Bạn đang đọc Akaineko: Chương 29
– Em và cậu ta làm gì ở đó vậy hả? – Rốt cuộc cú ngã hớ hên của chúng tôi đã bị đem ra bới móc.
– Anh có thể bình tĩnh lại chút không? – Thật tình chưa bao giờ tôi thấy anh ấy tức giận như vậy. – Chính anh hớ hên trước còn gì?!
– Cái con bé này! – Anh ấy quay lại nhìn tôi với ánh mắt nảy lửa khiến tôi phải kéo chăn qua khỏi đầu để nhún nhường.
Tôi nằm trong giường mình không khác nào con cuốn chiếu đang co mình lại vì xấu hổ (xin lỗi vì tôi không tìm được ví dụ nào nghe hay ho hơn). Mặc cho bị phát hiện nhưng tư thế bị phát hiện của tôi không được mấy trong sáng nên mới khiến anh ấy tức giận như vậy. Tôi dường như lúc nào cũng không muốn thua anh ấy trong mấy trận cãi vã nên mới nói cứng vậy, biết trước là phản tác dụng và sẽ khiến anh ấy càng giận hơn nhưng tôi đã lỡ miệng nói ra rồi…
Tôi hé mép chăn xuống khỏi mắt một chút để quan sát khi không còn nghe thấy âm thanh nào trong phòng nữa. Có vẻ anh ấy đã bỏ cuộc trong việc dạy dỗ tôi. Tuy nhiên khi nhìn thấy anh ấy cứ đăm chiêu đứng nhìn ra ban công như vậy, tôi cho rằng anh ấy không phải đang giận dỗi chuyện của tôi. Đến cuối cùng, tôi vẫn phải đóng vai cô em gái bé bỏng của anh ấy!
– Anh này! – Tôi gọi be bé. – Chị Yui… là người như thế nào ạ?
– Hửm? – Anh ấy nheo mày quay đầu lại nhìn tôi.
– Ý em là… em không cố tình nghe lén chuyện của anh nhưng em biết chuyện chị ấy là Miêu tinh. Tại sao anh biết chị ấy vậy?
– Cái đó…
Anh ấy ậm ừ khiến ban đầu tôi tưởng anh ấy sẽ không nói cho tôi nghe nhưng anh ấy lại kể hết những chuyện đã xảy ra khi anh ấy gặp chị Yui. Đúng như tôi nghĩ là chị ấy có cùng một họ với tên Miêu tinh chết bầm kia. Nhưng những chuyện sau đó và lí do tại sao chị ấy lại ở đây thì anh lại không biết. Đó là điều anh đã cố tìm hiểu nhưng cuối cùng vẫn không biết được gì ngoài những gì tôi vừa nghe, tức là chị ấy chắc chắn đã tới đây theo một thỏa thuận với mẹ chúng tôi.
Tuy nhiên tôi có một cách để biết…
*
20 GIỜ 13 PHÚT
Nhà bếp.
Yui vẫn ngồi yên như lần cuối cùng Hina nhìn thấy cô trên chiếc ghế cạnh bàn ăn. Ý thức được những việc mình đã gây ra nghiêm trọng tới mức nào nên dường như cô cảm thấy không nên nói thêm điều gì nữa.
– Chị uống đi! – Yuki nói rồi đặt ly nước lọc xuống trước mặt cô, cậu đi đi lại cứ như đây là nhà của mình vậy!
– Sao em lại ở đây vậy?
– Em cũng đang định hỏi chị chuyện đó!
– Em biến mất một cách bất thình lình như vậy khiến ai trong làng cũng lo lắng cho em cả! – Cô nàng Miêu tinh rốt cuộc cũng chịu nói chuyện.
– Chị à! Đó là chuyện của quá khứ rồi! Chị không thấy em bị đối xử như thế nào hay sao mà chị còn bảo là họ lo lắng. Quan trọng hơn là em không biết làm cách nào mà chị lại thoát ra khỏi trận hỏa hoạn ngày hôm đó?! Và xuất hiện ở đây ngày hôm nay! – Yuki nhấn mạnh từng chữ một khi ngồi xuống bên cạnh cô nàng Miêu tinh.
– Yuki! Chị biết là em rất quý chị! – Vừa nói cô nàng vừa đưa tay chạm lên mặt cậu. – Thế nhưng có những chuyện chị không thể nói được vì sự tồn tại của mình, cũng giống như em vậy!
– Chị à! Chuyện của em là chuyện tất nhiên, đó là điều tất yếu phải xảy ra nếu như em thật sự còn muốn sống. Chị không thắc mắc tại sao Thế tử lại tìm được mình à?
– Nếu chị biết thì chị đã ngăn chặn chuyện đó xảy ra để bây giờ chị không phải rơi vào hoàn cảnh oái oăm này!
– Chị này! Thế tử biết được chỗ này vì anh ta cũng từng sống ở đây! Hơn nữa, người sống chung với chị bao lâu nay chính là em gái anh ta. Chuyện tìm được chị chỉ là chuyện sớm muộn thôi! Nếu chị không nói cho em biết thì em không thể nào bảo vệ chị được!
– Làm sao em có thể bảo vệ chị trong khi dường như em cũng cùng một bè với họ như vậy? – Trên gương mặt của cô nàng Miêu tinh hiện rõ sự tức giận và Yuki biết mình không còn giữ được bí mật này lâu hơn được nữa.
