Đọc truyện Ái Thê – Kinh Chập FULL – Chương 33: Kinh Hồng 2
Tỉnh lại vào sáng chủ nhật hôm sau, một bàn tay to đang ôm ngang hông cô, lúc bước xuống giường Chiêu Đệ phát hiện tối hôm qua thiếu chút nữa bàn học nhỏ của cô đã bị lật úp.
Khi đi vệ sinh cảm thấy huyệŧ bên dưới hơi khó chịu, sờ thử mới biết đã bị sưng.
Tối hôm qua Vân Tranh quá phóng túng rồi.
Hôm qua trời mưa nên mở cửa ra sẽ ngửi thấy được hơi đất đang xông lên.
Lúc ra khỏi nhà tắm thì Vân Tranh đã thay xong quần áo, áo ngắn tay sọc trắng đen, quần dài màu sáng, giày thể thao màu đen, mang thêm thắt lưng.
Nhìn anh áo mũ chỉnh tề, như trăng sáng giữa mây, thật sự có khí chất tư bản làm người khác say đắm.
Chiêu Đệ uống nước xong vào phòng thay quần áo, lúc đi ngang qua người anh, bị anh kéo vào trong lồng ngực, “Anh xin lỗi tối hôm qua đã thô lỗ với em.”
“Em không giận anh đâu.” Cô vỗ lên tay anh để trấn an, xoay người vào phòng ngủ thay quần áo.
Trong lòng Vân Tranh có chút mất mát, cô chưa bao giờ giống như những cô bạn gái khác sẽ làm nũng, hay thậm chí chủ động đánh người.
Sau khi hai người trở lại bên nhau, bất kể Vân Tranh làm sai cái gì thì cùng lắm cô chỉ mắng anh.
Thật ra anh càng mong cô có thể đánh anh hay làm nũng với anh hơn, không phải dáng vẻ lãnh đạm như bây giờ khiến anh cảm thấy mình như còn chưa thân thiết với cô đến mức như vậy.
Không tính buổi tối hai người lăn qua lăn lại một chút.
Vân Tranh đi vào lúc cô đang cởϊ áσ ngủ, “Tiết Quân Di mời anh đến biệt thự của cậu ấy nướng BBQ, anh muốn dẫn em đến đó.”
Hình như cô từng nghe qua tên Tiết Quân Di này rồi.
Anh giúp cô cài khóa áσ ɭóŧ, nói, “Là bạn hồi đi học của anh, cậu ấy chuẩn bị kết hôn.”
Không biết có phải do ảo giác hay không nhưng Chiêu Đệ cảm thấy anh cố ý nhấn mạnh hai chữ “kết hôn”.
“Các anh làm tiệc liên hoan, em không đi đâu.” Cô còn nhớ rõ trước kia Vân Tranh từng lừa cô dẫn theo Khoáng Nguyệt Hảo đi gặp bọn họ.
Lúc trước khi ở bên nhau, cô từng gặp qua người nhà của anh nhưng chưa gặp qua bạn bè của anh.
Nói đúng ra lần đó Vân Tranh không biết sẽ có mặt của Khoáng Nguyệt Hảo, lúc anh đến cô ta đã ở sẵn đó rồi.
Sau đó cô ta uống say Vân Tranh chỉ đưa cô ta về nhà mà thôi.
Anh hung hăng ôm chặt cô, “Anh muốn mọi người đều biết tới em.” Chẳng lẽ em không muốn làm quen với bạn bè của anh hay sao?
Nhìn thấy sự lạnh lùng trong mắt anh, Chiêu Đệ cảm thấy eo mình sắp bị anh siết đến đứt rời ra rồi.
Hai người giằng co một hồi, Chiêu Đệ dời ánh mắt qua hướng khác.
“Vậy em sẽ đi một lần, chỉ có điều em không có hứng thú với mấy buổi tiệc như vậy nên có thể sẽ không có gì để nói ở đó.” Trước kia lúc còn học đại học cô cũng không thường tham dự các buổi tiệc cho lắm, chủ yếu vì cô cảm thấy không có gì hứng thú ở đó.
Vân Tranh vui ra mặt, “Vậy em thay quần áo đi, anh xuống dưới lấy xe, lúc xuống nhớ phải bung dù che, ánh nắng bây giờ không tốt.”
Vân Tranh chạy xe đến dưới lầu, lúc Chiêu Đệ xuống tới hai mắt anh sáng ngời.
