ngày một gần. Ở trong bệnh viện thì chuyện nghe thấy tiếng còi xe là đương nhiên thôi có điều đây không phải là tiếng còi xe cấp cứu. Ngay sau đó, một chiếc xe cảnh sát chạy băng qua sân của bệnh viện rồi đỗ lại, theo sau là một dàn lực lương cơ động. Những cảnh tượng sau đó là cảnh tượng mà tôi vẫn thường thấy trong mấy bộ phim nói về cảnh sát, lực lượng cơ động nhanh chóng bao vây các lối ra vào của bệnh viện và tỏa ra khắp nơi như đang tìm kiếm gì đó trong khi từ trong xe cảnh sát túa ra nhiều nhân viên mặc vest chỉnh tề cùng nhân viên pháp y mặc blouse trắng giống như các bác sĩ khác trong bệnh viện.
Trong khi tôi còn chưa kịp tự hỏi xem có chuyện gì đang xảy ra thì đã nhận được câu trả lời:
– Có một vụ án mạng trong bệnh viện! – Khỏi nói tôi cũng biết là ai, có vẻ như dạo gần đây tôi đã thấy quen với chuyện này rồi.
Nhưng vấn đề ở đây chính là điều mà cậu ta vừa nói. Tôi im lặng như để cậu ta tiếp tục nói.
– Có vẻ như tên ca sĩ và cô nàng kia đã có mặt khi vụ án xảy ra. Họ đã phải đi thang máy thay vì thang bộ vì nó để bảng đang bảo trì. Nhưng rõ ràng ai cũng biết là cái bảng đó là dùng cho thang máy…
Cậu ta chưa nói dứt câu thì đã thấy cảnh sát xuất hiện trên hành lang tầng ba, cách chỗ chúng tôi đang đứng chỉ có hai phòng.
– Có vẻ như nó chỉ xảy ra cách cậu có vài chục mét!
*​
– Vậy là cậu vẫn chưa kịp nói gì với anh ấy à? – Tôi hỏi Miwa trong khi chúng tôi đang đi trong hành lang các lớp.
– Ừhm, sau đó vụ án làm mọi thứ loạn cả lên!
– Tớ thật sự giật cả mình khi nghe chuyện đó! Nhưng dù sao thì cậu cũng còn nhiều thời gian để nói với anh ấy mà! Với cả…
– “Với cả” gì? – Cô nàng nhìn tôi chờ đợi.
– Với cả có lẽ cậu và anh ấy cũng nên nói chuyện với nhau đi, về một chuyện khác!
– Cậu đừng có nói cái kiểu như cậu biết hết mấy chuyện của tớ được không? Nó khiến tớ khó chịu lắm đấy! Giống như việc cậu và anh ấy nói những chuyện mà bây giờ cậu mới nói cho tớ biết trong khi tớ lúc nào cũng kể hết cho cậu nghe!
– Không phải như thế! – Thực ra tôi có thể hiểu được một chút cảm giác khó chịu của cô bạn, nhưng lúc đó là do anh ấy muốn tôi giữ bí mật cơ mà. – Mà có lẽ cả hai người ai cũng đang cố phủ nhận nó chăng?
– Phủ nhận gì? Ý cậu là gì sao không nói đại ra đi! – Cô nàng thúc tôi khi chúng tôi vừa bước vào lớp.
– Cái đó, chỉ có thể nói khi chúng ta ở riêng thôi!
– Hừm! Cậu và anh ấy hay lắm! Đừng trách sao tớ giận!
– À! Nếu cậu lại muốn gây scandal thì tớ sẽ công bố rộng rãi luôn, cho dù chúng ta có đang bị cô lập đi chăng nữa thì chắc mọi người sẽ rất quan tâm đấy! – Tôi đoan chắc với cô nàng khi thả cặp mình xuống.
– Cậu chỉ giỏi chống chế!
Cùng lúc đó có một người khác cũng bước vào lớp, nhưng khác với thái độ thờ ơ và mấy cái nhìn soi mói khi chúng tôi vào, bây giờ cả lớp đang rộn lên với sư xuất hiện của cậu ta. Ngay cả cô nàng Norika thích lăng xê hoàng tử trung học cũng chạy sang. Miwahi cũng há hốc mồm, chỉ có riêng tôi là cảm thấy khó ở khi có sự xuất hiện của cậu ta.
