Đọc truyện Ai Nghe Chăng Tiếng Đàn Định Mệnh – Chương 44
Lúc rời khỏi quán lẩu, Cố Nhiên hỏi cô gậy dò đường đâu, cô ấp úng bảo mất rồi bị mẹ mắng cho một trận.
“Mẹ chưa thấy người khiếm thị nào mà làm mất gậy như con.” Mẹ chỉ vào đầu con gái, “Con bé này quá bất cẩn, coi chừng ngày nào đó làm mất luôn cả bản thân ấy chứ.”
Cố Nhiên không tin cái cớ của cô, quay sang nhìn Lục Thiến, vợ chưa cưới của mình cũng không biết gì.
“Lúc nãy đi đón em chị thấy vẫn còn mà…” Lục Thiến như chợt nhớ ra, nói tiếp, “À đúng rồi! Lúc nãy em đứng ngoài cửa nói chuyện với bạn, có phải làm rơi ở đó không? Để chị đi hỏi nhân viên phục vụ xem sao.”
Lục Thiến đang định đi thì bị Cố Sương Chi gọi lại, “Không cần đâu chị, mua cây mới là được rồi.”
Chuyện nhỏ này không khiến mọi người chú ý, duy chỉ có Cố Nhiên nhận ra vẻ mặt căng thẳng của Cố Sương Chi.
Em gái chỉ cần hơi khác thường thôi là anh đã biết ngay. Nhân lúc dìu cô đi ra, anh lặng lẽ kéo cô sang một bên hỏi, “Có phải xảy ra chuyện gì hay không?”
Cố Sương Chi không trả lời anh mà hỏi lại, “Anh, nếu không có gậy dò đường thì em sẽ đi thế nào?”
“Không thì mình nuôi một chú chó dẫn đường nhé?” Cố Nhiên nghĩ ngợi rồi lắc đầu, “Cứ dùng gậy đi, rốt cục em sao thế?”
Cô thở dài sâu xa, “Em muốn được nhìn thấy.”
Cố Nhiên kinh ngạc quan sát vẻ mặt quật cường của em gái mình.
Từ lúc bị mù đến giờ, cô đã giãy dụa, đau khổ, cam chịu… nhưng chưa bao giờ bình tĩnh nói những lời không cam lòng như thế.
Anh đương nhiên biết cô muốn nhìn thấy, chính bản thân anh cũng mong muốn điều đó.
Nhưng Cố Nhiên không ngờ rằng sẽ có một ngày Cố Sương Chi lại thốt nó thành lời.
Anh khẽ thăm dò, “Sẽ có ngày đó thôi, anh cùng chờ với em.”
Thật ra họ đã từng được bệnh viện thông báo, nhưng sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nói với họ một tràng những thuật ngữ chuyên ngành, anh cuống lên bảo bác sĩ cứ nói huỵch tẹt. Bác sĩ lắc đầu tiếc nuối bảo kết quả kiểm tra cho thấy giác mạc được cung cấp không phù hợp với Cố Sương Chi.
Đã trải qua cảm giác hy vọng rồi rơi xuống vực sâu thất vọng, nhưng Cố Nhiên và ba mẹ chưa bao giờ tuyệt vọng.
Hễ nghĩ đến tương lai mờ mịt ấy là Cố Nhiên buông tiếng thở dài man mác.
Nếu được phép hiến tặng giác mạc của người sống, chắc chắn anh sẽ là người đầu tiên tặng giác mạc của mình cho em gái.
Tình cảm được tích lũy từ nhỏ sâu nặng đến nhường ấy, liệu Nguyễn Thanh Ngôn có thể thật lòng đối xử với em gái mình giống vậy không?
Cố Nhiên không dám nghĩ nữa, vuốt tóc cô, “Đừng nghĩ nhiều, chuyện gì tới sẽ tới thôi.”
**
Dạo gần đây chuyện Phương Đào xôn xao trên mạng khiến đề tài bản quyền trở nên nóng hổi trong xã hội. Dù cậu ta nói năng hùng hồn đến đâu đi nữa nhưng thực lực không đủ sức thuyết phục nên từ khi thành lập studio riêng vẫn chưa có tác phẩm tiêu biểu nào.
