Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường

Chương 193: Chi cảnh trong mơ kiếp trước [30] thực xin lỗi


Đọc truyện Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường – Chương 193: Chi cảnh trong mơ kiếp trước [30] thực xin lỗi

Tránh ở bên trong bụi hoa, một thân ảnh kiều nhỏ nhô cái đầu ra,
gương mặt bị bôi đen toàn bộ, cẩn thận liếc mắt nhìn bốn phía, có chút
sốt ruột, như đang tìm kiếm cái gì, lại thất vọng cúi đầu nghịch nghịch
mấy cọng cỏ dại.

May mắn vừa rồi không bị tổng quản nhận ra, nàng đã đổi quần áo của
gia đinh Viêm Hi, mặc dù hơi lớn một chút, nhưng vẫn không bị nhận ra,
nghĩ đến việc vừa rồi, bị tổng quản kéo lại, vẫn không bị nhận ra. Nàng
thầm nghĩ, hì, mình thật thông minh, hóa trang tốt thế này thì mặc dù có đứng trước mặt tên điên đó, hắn cũng không nhận ra nàng. Aiz, nhưng
nàng muốn lập tức chạy ra khỏi tướng quân phủ cũng không được, không thể trách nàng a, cho dù nàng có gắng cũng chỉ có thể chạy đến trước cửa là cùng, nên Viêm Hi liền đem nàng tới nơi này, nói là hắn sẽ đi dò đường
trước rồi sẽ trở lại, bởi vì hắn cũng không biết đường nha.

Nửa canh giờ rồi, không phải bị bắt rồi chứ? Nàng có chút lo lắng.

“Mọi người vội vã chạy đi đâu vậy?”

Một thanh âm quen thuộc ở giữa vườn hoa vang lên, nàng không khỏi vui vẻ, nhưng nhìn thấy hắn đưa tay kéo lại một gia đinh, lại không dám ra
tiếng.

“Dược liệu lâu như vậy sao còn chưa đưa tới?” Lạc Dật nhíu nhíu mày.

“Dược liệu, hiện tại làm sao còn có người đi quản cái gì dược liệu
hay không dược liệu, Lật Dật công tử, người còn chưa biết gì sao? Sương
phòng của Phu nhân xảy ra hỏa hoạn, bọn hạ nhân đều đang chạy tới đó cứu hoả đi, không được, ta cũng phải chạy nhanh đi qua, không chừng chậm sẽ bị trảm thủ (chặt đầu).” Cuống quít đẩy tay hắn ra, gia đinh kinh hoảng chạy đi.

Sương phòng của Ngân Nhi bị cháy! Lạc Dật nhìn chằm chằm bóng dáng
gia đinh mất hút, đột nhiên phục hồi tinh thần lại, bấm độn, biết được

nàng không có nguy hiểm, nhất thời thở dài một hơi.

“Lạc Dật ca ca, Lạc Dật ca ca!” trong bụi cây, truyền ra một thanh âm nho nhỏ.

Hắn theo thanh âm nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy một gương mặt đen thùi, khóa miệng mở to, lộ ra hàm răng trắng bóng như ngọc, xét thấy cảm giác quen thuộc, hắn nhìn bốn bề vắng lặng, mới đi thong thả bước đi qua.

“Sao muội lại ăn mặc thành như vậy chạy đến đây, hôm nay đã đi mấy
bước rồi?” Có thể gọi mình là “Lạc Dật ca ca” chỉ có một người, hắn bất
đắc dĩ nhìn khuôn mặt tươi cười đắc ý của nàng, có chút lo lắng hỏi.

“Bốn mươi lăm bước,” đếm đếm đốt ngón tay, nàng thực còn thật sự trả
lời, “Lạc Dật ca ca, tên điên kia muốn tìm ta, chúng ta cùng nhau chạy
trốn được không?”

Nàng nếu muốn chạy, Khinh Âm sao có thể không truy?

