Bạn đang đọc Ai nói đó là yêu – Chương 11
Yến Linh giúp người, bản thân đại nạn.
Sau chuyến đi về nhà Yến Linh, Thảo Nguyên đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện cô và Quốc Nguyên. Đem đầu đuôi sự việc phân tích một lượt.
Trước đây trong lớp cô chỉ là có hảo cảm với Quốc Nguyên bởi vì vẽ nho nhã, lịch thiệp và ôn hòa của anh.
Trong chuyến đi tình nguyện, trong lúc cô bệnh được anh tận tình săn sóc làm tâm hồn yếu đuối của cô như được an ủi rất nhiều. Từ nhỏ cô đã không có cha, mẹ cô là người phụ nữ lạnh cảm chỉ lo kiếm tiền cũng không thường quan tâm cô. Cô cũng như bao đứa trẻ mồ côi cha khác luôn khát khao sự quan tâm, yêu thương, che chở. Vì thế cảm tình của cô đối với anh cũng tăng thêm mấy phần.
Nhưng không ngờ anh đối với cô nhiệt tình quan tâm cũng chỉ vì là trách nhiệm của một lớp trưởng, phát hiện điều này khiến cô vô cùng hụt hẫng, nhận ra bản thân đối với anh không chỉ là thích mà còn một tình cảm sâu sắc khác.
Trớ trêu người Quốc Nguyên thầm thương chính là Yến Linh, cô nhủ lòng sẽ rút lui, sẽ âm thầm chúc phúc cho hai người. Nhưng mọi việc không như cô nghĩ, Yến Linh quả là người không tim không phổi, đối với sự quan tâm của Quốc Nguyên chỉ e là cả lớp đều biết chỉ có cô ấy vẫn vô tư như không.
Thảo Nguyên cũng vô cùng khó xử không biết nên tiến hay lùi. Trong lòng vô cùng do dự mãi đến khi scandal của Yến Linh và Hà Vy ồn ào cả trường. Nhìn thấy Quốc Nguyên đau khổ cô cũng không thể làm ngơ.
Vì vậy cô đã đi gặp Quốc Nguyên nói rõ chân tướng sự việc. Dĩ nhiên Quốc Nguyên vô cùng kích động và vui mừng sau đó là rối rít cám ơn cô. Từ đó quan hệ hai người cũng tiến triển thêm một bước – chính là Quốc Nguyên nhờ cô làm bà mai giúp anh.
Thảo Nguyên khóc không ra nước mắt, tuy là bên ngoài tình nguyện nhưng trong lòng không ít khổ sở. Cô là người ít nói thường đem tâm sự chôn vào lòng, thường ngày ngồi một góc suy tư. Không may vô tình bị Yến Linh nhìn ra, cô thật sự kinh hoảng nhưng kết cuộc Yến Linh tươi cười nhiệt tình ủng hộ cô đến với Quốc Nguyên.
Có thể Yến Linh nói đúng: “Tình yêu là của cả hai người, một trong hai người đều có trách nhiệm phải nói”. Sau ba ngày đắn đo cân nhắc Thảo Nguyên quyết định phải làm chủ một lần.
Cô cầm điện thoại lên nhiều lần viết rồi xóa, như thế nào cũng cảm thấy không ổn. Một hồi lâu cuối cùng cũng thấy hài lòng, cô đọc lại một lần: “Lớp trưởng, thật sự em rất thích anh. Tối nay em đợi anh ở café Mãi Nhớ đường xxx nếu anh trong lòng có một chút thích em thì hãy đến, em đợi”. Sau đó chọn nút gửi đi, trong lòng vô cùng hồi hộp tắt máy.
Tối nay cô mặc áo sơ mi màu hồng, trước ngực thắt một chiếc nơ. Quần Jean đơn giản soi gương thấy cũng không tệ lại điệu đà tô nhẹ lớp son môi. Xong đâu đó cầm túi bước ra ngoài.
Vừa ra cửa gặp Trúc Nhi, Trúc Nhi chặn cô lại nghi ngờ hỏi: “Đi đâu ăn mặc đẹp vậy?”
Thảo Nguyên nói dối: “Mẹ tao gọi về nhà Bác dự tiệc”. Nói xong cũng hơi chột dạ.
Trúc Nhi cũng không nghi ngờ nói: “Đi sớm về sớm”.
Thảo Nguyên “uhm” một tiếng.
Trúc Nhi lại nói: “Lấy xe tao đi kìa, mặc đẹp vậy cũng đi xe đẹp mới hợp”. Rồi không đợi Thảo Nguyên trả lời vào phòng lấy chìa khóa xe đưa cho cô.