Thế mà sóng trước chưa qua, sóng sau đã tới.
Ngoài đời thực gặp phải biết bao chuyện bực mình, thân phận trên mạng lâu ngày không ngoi lên cũng bắt đầu gặp chuyện.
Mọi chuyện bắt đầu từ Phi Ảnh và nhóm bạn thân trong giới cổ phong, anh ta đăng vài dòng ẩn ý trên tường nhà mình. Vốn chỉ là vài câu cảm khái lòng người khó dò, nhưng trí tưởng tượng của fan hâm mộ vô cùng phong phú làm chuyện này dần dần xôn xao.
Nói tới nói lui, nguyên nhân chính là Phi Ảnh nhắc đến chuyện ra album hình như đã thất bại rồi.
“Cậu ta thất bại thì thôi đi, nhưng cứ gán chuyện này lên đầu của Lông Xám.” Văn Hoài vừa ngồi xuống liền bắt đầu mắng người, “Từ đầu tôi đã thấy thằng cha này kỳ lạ, lúc trước Tiểu Oai bị anti tôi còn bực bội, Phi Ảnh lấy đâu ra lắm fan hâm mộ thế này? Bây giờ đã rõ, mẹ nó toàn là fan ảo.”
Trong nhà hàng nhỏ, Tiểu Oai đỡ trán, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Tôi cũng không biết cậu ta lấy đâu ra sức lực thế này, trước mặt thì ra vẻ khiêm tốn ham học hỏi, sau lưng lại bày lắm trò như thế.”
Hứa Trí Thịnh cười to, “Thiếu gì người ăn không ngồi rồi, ví dụ như lần này, cậu ta muốn nói Lông Xám đoạt mất cơ hội của cậu ta nhưng lại không dám nói thẳng. Suốt ngày cứ đăng mấy câu soup độc cho tâm hồn để đám đầu trâu mặt ngựa kia chia sẻ, càng khơi lòng tò mò của fan hâm mộ.”
“Đúng rồi Lông Xám, công ty đĩa nhạc mà Phi Ảnh mời đã đến tìm anh hả?” Vu Niệm quay sang hỏi Nguyễn Thanh Ngôn.
Nhưng nãy giờ anh không hề nghe bọn họ nói chuyện, chỉ chăm chú đọc menu cho Cố Sương Chi, đọc đã hơn mười phút rồi mà vẫn chưa xong.
“Người ta bảo tấu hài là phải nói một hơi kể ra hết tên các món ăn mà nhỉ?” Hứa Trí Thịnh nhẹ nhàng gõ bàn nhắc anh, “Mình thấy cậu nên luyện tài lẻ này đi.”
“Đúng đúng đúng, dù sao cậu cũng không sống nổi trong giới nhiếp ảnh và cổ phong nữa rồi, chi bằng dẹp nghề chuyển sang tấu hài đi, được không?” Đề nghị của Văn Hoài khiến mọi người trên bàn ăn bật cười vui vẻ.
Ai ngờ Nguyễn Thanh Ngôn lại hài lòng gật đầu, “Mình sẽ suy nghĩ.”
Sau khi nói xong anh lại cúi đầu hỏi Cố Sương Chi, “Nghĩ xong chưa? Em muốn ăn gì? Hay để anh đọc lại lần nữa?”
“Vịt quay da giòn.” Cô chọn một món ăn trong vô số cái tên anh đã đọc cho cô nghe.
“Được.” Nguyễn Thanh Ngôn đưa menu cho Hứa Trí Thịnh, “Bọn mình gọi vịt quay da giòn, còn lại mấy cậu tự gọi đi.”
“…” Hứa Trí Thịnh lườm anh, trong lòng trăm mối ngổn ngang, thực sự không biết hình dung thế nào về sự thay đổi của thằng bạn thân.
