Đọc truyện Airhead 1 – Chương 27: chương 23a
HAI MƯƠI BA
Cuối cùng mình cũng khệ nệ bưng được đống đồ vào thang máy và bấm nút lên nhà, thầm mong không phải gặp ai, bởi vì giờ cũng hơn 9 giờ tối rồi. mình cứ đinh ninh là Lulu sẽ không có nhà, và có thể đang tiệc tùng ở đâu đó với đám bạn thân cơ.
Vì thế khỏi nói cũng biết mình đã bất ngờ như thế nào khi vừa bước ra khỏi thang máy đã nghe thấy tiếng cậu ấy la lên thất thanh gọi tên mình.
“Nikki ơi!” – cô nàng nghển cổ lên từ cái bàn mát-xa đặt giữa phòng khách. Toàn thân cậu ấy đang được đắp khăn trắng tinh, một phụ nữ mặt khá lạnh lùng đang đứng bên cạnh tẩm quất cho cậu ấy.
“Ơ” – mình giật nảy mình, gật đầu chào người phụ nữ kia – “Chào chị!”.
“Chào cậu” – Lulu lại ngẩng lên nói tiếp – “Mình quên mất. Nikki, đây là chị giúp việc nhà mình, Katerina. Chị Katerina, cậu ấy không phải Nikki. Trông bề ngoài giống thật đấy nhưng thực ra không phải. Cậu ấy bị hoán đổi linh h
n và giờ cậu ấy đã là người khác. Nhưng chị vẫn có thể gọi cậu ấy là Nikki”.
Chị Katerina ngừng tẩm quất cho Lulu, đứng trơ ra như phỗng nhìn mình: “Cô nói đây không phải là cô Nikki sao?”.
“Thôi đi, Lulu” – mệt mỏi với cái màn giải thích vòng vo của cô nàng quá đi – “Mình vẫn là mình. Mình chỉ không còn nhớ ai với ai hết. Bởi vì mình bị mất trí nhớ, cậu quên rồi? Chào chị, Katerina”.
Chị ấy nhíu mày nhìn mình thêm một lượt nữa rồi cúi xuống tiếp tục mát-xa hai bên vai của Lulu. “Hai cô! Đúng là tôi đầu hàng với hai cô rồi đấy! Suốt ngày nghĩ ra những trò nghịch ngợm để đùa thôi”.
“Mình biết hôm nay tới lượt chị Katerina mát-xa cho cậu, Nikki ạ” – giọng Lulu vọng ra từ bên dưới cái lỗ trên bàn mát-xa – “Nhưng mình vừa kết thúc cuộc họp với công ty sản xuất đĩa hát của mình và nó không khác gì địa ngục ý. Họ nói mình phải dùng lại hai bài mà Lindsay Lohan đã gạt ra khỏi album của cô ta – đừng có hòng – và đầu mình vẫn còn ong ong sau trận tối qua. Mình hình như đã phải nốc tới 15 ly cốc-tai mojito và xơi sạch một hộp sô-cô-la Milk Duds. Chỉ có chị Katerina mới giúp mình lấy lại tinh thần thôi. Mà này, cả ngày hôm nay anh Brandon gọi cho mình suốt. Anh ấy nói điện thoại của cậu tắt và cuộc gọi của anh ý bị chuyển hết vào hộp thư thoại. Có chuyện gì thế? Cậu mở điện thoại lên đi chứ. Anh ta có vẻ rất hối lỗi về vụ tối qua và đang muốn mượn phi cơ của bố đưa bọn mình đến Antigua để đền bù đấy. Cậu cũng biết cứ khi nào có lỗi là anh ta lại giở bài đó ra mà. À, và mình đã phải khoá con Cosy lại trong phòng đấy, nó cứ nhảy bổ vào người mình ý. Mình không chịu được nên nhốt nó vào trong phòng mình rồi. Con chó đó đúng là một cơn ác mộng mà!”.
Mình đặt đống hộp giấy xuống và đi vào phòng ngủ của Lulu. Cosabella lao vụt tới quấn ngay lấy chân mình, nhẩy cẫng lên đầy sung sướng. Mình nhấc bổng nó lên và bế ra ngoài phòng khách ngồi trong lòng mình.
