Bạn đang đọc Ái Nhân Như Kỷ – Chương 16
Khắp chốn Đại Việt này, nếu nói tới một chốn “danh lam thắng cảnh” với núi non hùng vĩ, những con suối trong vắt, lững lờ như vải lụa uốn quanh, với những rừng trúc, rừng tùng xanh bạt ngàn, thấp thoáng ẩn hiện là những ngọn tháp và đền chùa cổ kính, không ai không biết Yên Tử Sơn.Dãy núi cong cong từ xa xa giống như con voi lớn phủ phục tạo thế uy nghi cho thành Yên Sinh lại thực chất là nơi tiên cảnh quanh năm mây trắng.Ngay dưới chân Yên Tử là một am nhỏ cổ kính đề tên “Bạch Vân Tự”.Không ai biết chốn ấy có từ khi nào, nhưng cứ đến Lập Xuân người dân xung quanh lại tới Bạch Vân Tự cầu an.Người ta nói con đường từ chân Yên Tử tới Bạch Vân Tự có thể gột rửa tâm hồn con người.Một chiếc xe ngựa xuất phát từ phía thành Yên Sinh dừng ở chân núi Yên Tử.
Một cô gái bước xuống xe, hôm nay nàng mặc bộ áo giao lĩnh màu đậm.Áo giao lĩnh vốn có vạt dài, vạt trước ngực lại trũng, Ngọc Thanh vốn cảm thấy có chút bất tiện, đã tự động sửa lại một chút để vừa người.Chuẩn bị như thế, khiến nàng cũng có niềm tin leo núi hôm nay.Tuy Bạch Vân Tự vẫn được tính là ở chân núi nhưng với một Công chúa cả đời chưa bước xuống nền đất như nàng vẫn có chút khó khăn.- Cô nương, có chắc chắn muốn leo không vậy?Kiêu là người đồng hành duy nhất cô rủ theo cùng, cũng là người phản đối kịch liệt nhất chuyến đi này.
Với sức của anh ta leo núi không phải vấn đề, nhưng những nơi núi non vốn không phải chỗ anh ta quen thuộc.
Thực chất kẻ chuyên đóng thuyền như Kiêu chưa từng leo núi bao giờ.Cô nương tên Lan đó nhất quyết muốn đi, không ai cản được, anh ta sốt sắng đến bẩm báo Hưng Vũ Vương, kết quả vương gia lại cười nói cứ để cô nương đó đi, anh đi theo là được.Nói nàng ta không leo nổi năm bậc đá, nhớ cõng nàng ta quay trở về.Thế mà câu cuối cùng lại kèm thêm nếu cô nương đó có chuyện gì sẽ lấy đầu của anh ta.Vậy làm sao mà được chứ!Chính vì để bảo đảm cả cô nương ấy lẫn cái đầu của bản thân tuyệt đối an toàn, Kiêu quyết định kéo thêm Tượng cùng đi.Chưa nói đến việc anh ta vốn là một chuyên gia huấn luyện động vật lớn, chỉ riêng việc thông thạo địa hình rừng núi khắp Yên Sinh đã khiến Tượng – tuy cùng thân phận gia nô với anh, lại trên cấp anh hẳn một bậc.Nhìn dáng vẻ hừng hực khí thế của Ngọc Thanh, Tượng ghé vào tai Kiêu:- Cô gái bé nhỏ thế này mình anh cõng về là được rồi, dù sao vương gia nói nàng ta không qua nổi năm bậc đá.- Tôi đang suy tính an toàn! Phải an toàn tuyệt đối! – Kiêu lại tiếp tục thuyết phục.Đoạn đường đầu quả thực rất đẹp, qua một con suối nhỏ róc rách vui tai lại tới một quãng hai bên là cây trúc rợp bóng xanh mát.”Quả là nơi thanh lọc bụi trần” Ngọc Thanh nghĩ.Từ phía dưới có thể thấy bóng am nhỏ nhỏ khiến bước chân nàng nhanh hơn, bậc đá dẫn thẳng tới Bạch Vân Tự hiện ra.Nàng chưa từng thấy bậc đá nào quái dị như thế này.Mỗi bậc cao đến gần ba thước, Ngọc Thanh đi tới ướm thử, một bậc đá đã cao đến ngang hông nàng.Quá dọa người, nàng quay lại mơ hồ hỏi hai vị đi đằng sau:- Bậc này làm sao mà leo?Dã Tượng cười với nàng:- Thì chính là dùng chân tay để leo lên đó.Nàng cảm thấy có chút đau đầu, xây chùa thế này chắc chắn là để không ai tới được đi!Nhưng hôm nay nàng nhất định phải gặp được người đó.Nàng chống tay, dùng hết sức bình sinh để trèo lên, mỗi bậc như rút cạn sinh khí của nàng.