– Cậu tới trường lại rồi sao? – Tehara nhanh chóng phát ngôn.
– Cậu không gặp rắc rối gì chứ?
– Sao đột dưng lại nghỉ ngang vậy? Hôm nay là ngày thi mà, cậu có làm bài được không đấy?
– Thời gian qua cậu ở đâu vậy? Nghe nói cậu vẫn đi làm thêm đúng không?
– Nhà cậu thiếu tiền hả?
– Bọn tớ tới chỗ cậu làm thêm được không?!
Trước một màn chào hỏi nồng nhiệt như vậy nhưng cậu ta chỉ im lặng ngồi xuống chiếc ghế trước đây từng là của mình ở phía cuối lớp. Đúng như kiểu trước đây của cậu ta! Chắc là tôi sẽ không ngạc nhiên mấy khi thấy cậu ta cư xử như vậy nhưng với việc tôi đã gặp một tên bám đuôi trong suốt thời gian, chuyện này khiến tôi nghĩ cậu ta thực sự có năng khiếu.
Đối với mọi người mong mỏi có một chàng hoàng tử mới để thay thế vào cái ghế trống mà Kei đã để lại sau khi khiến mọi người thất vọng vì cậu ta chẳng khác nào một tên lụy tình thì có vẻ như sự xuất hiện trở lại có ý nghĩa rất lớn lao. Tôi nghĩ cũng thật tội cho Kei vì cậu ta bị chính cô bạn thân của mình làm cho thành ra như vậy! Dù cũng chẳng biết là cô ta có cố ý hay không. Tuy nhiên chuyện này thực sự là tin mừng với tất cả mọi người.
Không giống như những lần trước khi cậu ta đột ngột xuất hiện trước mặt tôi, bây giờ tôi đã không còn thấy chuyện cậu ta làm là có vấn đề nữa rồi, cho dù cậu ta có báo trước cho tôi hay không thì tôi cũng chẳng còn quan tâm. Chính cậu ta đã bắt tôi phải nhìn cậu ta bằng ánh mắt khinh miệt này.
Tôi cố gắng thoát ra khỏi cái đề tài nóng hổi của mọi người bằng cách đổi chủ đề trong khi Norika đang lân la trò chuyện với tên Miêu tinh:
– Tối hôm qua anh Kawahachi có gặp rắc rối gì khi lại bị gọi tới đồn cảnh sát không?

– Anh ấy cảm thấy bực thì đúng hơn, tớ và anh ấy bị hỏi những câu mà chúng tớ thậm chí còn không biết ở đâu ra!
Thật ra tối hôm qua chúng tôi cũng phải tới lấy lời khai còn những bệnh nhân khác thì được lấy lời khai ngay trong phòng bệnh. Anh Kawahachi thấy bực bội cũng chẳng phải chuyện kì lạ gì trong khi bị lấy lời khai tận hai lần trong một tuần, chuyện của Riyu Hatsune thậm chí cách đây chưa tới một tuần. Cách nói chuyện của họ đúng là không khác nào bảo rằng chúng tôi chính chúng tôi là thủ phạm vậy, cái này chắc tôi quen hơn ai hết vì trước đây tôi cũng từng bị coi là tội nhân xuyên hành tinh rồi đấy thôi!
Nhưng mà Miwahi có vẻ như không quan tâm gì tới chuyện tôi đang cố nói với cô nàng. Ánh mắt của Miwa bị cô nàng pháp sư đáng sợ kia hút hết rồi, cô ta đang vui vẻ trò chuyện với hội của Tehara về cậu chàng sắp trở thành “Hoàng tử” mới của trung học Daisari.
*​
Tôi không tin được là chuyện đó lại làm Miwa tổn thương tới như vậy. Tôi biết cô ấy đang cảm thấy mình bị phản bội nhưng lại cố không nói gì với tôi cả. Miwa vốn dĩ không phải người bị người khác xa lánh mà lại còn rất thân thiện nữa, hẳn là cô ấy đã rất hi vọng rằng vẫn có người nhận ra rằng cậu ấy không phải là một người như những người khác đồn thổi. Đúng là chúng tôi không còn bị chơi mấy trò tẩy chay nữa nhưng tình hình cũng chẳng khác gì lúc đó hết. Tôi biết rằng cô ấy đã hi vọng!