“Hôm nay nó đi dạo rồi” – Lulu lại ngẩng đầu lên – “Chú Karl đưa nó đi. Và mình đã cho nó ăn rồi. Á, mặt cậu dính cái gì thế kia?”.
“Đâu?” – mình ngơ ngác hỏi.
Lulu nhảy bổ xuống khỏi bàn mát-xa, ôm cái khăn quấn quanh người, lao thẳng tới chỗ mình ngồi và lấy móng tay miết một dọc lên má mình.
“Á! Đau!” – mình hét ầm lên, né người sang một bên.
Lulu nhìn xuống móng tay của mình, thở dài cái thượt: “Mình biết ngay mà. Là da chết. Da của cậu lâu nay luôn rất khô mà. Cậu đã bôi cái gì lên da thế hả?”.
“Nghe này” – mình vẫn giơ tay bưng lấy hai má – “Mình rất biết ơn cậu đã chăm sóc Cosy hộ mình lúc mình đi học và đi chụp hình. Nhưng cậu không thể vô duyên vô cớ cào người khác như thế được…”
“Cậu. Đã. Bôi. Gì. Lên. Da. Thế” – Lulu gằn từng tiếng một, chìa tay giơ cho mình xem.
“Khổ quá… Xà phòng chứ còn gì nữa”
Lulu tá hoá kêu ầm lên: “Xà… XÀ PHÒNG á? Cậu rửa mặt bằng XÀ PHÒNG á?”.
“Ơ thế không bằng gì?”.
Lulu lắc đầu tỏ vẻ bất lực. “Chị Katerina. Áo của em đâu. Chúng ta có vấn đề lớn cần giải quyết rồi”.
Chị Katerina gật đầu tán thành, với tay lấy cái áo khoác dài mặc vào cho Lulu.
“Nghe này, mình không hiểu tại sao cậu phải làm lớn chuyện lên như thế nhưng mình không cần ai làm đẹp cho nữa đâu. Giờ đầu mình có nhiều thứ phải nghĩ lắm, mình chỉ muốn…”.
“Xin lỗi” – Lulu lạnh tanh nói – “Nhưng Nikki Howard bạn tôi tặng cho cậu cơ thể này – như một MÓN QUÀ của thượng đế ban cho – vì thế ít ra cậu cũng nên có chút tôn trọng chăm sóc nó cho tử tế một chút chứ”.
“Mình vẫn chăm sóc nó tử tế mà” – mình khăng khăng cãi lại – “Mình không dám ăn gì ngoài trà xanh và ăn đậu phụ, kể từ khi nhận được cơ thể này bởi vì đó là thứ duy nhất không khiến dạ dày mình…”.
“Nhưng cậu đã gội đầu bằng cái gì?” – Lulu hỏi tiếp – “Cậu ủ dầu xả trong bao lâu? Cậu dùng loại kem tẩy da chết hiệu gì? Không cần phải trả lời, mình cũng có thể đoán được thừa: cậu đã không hề sử dụng những thứ đó. Đành rằng Nikki Howard bẩm sinh đã đẹp rồi nhưng không phải TỰ NHIÊN mà được như thế. Cậu ấy đã phải NUÔI DƯỠNG và CHĂM SÓC nó hằng ngày một cách cẩn thận và theo một chế độ nghiêm khắc. NHƯNG CẬU LẠI CHẲNG CHỊU LÀM THEO GÌ HẾT”.