Hắn cười khẽ, lắc đầu, đem nàng từ trong bụi hoa ôm vào trong lòng,
thấy nàng thật cẩn thận xem xét 4 phía, cảm thấy có chút kỳ quái .

“Hảo, hảo… vì cái gì lại muốn chạy trốn, nghe nói sương phòng của
muội bị cháy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, là do muội phóng hỏa sao?”
Hắn nhíu mày, có chút không tin nàng dám lớn mật như thế.

“Là muội phóng hỏa, huynh không biết đâu, cái tên điên kia nói, nếu
hôm nay muội chạy không thoát, hắn sẽ cùng muội ‘đồng giường cộng chẩm’, nghĩ đên thôi mà toàn thân muội đều nổi da gà này” Nói xong, nàng quả
thực đem ống tay áo kéo lên, cho Lạc Dật xem da gà khắp người của mình,

“Hắn còn nói, muốn chặt chân của Viêm Hi đó!”

Nghe được cái tên được thốt ra từ miệng nàng, Lạc Dật ngẩn ra, nhưng
thấy khuôn mặt nàng không mang theo biểu cảm gì, thoáng yên tâm.

“Hắn nói muốn dẫn muội chạy trốn ?” Nghĩ như thế nào, nàng cũng không có khả năng một mình chạy trốn, chỉ có bị người khác xui khiến, mới có
thể lớn mật như thế, châm lửa thiêu phòng.

“Ân, hắn tốt lắm, vốn là nói muốn tìm huynh cùng nhau chạy, nhưng
không biết tới đâu để tìm huynh, nên hắn đã đáp ứng muội, trước mang
muội ra ngoài, trong vòng hai ngày sẽ trở về tìm huynh.” Nàng sợ hãi hắn sẽ cho rằng mình muốn bỏ lại hắn, cuống quít giải thích.

Hôm nay mới gặp mặt, nàng đã có thể bỏ lại mình cùng hắn chạy trốn,
xem ra, mình ở trong lòng Ngân Nhi, vẫn là không quan trọng bằng hắn.

Lạc Dật ôn nhu như nước, đôi mắt phiếm tầng cô đơn, một tay nhẹ nhàng chà lau vết bụi than trên người nàng.

“Chúng ta không thể đi, nơi này có dược liệu muội cần.” Ôn nhu khuyên bảo, ôm nàng ngồi xuống hành lang, lấy khăn tay chà lau khuôn mặt nhỏ
nhắn của nàng.

“Vậy ngươi hãy đi chế tác cho xong dược liệu, rồi mang nàng rời đi?”

Không biết khi nào, từ hành lang dài, đi tới một thân ảnh màu trắng,
toàn thân hắn toát ra hơi thở phiếm lạnh như băng, cùng bộ dáng thân

thiết vừa rồi hoàn toàn tương phản.

Ngân Nhi không nhìn thấy lãnh ý toát ra từ trên người Viêm Hi, nàng nhìn thấy hắn lại đã trở lại, cười rất là vui vẻ.

“Viêm Hi, ngươi trở về rồi, ta còn lo lắng ngươi đã bị tên điên kia
bắt được, hắn còn nói muốn chặt chân của ngươi, hoàn hảo, không bị bắt
được.” gương mặt hồn nhiên thẳng tắp xem xét hắn, không chú ý đến vòng
ôm quanh eo bất giác xiết lại thật chặt.

Ngân Nhi nghi hoặc nhìn về phía Lạc Dật, rất ít nhìn thấy hắn thất thố.

“Yên tâm, ta đã dò xong đường rồi.” Gương mặt lạnh lùng của Viêm Hi đột nhiên nhu hòa,“Nhưng mà, chỉ sợ hiện tại đi không được.”

“Vì sao?” Rất là sợ hãi khi phải gắp lại tên điên kia, Ngân Nhi sốt ruột, từ trong lòng Lạc Dật nhảy xuống.