Hôm nay cô cuốn xoăn mái tóc dài, mặc một cái đầm chiffon màu xanh nhạt, hàng mi cong cong đôi môi cười duyên dáng, cô đeo một cái túi xách nhỏ nhìn y hệt sinh viên đại học.
Sau khi Chiêu Đệ lên xe, anh nhẹ giọng trách, “Sao em không bung dù, em phơi nắng nhiều không tốt đâu.”
“Cách không xa mà, không sao đâu.”
Cô chỉ vuốt mascara và son môi, nhìn rất trẻ trung thoải mái.
Vân Tranh hôn lên trán cô một cái.
***
Xe chạy ra vùng ngoại thành, nơi đó bắt đầu xuất hiện các dãy biệt thự nối tiếp nhau, Vân Tranh dừng xe trước một căn biệt thự màu trắng, anh xuống xe bung dù che cho cô.
Hai người chưa kịp đi vào thì nghe tiếng Tiết Quân Di từ trên ban công, “Trời ơi, coi ai tới kìa..”
Chiệu Đệ ngước lên thấy trên ban công có một người đàn ông đang nhìn với anh mắt trêu chọc.
“Đó là Tiết Quân Di.” Vân Tranh nói nhỏ với cô.
Bước vào cửa, bên trong đã có hơn 10 người cả nam lẫn nữ, bọn họ đều là bạn học cấp 3 của Vân Tranh.
Mọi người rất kinh ngạc khi nhìn thấy Chiêu Đệ.
Vân Tranh ôm lấy cô đi ra chính giữa, “Giới thiệu với mọi người một chút, cô ấy là Chiêu Đệ, là giáo viên.”
Anh nói xong còn giới thiệu từng người với cô, cô tự nhắc nhở phải nhớ kỹ từng người bọn họ, 7 nam 3 nữ, nhìn rất dễ quen mặt.
Tiết Quân Di xuống lầu, đáng giá Chiêu Đệ, “Tôi nhìn thấy cô rất quen.”
“Tôi từng dạy ở Khải Minh.” Chiều Đệ cười nhạt.
Tiết Quân Di chợt nhớ ra, “Hai năm trước tôi từng gặp cô ở văn phòng của A Tranh.”
Những lời này của anh vừa phát ra mọi người đồng thời to nhỏ, ánh mắt của những người đàn ông có phần chế nhạo.
Vân Tranh sợ Chiêu Đệ bị bọn họ vây hỏi, sợ cô không thích ứng nên thấp giọng hỏi cô, “Em có muốn qua nướng đồ ăn với anh không? Hay em có muốn uống gì không?”
“Em ở chỗ này tự kiếm gì uống, anh đi nói chuyện với bạn anh đi.”
“Có chuyện gì em cứ kêu anh, em nhớ không được uống đồ lạnh, không tốt cho cơ thể.”
Chiêu Đệ gật đầu, anh hôn lên má cô rồi đi theo một đám đàn ông ra sân.
Biệt thự được trang trí theo kiểu châu Âu, nhìn qua rất xa xỉ, đối diện có 3 cô gái đang nhìn cô, hai người trong đó còn nhìn cô mỉm cười.
“Chào cô Hứa.”
“Chào cô.” Chiêu Đệ nhớ rõ cô gái này tên Lương Thất.
Lương Thất ngồi xuống kế bên cô, “Năm nay cô bao nhiêu tuổi, nhìn cô còn rất trẻ, cô còn đi học không?”
“Tôi đã tốt nghiệp, năm nay 25 tuổi.”
Khi nói những lời này Chiêu Đệ cảm thấy cô gái trắng trẻo kia liếc nhìn cô một cái.
Hình như cô ấy tên Hà Viên Nguyệt.
“Vậy cô nhỏ hơn chúng tôi rồi.” Lương Thất cười nói, cô nhìn Hà Viên Nguyệt ở đối diện, lại hỏi Chiêu Đệ, “Cô tốt nghiệp ở đâu? Chuyên ngành gì?”
“Đại học Tây Lương khoa tiếng Trung, chuyên ngành Văn học tiếng Hán.”
Lương Thất rõ ràng ngẩn người ra, Hà Viên Nguyệt như có chút nhụt chí, cô nhìn Chiêu Đệ, “Cô giỏi thật.”
Cô ấy nói xong đứng dậy đi ra sân sau.
Lương Thất đành mở lời giảng hòa, “Tính cách cô ấy không được tốt nhưng không phải người xấu, cô đừng để bụng.”
Chiêu Đệ lắc đầu, như đã biết.