Mình liếc sang chị Katerina cầu cứu nhưng vô ích, bởi chị ý đã vớ được cái điều khiển đa năng – không chỉ dùng để điều khiển cái TV màn hình phẳng treo phía tren lò sưởi mà cả cái lò sưởi, hệ thống đèn trong nhà, màu kính cửa sổ (mình có thể chuyển màu kính ra mùa tím sẫm hoặc màu trong suốt), dàn âm thanh stereo, và thậm chí là cái camera theo dõi trong thang máy. Chị ấy đang giảm bớt ánh sáng của cái đèn chùm giữa phòng khách, khiến cho bầu không khí trong phòng trở nên ấm áp hơn. Mình nói: “Lulu, giờ mình còn nhiều vấn đề quan trọng cần suy nghĩ hơn là cái vụ da khô da chết này, ok? Nói cho cậu biết, chúng ta đang bị ai đó theo dõi đấy. Không chỉ có mình, mà cả cậu nữa. Máy tính xách tay của cậu chứa đầy phần mềm gián điệp. Mình không muốn làm cậu sợ đâu nhưng mình gần như chắc chắn 100% chuyện này cóhúng tay của Stark Enterprises. Tất nhiên, mình không có bằng chứng gì hết… nhưng ngoài họ ra thì còn ai vào đây nữa? Bây giờ thì tạm yên bởi vì mình đã sửa cho cậu rồi. Nhưng tốt nhất cậu nên đi mua một cái máy tính mới không phải hiệu Stark, giống mình đây này. Còn nữa, cậu còn nhớ cái anh chàng ca sỹ người Anh, Gabriel Luna không? Người đèo mình sau cái vespa hôm nọ ý… Anh ấy sáng tác một bài hát viết về mình. Mà mình thì không hề có tình cảm với anh ta theo kiểu đó. Anh ấy nghĩ mình là một đứa nghiện ngập và suốt ngày tiệc tùng. Trong khi đó, người mình thực sự thích…” – tự dưng nước mắt mình cứ từ đâu tuôn trào ra – “… lại không thèm nhìn mình lấy một giây ở trường hôm nay. Vì thế cho dù là da mình có khô, hay nhờn, hay thậm chí là không có da đi nữa thì mình cũng không quan tâm. Xinh đẹp để làm gì khi mà đến anh chàng mình thích cũng không thèm ngó tới mình?”.
Lulu hít một hơi thật sâu sau đó quay sang ra hiệu cho chị Katerina: “Cần phải gọi điện thoại xin hỗ trợ gấp”.
Chị ấy lập tức quẳng cái điều khiển xuống ghế và móc điện thoại di động trong túi ra. Vừa thấy thế mình với ngay lấy cái gối bên cạnh và dúi chặt mặt vào: “Ối, không” – mình rền rĩ – “Không muốn ai động vào mặt mình nữa đâu. Không, không, không, và không!”. Cứ sau mỗi một tiếng không mình lại đập mặt vào gối một cái.
“Cậu bình tĩnh đi nào” – Lulu nhẹ nhàng lấy cái gối ra khỏi tay mình là ngồi xuống bên cạnh vỗ về – “Chị Katerina chỉ là gọi tới tiệm kem yêu thích của bọn mình và gọi cho mỗi đứa một phần “Banana split” thôi mà. Cậu quên rồi à, kem va-ni-la, dâu tây, kem bánh quy sô-cô-la cùng với hạt hạnh nhân và chuối khô ý. Mỗi khi có vấn đề với tụi con trai bọn mình lại gọi món này còn gì. Đành rằng nó không hề tốt cho cái dạ dày của cậu nhưng trước khi ăn cậu cứ làm một viên thuốc phòng trừ là được. Nào, giờ thì kể chi tiết cho mình nghe về vụ Stark Enterprises, Gabriel Luna và anh chàng nào đó không thèm nhìn cậu xem nào”.
Mình ngoan ngoãn kể lại cho Lulu những gì mình biết về chuyện cái máy tính, sau đó là anh Gabriel và cuối cùng là Christopher cùng cái cách cậu ấy lạnh lùng với mình ở phòng máy tính.
“Thứ nhất, mình chẳng bao giờ dùng cái máy tính đó. Mình chỉ để đấy làm cảnh vì nó đẹp thôi. Thứ hai, anh chàng Gabriel đó rõ ràng là đang yêu cậu chứ sao” – Lulu nghe xong tưng tửng phán.
Mình bỗng dưng “ợ” lên một tiếng, có thể dạ dày mình dnag cố chống chế những điều Lulu nói.
“Lulu! Không… làm gì có…”.