– Chị à! Bởi vì em cũng là một đặc vụ NAI và em đứng về phía chị! Em không có mặt ở đó trong khi trận hỏa hoạn đang diễn ra nhưng em lại được tiếp cận với chúng, em biết lí do tại sao chị lại bị truy sát!
Yuki đã không hề ngờ tới phản ứng này của cô gái mà mình từng quen biết. Mối quan hệ giữa họ thân thiết hơn cả chị em ruột mặc dù cả hai không cùng một người sinh ra và dường như không ai hiểu cậu hơn cô gái này cho dù có là những người đã sinh ra cậu đi chăng nữa. Vậy mà bây giờ, sự tức giận đã biến mất trên gương mặt chị ấy mà thay vào đó sự thù hận mà cậu chưa bao giờ từng nhìn thấy. Tới khi đó, cậu biết việc cậu nhận mình là NAI chính là một quyết định sai lầm.
– Thì ra là cậu cũng cùng một giuộc với họ?! Vậy mà còn ở đó nói muốn giúp tôi!
– Chị còn không hiểu vấn đề sao? – Mặc cho việc đang vô cùng bối rối nhưng cậu không thể không thuyết phục chị ấy bởi vì nếu không cậu sẽ phải giám sát Hina 24/24 giờ mất. – Cái mà họ muốn không phải là mảnh đất mà là muốn sự diệt vong của dòng tộc chúng ta. Đúng là em không hề thích thú hay yêu thương gì cái nơi đó nhưng em cũng không thể để những người mang danh thi hành công lí lại muốn giết những người vô tội như vậy.
– Em…
– Chị à! Có nhiều nguyên nhân khiến em trở thành nhân viên của NAI và bây giờ lại bất đắc dĩ trở thành tay chân của Hoàng hậu Kojimoto, nhưng ít nhất em cũng có một người để bảo vệ. Đó chính là chị! – Khi thấy mọi chuyện có vẻ đã bắt đầu xuôi theo mình, cậu chàng mới tiếp tục nói. – Thế giới này không đơn giản như chị nghĩ đâu!
– Cái chị muốn chỉ là một cuộc sống giống như trước đây!
– Em biết chứ?! – Trong tâm trí một kẻ tưởng chừng đã từ bỏ cuộc sống từ rất lâu rồi của cậu nay lại hiện về những kí ức đẹp đẽ giữa bao nhiêu uất hận mà cậu phải chịu. Một người phụ nữ đã thay đổi cách cậu nhìn thế giới này, và cậu muốn bảo vệ người ấy. – Nhưng trước hết em nghi ngờ lí do chị ở đây! Tại sao chị lại có thể an toàn ở một nơi như thế này, với một thân phận mới và tránh được những kẻ săn mồi như NAI? Là Hoàng hậu thật sao?
– Phải! Đêm chị thoát khỏi được trận hỏa hoạn, chị đã gặp Thế tử. Người cũng muốn bảo vệ chị…
– Xin lỗi vì em xen vào nhưng có vẻ như tên đó đổ chị rồi! – Cậu chàng không thể nén được một nụ cười.
– Em đừng nghĩ chị không biết! Chị là người dạy một đứa chán đời như em mọi thứ đấy! Nhưng có khi chị nghĩ nếu như Thế tử không như vậy cũng như đừng tìm mọi cách để đưa chị đến đây thì có lẽ chị sẽ không phải khó xử như bây giờ. Người đã khiến bố mình và một người khác, hẳn là mối một vai trò quan trọng nào đó, tới tận Hoa Hướng Dương để tìm cách đưa chị về. Có lẽ cậu ta đã làm trái ý họ nhưng họ không còn cách nào khác ngoài quyết định che giấu cho chị sau khi biết được mọi chuyện. Chị đều đã nói chuyện với Quốc vương và Hoàng hậu, họ yêu cầu chị không được phép gặp lại Thế tử nữa bởi vì chị chẳng phải là một đứa tốt đẹp gì. Sự nghiệp của Thế tử có thể đổ vỡ chỉ vì một người chẳng liên quan như chị.
– Và họ cũng yêu cầu chị không nói chuyện này cho tên Thế tử biết? – Cậu chỉ thử phỏng đoán nhưng lại chính xác.
– Phải! – Ánh mắt dịu dàng của cô nàng đang nhìn vào cậu bỗng rơi xuống rìa của tấm khăn trải bàn. – Em là một người thông minh nên chắc là chị không cần giải thích thì em cũng đủ hiểu lí do, đúng không?
– Em biết! Nhưng chị cũng đừng có tự gọi bản thân mình là một đứa chẳng tốt đẹp gì! Chị rất xinh đẹp với đôi mắt này, chị biết chứ?
– Đương nhiên! – Cô nàng cũng phải bật cười vì cái lời nịnh nọt ngọt như đường ấy.
*
Đôi khi tôi cảm thấy anh mình đúng là một người tội nghiệp. Sau khi biết được chuyện anh ấy cũng từng sống ở đây rồi cuối cùng lại phải trở về với cái thế giới ngột ngạt ấy, thật lòng tôi cảm thấy như anh ấy đã hi sinh chính cuộc đời mình cho vương quốc này vậy. Thà đừng biết đến một cuộc đời đẹp đẽ như thế này, nếu đã được sống trong đó rồi mà cuối cùng lại phải rời đi thì không khác nào tự kết thúc cuộc đời mình. Tôi như thấy được trước mắt tương lai của mình, lần đầu tiên tôi nghĩ về một tương lai đau đớn như vậy.