Thảo Nguyên từ tốn ngồi lên xe Trúc Nhi chầm chậm đi đến điểm hẹn.
Lúc này Quốc Nguyên đang ngồi trước đống tài liệu làm luận án tốt nghệp, tâm tư thì đang trôi tận phương nào. Tình cảm anh dành cho Yến Linh từ lâu không hề phai mòn ngược lại ngày qua ngày càng thêm đậm sâu. Nay biết cô đã có người yêu thì cảm thấy mất mát vô cùng to lớn.
Điện thoại báo tin nhắn, anh cầm lên đọc tin nhắn xong trong lòng một cơn chấn động. Cầm điện thoại hơi khó nghĩ rất lâu không biết nên trả lời như thế nào. Cuối cùng quyết định nhắn một câu: “Xin lỗi, tôi không đến”. Rồi khóa máy.
Thảo Nguyên từ chiều đợi đến 9h tâm trạng cũng đã biến hóa không biết bao nhiêu cảm xúc. Từ tràn đầy hi vọng đến thấp thõm, rồi lại lo lắng anh trên đường bị kẹt xe, hay bận gì đó tự đưa ra bao nhiêu lí do để giải thích nhưng gần bốn tiếng đồng hồ anh vẫn không hề xuất hiện.
Cứ mỗi khi thấy bóng dáng ai gần giống anh lòng cô một trận run lên, nhưng sau đó lại phiền muộn thất vọng.
Cuối cùng cô quyết tâm cầm điện thoại mở máy. Nhận được tinh nhắn của anh bao nhiêu kiên trì, bao nhiêu dũng khí đều hoàn toàn mất hết ánh mắt vô lực nhìn điện thoại.
Là cô đã dối lòng, là cô biết anh không yêu cô. Nhưng doà cô sai, cô đã tự dệt những giấc mơ thật tươi đẹp mà không dũng cảm nhìn vào sự thật. Trong tim anh: “Một chút cũng không dành cho cô”.
Thảo Nguyên như người mất hồn lái xe trên đường, từng chiếc xe vụt nhanh qua cô cô cũng không bận tâm. Cứ nắm chặt tay lái đến ngả tư đèn đỏ cô cũng không để ý cho xe chạy thẳng. Một chiếc xe khách phía tay phải từ xa lăn bánh lao tới. Giây tiếp theo cô nghe mọi người la lên kinh hoảng, sau đó cô không biết gì nữa.
Xxxxxxxxxxxxxxxxx
Yến Linh lao vào phòng cấp cứu như cơn lốc, nhìn thấy Trúc Nhi vẫn đang đi đi lại lại trên hành lang dáng vẻ vô cùng sốt ruột. Cô chạy đến bên cạnh vừa nói vừa thở hồng hộc: “Nó…sao …rồi?”
Trúc Nhi căng thẳng: “Vẫn còn chưa biết, bác sĩ đang theo dõi”. Tuy giọng nói có vẽ bình tỉnh nhưng đôi môi run run.
Yến Linh thắc mắc: “Sao nó lại bị tai nạn?
Trúc Nhi mờ mịt: “Nghe nói nó vượt đèn đỏ đâm vào ôtô”.
Yến Linh lắc đầu: “Không thể nào, nó xưa nay tính rất cẩn thận, đi bộ còn không vượt đèn đỏ, sao có chuyện chạy xe máy vượt đèn đỏ gây tai nạn”.
Trúc Nhi cũng gật đầu: “Tao cũng không tin, công an lập biên bản trong người nó cũng không có uống rượu”.
Yến Linh hơi nghĩ lại hỏi: “Người đụng nó ở đâu? Có truy cứu không?”.
Trúc Nhi đáp: “Không có, nghe nói là một trung niên bị thương nhẹ nhưng không truy cứu, băng bó xong đi rồi”.
Yến Linh đăm chiêu suy nghĩ, lúc này cửa phòng bệnh mở bác sĩ bước đến hỏi: “Ai là người nhà của bệnh nhân?”.
Hai cô đồng thanh đáp: “Là cháu, nó là bạn học, bạn cháu thế nào bác sĩ?”
Bác sĩ trầm giọng nói: “Hiện tại đã qua giai đoạn nguy hiểm, mặt chỉ xây xát nhẹ, nhưng chân bị gãy, sau này có thể không đi đứng bình thường được”.
Yến Linh và Trúc Nhi sợ run, nhất thời nhìn nhau ánh mắt lộ tia đau đớn.
Bác sĩ nói: “Một người theo y tá đến làm thủ tục nhập viện”.
