Đọc truyện Ai Nói Tôi Không Yêu Em – Chương 35
Thành phố L không nhộn nhịp, phồn hoa như thành phố A. Ngược lại, ở đây có nhịp sống chậm rãi, tựa như những chiếc lá thả mình trên dòng sông, được dòng nước thong thả đưa đi xa, là một nơi lắng đọng theo thời gian.
Băng qua hành lanh đi đến khu vực phòng tiếp nhận bệnh nhân, lúc đi đến trước cửa phòng bệnh, Tùy An Nhiên có chút chần chừ.
Cô quay đầu nhìn Ôn Cảnh Phạm, nỗi sợ hãi nơi đáy mắt đã bị anh bắt được.
“Vào trong đi.” Anh đưa tay ra, giúp cô đẩy cửa ra.
Điều kiện ở phòng đơn tốt hơn rất nhiều, ánh nắng lọt vào từ khung cửa sổ, khiến căn phòng trông sáng sủa và ấm áp hẳn.
Mẹ Tùy sáng nay đã tỉnh lại, trong phòng bệnh lúc này chỉ có một mình bà, yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng hít thở.
Nghe thấy tiếng mở cửa, bà ngẩng đầu lên nhìn, lúc nhìn thấy Tùy An Nhiên đến cũng không có quá bất ngờ, nhưng vẫn có chút vui mừng. Bà nâng người ngồi dậy, nhìn thấy một người đàn ông theo con gái bà bước vào phòng thì cảm thấy kinh ngạc.
“Mẹ.” Tùy An Nhiên bước đến ngồi cạnh giường bệnh. Còn chưa kịp mở lời thì mẹ cô An Hâm đã lên tiếng trấn an cô: “Mẹ không sao, sao con không thông báo một tiếng với mẹ mà chạy về đây rồi?”
Tùy An Nhiên lắc đầu, cắn môi không lên tiếng, hốc mắt có chút ửng đỏ.
An Hâm vỗ vỗ tay cô, rồi ngẩng đầu lên nhìn Ôn Cảnh Phạm, áy náy cười: “Chào cậu.”
Tùy An Nhiên lúc này mới nhớ đến phải giới thiệu hai người họ với nhau: “Mẹ, đây là… bạn của con, Ôn Cảnh Phạm.”
Ôn Cảnh Phạm cúi đầu nhìn cô, nở một nụ cười dịu dàng, đem hoa tươi đặt cạnh giường bệnh: “Cháu chào dì ạ, cháu là Ôn Cảnh Phạm, là bạn của An Nhiên. Đúng lúc tiện đường nên cùng cô ấy đến thăm dì. Dì đã khỏe hơn chưa ạ?”
An Hâm cười, ngoài sắc mặt có chút tái nhợt ra thì không còn nơi nào không khỏe nữa. Bà chỉ chiếc ghế sofa bên cạnh: “Cháu ngồi xuống cùng dì trò chuyện đi, An Nhiên cũng thật là, sao con không mời cậu ấy ngồi xuống?”
Ôn Cảnh Phạm nghe lời ngồi xuống, giúp cô giải vây: “An Nhiên lâu rồi chưa được gặp dì.”
“Đúng vậy, công việc bận rộn, lại sống ở thành phố A xa xôi, một năm có thể gặp được nó một lần cũng xem như may mắn rồi.” Ánh mắt của An Hâm dừng trên người Tùy An Nhiên giây lát, thấy sắc mặt cô có chút khác thường, bà liền cẩn thận quan sát người đàn ông trước mặt.
Cậu ta vừa lễ phép lại ôn hòa, diện mạo tuấn tú, ở độ tuổi này rất ít người có được phong thái trầm tĩnh như cậu ta.
“Mẹ đã khỏe hơn chưa ạ? Dì Thôi đã về nhà rồi sao?”
“Mẹ không sao, chỉ là hai hôm trước thuốc trong nhà đã uống hết mà mẹ lại quên mất. Không phải con nói công việc bận rộn sao? Vào thời điểm cuối năm quan trọng như vậy mà con lại vội vội vàng vàng chạy về đây, không sợ ông chủ sẽ trách phạt sao?” Mẹ Tùy ngoài miệng thì nói như thế, nhưng bàn tay thì nắm chặt tay cô, vui vẻ không thôi.
“Ai cũng không quan trọng bằng mẹ.”