Tuy nhiên có vẻ như anh ấy hạnh phúc với chính lựa chọn mà cuộc đời đã chọn sẵn ình.
– Em cảm thấy tốt khi ở đây là được rồi! – Anh Himeshiro mỉm cười khi nằm bên cạnh tôi hệt như lúc nhỏ, khi tôi gặp phải ác mộng và chạy đến bên anh. – Con người luôn có những lựa chọn khác nhau, chỉ cần lựa chọn cái mình thấy hạnh phúc!
– Ý anh là em không cần phải quay về Hoàng cung cũng được à?
– Em định tự phế truất tước danh Công chúa của mình à? – Anh ấy nhìn tôi như thể tôi đang nói đùa.
– Em không biết! Nhưng em cảm thấy nếu rời khỏi đây chắc em chết mất!
– Cũng giống như mẹ vậy! Bây giờ em đã có hai cuộc sống rồi! Chỉ có điều em sẽ lựa chọn thế nào thôi!
– Mẹ đã chọn Hoàng cung! – Tôi đau lòng nói.
– Vì có bố ở đó!
– Nếu em không làm công chúa nữa! Liệu em có thể được gặp lại mọi người, có được đến thăm mọi người không?
– Anh không biết! Có lẽ vì chưa có một trường hợp nào như em cả!
– Anh biết Erika không? Công chúa Onawaki ấy!
– Sao?
– Cậu ấy đã thực hiện được ước mơ của mình là một đặc vụ NAI. Và cậu ấy vẫn là con của bố mẹ mình, như thế không được sao?
– Khoan đã! – Anh ấy nheo mày nhìn tôi rồi chống một tay lên như thể đây là vấn đề quan trọng cần phải nhìn thẳng vào mắt nhau để nói. – Anh lần đầu tiên nghe thấy chuyện này đấy!
– Có vẻ vì anh không ở trong cung nhiều nhỉ? Cô ấy đã gặp mẹ đấy! Vì chuyện của em! – Tôi giải thích, không chỉ có anh ấy nói cho tôi nghe chuyện của mình mà tôi đương nhiên cũng phải kể những chuyện mà tôi không hề muốn kể.
– Ừhm, anh biết! Nhưng anh không nghĩ nhân viên NAI tới đây lại là Erika!
– Anh nắm bắt tin tức như rùa bò ấy! – Tôi châm chọc.
Bởi vì cũng lâu rồi tôi không nhìn thấy nụ cười trên gương mặt anh ấy. Trong những bức ảnh chụp trên báo chí hay trên các bản tin, anh luôn phô ra một nụ cười xã giao đúng chuẩn khiến người khác cảm thấy dễ chịu. Nhưng nhìn thấy anh trên các phương tiện truyền thông thì không thể nào gọi là nhìn thấy anh được. Tôi biết khi anh ở Hoàng cung thì anh cũng chẳng có cơ hội nào để mỉm cười. Tôi dường như đã quên mất mình chính là niềm vui duy nhất của anh ấy, cuộc sống ích kỉ đã cuốn tôi ra khỏi cuộc đời bộn bề của anh.
Nghĩ tới đó, bỗng nhiên tôi lại nhớ đến điều mà Kei nói. Có lẽ cậu ta nói đúng. Tôi là một kẻ ích kỉ luôn muốn tỏ ra mình là một người tốt.
Khi tôi mỉm cười, anh Himeshiro cũng mỉm cười theo rồi anh kéo tôi vào lòng mình. Cho dù anh đã đủ lớn và tôi cũng thế nhưng khi ở bên cạnh nhau chúng tôi không khác nào hai đứa trẻ ngày ấy, bấu víu nhau để sống qua những ngày tháng nhàm chán trong cung. Nơi ấy có thể là một nơi thật sự lộng lẫy, một nơi mà nhiều người đều mong muốn được nhìn thấy một lần trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, vì thế cũng thật ích kỉ khi nói rằng chúng tôi cảm thấy lạc lõng ở một nơi như vậy.
Có cảm giác như rất lâu rồi tôi mới gặp lại anh cho dù chỉ mới một tháng trôi qua. Tôi và anh nói những chuyện ngớ ngẩn trên trời dưới đất rồi cùng cười với nhau gần như quên mất thời gian đang trôi qua ngoài kia. Tôi và anh cứ nằm ôm nhau và trò chuyện cho tới khi anh thiếp đi. Tuy nhiên tôi vẫn còn rất tỉnh táo bởi vì ngày hôm nay của tôi vẫn chưa kết thúc.
Cố gắng không khiến cho anh ấy thức giấc, tôi nhẹ nhàng lách người qua cánh tay to vạm vỡ của anh. Anh ấy giống bố về mọi phương diện nên dường như đến cả cái khí chất khác người cũng giống, vậy mà khi anh ấy ngủ như thế này anh trông giống như một đứa trẻ hơn, một đứa trẻ bị buộc phải bắt đầu sống một cuộc sống như người lớn từ khi mới mười bốn tuổi. Tôi tắt đèn phòng mình để anh ngủ, rồi xuống phòng khách. Không có một ánh đèn nào vì mọi người đều đã ngủ hết. Đồng hồ điện thoại tôi vừa điểm sang ngày khác đúng ba phút. Tôi khoác áo rồi mở cánh cửa chính bằng gỗ nặng trịch ra.
