Đọc truyện Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường – Chương 203: Chúng nó, là của ta
Từ từ dương dương tự đắc, tiếng sáo quỷ dị trong phút chốc mãnh liệt
dựng lên, giống như dòng nước bình tĩnh nhập vào đại hải, gạn đục khơi
trong, cuộn sóng đỉnh cao.
Mãng xà đang cuộn mình thành 1 đoàn giống như nghe được chủ nhân kêu
gọi, trương khởi mồm to, nước miếng dọc theo răng nanh sắc bén nhiễu
xuống, đánh trống reo hò, động giống như đã làm tốt chuẩn bị, hai mắt đỏ rực, tùy thời có thể bổ nhào vào nữ tử bạch y kia.
“Hoàng phi……” Tiểu Thanh khẩn trương, nhìn thiên hạ vẫn như cũ nhàn
nhã cắn hạt dưa, không khỏi vụng trộm đem hai tay đặt ra sau, mười ngón
khinh hạp toát ra.
“Xem ra sủng vật mà ngươi dưỡng nhiều như vậy năm quả thật là muốn
tặng cho ta, Tiểu Thanh, ngươi sẽ chờ xem trò hay đi.” Phun hạt dưa da, Y Y hơi chút buông lỏng vạt áo, tiếng sáo gạn đục khơi trong đột nhiên
trở nên bén nhọn chói tai, nàng không thể không dùng hai tay che lỗ tai, nghi hoặc nghễ hướng sát thủ.
“Ngươi muốn làm gì!” Nam tử dừng lại, không tiếp tục thổi, hai mắt
xấu hổ trừng mắt nhìn nàng, liếc mắt một cái,“Muốn dùng mỹ nhân kế? Lấy
bộ dáng như mắc bệnh lao của ngươi sao, đừng làm ta cười chết.”
“Chê cười, mỹ nhân kế? Đối với loại yêu quái như ngươi, còn muốn ta
dùng mưu kế cao thượng như vậy? Ngươi sẽ không là chưa thấy qua nữ nhân
đi.” Nàng cười lạnh, cúi đầu nhìn đôi mắt màu lục bảo, nó vui sướng bò
lên, thân thể lạnh lạnh thật nhỏ lướt qua da thịt, mang đến từng trận
xúc cảm lạnh lẽo.
Nên nghẹn hỏng rồi, cái này có thể đi ra, tiểu lục, ngươi đừng để ta mất mặt a, bằng không liền nuốt luôn ngươi vào bụng đó.
Lúc tiểu đầu vừa định nhô ra khỏi vạt áo, Y Y cố ý dùng tay nhỏ bé
chỉ đè cái đầu nó lại, nhìn thấy ánh mắt u oán của nó, không khỏi cười
trộm.
Nghĩ đến nàng là đang chê cười mình, ây, thế nhưng lại nói trúng ‘nỗi đau trong lòng’, đứng ở không trung, thân ảnh nổi trận lôi đình, dùng
cây sáo chỉ vào nàng:
“Ai nói ta chưa thấy qua nữ nhân, ngươi dám chê cười a mang, khiến cho ngươi thấy bản lĩnh của A Mang”
“Bản lĩnh, bản lĩnh cũng thật không nhỏ a, nhìn thấy nữ nhân thoát y
đã đỏ mặt, muốn tỷ tỷ chỉ giáo ngươi một chút hay không a?” Y Y tề mi
lộng nhãn, nghễ hắn.
Đứng ở một bên, Tiểu Thanh ‘gian nan’ quay đầu, nhìn thấy nàng mang
bộ dáng hoa hoa công tử đùa giỡn cô nương thẹn thùng thì nhất thời như
bị hóa đá. Trời ạ, thời điểm gì rồi, nàng còn đùa giỡn? Hơn nữa, hiện
tại cũng không dùng “Bản phi” để xưng hô chính mình, nàng cho dù có chút không khoẻ, lại khiến Tiểu Thanh cảm thấy bộ dáng như thế hết sức tiêu
sái.
“Phi!” A Mang hướng về phía thảm lông tơ màu đỏ ói ra một ngụm đàm,
“Hầu hạ xong Hoàng Thượng lại hầu hạ Vương gia, loại nữ nhân như ngươi,
ta mới không hiếm lạ!”
Tiểu Thanh nghĩ rằng hoàng phi nghe xong sẽ tức giận đến nhảy dựng lên, không ngờ, nàng cũng là ôn nhu cười.
“Ngươi sao lại biết ta cùng Sầm Nhi trao đổi thân phận, dường như,
việc này người biết cũng không nhiều lắm nha, ta có lẽ không thể xem
thường ngươi.” Y Y nheo lại mắt hạnh, trong lòng đã có đáp án.
“A Mang là người thế nào chứ, sao có thể có chuyện không biết, bất
quá, tin tức này dù sao cũng có liên quan đến chủ nhân của ta……” A Mang
nói đến đây, hai mắt nhất lưu, cười nói, “Thiếu chút nữa lại trúng kế
của ngươi, muốn gạt ta nói ra sao? Nhưng mặc dù có nói cho ngươi biết
thì đã sao, hôm nay, ngươi dù sao cũng sẽ biến thành một thi thể, bất
quá, vì để ngừa vạn nhất, A Mang vẫn là không thể nói cho ngươi.”
Nàng cũng là cố tình làm ra bộ dáng kinh ngạc, khoa trương nới rộng ra cái miệng nhỏ.