Yến Linh gật đầu quay lại nói với Trúc Nhi: “Mày vào với nó đi, tao đi lo thủ tục cho”.
Trục Nhi hiểu ý gật đầu.
Yến Linh lần đầu phải vào nuôi bệnh luống cuống không biết làm gì đến quầy thu phí mới nhớ lúc vội không đem theo nhiều tiền. Hiện tại thấy rất hoang mang cô trên người ngoài bông tai cũng không có trang sức nào khác. Như chợt nhớ sờ lên cổ thầm nghĩ: “Cái này là của công ty cho, đem bán chắc không có vấn đề gì.”
Cô vội vàng đi ra ngoài, thời điểm này tiệm vàng đều đã đóng cửa. Đi bộ qua mấy con đường thấy một tiệm cầm đồ còn mở cửa trong lòng mừng như mở cờ chạy vào. Lát sau ra khỏi cửa hàng cầm tiền trong tay, lúc này mới thở phào một hơi.
Thời gian này mẹ của Thảo Nguyên liên tục bận rộn đi công tác, hai cô cũng không dám báo báo cho bà biết. Hai người đành thay phiên nhau chăm sóc Thảo Nguyên. Hai ngày nay Thảo Nguyên tuy là đã tỉnh nhưng thần sắc lãnh đạm suốt ngày không nói chuyện. Trông như người mất hồn làm hai cô vô cũng lo lắng.
Yến Linh ban ngày đi thực tập buổi tối lại vào bệnh viện với Thảo Nguyên nên ánh mắt thâm quầng, gương mặt lộ rõ vẽ mệt mỏi. Hai ngày nay, Hướng Phi bận rộn kiểm tra chi nhánh nên cũng không để ý đến cô.
Sáng nay trước khi vào phòng họp anh giao cho cô đánh máy hợp đồng. Từ sau đợt cô ngất xỉu anh liền sắp xếp cho cô làm việc trong phòng của anh. Thư ký Lưu vẫn như trước làm việc ở phòng bên cạnh chỉ khi cần anh mới gọi vào.
Cuộc họp vừa kết thúc anh trở về phòng, vừa mở cửa cảnh tượng đập vào mắt anh chính là cô đang ngồi gục đầu xuống bàn bộ dạng ngủ rất say. Anh đoán rằng dạo này cô bận làm luận án nên cũng không gọi dậy. Nhìn lên màn hình vi tính thấy văn bản mới đánh xong hai chữ: “Hợp đồng”. Cũng không nói gì lẳng lặng trở về bàn làm việc.
Yến Linh ngủ một giấc gần hai tiếng đồng hồ mới tỉnh dậy, nhìn xung quanh vẫn còn ngơ ngác thấy Hướng Phi ngồi bên bàn làm việc nhìn cô thì hơi hoảng. Mở cửa đi ra ngoài lát sau quay lại thì đã tóc tai tươm tất.
Hướng Phi nhìn cô hôm nay cô mặc chiếc áo thun màu xanh da trời, quần Jean màu xanh đậm. Khi nhìn đến chiếc cổ trống trãi kia thì tia mắt từ ôn nhu chuyển sang u ám. Yến Linh nào biết giông bảo sắp đến nhìn anh nhỏ giọng giải thích: “Lúc nãy tôi ngủ quên, thực xin lỗi. Bây giờ tôi đi pha café ngay cho anh, sau đó sẽ đánh máy hợp đồng.”
Hướng Phi nhìn cô lạnh lùng nói: “Khoan đã, sợi dây chuyền tôi cho cô mượn đi dự tiệc đâu rồi?”
Yếni Lnh trợn mắt: “Cái gì? Dây chuyền? Cho mượn?”
Hướng Phi ngã người sau ghế nhìn cô châm biếm nói: “Nếu không phải mượn thì chẳng lẽ tặng à? Cô đừng nói với tôi là làm mất đấy?”
Yến Linh lòng bàn tay đổ mồ hôi, trong đầu nhanh chóng tìm ra mười mấy lý do cũng biết không thể nào tránh khỏi kiếp này, đành nói: “Tôi đã đem cầm rồi”. Còn may cô chỉ cầm chứ không nở bán, bằng không xong rồi. Cô biết chắc Hướng Phi sẽ tức giận nhưng nói dối không bằng nói thật. Đằng nào cũng chết tìm cách lấp liếm lại thêm mệt óc.
Quả nhiến sắc mặt Hướng Phi lúc này đã lộ sắc giận. Từ lúc gặp cô đến nay số lần tức giận của anh so với bao nhiêu năm qua chỉ có hơn chứ không kém. E rằng có ngày anh sẽ máu xông lên não mà chết.