Tùy An Nhiên vừa dứt lời, bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa. Mọi người trong phòng bệnh đều đồng loạt nhìn về đó, bác sĩ và vài cô y tá đến kiểm tra phòng bệnh.
Sau khi xem xét tình hình của mẹ Tùy xong, bác sĩ vừa ghi chép vừa dặn dò: “Người bệnh cần được nghỉ ngơi nhiều hơn, nếu như không có vấn đề khác thì đến ngày mai là có thể xuất viện.”
Ôn Cảnh Phạm nghe xong, khẽ nhíu mày, hỏi thăm về kết quả kiểm tra sức khỏe của mẹ Tùy.
An Hâm ngồi trên giường bệnh nghe thấy thế, đáy mắt hiện lên chút suy nghĩ.
Sau khi biết được Tùy An Nhiên sẽ ở lại đây một tuần, bà cũng yên tâm nằm xuống nghỉ ngơi. Tùy An Nhiên ngồi bên cạnh bà một lúc, đưa tay lên giúp mẹ cô đắp chăn, rồi quay sang nhìn Ôn Cảnh Phạm.
Anh đã chợp mắt, cánh tay đặt trên tay vịn, để lộ một đoạn cổ tay. Sắc mặt có chút trắng, xem ra anh cũng đã mệt mỏi rồi.
Tùy An Nhiên mang chăn mỏng ra đắp cho anh, càng đến gần thì càng nghe thấy tiếng hô hấp vững vàng của anh. Cô cứ như vậy cúi đầu nhìn anh một lúc lâu, chỉ cảm thấy từ đuôi mày đến ánh mắt, mỗi một tấc trên gương mặt anh đều có thể khiến trái tim cô rạo rực.
Cô khẽ gọi tên anh, không gian xung quanh yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại.
Lúc này, cô mới nâng tay lên giúp anh đắp chăn, chỉ là khi tấm chăn mỏng vừa chạm vào người thì anh đã mở mắt ra nhìn cô. Đôi mắt anh sâu không thấy đáy, sáng ngời tựa như từng con sóng lăn tăn trên mặt hồ, anh yên lặng nhìn cô.
Tùy An Nhiên bị anh nhìn đến ngẩn người, cả người đứng yên bất động.
Ôn Cảnh Phạm chăm chú nhìn cô một lúc, khóe môi có nụ cười như có như không, sau đó anh chậm rãi nhắm mắt lại.
Động tác của cô càng thêm nhẹ nhàng, sau khi đắp chăn cho anh xong, cô xoay người định rời khỏi thì lại nhìn thấy cánh tay đang đặt trên tay vịn của anh, do dự một lúc, cô vẫn là cầm lấy tay anh đặt vào trong chăn.
Bàn tay của anh rất đẹp, ngón tay thon dài, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, trắng nõn không chút tỳ vết.
Lúc Tùy An Nhiên chạm vào nó, ngón cái vừa khéo đặt lên đốt ngón tay của anh, bốn ngón còn lại để dưới lòng bàn tay anh, dù chỉ là sự đụng chạm ngắn ngủi, nhưng cô đã cảm nhận được hơi ấm từ anh, chậm rãi sưởi ấm tay cô.
An Hâm ngủ được một lúc thì cảm thấy có chút khát. Lúc bà mở mắt nhìn sang, Tùy An Nhiên đang đứng nghiêng người về phía bà, con gái bà đang cẩn thận đắp chăn cho Ôn Cảnh Phạm, mỗi một động tác đều vô cùng nhẹ nhàng như sợ sẽ làm cậu ta giật mình tỉnh giấc.
Chân mày bà hơi nhướn lên, nuốt xuống lời muốn nói, tiếp tục nhắm mắt lại.
******
Chuyến bay của Ôn Cảnh Phạm vào lúc rạng sáng, nhưng anh phải xuất phát từ thành phố L trước 10 giờ đêm, ngồi xe đến thành phố S.
Sau khi Tùy An Nhiên nói với mẹ một tiếng, liền tiễn Ôn Cảnh Phạm ra ngoài.
Bầu trời đêm nay bị mây đen bao phủ, không có lấy một ngôi sao nào. Hai người một đường im lặng cho đến trước cổng bệnh viện.
Ôn Cảnh Phạm nhìn chiếc xe đang dừng gần đó, anh dừng bước: “Em tiễn anh đến đây được rồi.”