“Lạc Dật sẽ không rời đi, cho nên, nàng cũng sẽ không rời đi.” Viêm
Hi hai mắt thẳng tắp nhìn Lạc dật, ngày ấy, hắn, cưỡi ngựa đem Ngân Nhi
mang đi trước mắt mình.

Bởi vì hắn cũng yêu Ngân Nhi, cho nên mới không muốn cho mình nhìn thấy Ngân Nhi sao?

“Sẽ không, Lạc Dật ca ca cũng rất muốn rời đi , lúc ấy huynh ấy vì
không muốn tiến vào tướng quân phủ nên đã cùng tên điên kia tranh chấp
rất lâu, tuy rằng, cuối cùng vẫn phải đến đây, nhưng mà, Lạc Dật ca ca
cũng là vì Ngân Nhi mới ở lại, chỉ cần Ngân Nhi muốn đi, Lạc Dật ca ca
cũng sẽ không ở tại chỗ này , đúng hay không?” Nàng xoay người, kéo kéo
ống tay áo Lạc Dật nhẹ nhàng dắt, khuôn mặt nhỏ nhắn cầu xin, còn có kỳ
vọng.

Nhưng mà, Lạc Dật chỉ là tiếp nhận khăn tay trong tay nàng, trầm mặc chà lau vết bẩn trong lòng bàn tay nàng.


“Hiện tại, còn chưa thể rời đi.” Cho dù hế nào, cũng phải điều chế
cho xong thuốc, nếu không, trên đường bệnh phát, đến lúc đó hắn cũng vô lực vãn thiên. (không cách cứu chữa)

“Vì cái gì không thể đi, Ngân Nhi còn chịu được, Lạc Dật ca ca, chỉ
cần rời khỏi nơi này, chúng ta liền đi tìm dược liệu, không được sao?”
Nàng sốt ruột, nắm lấy cánh tay hắn, muốn đứng lên rời đi.

“Ngân Nhi……” Lạc Dật chỉ là nhẹ nhàng nói một câu, vô dụng là lực đạo lớn bao nhiêu, đã đem nàng một lần nữa ôm vào trong lòng, không để ý
nàng giãy dụa, có chút xin lỗi, nâng mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của
Viêm Hi,

“Thực xin lỗi, chưa kịp cứu một trăm mạng người nhà Viêm gia.”

Viêm Hi trầm hút một ngụm khí, mi tâm thấp chiến, ngắm liếc mắt một cái đúng là mạc danh kỳ diệu Ngân Nhi.

“Người mà ngươi nên nói xin lỗi, nên là thê tử của ta.” Viêm gia, hơn trăm mạng người, cũng không phải là trách nhiệm của hắn, mình căn bản
là không trách hắn.

“Cái gì, Lạc Dật ca ca, huynh quen biết với thê tử của Viêm Hi sao?”

Ngân Nhi có chút mơ hồ, quay đầu nhìn Lạc Dật, “Nàng không chịu cho
tên điên kia khi dễ đúng không? Là nhìn nhầm, nghĩ nàng là Ngân Nhi?”
Nghĩ như thế nào, đều cảm thấy là người khác bắt nhằm, Lạc Dật ca ca lại sao có thể không nhận ra mình chứ.

“Thực xin lỗi.” Lạc Dật nhìn Viêm Hi tiếp tục giải thích, nhưng mà ánh mắt hướng Ngân Nhi lại có chút khó xử.

“Viêm Hi, không có việc gì, Lạc Dật ca ca cũng không phải người xấu,
nhất định sẽ không khi dễ thê tử của ngươi, đi, Lạc Dật ca ca, ngươi dẫn chúng ta đi tìm thê tử của hắn đi, đừng làm cho người ta vợ chồng xa
cách, không phải đều nói ‘một đêm vợ chồng, ân tình ngàn năm’ sao?” Ngân Nhi ôn nhu an ủi Viêm Hi, nhẹ nhàng kéo kéo cánh tay Lạc Dật.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.