Tên Miêu tinh đang đợi tôi dưới bậc tam cấp:
– Xin lỗi! Anh ấy chỉ vừa mới ngủ! – Tôi nói với cậu ta.
Tôi chẳng biết tại sao cậu ta trông vẫn khá bình thường dù ngoài trời lạnh cắt da cắt thịt còn tôi thì muốn teo lại còn một nhúm dù đã vác cái áo len dày sụ của chị Yui – một món quà mang hiệu Dandelion mà chị ấy được chị Funo tặng, hầu như ai làm việc ở đó cũng được tặng một vài món hàng hiệu như thế.
– Không sao! Công chúa mệt rồi!
Cậu ta vừa nói xong thì tôi cũng tháo cái tai nghe nhỏ gắn trong hốc tai của mình ra trả lại cho cậu ta. Khi chúng tôi bị ngã xuống trước cửa nhà bếp, cậu ta đã nhanh tay nhét nó vào tai tôi và thả một con chip nhỏ như một con bọ dừa xuống sàn nhà bếp. Ban đầu tôi không hiểu chuyện gì nhưng sau đó tôi mới biết rằng cậu ta muốn tôi nghe cuộc nói chuyện của cậu ta với chị Yui. Thật là mặc dù không phải lần đầu tiên tôi biết về những dụng cụ của các đặc vụ nhưng nó khiến tôi khá ngạc nhiên.
– Tôi không ngờ cậu lại muốn tôi nghe lén chuyện giữa hai người!
– Cái đó, cũng không thể nói là tôi chịu thiệt vì công chúa được! – Cậu ta nói nhưng cúi gằm mặt xuống lớp tuyết chưa tan hết trên nền đất. – Dù gì thì đây cũng là chuyện mà công chúa nên biết, đó là anh trai cô mà, đúng không?
– Biết là vậy! Nhưng cậu thật sự khiến tôi ngạc nhiên đó! Ban đầu tôi chỉ nghĩ cậu là người cùng làng với chị ấy, thật không ngờ là hai người lại thân thiết với nhau như vậy!
– Ừhm, tên thật của chị ấy là Chiho Miyano, chị ấy chính là người đã dạy tôi rất nhiều thứ. Chị ấy chính là người dạy tôi nấu ăn mà hôm trước tôi nói với công chúa đấy!
– Tôi nhớ rồi! Cậu biết chị ấy ở đây chứ?
– Đương nhiên là biết! Tôi đâu phải người thường! – Cậu ta nói còn tôi nhăn mặt, coi như tự hiểu, cậu ta hình như không muốn nói tới thân phận của mình. Qua những gì tôi nghe nói được thì đã có chuyện gì đó xảy ra và đây cũng không phải lần đầu tiên tôi thắc mắc chuyện đó.
– Tại sao cậu lại không vào gặp chị ấy?
– Vào thì làm được gì! Như công chúa thấy đấy, cuộc gặp gỡ chỉ khiến chúng tôi bối rối nhiều hơn thôi. Chỉ vì công chúa muốn biết…
– Cảm ơn cậu! Nhưng mà, thứ đồ chơi cậu đưa tôi tốt thật đấy!
– Đương nhiên! Hàng không thấm nước mà lị! – Không khí bỗng chốc thay đổi khi cậu ta quay lại cái kiểu nói chuyện như muốn châm chọc người khác như mọi lần.
Lần đầu tiên tôi và cậu ta nhìn nhau với ánh mắt thông đồng như thế này.
Tôi biết rằng cái kiểu nói như true đùa người khác, như phớt lờ đi những điều nghiêm túc ấy chỉ giống như bề nổi của một tấm băng trôi. Tôi cảm thấy như mình đang càng lúc càng muốn biết nhiều hơn về quá khứ của cậu ta, những điều mà cậu ta từng trải qua. Nghe giọng nói của cậu ta qua tai nghe, tôi cảm thấy cậu ta đã phải chịu tổn thương khi cắn răng moi những thông tin ấy từ chị Yui cho tôi.
Tôi không thể quên được, giữa cái lạnh như cắt, gương mặt lạnh lùng và những đường nét khiến trái tim tôi như đi chệch mất một nhịp ấy đang dần bị đóng băng lại.
*
Khi tôi mở mắt ra vào buổi sáng, ánh sáng mặt trời thậm chí còn không đủ để làm ấm cánh tay đang vắt ngoài cửa sổ của tôi. Mà khoan, cánh tay tôi đang vắt ngoài cửa sổ hả?
– Hi…..na…..
Tôi dùng cánh tay không bị vắt ngoài cửa sổ của mình bịt một tai lại khi Miwa đẩy cửa vào và hét lên. Khi tôi lôi cánh tay kia vào thì nó cứng ngắc và lạnh như nước đá rồi! Mà tôi cũng chẳng biết tại sao nó lại nằm ngoài đó nữa!
– Hả?
– Có ai đang ngủ trong phòng cậu vậy hả? – Cô nàng phải hét lên khiến tôi lại phải che tai mình lại nhưng tôi hoàn toàn không còn cảm giác gì với cánh tay để bên ngoài cửa sổ nữa.
