Ai Nói Tôi Không Yêu Em

Chương 34


Đọc truyện Ai Nói Tôi Không Yêu Em – Chương 34

Chuyến bay rất yên tĩnh, cả khoang chỉ có tiếng hít thở nho nhỏ.

Tùy An Nhiên nép mình trong bóng tối, cô rất buồn ngủ, nhưng ý thức lại thanh tĩnh đến lạ thường. Cô nhìn thấy ánh sáng màu xanh yếu ớt ở hàng ghế đầu tiên, nghe được tiếng hít thở vững vàng của Ôn Cảnh Phạm ngay bên cạnh.

Cô quay sang ngắm anh, hình như anh đã ngủ rồi, hai mắt nhắm chặt, cả gương mặt anh bị bóng tối bao phủ, cô chỉ có thể nhìn được một vài đường nét trên đó mà thôi.

Tay anh để trên tay vịn, tay áo được vén lên, để lộ chuỗi hạt ở cổ tay phải.

“Không ngủ được à?” Không biết anh đã mở mắt ra từ khi nào, giọng nói được đè rất thấp, nhưng vẫn chắc chắn rằng cô có thể nghe được.

Tùy An Nhiên ngẩng đầu nhìn anh, khẽ gật đầu, nghiêng người về phía anh: “Em muốn ngủ, nhưng chẳng hiểu sao lại rất tỉnh táo.”

Mặc dù cô dựa sát vào anh là để tiện nói chuyện, nhưng khi Ôn Cảnh Phạm nhìn thấy khoảng cách của hai người được kéo gần lại thì khóe môi hơi nhướn lên, cười nói: “Vậy thì chúng ta cùng nhau tán dóc.”

“Hả?” Tùy An Nhiên sửng sốt, “Anh không cần nghỉ ngơi sao? Anh mới từ thành phố S trở về đấy.”

Tối nay anh đáp chuyến bay từ thành phố S về đây, kết quả vừa đến sân bay lại cùng cô ngồi đợi 2 tiếng đồng hồ bay trở về đó, đi đi về về như thế…. Đã đủ tiêu hao hết tinh thần và thể lực rồi.

“Lúc ở trên máy bay tôi đã chợp mắt được một lúc rồi.” Anh cúi đầu xuống để cô có thể nghe rõ lời anh nói.

Đợi Tùy An Nhiên chú ý đến, thì hai người đã có thể cảm nhận được hô hấp của nhau. Cô có chút hít thở không thông, nhẹ nhàng lùi về phía sau, sau đó mới hỏi anh: “Anh muốn cùng em tán dóc chuyện gì?”

“Tưởng Ninh Hạ.” Anh đáp.

Tùy An Nhiên: “…”

Cô đưa tay lên sờ mũi, có chút ngượng: “Xin lỗi, em không phải cố ý đâu, chỉ là em… cảm thấy tò mò mà thôi.”

“Không sao.” Anh khẽ cười, giải thích: “Đúng là cô ấy nửa đêm đến gõ cửa phòng của tôi, nhưng kết quả thì… em có muốn thử đoán xem không?”


Tùy An Nhiên nghĩ ngợi, dựa theo tính cách lạnh lùng của Ôn Cảnh Phạm, hẳn là sẽ không thẳng tay đuổi người mà không cho người ta mặt mũi, nhưng chắc hẳn cũng sẽ khiến họ biết khó mà lui.”

Lúc cô nghe Trương Mễ nói, thiếu chút nữa đã tin là thật. Dẫu sao ở trước mặt cô, Tưởng Ninh Hạ đã thể hiện ý đồ của cô ta đối với Ôn Cảnh Phạm.

Nhưng về sau, suy nghĩ kỹ lại, trực giác của cô đã phủ định tính chân thực của câu chuyện này. Cô gửi tin nhắn wechat cho Lục Dập Phương vốn là muốn chứng thực thực hư của nó, kết quả—–

Tùy An Nhiên nhớ lại tin nhắn thoại của anh, cô đưa tay lên đỡ lấy trán… Thật sự không dám nghĩ đến nó nữa.

