Ai Nghe Chăng Tiếng Đàn Định Mệnh

Chương 43


Đọc truyện Ai Nghe Chăng Tiếng Đàn Định Mệnh – Chương 43

Dạo gần đây Lưu San San không đến tiệm đàn nữa, Tiểu Mỹ kể với hai người bọn cô có bữa họ đứng ngoài cửa thấy Lưu San San kéo Nguyễn Thanh Ngôn lại nói gì đó, nhưng chưa đầy vài phút, cô ta đã khóc lóc bỏ chạy.

“Mình thấy cô ta lạ lắm.”  Vu Niệm vỗ Cố Sương Chi, “Nè, cậu có biết không?”

Cố Sương Chi lắc đầu, cô không mấy hứng thú với chuyện này. Cô luôn tin tưởng Nguyễn Thanh Ngôn, anh làm việc gì cũng đều có chừng mực.

Tiểu Mỹ vội vàng nhắc cô, “Chị Tiểu Chi, chị phải giám sát Lông Xám chặt vào, tình địch của chị có mặt khắp nơi từ trên mạng đến đời thực đó.”

“Chị nhớ em cũng là một trong số đó nhỉ?” Vu Niệm trêu cô bé.

“Không dám đâu!” Tiểu Mỹ vội khoát tay giải thích, “Chị Tiểu Chi, trời đất lương tâm và nhật nguyệt đều có thể làm chứng, em chỉ hâm mộ Lông Xám một cách đơn thuần mà thôi. Dù có hơi hụt hẫng, nhưng em vẫn hy vọng hai anh chị hạnh phúc.”

“Được rồi, được rồi!” Cố Sương Chi bật cười, “Chị còn không biết em ư?”

“Đây là điểm tốt khi thần tượng nhiều nam thần.” Vu Niệm gật đầu nghiêm túc, “Trong thời gian ngắn sẽ không bị hụt hẫng nhiều.”

Dù không nỡ nhưng Cố Sương Chi vẫn nói thật với cô bé, “Sáng nay lúc chị ra ngoài có nghe người ta nói, oppa Hàn Quốc mà em yêu nhất hình như tuyên bố kết hôn rồi đó.”

“Phập! Phập!” Bị găm hai nhát không trượt nhát nào.

“A!!!” Tiếng kêu thê thảm vang vọng khắp khoảng không tiệm đàn.

Buổi tối Cố Sương Chi và gia đình cùng hẹn nhau đi ăn lẩu. Cố Nhiên tan làm hơi muộn cho nên Lục Thiến lái xe tới đón cô.

Dọc đường hai người cười nói vui vẻ, Lục Thiến kể chuyện một bệnh nhân ở bệnh viện bác cả của chị, “Ông bác đó bị mù mười năm, bỗng nhiên lại có thể nhìn thấy ánh sáng, lúc mọi người đến bệnh viện kiểm tra đều giật mình, ai cũng hỏi ông đã xảy ra chuyện gì. Ông nói năm nào mình cũng vái Quan Âm Bồ Tát rồi một đêm ông mơ thấy Bồ Tát xuất hiện thuyết pháp cho ông nghe, sáng hôm sau tỉnh dậy thì nhìn thấy được.”

“Chuyện này quá ảo.” Cố Sương Chi buồn cười, “Nếu là thật thì tất cả bệnh viện đều biến thành chùa, miếu hết.”

“Chuyện này cũng khó nói.” Thừa dịp đèn đỏ, Lục Thiến đưa cho cô một món đồ.

Cố Sương Chi nắm trong tay, cảm thấy nó là một mảnh hình vuông nhỏ, cô sờ một hồi vẫn không đoán ra đây là gì.


“Tuy nói tin vào khoa học, nhưng có vài chuyện thà tin là có còn hơn không.” Lục Thiến cười, “Đây là tấm bùa lúc chị về Bắc Kinh đã xin cho em đó, chỗ miếu mà ông bác ấy hay cầu.”

Cố Sương Chi nghẹn lời, rõ ràng là chuyện không có căn cứ, nhưng lại khiến cô cảm động.

Cô vẫn nghĩ mình cô đơn trong thế giới không có ánh sáng này, đến bây giờ cô mới biết, hóa ra những người xung quanh luôn ôm hy vọng, nỗ lực muốn kéo cô ra khỏi vực sâu.

“Cám ơn chị.” Cô nhẹ giọng đáp, “Em rất muốn biết chị trông như thế nào.”

Lục Thiến tràn đầy lòng tin, “Nhất định sẽ có cơ hội mà.”

**

Trước tiệm lẩu, trong nhóm người đứng chờ có người gọi tên Cố Sương Chi, là mấy cô sinh viên học viện mỹ thuật hôm trước. Cố Sương Chi bảo mình gặp bạn nên để Lục Thiến vào trước.