Lương Thất lấy miếng thanh long đưa cho cô, “Tôi cắt thanh long cho cô đó, tôi ăn thử rồi, rất ngọt.”
Chiêu Đệ cười nói, “Vậy đi thôi, tôi cũng muốn giúp mọi người một tay.”
Một màn khói súng không tiếng động vừa khép lại.
Chiêu Đệ và Lương Thất cắt trái cây trong nhà bếp, nhìn ra cửa sổ thấy một đám đàn ông đang nướng BBQ, Vân Tranh cầm lọ gia vị nghiêm túc nêm nếm, trong tay nắm ba xiên cánh gà, thỉnh thoảng lấy quạt quạt một chút.
Tóc anh vẫn ngay nếp, dáng người đứng thẳng, mày kiếm mắt sáng, đứng giữa một đám người vẫn nổi bật.
Có người lấy lọ gia vị rắc lung tung bị anh dùng chân đá một cái, “Đi qua một bên, mày mà nướng một hồi có heo mới ăn.”
Người bị anh đá cười ha hả, mấy người xung quanh hóng chuyện vui.
Có mỗi tí chuyện cũng làm không xong.
Chiêu Đệ nhìn thấy mỉm cười, thì ra anh cùng với bạn bè của mình là như vậy.
Vân Tranh hình như cảm nhận được gì, quay đầu nhìn cô.
Chiêu Đệ ngạc nhiên rồi nhìn anh cười.
Lúc quay lại thấy Lương Thấy đang nhìn cô, “Có chuyện gì thế?”
“Khí chất của cô rất khác biệt, nhìn qua đã biết người có học thức cao rồi.”
Chiêu Đệ bật cười, “Mọi người cũng rất giỏi mà.”
“Không giống” Lương Thất vội vàng xua tay, lượm lặt từng chữ nhưng vẫn không thể diễn đạt được, “Không giống nhau, tôi thấy cô không giống với bọn tôi.” Cô vừa nói vừa bộc lộ tính cách bộc trực của mình.
Chiêu Đệ nghe thấy kết luận của cô ấy dở khóc dở cười.
Lương Thất tiếp tục lén lút liếc nhìn cô.
Ngực cô ấy lớn thật, cô cũng ăn nhiều đu đủ mà sao không được như vậy.
Da cô ấy trắng thật, sờ chắc rất đã.
“Tôi mang trái cây cho mọi người ăn.” Lương Thất bưng mâm đựng trái cây đi ra ngoài.
“Được, tôi cắt hết phần còn lại đã.”
Trong sân sau, mọi người đang chia nhau mâm trái cây cắt sẵn để ăn.
Hà Viên Nguyệt đưa một miếng dưa hami cho Vân Tranh, “Anh ăn thử đi, ngọt lắm.”
Vân Tranh nhìn cô ấy, lau khô tay rồi lấy tăm xỉa chọc một miếng táo, “Ừ, ngọt thật.”
Hà Viên Nguyệt đứng tại chỗ, cắn môi.
Lương Thất nhớ đến Chiêu Đệ còn chưa có ăn, “Mọi người chờ chút, Chiêu Đệ còn chưa ăn đâu.” Cô nói xong bưng mâm trái cây đi vào nhà.
Vân Tranh nhìn mâm trái cây, “Không cần đâu, xoài dính lên hết rồi, cô ấy bị dị ứng với xoài, một chút cũng không ăn được.”
Một người nam trong đó nói, “Ghê vậy.”
Vân Tranh gật đầu.
Lương Thất rất biết chuyện nên để mâm trái cây xuống.
Chiêu Đệ đang cắt trái cây, thình lình, từ phía sau có một đôi tay ôm lấy cô, mang theo mùi thịt nướng BBQ thoang thoảng còn có mùi hương độc đáo ấm áp của anh.
“Em cắt nhiều như vậy cũng không biết tự ăn một miếng.” Anh lấy một miếng trái cây đang cắt đút cho cô.
Chiêu Đệ xoay người tránh vòng tay của anh, “Anh làm xong hết chưa?”
Vân Tranh biết cô mắc cỡ, “Xong rồi, mình ra thôi.”
Trong biệt thự, bàn ăn để đầy đồ nướng BBQ, đồ ăn vặt, rau trộn, bánh kem trái cây, mọi người ngồi trên ghế sô pha vừa nói vừa cười.
Vân Tranh nắm tay Chiêu Đệ ngồi vào phía giữa, anh lấy cánh gà cho cô, “Anh nướng đó, em ăn thử xem.”