Nhưng ít ra khi bị lạnh thì tôi mới tỉnh ngủ.
*
Tôi tin là ai cũng một lần nhìn thấy cảnh hỏi cung rồi. Một cảnh tượng có chút không thoải mái. Tuy nhiên, người cảnh sát lúc nào cũng cho nghi phạm của mình một đặc quyền đó chính là được gọi cho luật sư của mình hay ít nhất là ai đó có thể giúp họ cảm thấy dễ thở hơn một chút trong một căn phòng kín như bưng với một cái gương hai chiều thật to trước mặt và một anh cảnh sát – có thể đẹp trai có thể không, hoặc có thể trông như mấy tay đàn anh đàn chị thứ thiệt – luôn có trong tay đầy những câu hỏi gài bẫy. Chỉ một chút sơ sẩy là tù rục xương.
Đại khái là tình hình tôi trông khá là giống như vậy. Nhưng tiếc thay là tôi không có một đặc quyền nào cả.
– Hừm! – Miwa nhìn tôi và anh Himeshiro bằng ánh mắt hình viên đạn.
Anh tôi ngồi trong bàn ăn nhưng thậm chí không có mảnh áo che thân vì bị lôi ra khỏi giường trong khi vẫn còn mơ ngủ, chắc là tối hôm qua chính anh ấy cởi ra vì nhiệt độ máy sưởi trong phòng tôi hơi cao, ít ra anh ấy vẫn còn mặc chiếc quần âu đo may kĩ càng. Tối hôm qua vì việc tập luyện nên Miwa về nhà trễ, nhưng có lẽ là trước khi tôi ra gặp tên Miêu tinh, chính vì thế cậu ấy là người duy nhất không biết chuyện gì đã xảy ra tối hôm qua. Cô nàng cắm mắt vào anh tôi như thể anh ấy là sinh vật lạ vậy. Hoặc cũng có thể cậu ấy nghĩ vậy thật, và tôi thầm hi vọng là cậu ấy không biết chuyện anh Himeshiro là Thế tử – người sẽ kế thừa lại vương quốc này.
– Miwa, em sắp làm thủng bụng anh ấy rồi đó! – Vừa nói chị Yui vừa đặt tô bún xuống trước mặt cô nàng. – Làm ơn đừng có khiếm nhã như vậy!
– Hai người… – Cô bạn nghiến răng, rõ ràng là bây giờ Miwa chẳng có lí do gì để quan tâm đến bữa sang. – …bộ không ai muốn nói cho em biết có chuyện gì đã xảy ra và người này là ai sao?
Tôi đã cố nghĩ ra một vài thân phận hợp với anh ấy trong khi lôi anh ấy từ trên lầu xuống, tuy nhiên khi tôi định mở miệng giải thích thì chị Yui đã lên tiếng trước:
– Anh ấy là bạn trai chị đấy! – Chị ấy hùng hồn tới nỗi mắt tôi và mắt Miwa tưởng chừng sắp lọt ra khỏi tròng.
Đương nhiên là có một người sung sướng ra mặt khi nghe thấy điều đó, cho dù chỉ là một lời nói dối đi chăng nữa.
– Xin lỗi vì khiến em có một buổi sáng đầy biến động nhé, Miwahi!
– Chị không nói đùa chứ? – Cô nàng sửng sốt hỏi khi chị Yui mang thức ăn sáng tới cho tôi và anh Himeshiro, mắt cậu ấy hết lia sang anh rồi lia sang chị ấy. Tôi chỉ có một hi vọng là chị Yui sẽ nói dối giỏi hơn tôi và làm ơn đừng nói ra chuyện tôi là em gái anh ấy.
– Không! – Chị nói rồi ngả đầu lên vai anh, diễn thật quá tròn vai đi. – Anh ấy lấy mất hồn chị ngay từ cái nhìn đầu tiên!
Tôi thấy anh mình mỉm cười như người bị tâm thần phân liệt. Không có ý gì đâu, nhưng thật là anh ấy không thể kềm chế mình trước tình yêu, điều mà tôi chưa bao giờ ngờ tới.
– Chào em! – Cuối cùng thì chàng trai đang yêu cũng lên tiếng. – Anh xin lỗi vì làm phiền em lúc sáng sớm thế này! Anh là Himetarou Tanaka, giám đốc công ti bất động sản! – Nói ra thì chàng trai đang yêu nói dối như thật vậy!
– Hân hạnh được biết anh! – Tới lúc này thì cô nàng có vẻ đã bớt ngạc nhiên hơn một chút. – Nhưng thật là em không biết tại sao anh lại ngủ ở nhà em như vậy?!
– Miwa, đừng nhiều chuyện thế! Đây là nhà trọ và chị đã hứa là sẽ trả tiền ở một đêm của anh ấy rồi! Coi như không còn vấn đề gì nữa!
– Này em, không nên nói như thế. Không phải em xem cả hai đứa là em gái trong nhà mình sao?! – Anh ấy xem ra thuộc kịch bản ghê gớm.
Tôi có cảm giác như mình đã bị đá ra khỏi cuộc trò chuyện này vậy. Tốt thôi! Ít ra thì tôi không còn phải lo lắng mình sẽ phải nói gì, nhưng nói thật, tâm trạng tôi lúc này cứ như kẻ chủ mưu không biết chừng nào thì mấy tên tay chân sẽ lỡ miệng khai ra mình ấy!
