Bạn đang đọc Ai nói đó là yêu – Chương 12
Thêm một ngày hôm qua.
Ra khỏi tiệm cầm đồ. Yến Linh đi đến bên cạnh chiếc xe Audi của Hướng Phi mở cửa chui vào, chìa tay ra. Nói:
“Trả lại cho anh.”
Hướng Phi không nhìn cô hỏi: “Sao lại đưa tôi?”
Yến Linh kỳ lạ hỏi: “Còn không phải là anh kiên quyết lấy về hay sao? Tôi cũng không dám giữ đồ đắt tiền bên mình. Không may làm mất không khéo phải lấy thân trả nợ.”
Hướng Phi nhìn cô mỉa mai: “Bằng cô mà muốn lấy thân trừ nợ à? Cô đang mơ sao?”
Yến Linh chống tay chống hông bộ dạng phụ nữ chanh chua nói: “Anh dám chê tôi, nói cho anh biết trong trường tôi cũng được coi là hoa khôi đấy.”
Hướng Phi cười nói bâng quơ: “Hoa khôi à, chỉ trong một ngày thôi đúng không?”
Yến Linh tròn mắt nhìn anh: “Anh biết? Anh cho người điều tra tôi?”
Hướng Phi nói như hiển nhiên: “Nếu không điều tra làm sao biết cô là người như thế nào? Công ty tôi trước giờ không tùy tiện nhận người.”
Yến Linh trong lòng ấm ức, ngồi im lặng một lúc sau hớn hở hỏi: “Vậy là nhân phẩm lẫn năng lực của tôi rất tốt nên anh mới nhận phải không?”
Hướng Phi lắc đầu vờ thở dài: “Coi như đây là sai lầm của tôi vậy”.
Yến Linh trợn mắt: “Anh…anh…”
Hướng Phi nhướng mày: “ Tôi thế nào?”
Yến Linh im lặng lát sau nói : “ Anh nhận tôi chính vì muốn trả thù tôi đã đắc tội anh phải không? Nếu vậy coi như tôi xin lỗi, anh tha cho tôi đi?”
Hướng Phi lắc đầu: “ Muộn rồi”.
Yến Linh nhìn anh không hiểu: “…”.
Hướng Phi nói tiếp: “Hiện tại biểu hiện của cô làm tôi vô cùng hứng thú. Đợi đến khi tôi thấy chơi đủ không chừng sẽ tha cho cô.”
Yến Linh mơ hồ: “Như thế nào mới là chơi đủ?”
Hướng Phi đều giọng: “Cô tự nghĩ đi”.
Yến Linh đúng là không còn từ nào để nói, tên này đúng là “bại hoại” thật là đáng thương cho cô.
Yến Linh nhìn ra đường thấy anh đang lái xe hướng về trọ cô liền ngăn lại: “Anh cho tôi xuống xe được không?”
Hướng Phi không nhìn cô, hỏi : “ Làm gì?”.
Yến Linh nói “ Tôi phải vào bệnh viện thăm bạn, anh cho tôi xuống ngay đi”.
Hướng Phi chậm chậm cho xe vào lề, cô mở cửa bước xuống vội vã đi đến trạm xe buýt.
Xxxxxxxxxxx
Yến Linh vừa vào đến bệnh viện thì thấy Quốc Nguyên rầu rĩ từ phòng bênh Thảo Nguyên đi ra. Anh nhìn thấy cô yếu ớt cười. Yến Linh tự nhiên bước đến hỏi: “Lớp trưởng vào thăm Thảo Nguyên hả? Sao lớp trưởng biết nó ở trong này?”
Quốc Nguyên nhìn cô nói: “Hôm qua tôi gặp Trúc Nhi ở trường, là cô ấy nói. Linh cũng vào thăm Nguyên à?”
Yến Linh : “Uhm. Lớp trưởng tới lâu chưa?”
Quốc Nguyên: “Cũng mới vào thôi. Thôi, tôi còn có việc đi trước, Linh vào đi”.
Yến Linh cũng gật đầu chào anh rồi mở cửa vào phòng.
Yến Linh vào phòng chỉ một mình Thảo Nguyên, cô biết giờ này Trúc Nhi đã về nhà. Giường bệnh bên cạnh lúc sáng đã chuyển ra phòng ngoài. Thảo Nguyên nằm quay mặt vào tường Yến Linh bất chợt thấy đôi vai Thảo Nguyên từng hồi run lên. Cô bước đến ngồi bên giường đặt tay lên vai Thảo Nguyên xoay về phía mình. Lúc này cô mới biết đúng là Thảo Nguyên đang lặng lẽ khóc.
