Đọc truyện Ai Nói CV Không Thể “Cưa” – Chương 23: Người ta nói, đây gọi là vì hạnh phúc mà cố gắng
Quá hạnh phúc vân vân,
tóm lại cũng phải có điểm khiến người ta lo lắng.
Cuối tuần lúc lên QQ,
Trì Quy nhìn mấy tin nhắn tổ kịch phát tới giục âm thô cùng hai lời
mời làm khách quý buổi ca hát trên YY, nhịn không được mà nhíu mày
hoài nghi, mình có phải từ nay về sau nên dứt khoát cự tuyệt mấy
lời mời như thế này một chút hay không.
Mở CE(1), điều
chỉnh thử một chút liền bắt đầu thu âm thô đầu tiên.
(1) Một
phần mềm ghi âm.
Đây là thói quen phối
kịch của Trì Quy, trước thu một lần, sau đó tự mình đối chiếu với
kịch bản, cẩn thận phân tích tâm lý nhân vật, xem mình xử lý như vậy
có vấn đề hay không, sau đó sẽ chính thức thu lần thứ hai. Nếu không
có gì bất ngờ xảy ra, lấy năng lực hiện tại của Trì Quy, bình
thường có thể khống chế trong vòng 3 lần thu.
Thu xong đoạn ED(2)
cùng phiên ngoại 《 Hướng tây hướng bắc 》không sai biệt lắm cũng
mất gần một giờ đồng hồ, vừa lúc A Cửu cùng biên kịch đều onl,
liền gõ mấy chữ chào hai người rồi gửi qua.
(2) Ca
khúc chủ đề trong kịch, thường phát vào cuối kịch nên còn gọi là
Ending song.
Hơn mười phút sau, hai
người ở trên QQ đều trả lời.
[A Cửu]: Thân ái, ông rốt
cục chịu ghi âm rồi? Thật không dễ dàng a! (Hừ)
[Biên kịch bánh pudding]:
Trì Quy đại nhân. Phiên ngoại nếu có thể thêm một chút… say mê nữa,
khụ khụ, ông hiểu mà.
Trì Quy nhìn nhìn trả
lời trên QQ của hai người, quyết định gõ chữ trả lời người thứ hai
trước.
[Trì Quy]: Cá nhân tôi đề
nghị lời này cô nên cùng Cá giấm chua sama nói thì tốt hơn.
[Biên kịch bánh pudding]:
Ngao ô! Được rồi, tôi đã hiểu. Che mặt. Tôi đi tìm hậu kỳ sama cho cô
ấy nghe một chút, Trì Quy đại nhân ông cứ tiếp tục bận rộn đi.
[Trì Quy]: Được. Vất vả
quá. *Biểu tình mỉm cười*
Vừa mới trả lời xong, QQ
của A Cửu quả nhiên lại bắt đầu vang lên.
[A Cửu]: 凸!! Trì Quy ông giỏi! Còn dám
không trả lời!! Ông nha đắc tội ta không chỉ một hai ngày, tôi đây tặng
ông một ngón tay giữa!!
[Trì Quy]: …
[A Cửu]: ╭(╯^╰)╮Hối
hận quá muộn, hừ. Bà đây không tha thứ cho ông, nói lầm bầm. Ai cho ông
tư hữu ngốc ngốc, ai cho ông không chịu chia sẻ!
[Trì Quy]: Nếu không tha
thứ coi như xong, vốn định hôm nào mời cô đi ăn bữa cơm xem như đáp tạ,
nhưng xem ra cô cũng không cần.
[A Cửu]: !!! Trì Quy đại
thần!!! Cần!! Cần!! Tôi rất cần!! Cầu ăn cơm cầu chia sẻ van cầu a!!
Khi nào ở đâu, ông sẽ mang tiểu ngốc theo sao!! Gào khóc, tôi có thể
trông chờ buổi hẹn hò ngọt ngào chói mù hai mắt tôi không? Mắt long
lanh.
