Đọc truyện Ai Nói CV Không Thể “Cưa” – Chương 24: Người ta nói, đây gọi là bệnh vặt đều là mây bay
Tuy rằng tính chất quan
hệ đã thay đổi, nhưng trước đó đã muốn tạo thành thói quen, cho nên
bạn học Tô Nhiên vẫn là mỗi đêm trước khi ngủ liền xem qua một chút
Weibo, nhìn xem có tin tức gì liên quan đến Trì Quy hay không, biết đâu
có thể lại biết thêm gì về anh hay không. Có lẽ nói đúng ra, đây
không chỉ đơn giản là thói quen, mà đã muốn biến thành một loại thể
nghiệm tim đập không thôi rồi.
Nhìn đến trên Weiblo mở
đầu bằng câu status Trì Quy vừa mới đổi không bao lâu ‘Trời trở lạnh, chú ý giữ ấm.’,
tuy rằng cũng không nói rõ ràng, nhưng mà nhớ đến ban ngày lúc gọi
điện thoại mình lơ đãng hắt hơi một cái làm cho đối phương lo lắng
quở trách các loại, da mặt từ trước đến nay vốn vẫn mỏng, tiểu Tô
Nhiên đỏ mặt mà vội vàng uống một hơi trà gừng để trên mặt bàn.
Tắt máy tính rửa mặt
xong, ngoài ý muốn thấy Cửu cô nương gởi đến một tin nhắn.
[Gào khóc ngốc manh có
quấy rầy cậu không? QQ nhắn cậu không trả lời, cho nên mới gửi tin
nhắn cho cậu. Cái kia, ngốc ngốc cậu có thể hay không cũng thu cho tôi
mấy câu chúc phúc a?]
[Thật có lỗi, mới nãy
đã out QQ. Cái kia là chúc phúc cái gì a? Tôicũng được sao?]
Chỉ trong chốc lát, tin
nhắn của Cửu cô nương đã gửi đến.
[Gào khóc!! Bày tỏ ngốc
ngốc không phải chứ không phải chứ, cạu không nhận được thư diễn đàn?
Mọi người trong nhóm thấy sinh nhật Trì Quy sama cũng sắp đến rồi,
diễn đàn trước đó cũng tổ chức một vở kịch mừng sinh nhật ngắn,
tính toán đến cuối cùng mọi người quyết định cùng nhau chúc phúc
tặng cho Trì Quy. =v=]
Thời điểm nhận được tinh
nhắn trong đầu nhất thời một trận phát mộng, đối với hai chữ ‘sinh
nhật’ trên màn hình có chút phản ứng không kịp.
Sinh nhật, của Trì Quy?
Sinh nhật của anh ấy bản
thân hiển nhiên là biết, chẳng qua tình huống năm nay có chút đặc
biệt, cho nên bản thân tựa hồ cũng không nhận thức được, nguyên lai
cũng sắp đến ngày 21 tháng 11 rồi.
Đột nhiên có cảm giác
thật ảo não.
Rõ ràng, rõ ràng phải
là chuyện ở trong lòng ghi nhớ rõ ràng nhất, lại phải để người
khác nhắc nhở mới đột nhiên hậu tri hậu giác nhớ ra.
Thật sự là, ngu ngốc a.
Cứ tự trách như vậy
liền quên luôn việc trả lời tin nhắn, đến lúc Cửu cô nương nhắn tin
lại một lần nữa mới đột nhiên ý thức được vấn đề người ta nói
mình còn không có trả lời.
[Ngốc ngốc cậu lại làm
gì vậy? Sẽ không phải là đang ngủ chứ?]
[Thực xin lỗi, vừa mới
có chút việc. Cái kia, chúc phúc gì dó có yêu cầu thống nhất gì
không? Tôi sẽ tận lực tìm thời gian ngày mai thu, có thể không?]
[Không yêu cầu không yêu
cầu, rống rống, ngốc ngốc cứ tùy ý đến. Khụ khụ, làm nũng cũng
được bha ha ha.]
[Được, tôi ngày mai thu
gửi cho cô.]
[Ok (^o^)/ Đúng rồi ngốc
ngốc, không ngại tiết lộ một chút cậu tính toán tặng người ta lễ
vật gì chứ? *cười gian*]
Tô Nhiên chớp chớp mi,
tiếp tục ở trên điện thoại bấm bấm trả lời.
[Kỳ thật tôi đã quên
chuẩn bị. Bất quá, tôi sẽ hảo hảo suy nghĩ. Thực xin lỗi.]
[Không sao, không vội ha,
còn thời gian mà. Ngốc ngốc đưa cái gì tiểu Trì cũng đều thích
nhất, yên tâm đi. Ha ha. Được rồi, không còn sớm nữa, tôi không quấy
rầy cậu, Ngày nắng bảo bối hảo hảo nghỉ ngơi, ngủ ngon.]
[Ừm, A Cửu ngủ ngon. Cám
ơn cô.]
Trả lời tin nhắn xong,
nằm lên giường, đại não quả nhiên dị thường thanh tỉnh. Mắt thấy
thời gian trên di động từ ngày 16 chuyển thành 17, tâm tình ghét bỏ
bản thân cũng liền càng thêm tăng lên vài phần.
Nếu hiện tại chuẩn bị,
có kịp đưa cho anh ấy trước sinh nhật không?
Lần đầu tiên cùng người
ta mừng sinh nhật, kết quả lại phải đợi người khác nhắc nhở mới
nghĩ đến việc chuẩn bị lễ vật, Tô Nhiên mày quả thật dốt nát chết
đi được a a a a!!