Chiêu Đệ nhận đồ từ tay anh, cắn một cái, quả thật rất thơm, lửa nướng vừa phải.
Cô mặc kệ có trôi son hay không, ăn trước tính sau.
Bàn cách khá xa, cô nhìn quanh không có chỗ nhả xương, không nghĩ tới Vân Tranh lại đưa tay ra, “Em nhả trên tay anh đi.”
Mọi người thấy vậy la ó một phen.
“Không ngờ Bạc Tình Thánh của chúng ta cũng có mặt như vậy.”
“Nhìn không ra luôn.”
“A Tranh, chú mày giỏi.”
Hà Viên Nguyệt cười với Chiêu Đệ, “Đúng nha, lúc trước tôi thấy vài lần rồi nha.”
Những lời này vừa nói ra, Vân Tranh nhíu mày, lạnh lùng trừng mắt với Hà Viên Nguyệt khiến cô ta ngậm miệng lại.
Vân Tranh lấy khăn giấy cho Chiêu Đệ lau miệng, anh hỏi cô muốn ăn thêm gì nữa không.
Chiêu Đệ không nói tự lấy một quả chuối ăn.
Mọi người sau khi chứng kiến một màn vừa rồi bắt đầu ồn ào trở lại, ôn lại những mẩu chuyện thú vị từ thời còn mài mông trên ghế nhà trường.
Tên này hồi đó lấy giấy bao tập làm đồ chơi bị giáo viên toán bắt gặp phạt đứng trước lớp.
A Tranh, mày còn nhớ ông thầy hồi đó không? Hồi đó tụi mình hay đi chơi bóng rổ thì ổng nói tụi mình không có cửa đậu đại học, năm rồi kỷ niệm thành lập trường tao có về, ổng bây giờ trên đầu soi gương được luôn.
A Tranh, nhớ hồi đi biểu diễn trên sân khấu trường ghê, hồi đó mày vừa bước ra thì đám con gái trong trường hú hét dữ dội.
So với đám bạn thời trẻ trâu này thì Vân Tranh được xem như người có tiền đồ nhất, anh từ nhỏ đến lớn một đường thuận lợi, thành tích lại tốt, lớn lên đẹp mã, đầu óc thông minh, một thời ong bướm vây quanh vậy mà cuối cùng tìm một cô bạn gái ưu tú như vậy.
Quả thật khiến người khác hâm mộ muốn chết.
Vân Tranh cười cười, những gì đằng sau đó chỉ có anh mới biết được.
“Em muốn ăn nữa không?” Anh lấy thêm một quả chuối cho cô, Chiêu Đệ gật đầu, bắt đầu lột vỏ chuối ăn tiếp.
Đôi môi hồng của cô bọc quanh thân chuối nhìn như thế nào cũng khiến người khác có suy nghĩ đen tối, em trai nhỏ của Vân Tranh cũng rục rịch muốn ngẩng đầu dậy.
Hà Viên Nguyệt cố tình mời Chiêu Đệ đứng lên biểu diễn, may mà cô lúc nào cũng mang sẵn harmonica bên người nên thổi một bài dân ca góp vui.
Lương Thất ngạc nhiên nhìn cô, “Thì ra cô còn biết thổi harmonica?”
“Tôi học nhiều năm rồi.” Là bà nội dạy cho cô.
Phu xướng phụ tùy nên Vân Tranh đành đứng lên biểu diễn một khúc piano, mọi người đứng xung quanh anh thưởng thức.
Anh đã lâu không có chạm vào đàn nên đánh thử vài nốt sau đó mới bắt đầu, lúc trước anh có nghe một đoạn quảng cáo sử dụng bài 《coming home》 nên rất thích, may mà anh vẫn còn nhớ giai điệu của nó như thế nào.
Có khi anh ngước nhìn Chiêu Đệ, có khi nhìn xuống phím đàn rất ưu nhã.,
Lương Thất đứng một bên thầm cảm thán, “Vân Tranh vẫn đẹp trai như vậy.” Cô nói xong mới nhớ Chiêu Đệ đang đứng kế bên nên vội vàng xin lỗi, “Ý tôi là Vân Tranh …!” Chiêu Đệ cười nói, “Tôi biết mà, anh ấy rất được mọi người hoan nghênh.”
Cứ nhìn ánh mắt của mọi người sẽ rõ.
Bản nhạc kết thúc, mọi người vỗ tay khen ngợi, Vân Tranh cúi chào, “Lâu rồi không đàn nên đánh sai vài nốt.”
“Chú mày có sai chỉ có chú mày biết, ai mà nghe ra.”
