Đọc truyện Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường – Chương 194: Kiếp trước chi cảnh trong mơ kiếp trước [31] thê tử của chàng đã trở lại
Nhưng mà, nghe được lời của nàng, sắc mặt Lạc Dật trở nên có chút
trầm trọng, vòng tay ôm vào Ngân Nhi vào lòng nháy mắt trở nên vô
lực, mặt cúi thấp, che khuất tia bất đắc dĩ trong đôi mắt ngọc lưu ly.
Viêm Hi mấp máy cánh môi, vừa định nói cái gì đó, thì một thanh âm lạnh lẽo đột ngột chen vào.
“Nhân duyên, chỉ cần ai có thể đoạt được, thì sẽ là của người đó.”
Trên khuôn mặt tuấn mị của Khinh Âm nhếch lên một nụ cười
lạnh, nhìn thấy Ngân Nhi bình yên vô sự nằm trong lòng Lạc Dật, tạm
yên tâm, ánh mắt chợt lóe, chuyển sang phía Viêm Hi, “Không ngờ,
ngươi còn chưa chết, Viêm Hi, ngươi thật đúng là phúc thiên mệnh đại,
đáng tiếc, tướng quân phủ cũng không phải là nơi mà người khác tùy ý
muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, muốn rời khỏi, đem mệnh ngươi lưu
lại.”
“Tên điên……” Ngân Nhi không nghĩ tới hắn sẽ tìm được bọn họ, sắc mặt
có chút tái nhợt, “Không cho ngươi thương tổn Viêm Hi, ngươi đem thê tử
người ta cường đoạt đến đây, còn muốn giết người diệt khẩu, ngươi không
sợ vương pháp sao?”
Khinh Âm liếc mắt, thấy nàng nhìn xuyên qua Viêm Hi, khuôn mặt
trong phút chốc rét lạnh tựa hầm băng, ánh mắt mang theo sát khí dị
thường.
Khinh Âm ngược lại lơ đễnh liếc trở về.
“Vương pháp, ở nơi này, bản tướng quân chính là vương pháp, về phần đoạt thê tử của hắn …… Còn chưa bái đường, sao có thể xem là thê
tử của hắn chứ?”
Nàng ngẩn ra, trên mặt Viêm Hi tràn đầy tức giận.
“Chúng ta là thanh mai trúc mã, nàng đã nhận lời gả cho ta, ở
Thanh Sơn, trao đổi tín vật, nếu không phải ngày thành hôn, ngươi mang
theo người đến cướp cô dâu, chúng ta cũng sẽ không tách ra, Khinh Âm,
giết nhiều người như vậy, trong lòng của ngươi chưa từng cảm thấy
hối hận sao?” Nói đến đây, hắn cắn chặt hàm răng, tựa hồ đang khắc chế hận ý mãnh liệt của chính mình, ánh mắt diệu diệu.
Ngân Nhi cũng hiểu được, thì ra là tên điên này đã giết chết
người thân của hắn, nhưng Viêm Hi lại còn nói ‘giết nhiều người
như vậy’, xem ra, điên tử thật sự là kẻ giết người không chớp mắt, đại người xấu.
“Hối hận, ăn năn sao? Là ngươi không chịu đem nàng giao ra, ta đã
cho ngươi cơ hội để lựa chọn, trả lại cho ngươi một sân châu báu, tất cả những thứ đó đều để bồi thường cho ngươi.” Nhếch mày, Khinh
Âm nói ra hết sức nhẹ nhàng bình thản, giống như trăm mạng người kia bất quá chỉ là một ít súc vật, dùng tiền là có thể mua được.
“Ngươi!” Nàng tức giận đến vươn hai tay, hai bàn tay nhỏ hươ hươ,
hướng Khinh Âm, không để ý đến lưng áo của mình bị ai đó túm
chặt, cả góc áo của hắn còn chưa đụng đến.
“Khinh Âm, mạng người không phải là trò đùa, nhân quả báo ứng, tổng
hội luân hồi.” Lạc Dật cũng mất hết kiên nhẫn, không ngờ, nhiều năm
không gặp, tâm của hắn đã bị vặn vẹo thành như thế, sát khí nồng
đậm, mà hắn sở dĩ nguyện ý lưu lại cũng một phần vì nguyên nhân
này, chính là ngăn cản hắn làm thêm điều sai trái.
“Nhân quả báo ứng? Vậy ở trên chiến trường, bản tướng quân giết ngàn vạn địch nhân, cũng có báo ứng? Nếu thật có báo ứng, lại có gì đáng
sợ, bất quá là đầu rơi máu chảy, mười tám năm sau lại là một hảo
hán.” Câu thần cười, có chút châm chọc, lại có chút che dấu mịt mờ.
Viêm Hi thùy hạ mi mắt, hai tay khẽ run, đặt phía sau, từ trong ống tay áo vụng trộm lấy ra một thanh chủy thủ.
Từng bước, từng bước, rảo bước tiến lên.
Mặt không chút thay đổi, sắc mặt Khinh Âm lạnh lùng, trong mắt
ẩn chứa ý cười châm chọc, hắn cũng cắn chặt răng, đôi mắt nổi lên hận ý lan tràn, sắp bùng nổ mở ra.
“Viêm Hi, không cần!” Dễ dàng thấy rõ động tác của hắn, hô to.
Viêm Hi còn chưa đi đến trước mặt Khinh Âm, thủy thủ trong tay đã
giơ cao, vọt qua, hắn hiểu được, hành động của mình chính là
‘lấy trứng chọi đá’, nhưng, hắn đã không còn lựa chọn nào khác, đối với đối thủ cường đại trước mặt, chỉ có cường lực liều mạng.