Leo lên rồi lại nghỉ, nghỉ xong lại tiếp tục.Hai người kia di chuyển lại nhẹ nhàng giống như đang đi chơi vậy, thậm chí còn không cần thở dốc, giống như đang bình tĩnh đợi nàng bỏ cuộc.Được năm bậc, cuối cùng nàng phải ngồi hẳn xuống.- Cô nương, hay là về đi, để ta cõng cô xuống.
– Giọng Kiêu tỏ ra quan tâm.Ngọc Thanh có chút thất vọng về bản thân, lại hít sâu một hơi.- Không cần, tôi vẫn tiếp tục được.
Nếu hai anh mệt rồi có thể xuống trước.Còn lâu hai tên này mới mệt, to lớn gấp đôi nàng, lại còn leo lên mặt không đỏ, thở không mạnh.
Chắc chắn là do nàng yếu rồi.Lần này nghỉ có lâu hơn trước một chút nhưng nàng thế mà lại leo liền được năm bậc tiếp.Tới được Bạch Vân Tự đã quá trưa rồi, am yên ắng tĩnh mịch, Ngọc Thanh từ từ ổn định hô hấp, đi tới gõ cửa am.Trong lúc chờ đợi, nàng chỉnh lại đầu tóc mình, lúc này mới nhận ra từ Bạch Vân nhìn xuống, non thiêng Yên Tử quả thực hữu tình.Rừng trúc xanh ngát nàng vừa đi qua, dòng suối trong giống như dải lụa ôm ấp đất trời, lại nhìn lên phía đỉnh núi mây mờ, nơi đất trời giao thoa, tất thảy đều như không hẹn mà hòa quyện vào nhau, rung động lòng người.Cửa am mở ra, một vị ni cô trẻ đón nàng, mời nàng vào trong.- Thí chủ từ xa tới có điều không biết, sư cô Diệu Hương đã qua đời nhiều năm rồi.Ngọc Thanh thở dài, thế sự cổ nan toàn thay, bà ấy vậy mà đã ra đi.- Sư cô có để lại gì cho người thân không thưa ni cô?- Người không để lại gì ngoài một đôi nhẫn ngọc.
Nhưng vài tháng trước con trai của người đến quỳ một ngày một đêm, ta đã giao lại di vật rồi.Vậy là Thiên Vũ đã từng đến đây, mới bảy tuổi đã phải xa sinh mẫu, cho tới tận lúc bà mất cũng không thể về chịu tang, có phải hay không hắn đã sống trong day dứt đau đớn mỗi ngày để lớn lên?- Mộ phần của người ở bên ngoài am kia, người nói không dứt được tham ái, không dám vào trong am, chỉ biết nương nhờ hương khói gần nơi cửa Phật.Ngọc Thanh đi theo ni cô, mộ phần của bà cũng quá đơn sơ đến độ khiến lòng người chua xót.
Liệu người đời có biết người đang nằm dưới đây là một vị vương phi cao quý, là phu nhân của An Sinh Vương khai quốc công thần một thời hay chăng.Nàng thành kính thắp hương, chắp tay vái lạy bà, một người ngoài như nàng còn buồn vậy không biết trong lòng Thiên Vũ khổ sở thế nào.- Thí chủ nếu có quen biết với sư cô cũng đừng bi ai quá độ, chính người trước khi viên tịch đã không muốn bất kỳ ai hay tin, cũng không muốn người ngoài am chôn cất mình.Nàng đứng dậy cúi đầu cảm ơn ni cô.- Không biết ni cô có tỏ tường chuyện năm xưa sư cô Diệu Hương vào am?- Không rõ lắm, sư cô từng nói bị phu quân ruồng bỏ, con cái ly tán, duyên với hồng trần đã đứt đoạn.Chập tối nàng mới quay lại được chỗ neo xe ngựa.Ở đó có một bóng người đang đợi nàng.Hắn mặc áo trắng, giống như tỏa ra hào quang soi sáng đường cho nàng bước tới vậy.Trong giây lát đôi chân mỏi nhừ như mất cảm giác, nàng chạy tới ôm lấy hắn, ôm thật chặt.Mùi hương trên người hắn hôm nay lại khiến khóe mắt nàng đỏ hoe.Hắn cũng ôm nàng, một tay đặt lên đầu nàng nhẹ nhàng xoa xoa.- Đi xa được đến vậy luôn? Thanh Thanh của chúng ta càng ngày càng khỏe mạnh rồi nha.Nàng không thèm đáp, cơ bản cũng chẳng thốt nổi ra được từ nào, bám chặt lấy hông hắn cho đến tận khi lên xe vẫn không buông ra.Xe chạy được một đoạn, nàng mới ổn định lại được tâm tình của mình, khe khẽ cất giọng.- Có Kiêu và Tượng đi cùng ta rồi chàng đến tận đây làm gì?- Ta sợ mấy người ngốc nghếch lạc đường luôn rồi đó.Nàng tự hỏi sao hắn có thể bình tĩnh như vậy được, chỉ cần chịu một trong số những nỗi đau của hắn thôi, nàng sợ nàng đã không ổn rồi.