Mọi người cười lớn.
Chiêu Đệ trở về chỗ ngồi thấy trước mặt có để sẵn một lát bánh kem, cô thấy Lương Thất cũng đang ăn nên tưởng của cô ấy, đang định đưa cho Lương Thất thì nghe được, “Là mùi sầu riêng.” Chiêu Đệ ăn thử một ít, bánh vừa thơm vừa ngọt nên ăn thêm vài muỗng.
Dần dần cô cảm thấy có gì đó không đúng, có mùi xoài bị lớp kem sầu riêng phủ lên, phải nhấm dư vị mới phát hiện có xoài.
Cô thầm cảm thấy không xong rồi, chạy nhanh rót một ly nước lọc.
Vân Tranh thấy cô không được tự nhiên, “Sao vậy? Em ăn cay sao?”
Chiêu Đệ cảm thấy sau lưng đã nổi từng mảng đỏ, trên da bắt đầu ngứa, chịu không nổi lấy tay gãi, “Có xoài.” Giọng cô hơi run.
Sắc mặt Vân Tranh thay đổi, anh vén tóc cô lên thấy trên cổ nổi từng mảng chấm đỏ, dày đặc nhìn rất đáng sợ.
Anh nắm bàn tay cô lại, “Em đừng gãi, anh đưa em đi bệnh viện.” Anh nói xong ôm cô chạy ra cửa.
Tiết Quân Di đuổi theo hai người, “Có chuyện gì vậy? Cô Hứa không khỏe?”
Vân Tranh mở cửa xe để Chiêu Đệ ngồi vào ghế sau, sắc mặt anh tái mét, “Cô ấy ăn phải xoài.”
Tiết Quân Di nhíu mày, anh thấy trên da Chiêu Đệ nổi từng mảng đỏ, vẻ mặt cô rất khó chịu muốn gãi nhưng Vân Tranh không cho, anh thấy vậy vội vàng nói, “Kế bên khu này có bệnh viện, để tao chỉ đường cho mày.”
Tiết Quân Di lái xe phía trước, Vân Tranh theo sau, tốc độ xe rất nhanh, hai mắt anh nhíu lại, một tay còn lại nắm chặt hai tay Chiêu Đệ, “Em nhịn một chút, đừng gãi nữa, chúng ta sắp đến bệnh viện rồi.”
Chiêu Đệ cau mày, nắm chặt đai an toàn, “Đau quá, da em rất ngứa.”
Vân Tranh thấy da cô sưng đỏ, mắt đỏ lên, “Nhanh thôi, em chịu một chút, sắp đến nói rồi.”
Mọi người trong biệt thự vẫn chưa hoàn hồn, họ bị những mảng đỏ trên người Chiêu Đệ dọa cho sợ hãi.
Vài người đàn ông trong đó đi dọn dẹp dụng cụ, Lương Thất giữ Hà Viên Nguyệt lại, “Là cô làm đúng không?”
Hà Viên Nguyệt trừng mắt, “Cô có ý gì?”
“Bánh kem là tôi và cô mua, một cái vị sầu riêng, một cái vị xoài, một cái vị đào và nam việt quất.
Cô cắt đào và việt quất cho tôi, đem vị xoài đưa cho Chiêu Đệ.
Cô nghĩ rằng bỏ đi lớp trái cây trên mặt thì tôi nhìn không ra sao?” Lương Thất bị chọc cho tức chết, cô ta muốn ghen ghét cũng không nên hại người khác như vậy, rõ ràng đã biết Chiêu Đệ bị dị ứng với xoài.
Hà Viên Nguyệt nhớ lại bộ dạng dữ tợn của Vân Tranh, còn có những chấm đỏ trên người Chiêu Đệ, hai tay cô run rẩy, bật khóc thút thít, “Tôi cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy? Thất Thất, tôi phải làm sao bây giờ, có khi nào Vân Tranh sẽ nghi ngờ tôi không?”
“Cô hại người khác còn hy vọng Vân Tranh sẽ không nghi ngờ cô, đúng là hết thuốc chữa.” Lương Thất gạt tay cô ra, giận đùng đùng gọi taxi đi bệnh viện.
Hà Viên Nguyệt vẫn đứng im tại chỗ, ánh mắt ướt đẫm, “Vì sao lại đổ cho tôi, là tôi quen biết anh ấy trước, tại sao anh ấy lại đối xử lạnh lùng với tôi như vậy?”
Không có ai trả lời cô, chính cô cũng biết mình đang tự chất vấn chính mình..