Tùy An Nhiên ngẩng đầu nhìn anh, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Cám ơn anh.”
Ôn Cảnh Phạm trầm mặc chốc lát, đưa tay tháo hạt chuỗi trên tay ra, từng hạt châu va chạm vào nhau phát ra âm thanh nho nhỏ. Anh hơi mím môi, cầm lấy cổ tay cô, đem chuỗi hạt trên tay đeo vào.
Thời gian không còn sớm, lối ra của khu vực phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú cũng không có quá nhiều người qua lại, trên đường thỉnh thoảng có vài chiếc xe gào thét chạy ngang, không gian xung quanh yên tĩnh đến mức chỉ có ánh đèn và hai người họ.
Anh cúi đầu nhìn cô, lúc lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng trên gương mặt lại có cảm xúc khó mà phân biệt: “Có vấn đề gì thì nhớ gọi cho tôi.”
Lực chú ý của Tùy An Nhiên vẫn rơi vào chuỗi hạt anh đã đeo vào cho cô, liếm đôi môi khô khốc, cô vội vàng muốn tháo ra, nhưng lại bị tay anh nắm chặt.
“Vòng tràng hạt này đã theo tôi suốt năm năm, An Nhiên, chúng ta cũng biết nhau rất lâu rồi.” Anh đột nhiên lên tiếng.
Tùy An Nhiên đã nhìn qua chuỗi hạt này rất nhiều lần, cũng biết được anh chưa từng rời xa nó: “Em không thể nhận…”
“Ở chỗ tôi, không có gì là em không thể nhận cả.” Anh đè thấp giọng, câu nói của anh vang vọng không ngừng.
Tùy An Nhiên sửng sốt, cô bị câu nói đó của anh làm cho khiếp sợ, há hốc mồm không biết nên nói gì.
Ôn Cảnh Phạm vốn dĩ có rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng cũng vì câu nói bất ngờ này mà khiến mọi thứ đều trở nên không thích hợp. Ít nhất… cũng không phải là lúc này, ở đây cùng cô nói những lời đó.
Anh đưa mắt nhìn khu vực phòng bệnh cách đó không xa, bất đắc dĩ thở dài: “Có một vài lời anh muốn nói với em, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc. Đợi em quay trở lại thành phố A…”
“Em sẽ ở lại đây cùng mẹ đón năm mới.” Tùy An Nhiên cắt lời anh, cô cúi đầu, không dám đưa mắt nhìn anh
“Rồi cũng sẽ có cơ hội thôi.” Anh đáp lại, thấy cô đột nhiên ngẩng đầu lên, đáy mắt được ánh đèn vàng chiếu rọi, sáng ngời như những vì sao. Cuối cùng anh vẫn không kìm lòng được mà thu tay lại, ôm cô vào lòng.
Vòng tay của anh ấm áp, giống hệt như cảm giác anh mang lại cho người khác vậy, rất dịu dàng nhưng cũng mang đầy sức mạnh.
Tùy An Nhiên bất ngờ, không biết phải làm thế nào nên chỉ đành đứng yên để anh ôm. Trái tim cô dường như tan chảy trong cái ôm của anh, nó không ngừng thôi thúc ý nghĩ muốn có được anh của cô, thiếu chút nữa thôi là cô đã không khống chế được bản thân mình rồi.
“Ôn Cảnh Phạm…”
“Ừm.” Anh đáp lại, rất nhanh liền buông cô ra, nhanh đến mức khiến cho Tùy An Nhiên nghĩ rằng một màn khi nãy chỉ là ảo giác. Cô vẫn chưa định thần lại thì anh đã khôi phục lại dáng vẻ của mình.
Tùy An Nhiên nhìn anh, trong lòng có chút khổ sở, thêm cả tâm tình phức tạp nói không nên lời.
Con tim cô gào thét muốn bất chấp tất cả phá tan bức tường mà cô đã dựng lên, nhưng lý trí vẫn luôn không ngừng chèn ép suy nghĩ này của cô.
Tất cả những ảo tưởng và kích động, kể từ lúc cô bước vào phòng bệnh của mẹ, nhìn thấy bà tiều tụy nằm trên giường bệnh, đều đã tan rã hầu như chẳng còn gì.
