Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường

Chương 204: Bỏ trốn mất dạng


Đọc truyện Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường – Chương 204: Bỏ trốn mất dạng

Đem sáo ngọc nhẹ nhàng thu vào trong lòng, A Mang không thể không
thừa nhận, ở trước mặt xà vương, toàn bộ đám mãng xà này đều sẽ trở nên
vô lực, mà kết giới hắn dày công thiết lập cũng không duy trì được bao
lâu.

“Lần trước, các ngươi cũng dựa vào xà vương, cho nên mới không bị
mãng xà giết chết?” đôi mắt thật nhỏ vẫn xem xét con rắn nhỏ kia, hắn
cau mày, biết rõ giao xà chỉ nhận thức 1 chủ nhân, cho dù hắn có đoạt
qua được, nó cũng sẽ không nghe theo phân phó của hắn, nói không chừng
còn bị tác dụng ngược.

“Như thế nào, xem đủ chưa?” Y Y một tay chống cằm, nhìn thấu khát vọng trong lòng hắn,

“Không có biện pháp, nó không phải của ta, mà ngươi, bây giờ xà của
ngươi đều bại trận rồi, làm sao bây giờ, ngươi giết không được ta.”

“Ngươi nghĩ rằng A Mang ta chỉ là bình hoa thôi sao? Không có chúng
nó, lta vẫn có thể khiến cho ngươi sống không bằng chết!” Hắn nghiến
răng nghiến lợi nói, đối với nhóm mãng xà vung hai tay lên.

Huyệt động to lớn lại xuất hiện, nhóm mãng xà nối nối nhau chui vào, toàn bộ trôi đi.

“Thì ra ngươi là kẻ nói chuyện không giữ lời a.” Y Y có chút đáng
tiếc, aiz, bao nhiêu con xà như vậy, có thể ngâm được một bình rượu
thuốc thượng đẳng nha, ngoài ra mật rắn, còn là một vị thuốc hay nha.

“Ngươi câm miệng!” mặt A mang giấu ở sau miếng vải đen cũng đỏ lên,

“Cầm vương bài xà vương gạt mãng xà của ta, ngươi còn bày đặt vô tội,
huống hồ, chúng nó theo ta nhiều năm như vậy, vì sao phải cho ngươi.”

Nghe hắn biện giải hành vi vô lại của mình, nàng nhún vai, không cho cũng không sao, nàng cũng không cần mấy.

Ân hừ, nhưng mà, sở trường của hắn cũng còn nhiều trò hay, còn có cái gì hảo ngoạn, nan bất thành, không phải muốn liều mạng chứ?

Liếc mắt nhìn Tiểu Thanh yên lặng đứng một bên, hai tay hạp mười, nàng thật ra không có gì lo lắng .

Khâu Trạch từng nói qua với mình, đôi mắt của nàng có thể nhìn thấu
hết thảy thuật pháp, đương nhiên, dưới tình huống hiện tại, hơn nữa,
Tiểu Thanh cũng từng học qua một ít thuật pháp, hơn nữa chính mình, nhất thời hắn muốn hành động, cũng không dễ dàng.

“Không cho cũng không sao, ta thấy răng nanh của bọn nó vài năm rồi
cũng chưa tẩy qua, nuôi chúng ta còn ngại bẩn, dù sao cũng không sạch sẽ đáng yêu như tiểu lục.” Nàng vui tươi hớn hở vuốt ve tiểu đầu của tiểu
lục,“Hiện tại, phỏng chừng ta đã không biến thành người chết, có phải
nên đoán chủ nhân của ngươi là ai hay không?”

“Có chết hay không không phải do ngươi nói!” Hắn liếc mắt nhìn Mẫn
Hách đang đứng ngoài kết giới, không nghĩ tới nhanh như vậy hắn đã chạy
đến, nhưng nhất thời còn chưa giải trừ được thuật pháp của mình, “Hắn
vào không được, ngươi cũng ra không được, không có người tới cứu ngươi,
không có xà, A Mang còn có thuật pháp!”

Hắc ửu mười ngón gắt gao dựa, hắn cúi đầu, nhớ kỹ cái gì, nhưng mà,
trong khi ngón tay còn chưa niệm cuốn xong, liền nghe được tiếng cười
lạnh lùng của Tiểu Thanh.

“Mị hắc thuật? Ngươi muốn ẩn vào trong bóng tối để tiến hành ám sát
sao, bất quá, vừa lúc, bên ngoài mặt trời rất sáng, ngươi đi đến đâu, ta đều có thể thấy được, muốn hay không thử xem là đao kiếm của ngươi
nhanh, hay là hỏa diễm cầu của ta bắn mau hơn?” phía trên mười ngón tay
của Tiểu Thanh rõ ràng đang có mười hỏa tinh cầu lớn nhỏ thiêu đốt, so
với đại hình hỏa diễm cầu, những tiểu hỏa cầu này càng có lực sát thương mạnh hơn.

Không ngờ một cung nữ nhỏ nhoi lại có thể vạch ra kế hoạch của mình
một cách rõ ràng như vậy, ngón tay A Mang đang cuốn thuật từ trong
khoảng thời gian ngắn đổ không biết nên như thế nào xoay tròcứng đờ,
không biết làm như thế nào.

Đúng rồi, công chúa từng nói, Mẫn Hách Vương gia từng ở bên người hoàng phi an bài một dược nữ, chẳng lẽ chính là nàng?

