Đọc truyện Ai Là Kẻ Thứ Ba – Chương 11: Tại sao anh ấy mất hứng với tôi?
Người kể: Bành Quả
Hôm đó Ngãi Luân phát hiện thấy một lá thư trong hòm thư như sau: “Xin chào Ngãi Luân. Hiện tôi đang rất đau khổ, hy vọng anh có thể đăng báo về những kinh nghiệm tình cảm mà tôi đã trải qua, để cảnh báo cho tất cả phụ nữ đừng nên đâm đầu vào tình yêu quá…” Ngải Luân đọc kĩ lá thư, được biết Bành Quả đã hết lòng yêu một người đàn ông đã có vợ suốt nhiều năm. Tình cảm hai người rất mặn nồng nhưng sau khi người đàn ông li dị, họ vẫn không đến được với nhau, thậm chí từ đó còn trở nên xa lạ. Sau khi trò chuyện với Bành Quả, Ngãi Luân chợt nghĩ ra tiêu đề cho bài viết này.
Một người đàn ông đã có gia đình nói yêu tôi.
Năm 2003, tôi tốt nghiệp đại học, mới hai mươi tuổi, tìm được công việc làm vài tháng ở Nam Ninh, cũng không lí tưởng lắm. Tới cuối năm đó, nhờ chị họ giới thiệu, tôi được vào làm trong công ty của Dương Khánh Hoa. Anh ấy là người Lưu Hợp, chị họ tôi là vợ của em trai anh ta. Nếu tính ra, tôi và Dương Khánh Hoa có thể coi là đồng hương và họ hàng xa. Do quan hệ như vậy, ngày thứ hai tôi đi làm, vợ chồng anh ta đã muốn tôi dọn tới nhà họ sống. Họ thuê một căn hộ khá lớn cách công ty không xa. Tôi rất vui mừng nhận lời ngay. Năm đó Dương Khánh Hoa hai mươi chín tuổi, vợ anh ấy hai mươi bảy tuổi. Cả hai đối với tôi rất tốt. Anh ấy muốn tôi phụ trách tài vụ và hỗ trợ khách hàng. Vợ anh ấy cũng rất quan tâm tới tôi. Nếu tôi đi làm về muộn, chị ấy bao giờ cũng phần cơm canh nóng cho tôi, đối đãi như em gái ruột vậy, khiến tôi rất cảm động.
Nhưng tôi rất nhanh chóng phát hiện ra rằng không khí trong gia đình họ Dương không được hài hòa cho lắm. Khi Dương Khánh Hoa ở nhà, anh ấy luôn một mình hút thuốc trong phòng khách, nom rất buồn rầu. Vợ anh ấy hiếm khi trò chuyện với chồng, cũng không bao giờ hỏi han về chuyện công ty. Có cảm giác ngoài việc lên mạng, mọi chuyện khác đều không thu hút sự quan tâm của chị ấy. Do yêu cầu của công việc hỗ trợ khách hàng, tôi thường cùng Dương Khánh Hoa ra ngoài tiếp khách. Một lần tiếp khách xong, chúng tôi cùng về nhà và bắt đầu nói về cuộc hôn nhân của anh ấy. Anh ấy kể rằng vợ chồng anh ấy lấy nhau do bố mẹ bắt ép nên không có tình cảm, anh ấy không biết phải làm sao. Nhìn vẻ mặt u uất của anh ấy, lại nghĩ tới áp lực công việc của anh ấy đã rất lớn, về tới nhà ngay cả một người nói chuyện cũng cũng không có, cứ nghĩ thế, tôi rất thông cảm với anh ấy và thấy chị Dương không làm trọn trách nhiệm làm vợ.
Sau đó cứ có việc gì Dương Khánh Hoa lại tìm tôi nói chuyện, có lúc lại chuyện trò về quê cũ. Dương Khánh Hoa đem lại cho tôi cảm giác rất tốt, ngoại hình cũng được, nói năng lưu loát, kinh doanh cũng rất thuận lợi. Nói thực lòng, lúc đó tôi thấy thật ngưỡng mộ anh ấy. Dương Khánh Hoa chăm sóc tôi như một ông anh trai. Dần dần, có chuyện gì, tôi cũng thích nói với anh ấy. Khi ở bên anh ấy, chúng tôi luôn có vô số đề tài nói mãi không ngớt. Anh ấy không bao giờ giấu giếm cảm xúc đối với tôi và tôi cũng dần dần nhận thấy trái tim mình ngày càng gần gũi với anh ấy. Tôi rất hoảng hốt, thấy không thể phát triển tiếp như vậy được. Một mặt vợ anh ấy đối với tôi rất tốt. Tôi không thể có lỗi với chị ấy. Mặt khác, tôi ghét vai trò kẻ thứ ba nhưng tình hình phát triển của tôi và Dương Khánh Hoa lại ngày càng rối tung. Hôm đó anh ấy lại đưa tôi đi bàn chuyện làm ăn, mãi tới tối mới xong. Trên đường về, anh ấy cứ khoác eo tôi mãi. Tôi vừa căng thẳng, lại hưng phấn dù biết như vậy không được. Nhưng tôi thấy được ở gần người mình thích, chỉ cần không làm hại đến người khác, cũng không cần nghĩ ngợi gì quá nhiều. Sau khi đi tới một hẻm nhỏ vắng người, anh ấy cứ ôm rịt lấy tôi và lần đầu tiên hôn tôi. Anh ấy nói rất thích tôi. Tôi là người duy nhất trong lòng anh ấy. Anh ấy có thể thiếu bất cứ thứ gì nhưng không thể thiếu tôi. Tôi không biết anh ấy nói như vậy là thật hay giả, cũng không biết trả lời lại ra sao. Nhưng từ đó về sau, tôi thấy ánh mắt anh ấy đầy tình cảm dịu dàng.