Cô hối hận vì sao mình phải ở lại thành phố A, hối hận vì không thể ở bên cạnh chăm sóc cho mẹ những lúc bà bị bệnh, thậm chí ngay cả khi mẹ cô xảy ra chuyện thì cũng là do một người xa lạ thông báo cho cô biết. Hai mẹ con cô luôn nương tựa vào nhau, là người thân duy nhất của nhau trên đời này.
Bất kể cô có đi bao xa, rồi cũng sẽ có một ngày phải quay về nơi đây. Không có ai quan trọng bằng mẹ cô cả, cho dù là tình cảm của cô dành cho Ôn Cảnh Phạm cũng không được.
“Em nhớ chăm sóc tốt cho bản thân, tôi đi đây.” Thấy cô không lên tiếng, anh đành phải mở lời.
Nét mặt cô trông vô cùng nghiêm túc, hình như sắp phải đưa ra quyết định gì khó khăn vậy, anh khẽ nhíu mày, có chút bất an.
Tùy An Nhiên nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng vẫn đem chuỗi hạt tháo xuống trả lại cho anh: “Thứ quý giá như thế, anh vẫn là không nên tùy tiện đưa cho em. Sức khỏe của mẹ em không tốt, nên em sẽ ở lại đây một khoảng thời gian để chăm sóc cho bà, về phía đạo diễn Lục em nghĩ….”
Cô mím môi, không nói tiếp.
Ôn Cảnh Phạm hiểu rõ ý cô, anh cúi đầu nghiêm túc ngắm nhìn cô, một lúc sau mới đưa tay ra nhận lại chuỗi hạt đeo vào tay, ánh mắt không chút gợn sóng, khiến người khác nhìn không ra anh đang nghĩ gì.
“Em đã ký hợp đồng chưa?” Anh đột nhiên hỏi.
Hợp đồng?
Tùy An Nhiên nhíu mày suy nghĩ, cô lắc đầu: “Vẫn chưa, em vốn định đợi anh đi công tác trở về, bắt đầu lồng tiếng rồi mới quyết định.”
“Về phía Lục Dập Phương em không cần bận tâm, cũng không cần quá lo lắng về chuyện của dì, mọi thứ sẽ ổn thôi, không có vấn đề gì đâu. Những chuyện khác để sau này rồi nói, đừng nên suy nghĩ quá nhiều.” Giọng nói của anh trầm thấp, chạm thẳng vào tim cô, khiến nó rung động.
Những chuyện khác để sau này rồi nói, đừng nên suy nghĩ quá nhiều.
Cô liếm nhẹ đôi môi khô khốc của mình, nặng nề gật đầu.
Trong màn đêm lạnh lẽo, anh nở nụ cười ấm áp với cô, không nói thêm lời nào khác liền xoay người rời đi.
Khoảng cách của hai người càng lúc càng xa, dưới ánh đèn đường chỉ còn lại bóng lưng lạnh lùng của anh, ngay cả chút ấm áp cũng chẳng còn.
Có một người bước xuống từ chiếc xe dừng ở gần đó, anh ta liếc mắt nhìn về bên này rồi kéo cửa xe sau đợi Ôn Cảnh Phạm bước lên. Anh đi đến cạnh cửa thì chợt dừng lại, hình như muốn quay người lại, nhưng cũng chỉ là ngừng lại trong nháy mắt mà thôi, cuối cùng anh vẫn là lên xe đi khỏi.
Tùy An Nhiên đứng ở đó, đợi chiếc xe kia rẽ sang hướng khác, không còn nhìn thấy bóng dáng nữa mới chán nản thở hắt ra.
Mùa đông năm nay, lạnh thật.
******
Sau khi Ôn Cảnh Phạm lên xe, liền lấy di động ra gọi cho Lục Dập Phương, vừa mở miệng liền hỏi: “Cô ấy vẫn chưa ký hợp đồng sao?”
Lục Dập Phương suy nghĩ hồi lâu mới hiểu lời cậu ta nói, anh gật đầu đáp: “Đúng vậy, đợi cậu đi công tác về rồi mới quyết định.”
Ôn Cảnh Phạm nhăn mày, gương mặt bỗng trở nên lạnh lẽo, trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: “Nếu như nữ chính đổi sang người khác lồng tiếng thì tôi cũng không tham gia nữa.”
Lục Dập Phương “Hả” lên một tiếng, đầu óc triệt để choáng váng….
Tình huống gì đây?