Ai Là Hoàng Tử Của Em

Chương 15


Bạn đang đọc Ai Là Hoàng Tử Của Em: Chương 15

Nghe Thiên nói hôm nay ba mẹ nó về, nó đòi nằng nặc hắn đưa nó về nhà. Tất nhiên là hắn vui vẻ đồng ý thôi.
Vừa về đến nhà, nó chạy vòng quanh ôm từng người một như kiểu mấy tỷ năm không gặp nhau ý. Ba mẹ nó cười vui, bảo nó là đứa con ngoan nhất quả đất.
Nó không quên vụ ba hứa mua cho nó con smartphone liền vội vàng đòi ba. Ông tất nhiên là không quên, tặng nó con Ip4 plus. Nó thích lắm, ôm ba thật chặt rồi còn không ngừng bảo yêu ba.
Trong bữa cơm tối, ba mẹ nó thi nhau hỏi nào là “Con ở bên đấy có quen không?”, “Con với Thiên thế nào rồi?”. Nó cũng chỉ trả lời qua loa. Ngược lại, hắn vui vẻ trả lời còn chu đáo gắp thức ăn cho ba mẹ nó nữa. Xí…..
Một lúc sau, xe ô tô đến đón. Mẹ nó ôm lấy nó rồi mới an tâm lên xe, còn ba thì chỉ khẽ xoa đầu nó thôi.
Haizzzzz…. Ba mẹ nó thương yêu nó hết mực như thế này nó chẳng muốn rời xa họ tí nào hết.
Đang định đi vào trong nhà thì nó bị hắn kéo ra ngồi ở chiếc xích đu với cái lí do là ngồi hóng gió. Nhưng phải công nhận là từng đợt gió nhẹ thổi qua, mát, rất mát.
Chợt nhớ lại câu nói lúc ở bữa cơm hắn nói với ba nó “Con cũng rất thích Vy.” nó tò mò quay ra hỏi hắn.
– Anh nói với ba em là anh thích em. Thật không?
– Thật. Ba anh dạy không được nói dối.
Hắn cười. Một nụ cười khá nham hiểm nhưng cực kì đẹp, cực kì cuốn hút.
Hai đứa nó ngồi trên cái xích đu cũng đã khoảng nửa giờ. Thỉnh thoảng lại quay ra nói chuyện linh tinh. Mà chủ yếu là toàn nó tò mò hỏi hắn.

– Anh có rất nhiều fan ở trường đúng chứ?
– Em ghen sao?
Hắn lại cười nham hiểm.
– Emm…
Nó nhất thời không biết nói gì. Nói “không ghen” là sai, mà nói “ghen” là đúng. Nhưng tại sao nó lại phải ghen nhỉ? Chẳng lẽ, chẳng lẽ… Nó yêu hắn rồi sao? Không thể nào….
– Em yên tâm là anh không yêu ai khác ngoài em đâu.
Câu nói trong vô thức. Hắn ngả đầu ra phía sau ngắm nhìn ánh trăng. Trăng hôm nay thật sáng, thật tròn, thật đẹp.
“Em yên tâm là anh không yêu ai khác ngoài em đâu.”
Câu nói cứ vang vảng bên tai nó làm nó không ngủ được. Nó cứ nằm rồi miên man suy nghĩ về câu nói đó. Haizzzz……
Sáng hôm sau, hai đứa nó ăn bánh mì kẹp trứng rồi cùng nhau đi học. Vừa đến lớp nó đã bị Trần Kỳ chặn lại rồi….đưa kẹo. Đây dường như đã là thói quen hàng ngày đi học của cậu ta hay sao ý.
Cậu ta giải thích: “Kẹo ngọt. Cậu ăn kẹo ngọt của tớ thì sẽ ngọt ngào với tớ hơn.”

Nghe xong nó bật cười, đấm nhẹ vào người cậu ta vài cái.
Giờ ra chơi tại căn tin….
Nó, Ân và Kỳ đang ngồi ăn và nói chuyện vui vẻ thì Bảo My từ đâu đi tới, ngồi xuống cạnh Kỳ, do nó ngồi cùng Ân còn Kỳ ngồi đối diện một mình.
– Các cậu nói chuyện gì vui ghê.
Ân cố tình ăn tiếp, Kỳ cũng vờ như không nghe thấy. Còn nó thì đành trả lời cho có.
– Umm. Nói mấy chuyện ở lớp ấy mà.
Bảo My gật gù rồi không nói gì thêm, bóc bánh ra ăn, không quên liếc nhìn Trần Kỳ một cái.
Tự nhiên có một thứ gì đó được đặt trên đầu nó. Ngửa cổ lên nhìn thấy Minh Thiên đang đứng đằng sau cầm theo hai hộp sữa.
– Này cho em. Uống đi.
– Em vừa uống một hộp rồi.
– Sữa anh mua cho nhất định phải uống.
Hắn nói rõ ràng rồi lắc lắc hộp sữa, cắm ống hút và đưa cho nó. Nó đành phải vui vẻ nhận lấy hộp sữa thôi.
Hắn vui vẻ nhéo hai cái má phúng phính của nó rồi cười. Nó cũng chẳng để yên, ngửa cổ lên rồi với tay đánh hắn vài cái. Hai đứa nó tự nhiên thành tâm điểm chú ý của mấy bạn ngồi gần.
Hai chap tới sẽ mang theo một loạt rắc rối. Các bạn nhớ đón đọc nha!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.