Quốc khánh năm đó, chị Dương về quê mấy ngày, nhà chỉ còn lại tôi và Dương Khánh Hoa. Trái tim tôi bắt đầu căng thẳng, đập thình thịch không ngừng. Tối hôm đó, anh ấy mở đĩa CD của Lưu Đức Hoa mà anh ấy yêu thích, nói với tôi say đắm: “Anh yêu em, em là người phụ nữ duy nhất mà anh yêu trên đời này.” Những thổ lộ của anh ấy khiến tôi rất cảm động, máu huyết như dào dạt trong người và để cho anh ấy ra sức hôn tôi. Tối đó, chúng tôi không ngừng làm tình. Có lẽ do kìm nén quá lâu, anh ấy rất điên cuồng. Anh ấy muốn tôi đợi anh ấy, đợi cho con anh ấy lớn lên, anh ấy sẽ li hôn sống với tôi. Lúc đó, tôi không nghĩ ngợi gì nhiều. Tôi mới hai mươi tuổi, lại chưa từng yêu đương. Dương Khánh Hoa là người đàn ông đầu tiên của tôi. Tôi đã điên cuồng hiến dâng mình nhưng không phải vì muốn anh ấy tặng cho tôi một danh phận chính thức. Lúc đó tôi chỉ nghĩ chỉ cần hai người yêu nhau được ở bên nhau, trong lòng có hình bóng nhau là được.
Bên cạnh anh ấy xuất hiện một cô sinh viên.
Mấy ngày quốc khánh luôn quấn quít bên nhau khiến tôi thấy ngọt ngào, khắp người lâng lâng như sống trên thiên đường. Nhưng tới ngày chị Dương quay về, tôi từ thiên đường quay về hiện thực. Nói thật lòng rằng sau khi đã có quan hệ quá thân mật như vậy với anh ấy, tôi không còn dũng cảm nhìn chị Dương. Cũng may chị ấy không hề phát hiện ra quan hệ của hai chúng tôi, vẫn chăm sóc tôi tốt như trước. Nhưng chị ấy càng như vậy, tôi càng thấy ngượng ngùng. Chính lúc tôi đang day dứt khôn nguôi, Dương Khánh Hoa liền mấy ngày không tới công ty, cũng không về nhà buổi tối, gọi điện thoại không nghe máy. Rút cục anh ấy đã đi đâu? Làm gì? Chị Dương có vẻ đã quen với những hành vi này của chồng nhưng tôi vừa có quan hệ với anh ấy nên rất lo lắng.
Người trong công ty cũng bắt đầu bình luận về Dương Khánh Hoa. Họ nói anh ấy đang quan hệ với một cô sinh viên. Tôi cũng từng gặp cái cô mà họ nói tới, cảm thấy họ quả thực rất gần gũi. Nhưng tôi nghĩ kĩ, cũng thấy không thể nào vì anh ấy vừa thề thốt với tôi chưa được mấy ngày. Tuy không tin lắm những lời bàn tán của mọi người trong công ty nhưng lòng tôi cũng không dễ chịu tí nào. Tôi nghĩ bụng dù đi đâu, anh ấy cũng nên nói với tôi một tiếng. Và dù không nói với tôi, anh ấy cũng nên nghe điện thoại của tôi chứ. Mấy ngày sau, Dương Khánh Hoa về nhà. Đúng lúc chị Dương không có nhà, tôi truy hỏi rốt cuộc anh ấy đã đi đâu. Anh ấy đáp không chút kiên nhẫn rằng việc của anh ấy, tôi không cần phải lo, anh ấy đi làm ăn. Tôi cười nhạo mà hỏi rằng có phải anh đi bàn chuyện làm ăn với cô sinh viên nào đó. Anh ta càng khó chịu mà đáp: “Sao em lại như vậy? Em cần phải biết là anh có áp lực lớn như thế nào chứ? Làm kinh doanh bận như vậy, anh làm gì còn sức lực để làm những chuyện đó?” Khi tôi hỏi tại sao anh ta không nghe điện thoại của tôi, Dương Khánh Hoa đáp lúc bận làm ăn bên ngoài, anh ấy không thích bị người khác làm phiền. Lí do này nghe có vẻ cũng hợp lí nhưng tại sao trước đây khi tôi gọi điện, anh ấy luôn nghe? Tuy tâm lí vẫn còn khó chịu nhưng tôi không có chứng cớ trực tiếp, cũng không biết làm sao. Thật ra trong lòng tôi thầm nhủ, mong sao những gì anh ấy nói là thật.