“Em không đoán được anh đã nói những gì, nhưng đại khái có thể đoán được… đó không phải là những lời mở cửa hoan nghênh.”

Ôn Cảnh Phạm phá lên cười, mở cửa hoan nghênh…. Có lẽ cũng chỉ có Tùy An Nhiên mới can đảm dùng bốn chữ này để hình dung.

Cánh tay đặt trên tay vịn của anh đưa lên, khẽ chống cằm, chăm chú nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Tôi nói tôi không cần phục vụ phòng.”

Tùy An Nhiên ngẩn người, nhưng ngay lập tức liền phản ứng lại, thiếu chút nữa đã cười ra tiếng. Cảm giác lo lắng trong lòng cũng vì câu nói của anh mà tan đi không ít.

Cô cười mãi cười mãi mới hiểu rõ ý đồ của anh, anh không phải thật sự muốn cùng cô “tán dóc”.

Ôn Cảnh Phạm vốn dĩ không cảm thấy những lời này có gì đáng cười, nhưng trông thấy cô cong môi cười, mắt híp lại như vầng trăng khuyết, thì anh cũng không khỏi bị cô cuốn hút mà cười theo.

Anh đưa tay giũ chiếc chăn đang đặt trên đùi cô, rồi nghiêng người đắp lên cho cô, thấy cô ngừng cười quay sang nhìn, đáy mắt như chứa đựng cả dãy ngân hà, lấp lánh đến sáng ngời. Anh bất chợt đưa tay lên che đôi mắt ấy lại.

Cô khẽ chớp mắt, hàng mi dài chạm vào lòng bàn tay anh có chút ngứa.

Đáy lòng anh bỗng trở nên mềm mại, giọng nói cũng dịu dàng đi rất nhiều: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, ngủ đi.”

Lòng bàn tay anh ấm áp, nhẹ nhàng đặt lên mắt cô, mang đến cho cô sự an tâm. Cô mím môi, muốn đưa tay ra nắm lấy tay anh, nhưng suy nghĩ hồi lâu, vẫn không cách nào đưa ra được.

Cô là một kẻ nhát gan.


******

Ngồi trong bóng tối đã lâu, ít nhiều cũng sẽ bị không khí lạnh lẽo của bóng đêm vây lấy.

Không biết Tùy An Nhiên đã ngủ bao lâu, ý thức của cô vẫn thanh tĩnh, nhưng đại não thì vẫn đang chìm vào giấc ngủ. Cô muốn ngồi dậy, chẳng hiểu sao cơ thể lại vô cùng mỏi mệt, bất luận cô vùng vẫy thế nào thì vẫn không chống lại được sức mạnh của cơn ác mộng.

Cô mơ thấy bản thân đã về đến nhà, lúc mở cửa ra bước vào thì bên trong không một bóng người. Cô cẩn thận tìm quanh nhà, không ngừng gọi mẹ. Nhưng ngoài tiếng gọi của cô thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác.

Sau đó, cô đã thấy mình ở trong bệnh viện.

Trên hành lành, y tá đi lại vội vã, bệnh nhân bước từng bước chậm chạp. Không gian xung quanh lặng như tờ, không có lấy một tia nắng, bầu trời cũng trở nên âm u tựa như sắp mưa, không khí xung quanh nặng nề làm người ta cảm thấy khó thở.

Cô không ngừng đi từng gian phòng tìm kiếm mẹ mình, nhưng sau khi cửa mở… chỉ toàn là những gương mặt xa lạ.

Cô hốt hoảng quay người lại, phát hiện Tùy Kinh Quốc đang đứng cách cô vài bước chân, đôi môi mím chặt, sắc mặt nặng nề: “An Nhiên, mẹ con đang ở chỗ của bố.”

Dứt lời, ông ta đẩy cửa phòng bệnh ra… Nơi đó, rõ ràng cô đã tìm qua rồi.