[Trì Quy]: Đổ mồ hôi.
Cậu ấy không tiện đến đây, lần này vẫn là quên đi. Chỉ hai người
chúng ta thôi.
[A Cửu]: Được rồi tôi
chỉ là nói vậy thôi.
[Trì Quy]: Ừ. Vậy khi
nào chọn thời gian đi, tôi đến tìm cô.
[A Cửu]: Gào khóc! Tốt!
Tiểu Trì ông đẹp nhất!! Yêu ông!
[Trì Quy]: Đổ mồ hôi.
Nếu tôi nhớ không lầm, mới vừa rồi mắng tôi hình như cũng là cô.
[A Cửu]: =v= Nhớ lầm nhớ
lầm rồi. Ai da, Trì Quy đầu óc ông thật không tốt a. =v= Được rồi
được rồi, người ta phải đi phối âm. Chux-moa =3=.
[Trì Quy]: …
Hai người gặp mặt đã là
nửa tháng sau, trong lúc Trì Quy gia tăng tốc độ để thu xong âm thô của
những vở kịch còn chậm trễ lúc trước, cũng xem như trong thời gian
ngắn hoàn thành xong nhiệm vụ còn nợ lại.
“Gào khóc tiều Trì ông
càng ngày càng suất a, chẳng lẽ đây gọi là tình yêu là sản phẩm
chăm sóc sắc đẹp tốt nhất trong truyền thuyết sao!! Kêu gào!!” Vừa
thấy mặt, A Cửu liền bắt đầu không để ý đến hình tượng mà gào to.
“Tôi nói này, như thế
nào cô cũng phải chú ý chung quanh một chút đi.” Trì Quy nhìn người
nào đó túm chặt tay mình, nhịn không được bất đắc dĩ nói.
“Đệt, bà đây chỉ là
không kiềm chế được giọng nói hơi lớn thôi được không? Ông ghét bỏ sao?”
“Ừ.”
“Ừ em gái ông!!”
“… ”
“Đi nhanh đi nhanh, cầu
chia sẻ chi tiết trải qua, bà đây thật sự là bị cái kiểu úp úp mở
mở của các người tra tấn đến chết rồi! Ông hôm nay không hảo hảo kể
rõ ông đừng mong ra khỏi cửa lớn Tland(3) này!”
(3) Tên
nhà hàng mà hai bợn Trì Quy và A Cửu đến ăn ý mờ
“… Tôi thực hối hận đã
đến đây.”
“Hắc hắc, hối hận đã muộn,
mau mau.”
“Ai… Cô muốn nghe cái
gì? Nếu tiện, tôi sẽ thành thật trả lời.” Bất đắc dĩ thỏa hiệp.
“Ngao ô!! GJ!”
Trán Trì Quy theo bản
năng mà nhăn lại .
“Các người đã thổ lộ
với nhau rồi?”
“… Ừ.”
“Ngao ô!! Vậy, ai mở
miệng trước? Ngốc manh, hay là ông?”
“… Tôi cự tuyệt trả
lời.”
“Đệt, nhất định là ông,
nói lầm bầm. Một vấn đề khác, hắc hắc, hôn thì sao?” Cửu cô nương
vẻ mặt cười gian tiếp tục hỏi.
“… ”
“Đệt, chắc chắn hôn rồi.
Tôi đã quên ông là cầm thú nghẹn lâu như vậy, khẳng định liền khi dễ
tiểu ngây ngốc nhà ta.” Người nào đó tự biên tự diễn thật sự rất
HIGH.
“Ê, cô đủ rồi nha.” Cầm
thú gì đó, thật sự là…
“Được rồi, bà đây tấm
lòng từ bi không làm khó dễ ông, hỏi lại một vấn đề khác là được.”
A Cửu vỗ vỗ vai Trì Quy, vẻ mặt còn trở nên có chút nghiêm túc,
“Trì Quy, ông xác định, phải không?” Xác định là Ngày nắng đi, mặc
kệ như thế nào cũng đều đã cố gắng như thế, đúng không.