Chuyện này cứ như một cú tạt nước lạnh vào mặt Miwahi vậy! Cậu ấy trông chẳng có tinh thần tí nào và tôi lo hơn bao giờ hết vì sau giờ ăn trưa chúng tôi phải làm bài thi học kì đầu tiên rồi!
Nhưng có một chuyện khiến tôi không tin hơn nữa chính là chuyện Kei Hajime đang tiến về phía chúng tôi với khay thức ăn trên tay.
– Chào cậu Joudouki! – Cậu ta bình thản ngồi xuống bên cạnh tôi như thể không hề có chuyện gì xảy ra. – Cậu có khỏe không? Mặt cậu trông như xác chết!
– Tớ không sao!? Chỉ là ngạc nhiên quá thôi!
– Cô ấy nói gì thế? – Cậu ta quay sang tôi nói như thể chúng tôi vẫn còn là bạn trai bạn gái hờ của nhau.
– Nói là cậu làm ơn đừng có làm ra vẻ thân thiết như vậy nữa! Nếu như cậu không muốn cái trường này đào thải một “Hoàng tử” như cậu! – Tôi cảm thấy thật sự khó khăn khi phải nói chuyện lại với cậu ta.
– Hina! Chúng ta nói chuyện một chút được không?
– Các cậu có cần tớ đi chỗ khác không? – Miwa tự nhiên lại cư xử như trẻ con.
– Không không! Làm ơn đi, Miwa! Cậu cứ ngồi đó đi!
– Hina! Tớ muốn nói chuyện nghiêm túc, thật đấy!
Trời ơi! Còn chỗ nào để tôi trốn nữa không chứ? Sau chuyện đó mà cậu ta còn muốn nói chuyện nghiêm túc kiểu gì với tôi chứ? Có ai thấy là tôi cần phải che mặt mình lại không? Cậu ta không biết xấu hổ sao?
– Mấy chuyện Norika nói, cậu làm ơn hãy quên hết dùm tớ đi! Được không?
– Hả?
– Cậu ấy chỉ tự suy diễn ra thôi!
– Được rồi! – Tôi thở phào. – Nhưng dù sao thì thời hạn một tháng cũng kết thúc rồi! Tớ thấy mừng vì cậu không cư xử như hôm trước!
– Tớ xin lỗi chuyện đó!
Tôi cảm thấy như mình đã giải phóng hàng ngàn kí lô ra khỏi người mình sau khi nghe cậu ta nói vậy.
– Nhưng còn chuyện cậu nói dối thì sao?
– Nói dối?
– Rõ ràng cậu đã gặp cô ấy và tỏ tình đúng không? Nhưng cậu lại bảo là không tới đó?
– Tớ… nghĩ sẽ rất mất mặt!
– Cậu đúng là không khác gì trẻ con cả?! – Tôi tức đến rùng mình. – Tôi không biết cô bạn thân của cậu và cậu có vấn đề gì nhưng có vẻ như nếu cậu không chịu trưởng thành lên thì cậu sẽ không còn giữ được cái ngôi “Hoàng tử” của cậu đâu! Hẳn là cô ấy đã có tầm nhắm khác rồi!
– Tớ biết rồi! Là anh chàng mới đi học trở lại đúng không?!
– Thì ra cậu cũng biết!
– Chuyện đó chẳng sao cả!
– Hả? Tôi tưởng cậu thích thú chuyện ấy lắm chứ?
– Được con gái theo thì… cũng có chút thích đấy! – Cậu ta nhìn tôi láu cá. – Nhưng biết làm sao được khi tớ không còn là một kẻ thích mơ hão như trước đây nữa?!
– Là sao cơ?
Tôi thấy cậu ta lục tìm gì đó trong túi vào lôi ra cho tôi xem một tấm thẻ nhân viên với hình gương mặt hút mắt của cậu ta trên đó.
Là thẻ nhân viên của HK Hajime Ent.
– Tớ đã trở thành nhân viên thời vụ của công ty rồi! Mục tiêu của tớ không còn là cái danh “Hoàng tử trung học” xoàng xĩnh đó nữa mà sẽ là “Hoàng tử giải trí”! – Nói xong cậu ta quay sang Miwa. – Sau này chúng ta sẽ thành một cặp bài trùng chứ?
– Hả? – Và hình như cô nàng vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.