– Hai người… tối đêm qua không có chuyện gì chứ? – Miwa đột dưng nghiêm túc đến phát sợ.
– Này em nói gì vậy? Em nghĩ chị là người như thế nào hả?
– Ai mà biết được! – Cô nàng bĩu môi.
Tạm cho là mọi chuyện đã lắng xuống đi. Cuối cùng thì mọi người cũng có thể thả lỏng ra một chút để ăn sáng và xem tin tức để bắt đầu ngày chủ nhật của mình. Anh Himeshiro ghé tai tôi nói rằng lát nữa anh ấy có chuyện cần nói nên tôi sẽ tiễn anh ấy ra xe. Tóm lại là tôi không biết anh ấy còn muốn nói gì nữa sau một đêm tâm tình tràng giang đại hải như vậy.
Truyền hình đang bắt đầu trực tiếp buổi lễ đưa tang của Riyu Hatsune, cái chết của chị ta chấn động đến nỗi cả vương quốc giống như là phải chịu tang chị ta vậy. Thật ra nếu mọi người được biết chị ta chết như thế nào thì mọi người sẽ còn thấy chấn động hơn nữa. Trong đoàn đưa, anh Dehiki bước đi phía trước với di ảnh của chị ta và gương mặt buồn bã xen lẫn mệt mỏi cứ như anh ấy vừa phải đi một chuyến đi rất dài. Anh ấy sẽ còn phải đi một chuyến đi rất dài nữa để rồi bắt đầu lại một cuộc đời mới của mình.
Và phần đời của tôi cùng với anh ấy sẽ kết thúc như thế. Tôi cảm thấy giống như vừa bị thiếu mất cái gì đó cho dù anh và tôi không quá thân thiết và chúng tôi sẽ chẳng nói chuyện với nhau nếu như không có cuộc trao đổi đó.
Đúng rồi! Vì nhiều chuyện xảy ra quá nên tôi quên mất thứ cần phải đưa cho Miwa.
*
T
– Anh xin lỗi vì không ở bên cạnh em trong quãng thời gian khó khăn này! – Anh Himeshiro nói khi chúng tôi bắt đầu đi dần về phía cổng chính.
– Em không nghĩ đây là quãng thời gian khó khăn, tuy không biết ý mẹ muốn gì khi đưa em tới đây nhưng chắc chắn là em không phải hối tiếc về chuyện đó!
– Ý anh không phải vậy! Ý anh là chuyện của em cơ, việc em dính dáng tới NAI là một vấn đề nghiêm trọng đấy! Anh chỉ mong lúc ấy có thể ở bên cạnh em để bảo vệ em!
– Vậy lúc đó anh ở đâu hả? – Tôi chòng ghẹo.
Nhưng ánh mắt anh nhìn tôi không có tí gì gọi là sẽ hưởng ứng chuyện ấy.
– Anh chỉ hi vọng mọi chuyện không phải đã xảy ra như thế! – Nụ cười của anh khiến trái tim tôi đau nhói, tôi biết anh đã cảm thấy có lỗi như thế nào khi bỏ rơi tôi giữa một cuộc đời hoàn toàn mới như vậy. Đó cũng là lúc tôi nhận ra mình vô tâm thế nào khi thậm chí tôi không gọi cho anh đến một cuộc, có thể nó sẽ không làm phiền anh nhưng nó giống như là sự cự tuyệt tình yêu của anh dành cho tôi. Đến nỗi mối dây liên kết của chúng tôi giờ mong manh quá thể như thế này. – Anh cũng nghĩ rằng em làm ơn đừng nhìn anh với ánh mắt đó! Mọi chuyện đã ổn rồi, khi anh lại được nhìn thấy em!
– Vậy mà em lại nghĩ rằng anh tới đây vì lí do khác cơ đấy! – Tôi lại tiếp tục chòng ghẹo nhưng lần này anh hiểu ý tôi và mỉm cười.
– Này, cũng có khá nhiều nguyên do mà!
– Em thì chỉ thấy một thôi! – Tôi vừa nói vừa bước tới mở cánh cổng chính để anh bước qua. – Nhưng không phải đây là điều mà anh muốn nói với em chứ?!
– Ừhm… – Anh cứ chần chừ trước ngưỡng cửa. – Thật ra là vì anh muốn em về dự lễ giáng sinh!
– Lễ giáng sinh? – Khi ấy tôi mới chợt nhớ lễ giáng sinh đã gần kề rồi.
– Anh chỉ sợ em sẽ từ chối! Nhưng dù gì thì đó cũng là vào kì nghỉ đông, có lẽ mọi người cũng rất muốn nhìn thấy em!
– Khi sống ở đây anh cũng về dự lễ giáng sinh chứ nhỉ?!
– Đúng là em không nhớ nhỉ? Khi anh về dự lễ giáng sinh cũng chính là lúc em trốn nhà đi mất ba năm trước đấy!