Kia một đôi đôi mắt màu bạc tựa tiếu phi tiếu xem xét mình, rất giống như đang nhìn hầu tử làm xiếc, trong lòng không khỏi giận dữ, chẳng lẽ
ngay cả một cung nữ nho nhỏ mà hắn cũng không đối phó được?

“Thấy như thế nào, lấy tốc độ hỏa cầu của ngươi, làm sao có thể thắng đượpc ta!” Hắn tự tin cười khẽ, mười ngón vừa chuyển, hét lớn, “Mị hắc
thuật, ẩn!”


thân hình vốn là trong suốt dần dần trôi đi, tựa như không khí, ở
không trung, ngay cả bóng dáng đều không hề lưu lại, không một tiếng
động biến mất.

Ở bên ngoài bức rèm che, Mẫn Hách thấy một màn như vậy nhất thời khẩn trương lên, nếu sát thủ đơn thuần dùng mãng xà công kích, Y Y còn có
thể chống đỡ, nhưng nếu đổi thành ảo thuật, mình cũng biết thuật pháp
của nàng bình thường, mà Tiểu Thanh, hắn cũng không phải thập phần rõ
ràng, bởi vì nhiều năm rồi, nàng rất ít ở trước mặt hắn lộ ra một chiêu
nửa thức, đừng nói pháp thuật.

“Không thấy người……” Y Y cố ổn định hô hấp, hai mắt nhìn quanh bốn
phía, loại ám sát vô hình này quả thật so với công kích của mãng xà còn
làm cho người ta mao cốt tủng nhiên hơn.

“Hắn còn đứng tại chỗ.” Tiểu Thanh vẫn ngang đầu, ánh mắt kiên định
nhìn về phía đối diện,“Vô luận ngươi trốn chỗ nào, ta đều có thể nhìn
thấy ngươi rõ ràng, xem ra, ngươi đã chọn sai thuật pháp rồi.” Nói xong, thấy thân hình của hắn chợt lóe, một hỏa cầu trong tay nàng nhanh
chóng đánh ra.

Y Y nhìn không thấy bóng người, chỉ có thể y theo tầm mắt của Tiểu
Thanh nhìn lại, thấy hỏa cầu bắn ra, không có nổ mạnh, cũng không có
đánh lên mặt tường phía sau, biến mất trong không gian, nhìn, liền giống như trống rỗng tan mất.

“Ngươi!” thanh âm ảo não của A Mang quả thật từ hướng hỏa cầu truyền đến.

“Ta nói rồi, vô luận ngươi trốn ở chỗ nào, đều trốn không khỏi hai
mắt của ta.” Tiểu Thanh nhìn đầu ngón tay của mình,“Lần này là ngươi may mắn, quỹ đạo hơi lệch một chút, bằng không, lần sau đánh trúng, chính
là trái tim của ngươi!” Nhìn hắn bưng kín cánh tay trái bị thương, nàng
nhếch môi, ngăn mình không cười thanh tiếng.

Chưa từng nhìn thấy thuật pháp của Tiểu Thanh, Y Y thật ra có chút an tâm, đồng thời trong lòng âm thầm nhớ kỹ một sự kiện, thời điểm không
có việc gì vẫn là không cần trêu chọc nàng, một người vừa mới bật khóc

vì những con rắn, bây giờ lại trấn tĩnh như vậy, thật không đơn giản.

“Ngươi không sợ ta triệu hồi mãng xà, công kích phía sau ngươi sao?” thanh âm A Mang thoáng run run.

“Sợ, ta quả thực sợ muốn chết!” Tiểu Thanh làm ra bộ dáng kinh
hách,“Nhưng mà, ta e rằng đợi ngươi triệu được bọn chúng ra, ta đã đem
ngươi dập nát không còn một mảnh, đãi chúng nó bò ra, vừa vặn đem mấy
khối thịt của ngươi nhét vào kẽ răng.”

Ngô! Y Y bưng kín miệng, nàng nói được nhựng điều mà mình vừa nghĩ đến nha.

Nữ tử cùng tiểu nhân đừng có day vào, là ai nói ? Giờ phút này, nàng không thể không đồng ý.

Nhìn địch nhân đứng ở đối diện, che cánh tay, nghi hoặc nhìn chính
mình, ánh mắt thật nhỏ cao thấp đảo quanh, không biết lại đang suy tính
cái gì, Tiểu Thanh đang muốn muốn phát hỏa cầu, đã thấy hắn thối lui đến bên cửa sổ, thoắt một cái, liền nhảy ra ngoài cửa sổ, bỏ trốn mất dạng!

Mà Y Y cũng không biết sát thủ đã đào tẩu, như cũ có chút kinh hãi đảm chiến nhìn Tiểu Thanh.

Cho đến khi một thân ảnh hồng sắc vọt tiến vào, hai tay ở thân thể
của nàng vuốt ve, mới giựt mình tỉnh lại, đợi nhìn thấy gương mặt của
hắn, sắc mặt không khỏi trầm xuống.

“Ngươi đi ra ngoài cho ta, ta không muốn nhìn thấy ngươi, cả đời cũng không muốn nhìn thấy ngươi! Cút đi!”

Ánh mắt lạnh như băng giống như một thanh kiếm lợi hại, nhất thời đem tấm lòng lo lắng của Mẫn Hách bắn vỡ nát, cảm thấy xấu hổ vô cùng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.