Cứ như vậy lăn qua lộn
lại, nghĩ tới nghĩ lui, thời điểm chìm vào giấc ngủ ước chừng cũng
đã là nửa đêm một hai giờ. Trong lúc liên tục đánh mấy cái hắt hơi,
tiểu ngốc sờ sờ cái mũi, nhớ tới người nào đó ở đầu bên kia điện
thoại biểu tình phỏng chừng sẽ lại là nhăn mặt nhíu mày, vì thế
liền hướng chỗ sâu nhất trong ổ chăn dùng sức chui vào, đem mình quấn
thành một khối kín kẽ.
Buổi sáng ngày hôm sau
không có tiết, ở ký túc xá khó có được nằm ngủ nướng nhiều hơn
một chút, cảm thấy được có hơi chút thoải mái vì thế đứng lên rửa
mặt. Trình Ngạn Thần ra ngoài chạy bộ trở về đẩy cửa bước vào,
thấy người nào đó bộ dáng ốm yếu liền lắp bắp kinh hãi, trở mình
vài cái xem thường nói, “Đệt, mày nha chính là thiếu khuyết rèn
luyện, cũng không phải không biết thể chất mình không tốt, còn không
biết chú ý. Mày có phải lại bị cảm rồi hay không? Sắc mặt này
cũng quá… ” Trong óc vừa thoáng qua suy nghĩ ‘làm người ta đau lòng’
lập tức cảm thấy da gà nổi toàn thân.
“Ừ. Không có việc gì,
chỉ có chút ho khan.”
“Ngất a. Mày lần nào
cảm mạo không phải đều ho khan đến nửa sống nửa chết sao, đệt, nhanh
lên giường nằm đi, đại thiếu gia, tao đi mua thuốc cho mày. Nếu không
được thì phải truyền nước. Ngưỡng mộ mày thật a.”
“Tao thật không sao mà,
chỉ là tối qua ngủ không ngon, sau đó có thể-”
“Thiếu gia, ngài được
lắm. Mau mau, đi nằm đi đừng có giằng co, mau nghỉ ngơi đi. Tao đi mua
thuốc, mày ăn gì? Tao mua về cho.”
“… Không muốn ăn.”
“Ngất a. Được rồi, mau đi
nằm nhanh lên.”
“Ừ. Làm phiền mày rồi.
Trở về tao trả tiền cho mày.”
“Đệt, khách khí cái rắm
a. Được rồi, tao đi ra ngoài ha, đợi lát nữa trở về liền.”
Thời điểm đi đến trên
giường tay chân một trận như muốn nhũn ra, Tô Nhiên yên lặng cảm thấy
tiết học buổi chiều phỏng chừng là không đi được rồi.
Uống thuốc xong ngủ một
giấc, lúc đứng lên đã là hai giờ chiều không sai biệt lắm. Nhớ tới
còn có lời chúc mừng còn chưa thu, vì thế uống một ngụm nước rồi
chạy đến trước máy tính, có chút khẩn trương mà nhìn theo bản nháp
học vài lần, cảm thấy cơ bản đã lưu loát mới dùng phần mềm thu một
lần, gửi qua cho Cửu cô nương.
Sợ lại càng làm cho cảm
mạo nặng hơn, buổi chiều Tô Nhiên cố gắng ăn một chút, sau đó tự
động tự phát chạy đến trên giường, tiếp tục quấn chăn băng bó đổ mồ
hôi.
Đại khái cũng vì mới
bị cảm hơn nữa điều trị thích đáng, sáng ngày thứ hai đã không còn
cảm giác nóng sốt, tiểu Tô Nhiên ở trong ổ chăn trộm làm một cái tư
thế thắng lợi, sau đó bò xuống giường thu thập một ít sách vở một
hồi phải đi học. Lúc vào lớp thì nhận được tin nhắn của Trì Quy
dặn mình nhất định chú ý thời tiết thay đổi đừng để bị cảm mạo,
nhịn không được âm thầm le lưỡi, nghĩ thầm rằng đại thần anh thật sự
rất sắc bén, trên tay vẫn là ngoan ngoãn mà trả lời lại ‘Em biết
rồi.’
“Ê, mày có khỏe không?
Không thoải mái liền nhanh đi về đi a.” Trình Ngạn Thần ngồi bên cạnh
nghiêng đầu, nhỏ giọng nói.
“Ừ.” Tô Nhiên cười cười
gật đầu nói, đương nhiên đối lấy một cái ánh mắt trợn trắng xem
thường của đối phương.
“Tao đều đã quên, mày là
người không bao giờ nói hai chữ ‘không khỏe’.”
“Hắc hắc. Tao thật sự
không có việc gì rồi, không phát sốt cổ họng cũng không cảm thấy
không thoải mái.” Nhớ tới cái gì, Tô Nhiên nói tiếp, “A đúng rồi,
thứ sáu có thể tao sẽ không ở trường, nếu tiện mày giúp tao ghi lại
bài môn chuyên ngành, trở về cho tao mượn xem.”
“Mày đi làm gì?”
“… Ừ, có chút việc
gấp.”
“OK, aizz, tao lỡ có quên
đến lúc đó cho mày mượn cũng không được. Mà có cần giúp mày xin
phép không?”
“Không cần không cần, cái
kia không sao. Tao cùng lão sư xin phép là được rồi.”
“Ok.”