Bạn đang đọc Ái Nhân Như Kỷ – Chương 17
Nàng đã sớm biết Thái Sư là ông ngoại của Ngọc Huyên, nhưng Ngọc Huyên từ nhỏ đến lớn đều không gọi hai tiếng “Thái Sư” cực kỳ xa cách, tuyệt đối không nhận người ông này.Kiếp trước nàng nghĩ tiểu đệ này còn nhỏ tuổi nên chưa biết suy nghĩ cẩn trọng, lại cảm thấy Huyên Huyên sai khi cứ liên tục tổn thương Thái Sư và Quốc mẫu như vậy nên tìm rất nhiều cách hàn gắn mối quan hệ giữa mọi người.
Thái Sư từ đó mà cũng rất yêu quý nàng.Giờ nàng mới ngẫm ra Huyên Huyên, và thậm chí cả Thuận Thiên Hoàng hậu, đều có lý do của riêng mình.Cô bé Ngọc Thanh kiếp trước thực nông cạn làm sao!- Thiên Vũ, ta muốn dùng thân phận Công chúa, cũng là trưởng nữ của Hoàng đế đến nói chuyện với cha của chàng.Động tác của Thiên Vũ bỗng chốc ngừng lại vài giây, nàng biết quyết định vừa rồi của nàng đã khiến hắn bất ngờ, cũng khiến hắn khó xử.Muốn hóa giải tất cả những hiềm nghi, chỉ có chính An Sinh Vương và Phụ hoàng là người trong cuộc mới có tư cách nói.
Dù là nàng, Thiên Vũ hay thậm chí Thái sư đều không có quyền lên tiếng thay.Câu chuyện giữa Phụ hoàng, Thuận Thiên hoàng hậu, An Sinh Vương và cả Diệu Hương Phu nhân mẹ của Thiên Vũ, giờ cũng chỉ còn lại hai người để nói rõ rang mà thôi.Nhưng để có cuộc hòa giải đó, phải có một cây cầu nối giữa hai người họ.Nàng vừa hay đang ở đây, tại sao không thử một lần?- Ta sẽ dùng cả tính mạng này bảo vệ nàng chu toàn.
– Hắn ôm nàng chặt hơn, đặt cằm lên mái tóc nàng.Nàng không thốt ra thành lời nhưng cũng sẽ dành hết tất cả để bảo vệ người con trai này.An Sinh Phủ vì sự trở lại của chủ nhân mà trở nên trang nghiêm lạ thường, tất cả mọi người từ trên xuống dưới dường như đều giảm thiểu tối đa tiếng động bản thân phát ra khi làm việc, trò chuyện.An Sinh Vương hồi phủ để nghênh đón một nữ nhân! Chắc chắn là một việc không tầm thường.Ngọc Thanh ngồi ở sảnh khách lớn của An Sinh Phủ, nàng đã thay bộ dân nữ thường ngày để khoác áo lụa tơ tằm ngũ sắc có thêu hình chim hoàng yến, tóc vấn cao cài trâm vàng, hoàn toàn trở lại hình dáng một Công chúa.
Rõ ràng đến độ từng cử động của nàng cũng toát lên sự cao quý.Nhưng hình ảnh của An Sinh Vương ngoài đời thực lại khác xa hoàn toàn so với tưởng tượng của nàng.
Ông là đại vương từng thống lĩnh quân sự Đại Việt, là võ tướng uy dũng trong cuộc chặn đánh Nguyễn Nộn và các phiến quân phản loạn năm xưa.Nhưng người đang xuất hiện trước mắt nàng lại là một ông lão gầy gò, khóe mắt in hằn những vết chân chim, đôi mắt trũng sâu tựa hồ như mềm yếu vô lực.
Tất cả sức sống trên người ông dường như chỉ tụ lại duy nhất ở sự tức giận trên gương mặt.Nàng không dám tin ông lão này chỉ hơn Phụ hoàng của nàng vài tuổi.
Trông ông thậm chí còn già nua hơn Thái Sư đương thời.Ngọc Thanh đứng dậy kính cẩn cúi chào.- Hoàng triều lại cử một nữ nhân đến để đàm phán sao? Thật giống với phong cách của Thái Sư!Trong lời nói và ánh mắt ông không có một ý tôn trọng, nàng biết nhưng vẫn xưng hô lễ độ.- Hôm nay Ngọc Thanh đến với thân phận hậu bối đến thỉnh giáo vương gia những chuyện xưa.- Ngươi nghĩ ngươi đủ tư cách chất vấn bản vương gia?- Ngài và Hoàng đế đã sát cánh bên nhau từ thuở hàn vi, cùng nhau từng bước xây dựng giang sơn cơ đồ Đại Việt như ngày hôm nay.
Phản kháng cũng đã phản kháng rồi, lẽ nào ngài muốn con dân Đại Việt phải tan cửa nát nhà vì ân oán này lần nữa….Lần này ánh mắt An Sinh Vương dường như đông cứng, ông ngồi nguyên tại đó khiến dáng người gầy gò thêm bi thương.