Cô gái này đúng là hết lần này đến lần khác chọc tức chết anh. Mẫu cô đeo chính là vừa mới thiết kế vẫn còn chưa ra thị trường. Anh đã ưu ái đem cho cô, vậy mà cô một tiếng cũng không nói đem đi đổi lấy tiền. Anh nhìn cô nói rành rọt từng chữ: “Yến Linh cô giỏi lắm, trong ngày hôm nay tôi không biết cô bằng cách nào cũng phải tìm về cho tôi, bằng không ngày mai cô cũng đừng đến đây nữa, cũng đừng hy vọng tốt nghiệp gì nữa”.
Yến Linh nghe anh nói thì trong lòng nghe lạnh hẳn, anh ta đúng là người keo kiệt. Nếu lúc đầu anh ta nói rõ thì cô có liều mạng cũng không dám mang đi cầm. Sao mỗi lần cô giúp người đều là “dùng chày tự nện đầu mình” thế này. Trong một ngày cô tìm đâu ra hơn mười triệu để đi chuộc sợi dây đó về cho anh ta. Tình thế đã như vậy đành phải cúi đầu trước anh ta vậy, kéo dài thời gian tới đâu hay tới đó.
Trong lòng nghĩ vậy bước lên mấy bước bình tĩnh nhìn Hướng Phi, nói: “Trong người tôi bây giờ không có tiền, anh cho tôi mượn sau này tôi trả lại cho anh.”
Hướng Phi nhìn cô như thể không tin, không ngờ cô ngay cả lời này cũng dám nói. Anh im lặng nhìn cô đánh giá, phút giây trong lòng liền có chủ định, nói:
“Cho cô mượn cũng được, không ngại nói với cô đây là mẫu thiết kế mới của công ty. Cô đã đem ra ngoài làm lộ bí mật công ty tội đã không nhẹ, lại thêm giờ mượn tiền tôi. Đến ra trường xong cô đi đâu tôi nào biết, tôi lại không thể đi khắp nơi tìm người. Như thế này, cô ký tờ giấy nợ tôi, tổn thất mà cô gây ra trong công ty và tiền nợ tôi tôi nễ tình cô bấy lâu tận tụy nên giảm nhẹ”. Nhìn cô ánh mắt nguy hiểm nói tiếp: “Bây giờ cô ký giấy cam kết ra trường xong đến đây làm một năm trả nợ cho tôi”.
Yến Linh nghe anh nói vậy khóc không ra nước mắt, cô nào biết đó là hàng mẫu lại thêm một tội. Chuyện này cô đành tự mình giải quyết vậy không thể để gia đình lo lắng, càng không để Thảo Nguyên áy náy với cô. Đành ỉu xìu: “Được”.
Hướng Phi trong lòng thầm khoái trá lại bày ra vẻ mặt như bản thân mình cũng thiệt thòi. Không lâu sau đánh máy ra hai bản cam kết ký tên mình vào sau đó đưa cho Yến Linh.
Yến Linh nhìn bản cam kết nội dung như sau:
“Bên A: Hứa Hướng Phi
Bên B : Dương Yến Linh
Hiện tại do bên B cố ý làm bên A bị tổn thất cùng với mượn nợ nên cam kết ngay sau khi tốt nghiệp lập tức đến làm việc trong công ty bên A một năm để trừ nợ. Nếu trong quá trình làm việc bên B cố ý phá hoại hay không tận tâm công tác gây tổn thất (do bên B đánh giá) thì số nợ sẽ tăng thêm gấp đôi theo thời giá hiện hành.
Bản cam kết gồm có hai bản do hai bên mỗi người giữa một bản, bản cam kết này trị giá tương đương giấy nợ và có giá trị trên pháp luật”.
Yến Linh đọc xong cảm thấy bất bình nói: “Sao kỳ vậy? Sao lại nói bên B có quyền đánh giá thái độ công tác, như vậy không công bằng”.
Hướng Phi nheo mắt nhìn cô hỏi: “Cô còn muốn công bằng?”
Thấy ánh mắt anh ta thì biết anh ta chính là cố ý không nói lý lẽ, rõ ràng là không thể thương lượng, đúng là bản chất bóc lột của nhà tư bản. Đành nuốt lệ cầm viết ký tên, không quên hung hăng liếc anh.
Hướng Phi cầm bản cam kết vui vẽ cười nói : “Chiều nay tôi cùng cô đi chuộc sợi dây chuyền về”.
Yến Linh trong lòng thở dài, xem ra cô lại có thêm một kiếp nạn rồi.