“Dù gì mình cũng đã sớm nói rồi, ai dính vào Phi Ảnh chắc chắn sẽ bị anti.” Hứa Trí Thịnh lắc đầu, hỏi Nguyễn Thanh Ngôn, “Cậu định đáp lại thế nào?”
Nguyễn Thanh Ngôn khó hiểu hỏi lại, “Đáp lại ai?”
“Ai cũng được, không thể để bọn họ gây rối ầm ĩ thế chứ?”
“Cậu ta không có chỉ thẳng tôi, bây giờ tôi đáp lại chẳng khác nào không đánh đã khai.”
Nguyễn Thanh Ngôn không thèm phản ứng trước sự việc này, anh chỉ cầm khăn chăm chú lau muỗng đũa cho Cố Sương Chi, rất ra dáng bạn trai nhị thập tứ hiếu.
“Đúng là người chỉ làm việc lớn.” Tiểu Oai bật ngón cái với anh, “Nhìn cậu bình tĩnh cứ như chuyện này không có tí liên quan nào với mình ấy nhỉ.”
Hứa Trí Thịnh suy nghĩ, rồi đưa ra ý tưởng tào lao, “Hay là cậu cũng bảo chị cậu thuê fan ảo đánh trả giúp cậu?”
Sau đó nhận được ánh mắt xem thường của Nguyễn Thanh Ngôn, “Cậu bệnh à!”
**
Ca hát đối với Nguyễn Thanh Ngôn chỉ là sở thích chứ không phải cuộc sống. Nhưng nói là nói thế chứ trong lòng anh vẫn quan tâm đến nó.
Anh không buồn vì bị người ta chỉ trích vô cớ, mà chỉ ấm ức thay những fan hâm mộ tranh luận với người khác vì chuyện của anh.
Chỉ vì anh từng nói, anh không thích ồn ào, nên bọn họ đã cố gắng kiềm chế, cố gắng nói năng thật lịch sự khách sáo.
Cũng bởi vì thế, đám fan ảo kia lại cho rằng fan của Lông Xám chột dạ, càng lúc càng quá đáng.
Có đôi khi anh thật hâm mộ Cố Sương Chi, cô có thể nhắm mắt làm ngơ với mọi dơ bẩn, hiểm ác trên đời này.
Nhưng cô lại nói, dù tốt hay xấu, bây giờ cô muốn thử.
Lúc nhân viên phục vụ mang thức ăn ra, Cố Sương Chi nhận cuộc gọi của Cố Nhiên, sau khi nghe xong, cả người ngây ngẩn, tay cầm điện thoại khẽ run.
“Sao vậy em?” Bàn tay ấm áp của Nguyễn Thanh Ngôn an ủi cô, “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Vẻ mặt cô cứng đờ, tốc độ nói rất chậm, giống như vẫn còn đang nghi ngờ nội dung cuộc điện thoại là thật hay giả. “Anh em nói vừa nhận được thông báo của bệnh viện bảo em ngày mốt đến làm kiểm tra…”
Tất cả mọi người đều hiểu ra, nhao nhao nâng ly chúc mừng sớm. Duy chỉ có Nguyễn Thanh Ngôn ngơ ngác như cô, khó tin hỏi lại, “Kiểm tra cái gì?”
“Anh ngốc hả?” Vu Niệm đập cho anh một phát, “Nghĩa là mắt của Tiểu Chi có hy vọng đấy!”
Nguyễn Thanh Ngôn đơ thật, lẽ ra anh nên vui mừng giống mọi người nhưng sự thực là, anh không thốt được câu nào.
Anh đã chuẩn bị sẵn sàng cùng cô sống trong bóng tối cả đời này, đã tính toán hết thảy những khó khăn có thể xảy ra phải đối mặt. Nhưng đột nhiên có người nói với anh, mắt cô có cơ hội sáng lại, cô có cơ hội nhìn thấy thế giới này như bao người khác. Nguyễn Thanh Ngôn bỗng trở nên luống cuống.
Cảm giác hoang mang ấy đa phần xuất phát từ sự nghi ngờ cuộc sống hiện thực.