Kí ức của tôi cứ như bị gián đoạn ở rất nhiều chỗ vậy. Có lẽ một phần cũng là do sau khi tôi hoàn thành đủ các buổi học ở Hoàng cung năm mười ba tuổi, cuộc đời tôi cứ chìm vào những ngày tháng lang bạt vô độ. Một năm sau khi nhận được chứng chỉ cũng là lần đầu tiên tôi rời khỏi nhà để tìm tới một nơi xa xôi mong trốn tránh sự thật rằng mình rất sợ những buổi tiệc, những người mà mình sẽ gặp, những cuộc hội thoại mà mình không muốn hiểu. Bởi vì tôi cũng biết vai trò chính trị của một nàng công chúa chỉ hoàn thành một khi cô ấy lấy một vị hoàng tử nào đó cùng lúc mang lại một mối tâm giao hay một nguồn lợi khổng lồ cho đất nước. Tôi nhất định không muốn mọi thứ được định đoạt như vậy, tôi không muốn cuộc đời tôi đi theo đúng những khuôn mẫu ấy. Năm ấy tôi đã từ bỏ buổi lễ giáng sinh, lần đầu tiên trong đời tôi muốn đi đến đâu đó để ngắm tận mắt những bông tuyết.
Thế nhưng thật tệ là tôi không nhớ nổi chỗ đó là chỗ nào và tôi cũng không thể nhớ cảm giác của mình khi ấy. Tôi thậm chí không nhớ đến ngay cả khi tôi nhìn thấy những bông tuyết ở đây, vào mùa đông này tôi cứ ngỡ đây là lần đầu tiên tôi được đắm mình trong làn tuyết trắng mà không có bốn bức tường xung quanh, và bất chợt tôi nhớ lại chuyện mình đã trốn nhà đi lần đầu tiên cũng với cùng một mục đích ấy chỉ khi anh Himeshiro nhắc lại nó.
Tôi trở thành một đứa cứng đầu từ khi ấy và tới tận bây giờ.
– Em cũng không chắc! – Dường như tôi đã làm anh tổn thương một chút với câu trả lời ấy. – Anh biết đấy! Em không thích không khí ấy, nơi đó, căn phòng đó. Em có cảm giác nếu như mình trở về đó mình sẽ lại bị bó buộc với những ràng buộc trước đây của em với nơi đó. Tối hôm qua khi anh hỏi em liệu có sẵn sàng tự truất bỏ tước Công chúa của mình hay không, em thực lòng cũng không biết. Nhưng bây giờ em lại nghĩ rằng, nếu như một ngày nào đó em được phép quyết định cuộc đời mình, lựa chọn của em chắc sẽ nghiêng về hướng đó. Em cũng lo sợ em sẽ đánh mất gia đình của chính em, đánh mất người anh trai mà em vẫn luôn yêu quý nhưng em cũng lo sợ một ngày nào đó em sẽ đánh mất cả chính hi vọng của cuộc đời mình.
Anh ấy trầm lặng nhìn tôi qua thứ ánh sáng le lói đang cố len lỏi qua lớp mây dày nặng trịch của mùa đông.
– Cô bé của anh đã lớn rồi nhỉ? Anh biết mọi chuyện trở nên rất khó khăn với em cũng như không dễ dàng gì để đối mặt với những vấn đề như thế. Nếu vậy thì ít nhất em cũng phải dự sinh nhật của mình chứ? Một ngày như thế đủ đặc biệt để em hi vọng chứ?
– Em sẽ suy nghĩ! – Tôi cố nặn ra một nụ cười tinh nghịch hòng mong anh sẽ tha cho tôi cái tội cứng đầu, ngang bướng khó trị.
– Anh chẳng biết gì cả! Anh sẽ xem như là em đã hứa đấy!
– Anh thật là… – Tôi tròn mắt khi bị anh dụ vào tròng trong khi anh thong thả tiến về phía chiếc limouse đã có bác Higata đứng chờ cửa sẵn. – Anh láu cá quá đấy!
– Vì anh là anh trai em mà! – Trước khi chui vào xe anh còn nói cố. – À, đúng rồi! Em giúp anh đưa cho Miyano cái này! – Vừa nói anh vừa chìa ra cho tôi một phong thư.
– Này, anh sống ở thế kỉ trước à? Bây giờ là lúc nào rồi mà còn gửi thư tỏ tình!?
– Cái con nhóc này! Cổ điển lúc nào cũng là mãi mãi! – Anh nói rồi đóng cửa xe lại.
Tôi cứ đứng đó nhìn bóng dáng lộng lẫy của chiếc limouse cứ khuất xa dần, xa dần cho tới khi nó rẽ qua khúc cua rời khỏi khu phố cổ lát gạch đỏ. Sự có mặt của anh ấy đã nhắc tôi nhớ ra rất nhiều thứ. Rằng đây không phải là một món quà, cũng như anh đã từng sống trong một cuộc sống giống như tôi lúc này, được biết những điều mà tôi vừa mới ngỡ ngàng được biết ngày hôm qua. Đây là một bài kiểm tra. Và nó nhắc tôi nhớ tôi nên thôi nghĩ rằng mình đang sống trong một cuộc sống dễ dàng và êm dịu đi. Bởi vì tôi luôn lớn lên trong sự bao bọc chở che của người khác, mọi thứ luôn có sẵn khi tôi cần, được đặt ở đó trước cả khi tôi muốn tìm tới, mọi thứ luôn trở nên quá dễ dàng trước mắt tôi vì thế nên khi tôi biết mình cần phải tìm kiếm một điều gì đó tôi nhận ra mình đang tuyệt vọng vì không biết phải làm thế nào.