Nhưng suy nghĩ của tôi thật sai lầm, mấy ngày sau, cô sinh viên đó đã tới tận công ty tìm Dương Khánh Hoa. Vừa thấy cô ta, anh ấy đã đầu mày cuối mắt, mặt mày rạng rỡ. Sau khi nói với nhau vài câu thân mật, họ cùng ra ngoài. Lúc đó lòng tôi vô cùng buồn bã, thấy anh ấy thực sự không coi tôi ra gì. Trong mắt anh ấy, tôi như thể là thứ có cũng được không có cũng xong. Tôi không chịu nổi điều đó và cũng lấy làm lạ, tôi có thể chịu được cảnh anh ấy thân mật bên vợ, nhưng lại không chịu nổi khi anh ấy bên cô gái khác. Số lần tới thăm của cô sinh viên đó ngày càng nhiều, Dương Khánh Hoa đối với tôi ngày càng hờ hững. Từ lời nói cử chỉ giữa họ, tôi quan sát thấy quan hệ của họ không phải bình thường. Cô gái đó lại càng hoa chân múa tay trước mặt tôi, như thể mình là chủ nhân của công ty. Tôi thấy Dương Khánh Hoa đối với tôi như vậy chứng tỏ anh ấy không hề thích tôi, không quan tâm tới tôi. Vậy tôi còn ở lại đây có ý nghĩa gì? Tâm trạng tôi ngày càng chán chường nhưng không dám thổ lộ cho bất kì ai. Trong lúc u uất và tức giận, tôi bỏ về quê ở Lục Hợp, thầm nghĩ không thèm quay lại Nam Kinh nữa, không thèm gặp lại gã đàn ông như Dương Khánh Hoa nữa.
Tuy đã quyết định như vậy, đã quay về quê nhưng lòng tôi vẫn vương vấn ở Nam Kinh. Trước mắt tôi vẫn không ngừng lay động hình bóng anh ấy. Dù sao anh ấy cũng là mối tình đầu của tôi. Cảm giác đó thật sâu đậm, thật khó quên. Sau khi về quê, tâm trạng của tôi không những không vui vẻ được, mà trái lại còn ngày càng tệ hơn. Một tuần sau, Dương Khánh Hoa cũng về Lục Hợp, nói muốn đón tôi về Nam Kinh. Tôi cố tình phớt lờ anh ấy lại cầu xin tôi một cơ hội. Anh ấy nói chuyện với cô sinh viên kia là nhất thời hồ đồ, là một sai lầm trong chốc lát, còn người anh ấy yêu thương nhất vẫn là tôi. Những lời lẽ của anh ấy khiến trái tim tôi mềm lại và đồng ý quay về Nam Kinh. Về tới Nam Kinh, anh ấy mua hoa hồng tặng tôi, đưa tôi đi thuê phòng nghỉ. Vừa chốt cửa phòng, anh ấy quỳ thụp xuống thề thốt suốt đời chỉ yêu một mình tôi, tôi là báu vật của anh ấy, là tài sản duy nhất của anh ấy… Từ lần đó, chúng tôi lại giải hòa. Cô sinh viên nọ quả thực không còn tới tìm Khánh Hoa nữa. Tâm trạng tôi vui vẻ hơn rất nhiều. Tôi thấy những lời anh ấy nói đều là thật. Mọi thứ trước mắt tôi như rạng rỡ hơn.