“Ngươi thật đúng là chưa từ bỏ ý định,” Hai tay nhất hạp, cuốn, Khinh Âm cười lạnh, “Vậy cho ngươi xuống địa ngục đi thôi, chắn đường bản
tướng quânchỉ có một con đường chết!”
Hét lớn một tiếng, giữa mười ngón tay sinh ra một đoàn hỏa diễm mãnh
liệt, hồng như máu, đó là luyện ngục chi hỏa (lửa từ địa ngục), chỉ
cần chạm đến da thịt của địch nhân, liền đót thành tro bụi .
Lạc Dật khiếp sợ nhìn hắn, không ngờ hắn lại ra chiêu này, xem ra, trong lòng hắn đã không hề niệm tình cũ.
“Luyện ngục chi hỏa, đốt cháy!” hỏa cầu trong tay bắn ra, Khinh Âm
nhất thời tà mị cười, cái này, là do ngươi tự mình chuốc lấy… không ai có thể đem Ngân Nhi cướp đi, rời khỏi bản tướng quân, Viêm Hi.
“Không!” Một tiếng thét kinh hãi, thiên hạ kiều nhỏ thế nhưng liều
lĩnh nhảy khỏi ôm ấp của Lạc Dật, vọt tới trước mặt Viêm Hi, trợn to
hai mắt nhìn kia đoàn hỏa cầu cách chính mình càng ngày càng gần, run
rẩy , cũng là không muốn rời đi.
Ba người đều bị hành động kiên quyết của nàng làm kinh sợ.
Thức tỉnh đầu tiên là Lạc Dật, tay áo vung lên, lắc mình về phía
trước, bàn tay to duỗi ra, bắt được hỏa cầu, độ ấm nóng cháy ở trong
tay, chẳng qua là một món đồ chơi, nhẹ nhàng chuyển động vài cái, đúng
là dập tắt.
“Ngân Nhi!” Viêm Hi ôm cổ nàng, sợ tới mức xụi lơ, gục xuống thân thể mềm mại, gương mặt tái nhợt như tờ giấy.
“Ta, ta không sao, nếu ngươi chết, sẽ không gặp được thê tử của
ngươi .” Nàng gượng ép khẽ động khóe miệng, tay chân rét run, nghĩ rằng, may mắn Lạc Dật ca ca phản ứngkịp thời, bằng không nàng đã bị
thiêu đến bỏng rát toàn thân rồi
Nàng nào biết đâu rằng, luyện ngục chi hỏa chỉ cần đụng chạm đến da
thịt của một người, liền đem cả người đó đốt thành tro bụi, hồn phi phách tán.
“Ngân Nhi, không thể xằng bậy,” Lạc Dật thở dài, không dự đoán được
nàng sẽ có hành động này “ hôm nay muội không thể xuống lần nữa.”
xiết chặt năm ngón tay, bất đắc dĩ lắc đầu.
May mắn khôngchạy lố bước, nếu không, lại phát bệnh.
“Nàng, vì sao phải cứu hắn?” Lạnh giọng chen vào, Khinh Âm vẻ mặt
khiếp sợ, nàng không phải đã mất đi trí nhớ, vì sao có thể vì một
người không quen biết tình nguyện mất đi tánh mạng của mình.
“Khinh Âm, đủ rồi!”
Lạc Dật lắc đầu, giữ chặt thân hình đang muốn lao về phía nàng
của hắn, thoáng nhìn thân mình căng thẳng của Viêm Hi, cùng với Ngân
Nhi, nhíu mày,
“Ngươi không thể tái xúc phạm tới Ngân Nhi, nàng hiện tại đã muốn mệt chết đi .”
“Thương tổn Ngân Nhi? Bản tướng quân cũng không phải muốn đả thương
nàng, chính là nàng tự mình chạy đến, cái này, trách không được bản
tướng quân!” Đột nhiên bỏ tay ra, tiến về trước, lại bị ánh mắt lạnh
như băng của Ngân Nhi làm cho kinh sợ, cứng đờ tại chỗ, nửa bước cũng không đi được.
Nàng, hận hắn!
Từ trong ánh mắt lạnh lùng của nàng, hắn có thể cảm nhận được, lâm vào trầm mặc.
“Đầu… đau, đau quá!”
Ôm đầu, Ngân Nhi thấp nam, tầm mắt trở nên mơ hồ không rõ, bên trong
đầu dường như có hàng trăm, hàng ngàn con kiến đang gặm cắn,
đau đến nàng cắn chặt răng, toàn thân buộc chặt.
“Ngân Nhi!” Viêm Hi hoảng sợ, cuống quít nhìn về phía Lạc Dật, không đi để ý tới Khinh Âm cũng đang đồng thời chạy tới.
“Ngươi đừng lại đây!” Đột nhiên, Ngân Nhi mở mắt to ra, tiếng nói
khàn khàn lại mang theo một chút sắc bén, một tay chỉ vào Khinh Âm, sắc
mặt quái dị.
Lạc Dật ngẩn ra, trong giây lát hiểu được cái gì, nhìn thoáng qua Viêm Hi đang ngây người, suy nghĩ sâu xa.
“Ngân Nhi, nàng làm sao vậy? Đầu còn đau hay không?” Viêm Hi sốt ruột hỏi.
“Viêm Hi, chàng tìm được thê tử của chàng rồi.” Ngân Nhi chưa quay đầu nhìn hắn, ngược lại hướng Khinh Âm nở rộ ra một nụ cười âm trầm, xinh đẹp nhưng lại tàn độc, tựa như đóa hoa anh túc, diễm lệ
nhưng đầy kịch độc……