“Nha, bị ngươi phát hiện, nếu không, chúng ta lại đánh cược đi, nếu
ta đoán ra chủ nhân của ngươi là ai, ngươi liền giúp ta giết chủ nhân
của ngươi, nếu ta đoán không ra, sủng vật của ngươi mặc dù ta có thắng,
cũng sẽ không lấy của ngươi.” Nàng rất là hào phóng nói.
Hai hàng lông mày của A Mang nhất long, khó xử nhìn nàng, một tay cầm cây sáo nhẹ nhàng vuốt vuốt bả vai của mình, nhìn người nói chuyện từ
trên xuống dưới, tựa hồ muốn phân rõ lời này là thật hay giả.
Mà nhóm mãng xà không có chỉ lệnh của hắn, cũng lại ủ rủ cuộn lại thành 1 đoàn, hai mắt đỏ đậm nhìn chằm chằm địch nhân.
“Lá gan của ngươi cũng thật không nhỏ, dám để cho ta đi giết chủ nhân của mình, bất quá, ngươi ngay cả 1% cơ hội thắng đều không có.” Hắn tự
tin cười.
“Vì cái gì, chẳng lẽ ngươi không tin rằng ta có thể đoán ra sao?” Nàng có chút kinh ngạc .
“Bởi vì, ngươi sẽ lập tức biến thành tử thi a, người chết sao có thể
nói được, cho nên cuối cùng khẳng định là ta thắng,” Hắn đem sáo ngọc
lại phóng tới bên môi, cách miếng vải đen, cúi đầu nói, “Hoàng phi nương nương, vĩnh biệt.”
Tiếng sáo gạn đục khơi trong lại vang lên, đàn xà đang nằm cuộn tròn
lại vũ động lên, nhận được kêu gọi của chủ nhân, nhất thời toàn thân
tràn ngập lực lượng, thu thân rắn, nhìn như một đoàn khủng bố, đang ở
uốn lượn xoay quanh mà đến.
“Vương gia!”
Nghe được Tiểu Thanh kêu gọi, Y Y liếc qua, chỉ thấy ở sau bức rèm
che bên ngoài một thân ảnh đỏ tươi đang đứng, sốt ruột nhìn vào bên
trong, đôi mắt màu nâu thẳng tắp xem xét chính mình, hai tay của hắn
càng không ngừng vuốt vuốt lên tấm tường ngăn cách trong suốt.
“Là ngươi gọi hắn đến?” Nàng liếc mắt nhìn Tiểu Thanh đang sốt ruột.
“Chủ tử đã phân phó qua, nhất định phải chiếu cố hảo hoàng phi, nô tỳ cũng là bất đắc dĩ.” Tiểu Thanh nhìn một con rắn đã muốn dao động đến
bên chân mình, đang chậm rãi vòng thân rắn đem chính mình vây khốn, tựa
hồ chỉ cần vây đến cổ, liền đem chính mình một ngụm nuốt vào.
“Hảo cho một câu bất đắc dĩ…” Y Y nhíu mà, nhìn mãng xà cũng sắp vây đến chân mình, đúng là chân duỗi ra, hung hăng đạp lên đầu nó, “thì ra
ngươi sợ rắn.” Kỳ thật Tiểu Thanh cũng biết thuật pháp, nhưng bây giờ,
trong thời khắc mấu chốt như vậy, nàng lại không dùng được thuật pháp,
xem ra, là bị sợ hãi.
“Ô ô, nô tỳ, nô tỳ chỉ sợ xà……” Mắt vô tiêu cự đột nhiên phiếm thượng đám sương, nàng nghẹn ngào ra tiếng.
Không ngờ nàng sẽ bị dọa đến bật khóc, Y Y một tay nhu nhu đầu, thôi, không đùa nữa, hơn nữa, lại có thêm rất nhiều con rắn đang vọt đến,
nàng cũng không có nhiều chân để đối phó.
“Tiểu lục, xuất hiện đi.” Rốt cục buông lỏng ngón tay, nàng nhẹ giọng kêu gọi.
Vốn đang cao hứng thổi sáo, A Mang nhìn tiểu đầu màu bạc nhô ra từ
vạt áo của nàng thì trợn tròn 2 mắt, nhìn chằm chằm con rắn nhỏ.
Sao có thể như vậy, giao xà vì sao lại xuất hiện trên người nàng?
“Thử, thử……” Đôi mắt màu ngọc lục bảo quét 1 vòng quanh phòng, nhẹ
thở xà tín, lấy tư thế vương giả ti nghễ nhìn đám xà dưới đất, ngay cả
cự mãng cũng sợ tới mức không ngừng lui về phía sau.
Liền ngay cả con đang quấn chân Tiểu Thanh cũng chậm rãi lơi lỏng xuống dưới, dùng tốc độ nhanh nhất lưu đến một bên.
Ở ngoài bức rèm che, Mẫn Hách nhìn thấy một màn này, cũng yên lòng,
năm đó cũng là con rắn nhỏ này dọa đám cự mãng kia chạy mất, nguy cơ có
thể giải trừ, nhưng mà, hai tay chạm đến tầng trong suốt này, xoay người phân phó thị vệ đi mời quốc sư đến, cũng chỉ có hắn, mới có khả năng
cứu nàng.
“Thế nào, chúng nó, hiện tại đều là của ta.” Đắc ý điểm nhẹ cái đầu
màu bạc của tiểu lục, nàng phiết thần, liếc liếc nhìn sát thủ đang trợn
mắt há hốc mồm.