Yến Linh biết hiện tại bạn cô đang rất đau lòng, cô có nói gì thì cũng không giúp được. Thân thiết nắm chặt tay Thảo Nguyên như muốn chia sẽ nổi đau với cô.
Một lát sau bên ngoài có tiếng gõ cửa, mẹ của Thảo Nguyên bước vào. Nhìn con gái trên đầu và chân quấn băng thì ánh mắt vô cùng đau xót. Yến Linh đứng lên lễ phép: “Chào bác gái”.
Bà khẽ gật đầu. Yến Linh biết mẹ con họ còn có nhiều chuyện cần nói với nhau nên nói: “Cháu còn có việc, cháu xin phép về trước”.
Mẹ của Thảo Nguyên gật đầu nói: “Bác rất cảm ơn cháu, thật ngại quá mấy ngày qua cháu đã cực khổ rồi”.
Yến linh lắc đầu: “Dạ, không có cực khổ gì đâu. Bác đừng bận tâm”.
Sau đó nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Yến Linh rời khỏi bệnh viện trong lòng cảm thấy vô cùng phiền muộn. Trước đây mọi thứ đều thuận lợi suôn sẽ. Cô đối với những biến cố chưa từng trãi qua. Nay trong một lúc bản thân bị nợ tiền, bị người ta trong tay điều khiển, lại thấy bạn bè khó khăn trong lòng nhất thời cảm thấy vô cùng chán chường.
Cô một mình đi dạo trên đường, suy nghĩ về tương lai cảm thấy có chút mờ mịt mơ hồ. Trong một quán nhạc vang lên tiếng của ca sĩ Carpenters bài “ Yesterday one more”. Bài hát này lúc trước cô rất thích, cô đi chậm lắng nghe. Cảm thấy chính mình cũng đang hoang mang nhất thời mang tâm trạng đồng cảm với nhân vật trong bài hát.
Cô tiêu cực nghĩ: “Những ngày sắp tới e rằng sẽ càng mệt mỏi hơn”.
(Chú thích bài hát : Yesterday once more (Một ngày nữa như ngày hôm qua)
When I was young. Id listened to the radio. Waiting for my favorite songs. When they played. Id sing along It made me smile
Khi tôi còn nhỏ, Tôi thường lắng nghe radio. Và chờ đợi những bài hát yêu thích của mình. Khi họ đang hát thì tôi cũng lặng lẽ hát theo. Và mỉm cười…
Those were such happy times And not so long ago. How I wondered where theyd gone. But theyre back again . Just like a long lost friend. All the songs I loved so well.
Đó là những giây phút thật vui vẻ. Và nó ko quá xa vời. Tôi tự hỏi nó đã ra đi đến phương trời nào. Nhưng sau đó nó trở lại. Như một người bạn đã thất lạc từ lâu. Những bài hát tôi yêu thật nhiều…
Every Sha-la-la-la . Every Wo-wo-wo . Still shines . Every shing-a-ling-a-ling . That theyre starting to sing . So fine.
Những câu hát “shalala”hay “wo-wo-wo”. Vẫn luôn toả sang. Và những câu như “Shing a ling a ling”mà họ vẫn thường hay hát. Nó thật hay…
When they get to the part . Where hes breakin her heart . It can really make me cry . Just like before . Its yesterday once more.
Khi bài hát đến kế. Chàng trai làm tan nát con tim của cô gái. Điều đó thực sự làm tôi khóc. Như ngày xưa. Cứ như có thêm một ngày hôm qua vậy.
Looking back on how it was In years gone by . And the good times that I had . Makes today seem rather sad .So much has changed.
Hãy nhìn lại năm tháng đã qua. Và những giây phút vui vẻ tôi đã từng có. Mới thấy hiện tại buồn đến mức nào.Quá nhiều thứ đã thay đổi.
It was songs of love that . I would sing back then . And Id memorize each word . Those old melodies . Still sound so good to me
As they melt the years away.
Đó là những bài tình ca tôi vẫn thường hát. Và nhớ từng từ từng chữ. Những giai điệu xa xưa. Đối với tôi vẫn thật hay.Như chúng đang đưa tôi trở về năm xưa…
Every Sha-la-la-la. Every Wo-wo-wo . Still shines. Every shing-a-ling-a-ling. That theyre starting to sing . So fine.
Những câu hát “shalala” hay “wo-wo-wo” . Vẫn luôn toả sang. Và những câu như “Shing a ling a ling” mà họ vẫn thường hay hát thật hay…
All my best memories .Come back clearly to me.. Some can even make me cry . Just like before . Its yesterday once more.
Tất cả những kỷ niệm ngọt ngào.Trở lại thật rõ ràng trong tôi. Một vài cái lại làm tôi khóc. Như ngày nào. Cứ như có thêm một ngày hôm qua vậy….)