Trì Quy cười cười, không
chút chần chờ.
“Ừ. Tôi xác định.”
“Sát, bà đây đặc biệt
rất muốn khóc à. Thật sự a. Được rồi, ông xác định là tốt rồi, ha
ha, ông không biết, đứa nhỏ kia.”
Trì Quy nhìn ánh mắt có
điểm ửng hồng của cái người luôn tự xưng là bưu hãn, nhưng trên thực
tế là một nữ sinh tâm so với ai khác còn mềm hơn, nhịn không được
cười khẽ nói, “A Cửu, cám ơn cô. Cám ơn cô vì chúng tôitác hợp. Có
người bạn như cô, là phúc khí của cậu ấy.”
“Đệt,ông làm cái gì a,
phiền cái rắm! Được rồi được rồi, phiền chết được, dong dài.”
Trì Quy đối với phản
ứng của cô chỉ là không tiếng động cười nhẹ.
“Ê.”
“Sao?”
“Ông tương lai tính thế
nào? Nếu xác định, hẳn là, ừ, lo lắng đến tương lai đi. Dù sao hai
người cũng không ở cùng một chỗ.”
“Tôi nghĩ qua rồi, Tiểu
Nhiên vốn ở C thị, nếu em ấy muốn ở lại đó, chờ tôi tốt nghiệp
nghiên cứu sinh thì đến đó cùng em ấy, nếu em ấy không muốn, vậy hai
người đến nơi khác cũng tốt.” Vô luận như thế nào, đều cùng một
chỗ.
“Vậy người trong nhà ông
thì sao? Bọn họ sẽ đồng ý chứ?”
“Chuyện này cũng không
tính là vấn đề quá lớn. Dù sao trong nhà tôi cũng không phải con trai
độc nhất, tương lai công ty để anh hai xử lý là được, tôi vốn cũng
muốn tự mình làm việc. Ba mẹ ở phương diện này thật ra cũng luôn tôn
trọng sự lựa chọn của tôi.”
“Ừ. Hai người có thể như
vậy thì tốt rồi. Hắc hắc, nếu hai người về sau đến C thị, vậy tôi
liền thường xuyên đến chỗ nhà các người chơi.”
“Luôn luôn hoan nghênh.”
“Đúng rồi, Trì Quy, vậy
hai người các người gặp mặt gì đó thì.” lo lắng về vấn đề khoảng
cách, Cửu cô nương nhíu nhíu mày, hỏi.
“Ừ, tôi cũng nghĩ qua.
Tuy rằng khoảng cách xa, nhưng mỗi tháng gặp mặt một lần, tôi có thể
đảm bảo.” Nếu, tôi có thể chờ được.
“Gào khóc, một tháng
gặp mặt một lần thần kỳ, thật ngược tâm. Tiểu ngốc đáng thương,
tiểu Trì đáng thương.”
“Thật khoa trương. Mặc dù
có chút vất vả, nhưng so với việc thật lâu không được gặp mặt, vẫn
tốt hơn rất nhiều.”
“Ừ, hơn nữa hai người có
thể dùng video call các thứ, cũng không quá khó khăn ha. Đi con đường
hạnh phúc của các người, để cho người khác ngưỡng mộ ghen tị hận đi
thôi!!!”
“Ừ. Tôi sẽ cố gắng.”
“Trời ạ, phải chói mù
mắt chó của tôi rồi, có cần phải có biểu tình cưng chiều chìm đắm
ôn nhu như thế không a, nhớ tới người nào đó cũng đừng có không kiêng
nể gì cả như vậy chứ!!” Ai đó nhịn không được gào rú.
“… ”
Ừm, nếu cái người đang
lên cơn mất lý trí tên gọi Cửu cô nương nào đó có thể bình tĩnh một
chút, nói không chừng còn có thể thấy một sự kiện trăm năm khó gặp,
giờ phút này có một vị đại thần trên mặt nhợt nhạt đỏ ửng.