Chị Dương mất tích nửa tháng
Hàng ngày phải đối mặt với chị Dương đối với tôi quả thực là một sự dày vò. Vì tôi luôn thấy chị ấy đối với tôi rất tốt nhưng tôi lại làm việc như vậy. Thế nên lương tâm tôi luôn cắn rứt. Có lúc nửa đêm còn mơ phải ác mộng, sau khi tỉnh lại mồ hôi toát đầm đìa. Tôi không muốn sống tiếp những ngày tháng như vậy nên đã đề nghị Dương Khánh Hoa rằng tôi muốn chuyển ra ngoài sống. Như vậy, tâm lý tôi sẽ dễ chịu hơn. Hơn nữa, quả thực tôi cũng không muốn phá vỡ gia đình Dương Khánh Hoa. Tôi thấy anh ta thật lòng tốt với tôi là được. Nhưng anh ấy không muốn tôi dọn đi, nói là chờ thêm một thời gian nữa. Anh ấy đang chuẩn bị mua nhà, dù sao sau này cũng cần dùng. Câu nói đó của anh ấy khiến lòng tôi rộn lên vui sướng. Đó chính là kết quả mà tôi muốn có nhưng không dám nghĩ tới. Câu nói của anh ấy chẳng khác nào đã thắp lên một ngọn đèn sáng rỡ trong lòng tôi. Tôi càng ngày càng thấy tương lai tốt đẹp sẽ nhanh chóng ùa tới.
Lúc đó, nhà cửa ở Long Giang cũng rất đẹp, giá cả không đắt. Tôi đã đi ngắm mấy nhà, đều rất vừa ý nhưng Dương Khánh Hoa muốn tôi đợi thêm. Dù sao anh ấy đã nói vậy, tôi cũng hiểu được cái khó của anh ấy và không muốn thúc ép người đàn ông tôi yêu. Sau khi chuyện cô sinh viên nọ lắng xuống, tôi thấy mình và Dương Khánh Hoa tới được với nhau cũng không dễ dàng. Thế nên tôi luôn rộng lượng với anh ấy. Nháy mắt cũng hơn một năm trôi qua, tôi vẫn là người tình bí mật của anh ấy. Cũng hơn một năm qua, thú vui lớn nhất của tôi chính là đi ngắm phòng. Lí tưởng lớn nhất chính là có ngày cùng Dương Khánh Hoa đường hoàng dọn vào sống trong nhà mới. Một ngày đầu tháng 4.2005, một ngày rất bình thường nhưng chính trong ngày bình thường đó lại xảy ra một chuyện không bình thường do chị Dương đột nhiên mất tích.
Thoạt đầu cũng không ai để ý. Tôi và Dương Khánh Hoa cũng tưởng rằng chị ấy quay về quê ở Lục Hợp. Chị ấy không có nhà, tôi càng có cơ hội gần gũi với Khánh Hoa. Thế nên chúng tôi cũng lười quan tâm tới chị ấy. Đó không phải vì tôi ích kỉ mà vì quả thực tôi sợ phải đối mặt với chị ấy. Sau tám, chín ngày không có tin tức của chị ấy, tôi và Dương Khánh Hoa bắt đầu lo lắng nhưng di động của chị Dương không tài nào gọi được. Gọi tới nhà mẹ chị ấy cũng không có tin tức gì. Tôi nghĩ có thể chị Dương đã phát hiện ra quan hệ giữa tôi và Khánh Hoa nên bỏ nhà đi chăng. Cứ nghĩ như vậy, tôi thấy mình thật có lỗi với chị ấy. Thế nên tôi nói với anh ấy: “Đợi chị ấy quay lại, nhất định em sẽ đi!” Dương Khánh Hoa trầm ngâm hút thuốc, không thèm để tâm tới tôi. Tôi biết tâm trạng anh ấy cũng không vui vẻ gì nên ra sức an ủi. Nhưng anh ấy ngày càng khó chịu, không thèm đáp trả những câu khuyên can của tôi, còn thường xuyên nổi nóng với tôi nữa.
Nửa tháng sau, chị Dương rốt cuộc cũng quay về. Hôm chị ấy về nhà, tôi cứ thấy máy mắt. Vừa nhìn thấy chị Dương, tôi đã vội trốn vào phòng riêng nhưng đôi tai cứ dán chặt vào cửa nghe bọn họ nói. Dương Khánh Hoa và chị Dương ngồi trong phòng khách, không hề cãi cọ. Anh ấy hỏi chị ấy mấy câu, tôi đều nghe rõ. Đại thể như sau: một là nửa tháng qua đi đâu? Hai là tại sao điện thoại không gọi được? Chị Dương trả lời rằng đi cùng mấy người bạn tới Dương Châu chơi nhưng không giải thích về chuyện không gọi được điện thoại. Tôi không còn tâm trí nào nghe tiếp vì cho rằng mọi chuyện đều do tôi mà ra. Tôi dựa vào cửa, nước mắt tuôn ròng ròng, đột nhiên nhận thấy mình là kẻ đáng thương nhất trên đời, y hệt một cọng cỏ hoang dã, thậm chí không bằng cả cọng cỏ. Ngọn cỏ còn có ánh nắng và giọt sương vuốt ve nhưng có ai quan tâm tới tôi đây? Tôi lau nước mắt, quyết định ngày hôm sau sẽ bỏ đi, mãi mãi không quay về nữa. Coi như mình đã nằm mơ, và giờ là lúc cần tỉnh giấc mơ rồi.