Nhưng khi cô đi theo ông ta vào trong, liền nhìn thấy mẹ cô đang nằm trên giường bệnh, đôi mắt nhắm chặt, chìm sâu vào giấc ngủ. Còn người bố mà cô luôn chán ghét đang ngồi ở đầu giường, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang truyền dịch của mẹ cô, nét mặt toát lên vẻ dịu dàng.

Đây chắc chắn là giấc mơ… Nếu như không phải trong mơ, cô làm sao có thể nhìn thấy những cảnh này đây?

Trong lúc mơ màng, cô chỉ cảm thấy trên người có cái gì đó đang động đậy, cô bừng tỉnh, ngẩng đầu lên nhìn.

Tùy An Nhiên vừa động đậy, liền cảm thấy trên trán chạm phải một thứ mềm mại và ấm áp. Cô cúi đầu nhìn đôi tay với những ngón tay thon dài đang giúp cô đắp lại chăn, cơ thể cô bỗng chốc cứng đờ, không dám nhúc nhích.

Ôn Cảnh Phạm cũng bị cô làm cho bất ngờ, anh hơi lui về sau, cũng thu tay lại: “Xin lỗi, tôi chỉ muốn giúp em đắp lại chăn thôi.”


Tùy An Nhiên vẫn ngồi im, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh toát ra ào ạt, khiến cô có chút lạnh. Một lúc sau, cô mới quay sang nhìn anh cười: “Không sao đâu.”

Ôn Cảnh Phạm cúi đầu, chăm chú quan sát cô: “Em thấy nơi nào không khỏe sao?”

Giọng nói anh tự nhiên như chưa từng xảy ra chuyện gì —— Thực tế thì cũng chỉ là ngoài ý muốn.

“Không có, chỉ là mơ thấy ác mộng thôi.” Cô lắc đầu, dựa chặt lưng vào ghế.

Trong cùng một ngày, cô gặp lại người bố đã lâu không gặp và hay tin mẹ cô bị ngất phải vào viện, nên cô có chút không tiêu hóa nổi.

Cô luôn nghĩ rằng bản thân mình ngày một trưởng thành, đã có thể đứng ra bảo vệ mẹ, ít nhất thì dưới sự bảo vệ của cô, mẹ sẽ không phải chịu sự quấy nhiễu của cuộc hôn nhân tan vỡ.

Nhưng vào lúc đối mặt với Tùy Kinh Quốc, cô vẫn không cách nào ôn hòa nhã nhặn với ông ta được.

Cô thở dài, cảm thấy bản thân có chút thất bại, con tim như bị ai đó nhét vào một khối bông, buồn bực khôn nguôi.

******

Lúc chuyến bay hạ cánh ở thành phố S vừa đúng khoảng khắc mặt trời mọc, có một thứ ánh sáng màu vàng nhô lên ở đường bay, đường chân trời phía xa như được khảm lên một ngọn lửa.

Nhiệt độ ở phía Nam cao hơn phía Bắc, chỉ là không khí có chút ẩm ướt, nhưng không có chút hơi ấm nào. Lúc Tùy An Nhiên vừa bước xuống máy bay, cô lạnh đến phát run.

Thời tiết ở đây tuy đẹp, nhưng gió cũng rất lớn. Sớm tinh mơ, từng cơn gió mang theo cái lạnh thổi vào mặt phát đau. Mái tóc của cô bị gió thổi đến rối tung, cô đưa tay lên đè chặt rồi vén ra sau tai.

Vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy Ôn Cảnh Phạm đi phía trước đang nghe điện thoại, không biết anh đang nói những gì, nhưng giọng nói được đè thấp xuống. Cô chỉ loáng thoáng nghe được vài từ “có chuyện”, “không về được”, “sắp xếp” mà thôi.

Cô bước đi chậm rãi phía sau anh, chợt cảm thấy ấm áp tận đáy lòng.

