Đọc truyện Ái Thê – Kinh Chập FULL – Chương 30: Cách Biệt 1
Xe tới trung tâm mua sắm Phỉ Thúy, Vân Tranh nắm tay Chiêu Đệ đi vào thang máy.
Trung tâm mua sắm Phỉ Thủy nằm ở trung tâm thành phố, tổng cộng có 8 tầng bán đầy đủ vật dụng.
Chiêu Đệ muốn mua đồ dùng hàng ngày và một ít quần áo, cô không thường hay tới đây vì nó nằm xa chỗ cô ở.
Vân Tranh dẫn cô đi thẳng đến cửa hàng bán đồ nhập khẩu, cầm một chai sữa tắm hương bưởi tây, “Mùi này không tệ.”
Chiêu Đệ nghe thấy gật đầu, cô đẩy xe mua sắm qua bỏ chai sữa tắm vào, lại chọn thêm dầu gội, dầu xả, còn đẩy xe qua quầy bán băng vệ sinh chọn nhãn hiệu.
Vân Tranh đứng một bên dựa vào xe thầm đánh giá cô.
Cô đứng thẳng, vẻ mặt nhu hòa, cánh tay trắng mịn lại thon gầy, anh cũng không thể nào bỏ qua hai bầu ngực căng tròn kia.
Nhìn từ bên cạnh cảm giác giống như áo sắp sửa bung chỉ đến nơi.
Hơn nữa anh còn nhìn thấy vài người đàn ông dán mắt vào người Chiêu Đệ.
Anh bước tới ôm eo cô, Chiêu Đệ nhíu mày, “Giữa chốn đông người mà.”
“Có người còn dữ dội hơn nữa kìa.” Anh hất cằm chỉ về hướng cặp tình nhân đang hôn thắm thiết như ở chốn không người.
Chiêu Đệ nghẹn lời.
Chiêu Đệ mua ba túi đồ dùng, Vân Tranh nói muốn mua cà vạt nên cô đi theo anh vào cửa hàng bán đồ nam.
“Trước kia đều là em phối đồ cho anh nên em thấy cái nào đẹp?” Anh cầm ba cái cà vạt khác nhau hỏi ý kiến của cô.
Chiêu Đệ chỉ cái màu xanh ngọc ở giữa, “Cái này hợp với bộ vest màu trắng của anh.”
Cô nhân viên bán hàng bên cạnh cười nói, “Ánh mắt của chị đây rất tốt, cà vạt này rất phù hợp với khí chất của chồng chị.”
Hai người nghe xong thì sửng sốt, Chiêu Đệ không nói lời nào.
Vân Tranh cười nói, “Vậy gói cái này lại đi.”
Cô nhân viên bán hàng cười tủm tỉm nhận lấy cái cà vạt, lúc đi phía trước còn không quên quay đầu lại nhìn.
Hai người này thật xứng đôi, chị gái này dáng người rất đầy đặn.
Ở quầy tính tiền có vị khách người nước ngoài nói bô bô một tràng, người phục vụ lóng ngóng trả lời bằng tiếng Anh nhưng người khách kia xua tay nói tiếp.
Chiêu Đệ nghe ra ông ấy nói tiếng Đức.
Cuối cùng Vân Tranh phải bước lên giải vây cho ông khách đó mới có thể hoàn tất thủ tục thanh toán.
Cô nhân viên nhìn anh với ánh mắt mê muội.
Vân Tranh tính tiền xong thì dắt tay Chiêu Đệ, nhẹ giọng hỏi cô, “Em còn muốn mua gì không?”
“Em muốn mua qυầи ɭóŧ.”
“Hửm?”
Hai người gặp ngay một nhóm khách vừa xem xong phim bước ra làm cho lối đi trở nên nhỏ hẹp phải chen chúc lẫn nhau, Vân Tranh gắt gao ôm lấy Chiêu Đệ, ngực cô áp lên người anh khiến cho anh cảm thấy ngứa ngáy khắp người.
Bàn tay anh không yên phận nhéo nhéo ngực cô, Chiêu Đệ giật mình trừng anh.
Vân Tranh cắn tai cô, “Kỳ thật anh không nghĩ chiếc áo này em lại mặc thành ra như vậy, em có biết vòng một của em lớn thế nào không?”