Sau khi Lục Thiến đi vào thì có người lên tiếng, “Cô và nhiếp ảnh gia kia có quan hệ thế nào vậy?”

Cố Sương Chi không thích giọng điệu đầy chất vấn kia, cô nhíu mày đáp, “Chính là quan hệ mà các cô nghĩ.”

Bọn họ nghi ngờ, “Ồ? Không phải anh ấy bảo cô nói thế chứ?”

Cố Sương Chi buồn cười, “Sao anh ấy lại bảo tôi nói thế?”

“Vì để từ chối San San chứ sao, không phải lấy cớ ư?”

“…” Cô không có kiên nhẫn nói chuyện với bọn họ, “Nếu không có gì thì tôi đi đây.”

“Cô chờ đã.” Có người kéo cô lại, nhưng có người đứng cạnh can ngăn, bảo được rồi được rồi, nói với cô ấy nhiều thế cũng vô dụng thôi.

Chưa thảo luận xong thì đã xích mích nội bộ.


Cô gái với chất giọng gay gắt kia vẫn chưa chịu buông tay, truy hỏi Cố Sương Chi, “San San đáng thương như thế, cô còn giành bạn trai với cô ấy hả?”

Cô kinh ngạc bật cười, “Đáng thương?”

Có ai đáng thương hơn cô ư? Mắt mù, không có tương lai, mò mẫm trong bóng tối không chút hy vọng hết năm này tới năm khác.

“Xã hội này ai cũng biết ba cô ấy xảy ra chuyện, mẹ đau ốm liên miên. San San đã từ bỏ ước mơ làm họa sĩ, một mình phải gánh hai công việc ở bên ngoài để kiếm tiền, còn phải dành thời gian học đàn. Còn cô, ngoại trừ không nhìn thấy ra thì có gì khổ hơn cô ấy?”

Cả tràng dài lời chất vấn của cô ta khiến Cố Sương Chi câm nín, lời cô ta tuy hơi thiên vị nhưng câu nào cũng có lý.

Có lẽ họ mong nhìn thấy vẻ mặt tự trách của cô, nhưng không, cô hờ hững đáp, “Nói chuyện đạo đức giả thế này với tôi vô dụng thôi. Bởi vì tôi không phải là người phát lòng thông cảm như phát voucher. Hoàn cảnh của cô ấy đúng là khiến người khác cảm động, nhưng nếu đổi lại là các cô, các cô sẽ vì vậy mà chắp tay nhường bạn trai của mình cho cô ấy ư? Người khốn khổ trên thế giới này nhiều lắm, các cô sẽ quyên góp hết tài sản của mình cho họ ư?”

“…”

Cố Sương Chi bình tĩnh nói mấy câu, không nghe họ phản ứng gì, cô cũng không muốn nói nữa, “Xin lỗi, tôi đi đây.”

**

Rút tay mình ra khỏi tay của cô gái kia, Cố Sương Chi xoay người rời đi.

Trong nháy mắt, gậy dò đường bị người ta giật lấy.

“Cô đi đi.” Cô gái kia hung hăng hăm dọa, “Để tôi xem cô đi thế nào.”

“Cậu làm gì vậy Tiểu Bình? Trả gậy lại cho cô ấy đi.”

“Đừng trả, đừng trả, mình cũng muốn xem cô ta sẽ đi thế nào.”


“Mấy cậu đừng quậy nữa, cô ấy là người mù, sao lại ăn hiếp cô ấy?”

“…”

Bọn họ lại xảy ra mâu thuẫn, cô gái Tiểu Bình kia cười nói, “Cô xem cô kìa, không có gậy thì một bước cũng không bước được, còn có thể làm gì hả? Cô sống có ích gì, đã thế còn muốn giành bạn trai của người ta? Cho dù giành được thì sao, sớm muộn gì nhiếp ảnh gia kia cũng đá cô mà thôi!”

“Tiểu Bình, cậu quá đáng lắm rồi đấy! Dù cậu có muốn bảo vệ San San cũng đừng đối xử với người khác như thế chứ? Đâu phải cậu không nhận ra nhiếp ảnh gia kia hoàn toàn không có ý với San San, miễn cưỡng ở bên nhau thì được gì? Câu này mình đã muốn nói từ lâu rồi. San San muốn làm gì các cậu đều ủng hộ, nhưng các cậu có từng nghĩ điều gì mới thật sự tốt cho cậu ấy hay không? Nhà cậu ấy xảy ra chuyện như thế, thứ cậu ấy cần không phải là nằm mơ giữa ban ngày hay mấy lời khen sáo rỗng!” Cô gái giúp đỡ Cố Sương Chi không nhịn được nói hết những lời trong lòng bấy lâu.

Tiểu Bình bước tới, bực bội hỏi, “Mẹ nó, cậu cố tình đối nghịch với tôi hả? Sao cứ giúp cô ta thế? Rốt cục cậu là bạn cô ta hay là bạn bọn tôi hả?”