Nỗi nhớ và nỗi đau ly biệt đó lớn đến thế nào chứ…- Ta không ngốc, chàng mới là người ngốc.Nàng áp má lên ngực hắn, còn nghe thấy tiếng hắn khẽ cười, tuy không nhìn cũng biết rất động lòng người.- Chàng có tin tưởng ta không?- Tin.
Nhưng ta không muốn nàng phải buồn lòng vì những chuyện quá khứ.Nàng rời khỏi lòng hắn, ngồi đối diện hắn, hơi ấm từ nàng dần dần biến mất khiến hắn đột ngột cảm thấy trống rỗng.- Chính vì vậy ta mới rất giận bản thân mình, những người ta quan tâm đều không muốn chia sẻ với ta, muốn ta vĩnh viễn làm một Công chúa vui vẻ.
Cũng bởi vì dù có biết ta cũng vô lực không cách nào giúp đỡ mọi người.Sinh ra với thân phận cao quý trong gia đình Đế vương, lại không san sẻ gánh nặng được với người mình yêu thương, không bảo vệ được những người muốn bảo vệ.Gặp cảnh nguy khốn cũng chỉ biết khuất phục đợi người ta tới cứu giúp…Bi ai thay…!Bi ai thay…Nếu như có cơ hội có được quyền lực, dù phải lấy người mình không yêu, dù phải chịu khổ sở, miễn bảo vệ được người trước mắt đây, nàng cũng quyết thực hiện.- Cha ta vốn không muốn làm phản.Hắn ngừng lại, vươn tay ra mãi mới nắm được tay nàng.- Ông chỉ muốn cùng quan gia tự tận.Ngọc Thanh hoảng hốt, vậy với làm phản có gì khác nhau.- Mẹ ta vốn không phải vương phi, bà chỉ là phu nhân.
Vương phi trong lòng cha ta chính là Thuận Thiên Lệnh bà.- Hoàng hậu? Sinh mẫu của Ngọc Huyên? – Nàng không tin nổi những gì mình vừa nghe.Hắn không trả lời nhưng lại như ngầm thừa nhận.- Ông và quan gia là huynh đệ sát cánh bên nhau từ thuở niên thiếu, cũng cùng nhau trải qua nhiều biến cố, gây dựng vương triều.
Cuối cùng vẫn không thoát khỏi hiềm nghi của vòng xoáy quyền lực.
Không giữ nổi người bên cạnh mình.Nàng không dám thở mạnh, cúi đầu, Phụ hoàng trong lòng nàng vốn dĩ, chưa từng là người như thế.
Ngay khi nàng định mở miệng, hắn lại tiếp lời.- Trước khi lên đường Quan gia và Thái Sư đã bắt ta thề tận trung với Đại Việt, gửi cho ta một chén rượu.
Nếu ta không uống, nàng biết sẽ có chuyện gì xảy ra không?Ngọc Thanh e dè lắc đầu.- Không uống, ở lại Kinh thành cả đời như một con rối.
Nhưng ta thà chết ở quê hương.
Gửi về một phế nhân, cũng là để nhắc nhở cha ta không làm điều gì quá phận.
– Hắn ta thở dài – Nhưng cuộc đời ông đã quá phẫn uất rồi, ta biết ta ngăn không nổi.Môi nàng khẽ mấp máy nhưng lại không thốt ra nổi lời nào nữa.Phụ hoàng muốn ép cha con hắn vào đường cùng ư?Nhưng nếu muốn ép chết An Sinh Vương, sao mười lăm năm trước không trực tiếp ban chết cho ông ấy?Cấm cửa An Sinh Vương ở thành Yên Sinh, ép gửi con trai trưởng tới Kinh thành?Lại còn chuyện phế Chiêu Thánh, lập Thuận Thiên làm Hoàng hậu? Nguyên do từ đâu?- Ta biết nàng đang nghĩ gì, những kế sách kì quái như việc cướp vợ người khác không ai khác ngoài Thống quốc Thái sư hiến cho.Dường như nàng đã hiểu ra điều gì đó.Hắn ta không chịu nổi lạnh nữa, lại kéo nàng vào trong lòng mình.- Hai vị Hoàng hậu ấy đều là con gái của Quốc mẫu.
Muốn duy trì quyền lực của bản thân, lại bắt cả thiên hạ đau khổ.
– Hắn xoa đầu nàng.- Vậy sao lại phế Chiêu Thánh Hoàng Hậu?- Hoàng hậu đã nhiều năm không con cái, nếu có phi tần sinh hạ Hoàng tử, bà ấy, Thái sư và Quốc mẫu sớm muộn cũng sẽ thất thế.Thì ra là vậy..