Chiêu Đệ bị những lời này của anh làm cho đỏ hai tai.
Lúc ở cửa hàng đồ lót, anh còn cầm một chiếc quần lọt khe đưa cho cô xem, “Em mà mặc cái này nhất định rất đẹp.”
Vóc dáng anh cao to, trong tay còn cầm một chiếc quần mong manh như vậy rất thu hút sự chú ý của các cô gái khác mua đồ trong cửa hàng.
Vốn dĩ cô không muốn anh vào đây nhưng anh lại không nghe.
Nhân viên bán hàng đang giới thiệu các mẫu mã cho cô nói, “Dáng người cô đầy đặn có thể mặc những kiểu dáng như thế này, thiết kế của chiếc quần này rất khéo có thể tôn lên ưu điểm của cô.”
Trong khi đó Vân Tranh dạo quanh nhìn các loại đồ lót tình thú màu sắc vô cùng hoa hòe lòe loẹt, cô nhân viên đi theo anh muốn giới thiệu sản phẩm nhưng chỉ có thể im lặng đỏ mặt đi theo sau.
Có vài cô gái to nhỏ sau lưng anh cũng không biết họ đang nói gì.
Lúc Chiêu Đệ đi tính tiền thì không thấy Vân Tranh, thì ra anh đã ra cửa chờ cô, trong tay còn xách túi mua hàng của cửa hàng này.
“Anh mua cái gì vậy?” Cô duỗi tay tính lấy xem.
Anh tránh tay ra, “Không có gì đâu, em đói bụng chưa? Mình đi ăn cơm.”
Đến một nhà hàng Đông Nam Á chọn một phòng ăn riêng, Vân Tranh ra quầy gọi món còn Chiêu Đệ ngồi trong phòng lấy khăn giấy lau mồ hôi.
Thời tiết nóng bức như vậy cho dù có mở hết điều hòa trong khu mua sắm vẫn cảm thấy nóng.
Cô lấy hóa đơn mua sắm ra, hóa ra hôm nay cô đã tiêu không ít tiền, Vân Tranh muốn trả tiền cho cô nhưng cô không cho.
Đồ của mình mua nên cô muốn tự trả tiền.
Cửa mở ra, Vân Tranh bước vào, “Hôm nay khách đông nên món ăn sẽ lên hơi trễ.”
Chiêu Đệ gật đầu, anh thấy cô nóng bức như vậy nên đi mua khăn giấy ướt giúp cô lau mát, “Lau ướt cho mát một chút.”
Phòng ăn tương đối chật, bàn hình vuông nên hai người ngồi gần nhau.
Chiêu Đệ mơ hồ cảm nhận được hơi thở của anh, khăn ướt lau qua trán, gương mặt, cổ, ngực của cô.
Anh đang tính lau xuống nữa thì bị Chiêu Đệ giữ tay lại, “Anh ngồi ngay ngắn lại đi.”
Vân Tranh rút một tờ khăn ướt khác, tay trái để trên vai cô, nhìn liếc xuống, “Khe ngực của em ướt hết rồi kìa.” Giọng anh khàn khàn gợi cảm.
Hôm nay anh vuốt ngược tóc lên, áo sơ mi màu đen và quần dài màu khói.
Trước nay anh vẫn luôn ăn mặc rất nghiêm túc, quần áo có vẻ cấm dục như vậy lại càng cân xứng với đôi mắt sắc bén của anh.
“Chúng ta đã làm lành với nhau rồi mà, em cho anh gần gũi với em một chút có được không, cũng đã hơn một tháng rồi.” Anh dụ dỗ cô, mùi hormone nam tính làm cô nhớ đến đủ loại cảm giác ngượng ngùng trước kia.
Cô từ từ buông tay.
Vân Tranh vội vàng kéo hai phần vai áo của cô xuống, lộ ra một cặp ngực to.
Áσ ɭóŧ màu đỏ sẫm có đường viền hoa, áo chỉ che một nửa nên để lộ ra một phần ngực trắng muốt, “Lớn thật.” Anh nhìn ngực cô lẩm bẩm, còn thổi hơi lên mặt trên làm cho cô cảm thấy thẹn thùng.