Vài ba câu, mùi thuốc súng đã nồng nặc.

Mấy cô gái khác vội vàng khuyên nhủ, giữ hai người lại, nói mấy câu huề vốn kiểu như “đừng cãi nữa”, “không đáng đâu”.

Cố Sương Chi kinh ngạc, vốn là người bị nhắm, không hiểu sao lại trở thành người qua đường xem kịch.

Bọn họ cãi nhau một trận khiến cho nhân viên tiệm lẩu chạy đến, cậu nhân viên ấy vẫn còn trẻ nên không biết giải quyết thế nào, chỉ nói vài câu can ngăn tượng trưng, “Mấy cô đừng cãi nữa.”

Đến khi quản lý đi ra, hét lên vài câu, còn hù gọi bảo vệ đến thì cuộc cãi nhau mới chấm dứt.

Cậu nhân viên rụt rè hỏi, “Mấy cô còn muốn ăn không?”

“Ăn gì nữa mà ăn!” Tiểu Bình phất tay, trừng cậu ta, “Hãy đợi đấy!”

Sau khi nói xong, cô ta nhìn sang Cố Sương Chi, có lẽ còn chưa hết giận cho nên trước khi rời đi thì quăng luôn cây gậy của cô vào thùng rác cạnh thang máy.

Mấy cô gái còn lại nghênh ngang rời đi.

Cô gái nói giúp cô đi tới nói, “Xin lỗi cô, để tôi dìu cô vào nhé?”

“Cám ơn, phiền cô rồi.” Trừ câu này ra, Cố Sương Chi không nói thêm câu nào nữa, nhưng trong lòng bắt đầu suy nghĩ miên man.

Cô nhớ đến những lời cô Tiểu Bình kia nói, tuy chanh chua không lý lẽ nhưng có câu lại đâm thẳng vào lòng cô.

Cô ta nói, cô không có gậy thì một bước cũng không bước nổi, thế còn làm gì được?


**

Khi thức ăn được đưa lên thì Cố Nhiên mới tới, anh vừa cởi áo khoác vừa nói với người nhà, “Con nghe nhân viên nói lúc nãy có mấy cô gái trẻ cãi nhau ngay tại cửa ra vào, suýt nữa là bụp nhau luôn.”

“Mấy cô bé bây giờ hung dữ thật.” Ba nói xong lại ngượng ngùng nhìn sang bên cạnh.

Mẹ thấy ông nhìn thế thì không vui, “Ý ông chê tôi dữ đấy hả?”

“Mẹ, xem mẹ nói kìa.” Cố Nhiên trêu bà, “Ba nói là “cô bé”, mẹ có còn là cô bé nữa đâu?”

“… Con!”

Cả nhà bật cười vui vẻ, chỉ mỗi Cố Sương Chi mang vẻ mặt buồn rười rượi.

Mẹ nói, “Nhưng mà, giống Tiểu Chi và Thiến Thiến nhà ta thì tốt biết bao, hiền lành, ngoan ngoãn, không bao giờ đi gây chuyện.”

Hai đứa con, một đứa con gái ruột, một đứa là con dâu tương lai, bà càng nhìn càng không giấu được nụ cười.

Sau khi Cố Nhiên ngồi xuống, nhìn Cố Sương Chi rồi lại hỏi, “Sao vậy nhóc con, ai chọc em hả?”

“Không ai hết.” Mặt cô đỏ lên, giọng nói trầm trầm, tựa như không hứng thú nói chuyện.

Trong bữa ăn lại nhắc đến Nguyễn Thanh Ngôn, nhà cô bảo mời anh đến nhà ăn cơm mà vẫn chưa chọn được ngày. Đợt này cả nhà đều rảnh cho nên mẹ dứt khoát chọn cuối tuần sau, bảo Cố Sương Chi hỏi Nguyễn Thanh Ngôn xem anh có rảnh hay không.

Sau đó cả nhà lại bắt đầu thảo luận xem bữa đó sẽ làm món gì.

Từ đầu đến cuối, Cố Sương Chi vẫn giữ im lặng, vừa nhắc đến Nguyễn Thanh Ngôn cô lại có cảm giác kỳ lạ.

Tuy cô không tin mấy lời vừa rồi của bọn Tiểu Bình, nhưng không phải là không để bụng.

Vốn dĩ đã thẳng thắn hết với anh, hai người ở bên nhau không nói đến chuyện liên lụy hay thua thiệt, nhưng lúc gia đình tụ họp, cô lại đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ thay anh. Nếu ba mẹ anh biết chuyện của cô thì sẽ thế nào?

Cố Sương Chi không dám nghĩ tiếp, càng nghĩ càng bi quan, cảm thấy con đường phía trước của mình thêm thê lương, không nơi nương tựa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.