Nếu như trước đây, cô luôn phải tự tìm lý do để thuyết phục bản thân đừng nên suy nghĩ nhiều về những gì anh đã làm cho mình, thì giờ đây cô không còn cách nào để lừa mình dối người được nữa.

Ôn Cảnh Phạm đối xử với cô, đúng là không giống với những người khác.

Anh từng bước đến gần, tiếp xúc, cách đối xử với cô đều đã khác đi, cũng không phải chỉ vì duyên gặp gỡ tình cờ vào năm năm trước… Với anh có thể đó chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể đến, nhưng đó lại là ánh sáng duy nhất trong quãng thời gian tăm tối của cô.

Cô không biết anh bận cỡ nào, nhưng anh lại vứt hết công việc ở thành phố A để cùng cô trở về đây. Vào lúc cô sắp rơi vào đường cùng, anh đã đưa tay ra kéo lấy cô… Lớp phòng ngự của cô cũng dần dần tan rã.


Tình yêu chính là thứ mà cô không dám chạm vào nhất, nhưng sự tồn tại của Ôn Cảnh Phạm đã khiến cô muốn một lần dũng cảm quên mình. Cô vốn đã yêu anh, chỉ là chưa từng khao khát được có trong tay.

Dù cho tình cảm đó chỉ là thầm thương trộm nhớ, thì cô cũng đã kiên trì rất nhiều năm.

Điều cô khát khao nhất chính là có người bầu bạn, là đôi vai vững chắc vào những lúc bang hoàng lo sợ. Và người đã làm được những điều này… cũng chỉ có anh.

Một lần rồi lại một lần.

******

Lúc đến thành phố L đã là 8 giờ sáng, ánh nắng ngập tràn khắp nơi, không khí cũng ấm dần lên.

Xuống xe, Ôn Cảnh Phạm giúp cô lấy hành lý xuống, trông thấy cô gấp gáp muốn xông vào bệnh viện, anh đưa tay lên kéo cô lại, chỉ về phía quán ăn gần đó: “Tình hình của dì Tùy đã ổn định, em không cần lo lắng. Chúng ta đi ăn sáng trước đã, sắc mặt em trông rất kém.”

Tùy An Nhiên xoa mặt mình, nửa tin nửa ngờ: “Rất kém sao?”

“Bất kỳ ai một đêm không ngủ đều sẽ như thế.” Anh cong môi cười, nắm lấy tay cô đi về phia quán ăn.

Tùy An Nhiên bị anh kéo đi một đoạn mới hỏi: “Làm sao anh biết tình hình của mẹ em?”

“Dì Tùy còn phải nằm viện vài ngày để theo dõi, vừa khéo tôi có người quen ở đây, nên đã nhờ người đó chuyển dì ấy đến phòng bệnh trước rồi.” Dứt lời, anh hơi ngừng lại rồi bổ sung thêm: “2 giờ sáng mai tôi phải về lại thành phố A rồi, những việc có thể làm cho em cũng chỉ có từng này. Nếu như đúng lúc em cần, vậy thì đừng từ chối nữa.”

Lời nói đã đến đầu môi lại vì câu nói cuối cùng của anh chặn lại, cô chớp mắt nhìn anh, đáy mắt không khỏi dâng lên một tầng hơi nước.

Chóp mũi cô có chút đỏ, cô cứ như vậy nhìn anh, một lúc sau mới khụt khịt, cười lên: “Cám ơn anh… Em rất cần…”

Mũi cô hơi ngứa, muốn đưa tay lên xoa mũi thì mới phát hiện từ nãy đến giờ anh vẫn nắm chặt tay cô không buông.

Tùy An Nhiên lúng túng liếc nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người, hai má có chút nóng lên: “Cái kia…”

Ôn Cảnh Phạm vẫn thản nhiên tỏ vẻ không hay biết gì, bàn tay anh càng dùng sức nắm chặt tay cô, dắt cô đi về phía cửa tiệm: “Thật ra tôi cũng đói rồi.”

Tùy An Nhiên: “…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.