Hẳn ông đã bị dày vò bởi nỗi đau này nhiều năm mới khiến một danh tướng lẫy lừng xưa kia có bộ dạng như bây giờ.- Giặc Ngô… – Ngọc Thanh định nhắc tới nhưng không biết nên nói thế nào.- Vài năm nữa thôi giặc Ngô sẽ tràn vào Đại Việt này, ta biết.
Nhưng một kẻ yếu đuối như Hoàng đế và một tên ham quyền lực như Thái Sư sẽ bảo vệ được giang sơn này ư?Ngoài sự sắc bén nàng còn cảm nhận được rằng ông thực sự vẫn quan tâm tới giang sơn đất nước này.
Nàng mỉm cười, khuôn mặt tròn vừa có nét đáng yêu vừa có nét phúc hậu khiến An Sinh Vương ấn tượng mạnh mẽ.- Ngọc Thanh không hiểu việc dùng binh, nhưng tất cả sẽ cùng đóng góp, cùng bảo vệ bờ cõi này, từ người dân tầm thường nhất tới con người cao quý nhất.
Chỉ cần những vị khai quốc công thần như ngài, Thái sư và cả Phụ hoàng… cho chúng ta một niềm tin, một điểm tựa.Ông lão nông dân nàng gặp trên triền đê sông Hồng ngày ấy đã khiến nàng ngộ ra một chân lý, không, nhiều hơn là một linh hồn xuyên suốt khắp non sông này:Họ có thể không quan tâm người nào nắm giữ quyền lực, người nào thay chức đổi vị.Họ có thể hiền lành chất phác như những người nông dân ở điền trang Vạn Kiếp.Nhưng một khi đất nước nguy nan, sẽ không một người Việt nào ngồi yên mà cùng nhau chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.Bất giác An Sinh Vương cảm nhận được sự khảng khái và quyết tâm hiếm thấy ở bất cứ vị võ tướng nào trên người một vị Công chúa chân yếu tay mềm đang đứng bên kia.Bóng hình ấy cũng khiến ông ngờ ngợ nghĩ tới một người con gái nhỏ nhắn mạnh mẽ mà ông đã nâng đỡ năm xưa.Có lẽ ông đã già thật rồi, mỗi phút giây đều nhớ về những cảnh tượng xưa.Ông thở dài, có vẻ như đã bị khuất phục bởi người con gái này.- Quay trở về nói với Phụ hoàng của ngươi, mồng ba tháng sau Hoài Liễu Đại Vương hẹn ngài ở trường võ năm xưa.
Ngài sẽ hiểu.
Thực ra danh xưng “An Sinh Vương” chỉ là từ sau khi ông bị cắt đất phong, đày về đất Yên Sinh mới có.
Trước đây khi còn thống lĩnh quân sự Đại Việt, ông là “Hoài Liễu Đại Vương”, cao quý hơn cả chức Tể tướng đương thời.
Phụ hoàng ban danh xưng như thế, cũng có ý muốn công nhận ông là Hoàng tộc, là người ở chức vị cao quý hơn muôn người.
Vậy mà lại dẫn tới ngày hôm nay…Nghe được câu đó của ông, một nửa gánh nặng trong lòng Ngọc Thanh như được giải tỏa, nàng vui mừng khôn xiết.Cảm ơn ông rồi lại hối hả quay về phòng ốc, hận không thể ngay lập tức lên đường tìm Phụ hoàng.Ngọc Thanh đi khuất khỏi ông mới đặt tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
– Đi ra đi.
– Quả là cha của con vẫn là “Hoài Liễu Đại Vương” anh minh sáng suốt năm nào.Kết quả này ngoài dự đoán của hắn, những lời của nàng khiến hắn cảm thấy nàng đã ngộ ra một điều gì rất đỗi thiêng liêng mà bản thân hắn vẫn chưa hoàn toàn nắm bắt được.Nàng là Thanh Thanh, nhưng lại không phải Thanh Thanh ngây ngô của một năm trước nữa rồi.
Nàng thực sự quá khác, giống như đã chiêm nghiệm qua một kiếp nhân sinh vậy.- Con biết ta đã thấy gì không? Hình bóng cô cô Hải Lan mà năm đó ta thu nhận.Giọng ông buồn hẳn đi, Thiên Vũ cũng rơi vào trầm mặc.- Tình cảm của con cho con bé đó đều biểu hiện trên mặt hết cả, cứ như hận không thể cho cả thế giới xem vậy.
Nhưng con đã từng nghĩ qua, nếu nó cũng là người ham quyền lực như cô cô Hải Lan, vậy thì phải làm sao đây? Năm đó ông thu nhận Hải Lan làm gia nô quả thực có suy tính riêng cho bản thân, cũng đã khiến ông rơi vào sai lầm cả cuộc đời này không đền nổi tội.
Dù ông có chết đau khổ cũng không muốn con trai mình phải sống như vậy nữa.
Nhưng cô gái này lại tài giỏi hơn Hải Lan rất nhiều, còn trẻ như vậy mà lại ngẫm ra được sức mạnh cốt lõi của Đại Việt, tự cổ chí kim có mấy người con gái làm được thế?Nhất định ông phải mở to mắt mà xem xem cô ấy làm cách nào để kết nối và tập hợp nguồn sức mạnh uy lực này để chiến thắng mọi gông cùm xiềng xích!.