Bạn đang đọc Ai Là Hoàng Tử Của Em: Chương 14
Minh Thiên đi ngang qua lớp nó. Định là xem nó có đói hay mệt không nhưng không thấy nó ở trong lớp, hắn hỏi mấy đứa bạn thì mới biết nó đăng nằm ở phòng y tế. Lúc hắn chạy xuống cũng là lúc Ân và Kỳ vừa đi lên. Mà hắn cũng không để ý. Thấy nó hơi mệt mỏi, hắn dùng “má áp má” để kiểm tra xem nó có sốt không.
Lúc hắn còn nhỏ, mẹ hắn thường kiểm tra bằng cách này thay vì dùng tay đặt lên trán. Hắn ban đầu chỉ là lo lắng cho nó nên không ý thức được hành động. Sau đó mới nhận ra má nó đang nóng lên vì ngượng, hắn mới bỏ nó ra.
Nhìn nó ngủ trông tựa như một thiên thần vậy. Hắn cứ nhìn nó như thế mà không biết chán.
*************
Tan học, Ân và Kỳ mang balo của nó xuống. Lúc đấy nó đã tỉnh được một lúc, Thiên kể chuyện cười cho nó nghe, hai đứa quay ra cười ha hả. Ân đứng ngoài khẽ hắng giọng.
– Vy, tớ mang balo trả cậu đây.
Nó xuống giường, nhận lấy balo rồi cảm ơn Ân.
– Đợi anh ở cổng.
– Dạ.
Hắn nói xong, xoa đầu nó, cười xã giao với Ân và Kỳ rồi đi ra ngoài.
– Cậu với anh Minh Thiên là có quan hệ gì đây. Tớ nghi lắm nha.
Ân cười cười, huých tay nó. Nó không trả lời, quay ra nhìn tên Kỳ nãy giờ chưa lên tiếng thấy cậu ta làm mặt thờ ơ.
– Này….
Nó đứng trước Kỳ, huơ huơ tay.
– Lè…….
Cậu ta thè lưỡi dọa nó làm nó tí nữa thì ngã ngửa. Vậy mà nó còn cứ tưởng cậu ta giận nó cái gì nữa.
***********
Hắn đưa nó tới một nhà hàng lớn. Vẫn là thói quen cũ, nắm tay nó tự nhiên đi vào bên trong. Cầm thực đơn trên tay, nó gọi la liệt cả đống món ăn đến mức mà anh phục vụ ghi không kịp. Hắn ngồi đối diện khẽ nhoẻn cười. Lại là nụ cười ấy, rất đẹp.
Ăn no nê căng bụng, hắn đưa nó về. Trên đường về do mệt quá, nó lim dim mơ ngủ. Chẳng hiểu sao lại ngả đầu vào vai hắn trong vô thức rồi chìm dần vào giấc ngủ. Hắn đang ngồi lướt web trên điện thoại, thấy nó ngả đầu vào vai mình, tự nhiên con tim cứ đập mạnh hơn, nhanh hơn.
Hắn nhìn nó ngủ ngon, khẽ cười. Xin tuyên bố là kể từ sáng nay ở phòng y tế, hắn chính thức bị nghiện ngắm nó ngủ. Hắn vuốt nhẹ mái tóc óng ả của nó rồi nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn.
Hắn. Hình như lỡ yêu nó rồi?
**************
Sáng sớm, mà thực ra là đã hơn 10h rồi, nó mới tỉnh dậy. Hôm nay là chủ nhật mà.
Yaaaa
Sao nó lại nằm ngủ trên giường nhỉ? Hình như là hôm qua nó ngủ quên trên xe mà. Á. Chẳng lẽ là hắn bế nó về phòng sao. Nhìn lại mình, nó thấy nó vẫn mặc bộ đồng phục của trường. Vậy ra suy đoán của nó là đúng rồi.
Bước xuống dưới tầng uống nước, chẳng hiểu nó đi đứng thế nào mà đến bậc thang cuối cùng rồi cũng bị trượt chân ngã. Nó chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngã nhào xuống, đập đầu vào cái lan can.
Huhuhu……
Thiên đang ngồi trên ghế sofa xem tivi thấy nó ngã liền chạy vào đỡ nó dậy, mắng nhẹ.
– Em định phá lan can nhà anh đó hả?
Nó mếu máo không thèm cãi lại.
Hắn dùng bông lau nhẹ vào vết xước trên trán nó rồi dán băng go vào. Miệng vẫn không ngừng lải nhải.
– Đi với chả đứng.
Nó vẫn im lặng không nói gì, căn bản là không biết nói gì. Thấy nó im lặng, hắn tưởng nó giận mấy câu nói của hắn liền vội vàng năn nỉ.
– Anh mắng yêu em thế thôi chứ nhìn em ngã cứ như tim anh đang ngã ý.
“Tim anh đang ngã ý”. Cớ chẳng phải hàm ý: “Anh thương em lắm” sao?
Câu nói ấy có thể được coi là câu nói của ngày không?