Với những thứ hoocmôn tràn trề của tuổi dậy thì, tôi bước ra bên ngoài thế giới đó nhưng không biết mình đang tìm kiếm thứ gì. Và bây giờ, khi nhìn anh mình, nhìn lại những điều mà tôi tường trải qua, tôi biết rằng đây là một bài kiểm tra mà tôi nhất định phải vượt qua để biết được mình sẽ thực hiện khát khao mà mình có ba năm trước bằng cách nào. Giống như cá chép vượt thác để hóa rồng vậy! Cái thác của tôi tuy cũng là một thứ được Hoàng hậu sắp đặt sẵn nhưng tôi biết mình cần nó để có thể vượt qua chính bản thân mình. Có thể bây giờ tôi đã qua tuổi dậy thì rồi chăng?
Tôi không thấy chắc chắn về bất cứ chuyện gì. Bởi vì ngay cả bây giờ, dù đã xác định được mục tiêu nhưng tôi cũng không biết phải làm sao, tôi không biết mình nên chọn thế nào. Thế là tôi lại bị mắc kẹt lại trong chính tâm trí của mình. Tôi không biết rằng quãng thời gian ở đây sẽ kéo dài bao lâu và tôi có bao nhiêu thời gian nữa để suy nghĩ vậy nên tôi cho rằng mình càng phải cố gắng hơn nữa để tìm ra nó. Tôi sẽ không khiến anh mình đánh mất niềm tin vào tôi!!
Tôi sẽ tiếp tục sống để tìm ra điều đó.
– Anh ấy về rồi hả? – Chị Yui hỏi tôi khi tôi trở vào trong nhà.
– Anh ấy đưa cho chị cái này! – Vừa nói tôi vừa đưa phong thư cổ lỗ sỉ của anh mình cho chị ấy, cổ điển cái quái gì không biết!
Chị Yui bỏ giỏ đồ chuẩn bị đem phơi trên tay xuống để cầm lấy phong thư, đường nét trên mặt chị ấy rất khó để đoán định được:
– Cái tên đó trông nghiêm túc vậy thôi chứ dở người lắm đấy! Chẳng biết lúc nào là anh ta trêu đùa chị đâu! Nhưng mà… – Chị ấy nhìn tôi như thể tôi cư xử lạ lùng lắm. – …nếu anh ấy đã dùng tới cách cổ điển rồi thì nhất định là nghiêm túc đấy ạ!
– Ý em là sao vậy? – Chị ấy không thể nén nổi một nụ cười khi mở phong thư ra. Tôi không biết bên trong có gì vì chị chỉ mở hé một chút để nhìn rồi lại khép lại.
– Chị cứ đọc đi! Em giúp chị phơi đồ cho, coi như cảm ơn chị về chuyện che giấu giúp anh ấy!
– Cái đó thì không cần phải cảm ơn vì anh ấy chính là ân nhân của chị mà!
Khi ấy, tôi định nói điều gì đó. Nhưng rồi nghĩ rằng đây chưa phải lúc nên lại thôi. Lúc nhìn phong thư ấy tôi lại nghĩ tới mối quan hệ đang nhen nhóm nảy sinh kia, liệu rồi nó sẽ đi đến được đâu nhỉ? Khi mà khoảng cách giữa hai người không chỉ đơn thuần là khoảng cách vật lí mà còn là khoảng cách giai cấp và hơn cả chính là về dòng máu.
Anh Himeshiro là con người trong khi chị Yui lại là Miêu tinh, anh ấy dường như đã bị cấm gặp chị bởi vì cuộc gặp gỡ của họ ảnh hưởng đến cả vài quốc gia khác mà quan trọng hơn là ảnh hưởng đến NAI. Không một vương quốc nào muốn dây dưa với NAI cả, nhất là khi cả bố mẹ tôi đều hiểu quá rõ về cái tổ chức ấy, mà chúng tôi, khi được đưa đến đây coi như cũng đủ để hiểu về họ rồi. Với những nguy cơ tiềm ẩn rõ rành rành trước mắt như vậy, thật sự tình yêu của anh ấy giống như đã được dán nhãn “nguy hiểm” ngay từ đầu.
Vậy mà đôi khi trái tim con người cũng ngu ngốc thật! Tôi ước gì sẽ có lối thoát nào đó cho họ. Trong đầu tôi cứ tìm đủ mọi cách để họ thoát khỏi được cái vòng vây của số phận ấy trong khi mắc áo lên giàn trên sân thượng. Nhưng vô ích, hoặc tôi không đủ thông minh để tìm ra cách hoặc vốn dĩ ngay từ đầu đã không có cách nào rồi. Thế là tôi quyết định cho qua không suy nghĩ tới nó nữa. Có lẽ một lúc nào đó, nếu như ông trời muốn thế thì mọi thứ sẽ tới thật tự nhiên để ủng hộ cho tình cảm của họ.
Tôi cứ ngồi tựa lưng vào cái gờ tường thấp của sân thượng để nhìn ngắm chiếc áo đồng phục trắng tinh của mình và cố gắng thư giãn một chút, cả ngày hôm qua và sáng hôm nay tôi đã đủ mệt mỏi vì suy nghĩ quá nhiều rồi.
Dưới thứ ánh sáng mờ nhạt của trời gần trưa, chiếc áo đồng phục còn chưa khô của tôi như trở nên trong suốt. Đủ để tôi nhìn thấy một thứ…