“Thôi đi cô, chuyện đó rõ ràng thế rồi còn gì!”.
“Thật á?” – mình mở to mắt nhìn Lulu – “Sao cậu biết?”.
“Anh ta đang sợ hãi với chính tình cảm của mình dành cho cậu. Vì thế anh ấy chỉ đang cố giấu nhẹm nó đi, không để lộ ra thôi”.
“Lulu. Anh ấy thậm chí còn không hề biết Nikki Howard là ai. Làm sao anh ấy có thể yêu cô ấy được?”.
Lulu gác hai bàn chân nhỏ nhắn của mình lên bàn cà-phê trước mặt, đầu ngửa ra sau ghế, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà: “Ôi giời ơi, không thể tin được phải nhắc lại những lời này với cậu. Tháng trước mình vừa mới thuyết giáo cho cậu một bài rồi còn gì. Nhưng thôi được rồi, vì cái vụ hoán đổi linh hồn nên mình sẽ nói lại cho cậu nghe thêm một lần nữa. Lần này thì làm ơn tập trung nghe cho kĩ nhá. Bọn con trai bình thường (không tính dân đồng tính đâu nhá) chỉ có 3 cách thể hiện tình cảm với đám con gái” – cậu ấy giơ 3 ngón tay lên, sau mỗi luận điểm lại cụp xuống một ngón – “Loại thứ nhất, họ yêu cậu và thể hiện điều đó bằng cách sáng tác bài hát về cậu, giống như anh chàng Gabriel kia làm, sau đó sẽ ngỏ lời mời cậu đi chơi và làm theo mọi điều cậu thích. Loại thứ hai, họ yêu cậu nhưng lại cảm thấy sợ hãi với chính thứ tình cảm đó bởi nó quá mạnh, giống như anh chàng Christopher của cậu, vì thế họ quyết định chôn vùi nó đi xuống tận sâu thẳm thâm hồn mình, và lờ cậu đi, hoặc làm những trò ngốc nghếch kiểu như lấy cậu ra làm trò cười… bởi vì họ không biết phải thể hiện nó ra như thế nào, họ hành động giống như những đứa trẻ con, quá ngượng ngùng để thổ lộ hay sáng tác một bài hát, một bài thơ tặng cho cậu. Hoặc loại thứ ba, toàn một lũ có vấn đề. Mới đầu thì tỏ ra yêu quý và săn đón cậu hết lòng nhưng sau đó lại quay lưng làm những trò ấu trĩ như là đi cặp kè với các cô gái khác sau lưng cậu, mà Justin Bay là một điển hình. Nói thì nói vậy thôi nhưng chúng ta sẽ không bao giờ hiểu hết được suy nghĩ của bọn con trai đâu vì đến bản thân họ còn không biết mình đang làm gì. Vì thế mấy chuyện đó không đáng phải đau đầu đâu. OK? Đó, mình nói xong rồi đó!”.
Lulu hạ tay xuống. “Còn câu hỏi nào không?’.
“Có” – mình hỏi lại lần nữa cho chắc – “Cậu đang nói thật đấy à?”.
Lulu thở dài cái thượt. “OK, mình có thể thấy là cậu vẫn chưa giải toả được vấn đề. Nikki, đừng nói với mình là mẹ cậu chưa bao giờ nói với cậu những điều này nhá?”. “Ừ, chưa bao giờ” – mình lắc đầu.
“Chúa ơi!” – Lulu đảo mắt một vòng ra chiều ngán ngSao mẹ cậu có thể không nói những chuyện như thế với cậu? Thật là vô trách nhiệm! Làm sao có bà mẹ nào có thể để cho con gái mình dấn thân vào thế giới phức tạp này mà không được trang bị chút kiến thức nào thế hả giời? Cậu không xem phim Người nhện à? “Quyền lực càng lớn thì trách nhiệm càng cao!” Chúng ta không chỉ nên ăn diện đẹp và khiến bao anh chàng ngẩn ngơ mà không có chút thận trọng gì, đúng không chị Katerina?”.
“Ờ” – chị Katerina vừa là quần áo vừa gật gù tán thành.