Vân Tranh muốn cởi áσ ɭóŧ ra bị Chiêu Đệ đè tay lại, “Em yên tâm, nhân viên bưng đồ ăn lên sẽ gõ cửa trước.” Đây là nhà hàng sang trọng nên người phục vụ sẽ không tùy tiện như vậy.
Vân Tranh lấy khăn ướt lau khe ngực của cô, tay còn nhẹ nhàng tách chúng ra lau kỹ hơn, “Em nói xem chỗ này lớn như vậy, mỗi lúc thời tiết nóng nực thường hay ra mồ hôi có phải em cảm thấy rất khó chịu muốn lau mát hay không?”
Chiêu Đệ nhìn đến chỗ đũng quần nhô cao của anh, quay mặt sang hướng khác, “Ừ.”
Anh lau xong lại đổi sang khăn giấy khô, ngón út còn nhấn nhấn trên ngực cô, thỉnh thoảng còn chui vào áσ ɭóŧ trêu đùa trái anh đào xinh xắn kia.
“Vân Tranh, anh ····”
Vân Tranh áp lên người cô, khẽ liếm môi cô, “Chiêu Đệ, anh rất nhớ em.” Nói xong kéo khóa quần, đem tay cô vói vào.
Vừa nóng vừa cứng.
“Anh đừng có ở chỗ này mà.” Cô né tránh, một bên ngực bị lôi ra ngoài liếʍ ɭáρ.
Dưới qυầи ɭóŧ đã hơi dính ướt.
“Vậy chờ về nhà được không em?” Anh ngẩng đầu cười nham hiểm.
Anh chơi em.
Chiêu Đệ biết anh nghẹn lâu như vậy cũng không dễ dàng gì, im lặng một hồi, cô cảm thấy ánh mắt của anh nhìn như đang thiêu đốt.
Cô cuối cùng gật đầu.
“Vậy chúng ta ăn nhanh lên.”
Đồ ăn còn chưa mang lên mà!
Trong căn phòng 503 ở chung cư màu tím mộng mơ, giường lớn màu trắng trong phòng ngủ đang lắc lư, quần áo rơi đầy đất, một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau, cho nhau chặt chẽ.
Chiêu Đệ nằm trên giường, cả người chỉ mặc một cái quần lọt khe, Vân Tranh tách hai đùi cô ra, ngón tay kéo ra hai bên cánh môi, Chiêu Đệ giữ qυầи ɭóŧ ở một bên cho anh thuận tiện đem chính mình nhét vào cơ thể cô.
Bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn chằm chằm cùng với việc mặc loại quần lọt khe này làm Chiêu Đệ ngượng đỏ cả người, cô vùi mặt xuống gối không dám nhìn anh.
Vân Tranh lôi kéo hai mảnh thịt trai, “Em thả lỏng chút nữa đi, anh không vào được.”
Quần ren màu trắng không che hết được phần lông thưa thớt của cô.
Giờ phút này một bàn tay lại kéo sợi dây mỏng manh để lộ ra một lối đi nhỏ, hai chân cô dang rộng, nâng mông lên để anh dễ dàng tiến vào.
Lúc về đến chung cư Vân Tranh gấp không chịu nổi mà hôn cô, chờ đến khi vào được cửa nhà quần áo Chiêu Đệ đã lộn xộn.
Anh vén áo lên, hai tay ép hai trái anh đào lại gần nhau vừa mút vừa liếm.
Cô mềm oặt trong lòng ngực anh, hai chân run rẩy.
Vào được phòng ngủ khi cả hai đã không mảnh vải che thân, vật nam tính dưới thân của anh đã sừng sững, trên mắt ngựa chảy ra một ít chất dịch, anh lấy từ trong túi ra một cái quần lọt khe bằng ren màu trắng, dụ dỗ cô mặc vào.
Chiêu Đệ là lần đầu tiên mặc loại quần này, trên mông chỉ có 1 sợi dây mảnh nhìn rất phóng đãng.
“Chiêu Đệ, em thả lỏng đi, cô bé của em chặt quá anh không vào được.” Anh cúi đầu hôn cô, nhẹ giọng dỗ dành.
Chiêu Đệ thử thả lỏng bản thân nhưng bên dưới đã ướt đến rối tinh rối mù.
Vân Tranh vân vê hạch nhỏ của cô làm cô mụ mị đầu óc, “Anh đừng đụng vào chỗ đó, em không chịu nổi.”.