Tạo hóa trêu ngươi, những sắp xếp của trời cao chưa bao giờ để anh đoán được.
Thậm chí anh bắt đầu kiểm điểm bản thân, từ nhỏ đến giờ mình có từng làm chuyện gì thất đức hổ thẹn với lương tâm hay không. Nếu không, vậy anh có thể mong rằng chuyện này sẽ thành sự thật.
***
Nhiếp ảnh gia Nguyễn ngây ngốc quên cả ăn cơm, cả buổi cứ lo gắp đồ ăn cho Cố Sương Chi, thỉnh thoảng lại len lén nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng của cô.
Cố Sương Chi đã bình tĩnh trở lại, cười cười nói nói với người khác, tựa như không hề cảm thấy áp lực.
Ngược lại, anh lại là người lo lắng nhất, sợ kết quả kiểm tra không thích hợp thì cô sẽ thất vọng, sợ lúc phẫu thuật sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thậm chí sợ sau khi khôi phục và nhìn thấy dáng vẻ của anh… Tất cả những chờ mong vào tương lai khiến anh càng lúc càng mất tự tin.
Anh không biết một người sẽ ỷ lại vào âm thanh tới trình độ nào. Dù sao, từ trước đến giờ, cô chỉ nhớ được giọng nói của anh.
Trên đường về nhà, Nguyễn Thanh Ngôn chần chờ mở miệng, “Ngày mốt… anh có thể đi cùng em không?”
Cố Sương Chi nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của anh, thản nhiên nở nụ cười, “Đương nhiên, không lẽ anh muốn trốn hả?”
Dù kết quả thế nào, cô chỉ hy vọng anh ở bên. Giống như chỉ cần anh đứng đó thôi thì dù chuyện có xấu đến đâu cũng sẽ tốt lên.
“Chốt nhé, anh sẽ đến thật sớm.”
“Được.” Cố Sương Chi nghĩ nghĩ, không yên tâm nói, “Lông Xám đại thần, liệu anh có cho em leo cây không?”
Sắc mặt Nguyễn Thanh Ngôn kém đi, nhưng Cố Sương Chi lại không nhìn thấy. Anh đưa tay ôm cô vào lòng, cúi người nói nhỏ bên tai cô, “Em lại chọc anh rồi, vậy anh ở lì trong nhà em không về, đến lúc đó sẽ không cho em leo cây, được không?”
“…”
****
Người nhà họ Cố cũng vì chuyện này mà vui mừng hồi lâu, khuya rồi mà không ai chịu ngủ, tụ tập mở cuộc họp nhỏ.
Mẹ bảo cả nhà ngày mai đi lạy Bồ Tát, Cố Nhiên bác bỏ, “Bình thường không lạy, bây giờ lại ôm chân Phật?”
Anh luôn nghĩ sâu xa hơn mẹ nhà mình, ngoại trừ an ủi Cố Sương Chi thả lỏng tâm trạng, dặn dò cả nhà dù kết quả thế nào cũng phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Không nói còn đỡ, anh vừa nói xong đã bị mẹ trêu, “Mẹ nhớ rồi, lần trước người kích động nhất chính là con đấy!”
“Đúng rồi! Lần trước con còn cắt ngang lời bác sĩ đấy.” Ba tạt thêm một gáo nước lạnh.
Cố Nhiên hết nói, đành ngoan ngoãn đầu hàng, “Lần này con sẽ cố gắng bình tĩnh hơn.”
Tiếng bàn luận ngày càng mơ hồ, Cố Sương Chi chống cằm ngẩn người.
Rõ ràng cô đã chờ đợi đến ngày này thật lâu, nhưng giờ cô lại cảm thấy trống rỗng.
Mặc dù cô rất mong sẽ nhìn thấy lại, nhưng bây giờ cô càng lo người nhà của mình và Nguyễn Thanh Ngôn sẽ thất vọng.
Cô thà ở trong bóng tối quen thuộc ấy lâu hơn chứ không muốn nghe tiếng thở dài não nề của họ.