“Mẹ mình – cũng giống như mẹ chị Katerina, từ năm mình mới 11 tuổi đã dạy rằng: “Lulu, sự thực tất cả các chàng trai bình thường – và cũng có thể là một vài chàng trai đồng tính không biết chừng, vì thế con phải rất cẩn thận nếu không mối quan hệ của con sẽ có kết cục vô cùng bi đát – sẽ khó mà cưỡng lại trước sắc đẹp và vẻ quyến rũ của con. Có thể họ không chịu thừa nhận đâu nhưng đấy là sự thực. Vì thế con phải tự chịu trách nhiệm với chính bản thân mình và không nên có những hành động khiến cho họ nghĩ rằng họ có cơ hội với mình – tất nhiên, trừ phi con muốn người đó yêu con. Bởi vì đùa giỡn với tình cảm người khác như thế là rất tàn nhẫn, hơn nữa dẫu gì thì đàn ông cũng đa cảm và yếu đuối hơn phụ nữ chúng ta”. Mẹ cậu chưa bao giờ nói những lời này với cậu sao?”.
Lần đầu tiên trong đời mình mới nghe có bà mẹ nào đi khuyên con gái mình những chuyện như thế đấy. Nếu là mẹ mình, mẹ sẽ chỉ khuyên “Đừng bao giờ đi đâu mà không mang đủ tiền để đi taxi về nhà” và “Đừng có quan hệ tình dục, nhưng nếu có thì luôn luôn phải nhớ dùng bao cao su”.
“Mặc dù trong cuộc đời mình mẹ mình đã làm nhiều việc sai trái – ví dụ như mời thầy dạy trượt tuyết cho mình vào Giáng sinh năm 12 tuổi để rồi sau đó bỏ nhà theo ông ta luôn – nhưng mẹ mình đã đúng khi nói về bọn con trai. Tất cả những anh chàng mà mình gặp – một vài trong số đó là người đồng tính – đều yêu mình. Không ít thì nhiều. Tất nhiên ko phải tất cả đều muốn dọn về sống chung hay cưới xin gì với mình… đôi khi, giống như trường hợp với ông thầy dạy trượt tuyết của mình, họ lại quay ra muốn cưới mẹ mình. Họ không phải lúc nào cũng chung thuỷ với mình (mà đáng ra là phải như vậy) bởi tình yêu họ dành cho mình quá lớn khiến bản thân họ sợ hãi, và mình lại quá đỗi tuyệt vời, khiến họ luôn cảm thấy thấp kém hơn và cuối cùng họ không còn cách nào là trốn chạy… giống như Justin”.
Mình vẫn không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt cậu ấy.
“Mình nói thật đấy. Cậu cứ đợi mà xem” – Lulu thấy thế liền nói tiếp – “Lát nữa khi anh chàng giao hàng tới, hãy quan sát lúc mình ra trả tiền cho anh ta. ám cá là anh ấy sẽ rủ mình đi chơi”.
Không biết phải trả lời lại sao cho không làm tổn thương tới Lulu, mình đành ậm ừ cho qua chuyện: “Ừm… Cảm ơn cậu… về lời cảnh báo. Mình cũng tin là mọi chàng trai khi gặp cậu trong lần đầu tiên đều đổ gục trước cậu, nhưng với mình thì có lẽ không phải. Ít ra với mình trước đây. Sự thật là, thế giới thực, không phải đứa con gái nào cũng tối ngày lo lắng về mỗi chuyện làm sao để ngăn không cho các chàng trai đổ nghiêng đổ ngả dưới chân mình trong lần gặp mặt đầu tiên. Mặc dù giờ sau khi đã là Nikki Howard, mình hiểu mình sẽ cần phải chú ý tới điều đó, nhưng…”.
Lulu ngồi bật dậy cãi ngay lại: “Xin lỗi cậu, nếu có đứa con gái nào nói với cậu rằng chẳng lo lắng về điều đó thì là đang nói dối thôi. Họ đang chơi với lửa đấy. Con gái ai cũng vậy thôi. Đúng không chị Katerina?”.