Đọc truyện Ai Dám Nói Xấu Sư Huynh – Chương 41
Đại quy ăn bạch quả xong thì bò về chân Văn Kinh, được Văn Kinh ôm lên. Văn Kinh lúng túng nói: “Rùa này đã mấy ngày không ăn gì, bình thường cũng sẽ không ham ăn như thế, hôm nay nợ ân tình một xâu quả của ngươi, tương lai nhất định sẽ trả cho ngươi. Đây là rùa của Quân sư huynh ta, tìm hắn đòi là được.”
Du Tự cười nói: “Thứ như ân tình này, đương nhiên người khác thiếu ta càng nhiều càng tốt.”
Văn Kinh nghĩ đến những vướng mắc trước kia của gã và mình: “Lần trước may mắn thắng ngươi một lần, hôm khác có cơ hội lại tỷ thí. Chuyện ma tu, có phải ngươi định tiếp tục điều tra?”
Du Tự gật đầu: “Đương nhiên phải điều tra, ngươi có hứng thú?”
“Có.”
Du Tự ngẫm nghĩ, rồi cười nói: “Nói sau đi.”
Văn Kinh thầm nghĩ, mình và gã không quen, gã có tâm phòng bị cũng rất bình thường, bèn nói: “Cũng tốt, hôm khác có duyên nói sau. Ta đi trước một bước.”
Đại quy nằm trong lòng Văn Kinh, co đầu vào trong mai, đã ngủ say. Văn Kinh ôm nó bay về chỗ ở của mình, khóa chặt cửa, rồi đến đại điện Thiên Hoành phong.
Đại điện xây dựng ở giữa núi, gần vách vực. Trước điện có một quảng trường thanh thạch chứa được mấy trăm người, khói xanh lởn vởn, một lão giả râu dài mặc đạo bào, cầm kiếm mà đứng, là bức tượng đồng của Khô Mộc đạo nhân từ ba ngàn năm trước. Khô Mộc đạo nhân năm đó huyết tẩy núi Tuần Dương, dương danh lập uy, vì thế vẻ mặt tượng đồng lạnh lùng, mơ hồ lộ ra khí tiêu điều.
Văn Kinh đến trước điện, mây trắng bay giữa núi, như bị đạp dưới chân, phiêu phiêu bay bay.
Một đệ tử trước điện cản cậu lại, khó chịu nói: “Ngươi là ai? Không được vào.”
“Ta là đệ tử Tuệ Thạch phong, Quân sư huynh của ta gọi ta đến giúp.”
Đệ tử đó ngang ngược, thấy Văn Kinh có vẻ nho nhã, lại có tu vi thấp hơn mình, nên càng không thêm kiên nhẫn, muốn đuổi cậu đi. Nhưng đệ tử đứng bên cạnh gã lại nhỏ giọng nói: “Quân Diễn Chi đó đang rất nổi trội, bây giờ không thể đắc tội hắn, không bằng ngươi đi vào hỏi thử xem?”
Đệ tử kia hơi khó xử, không cam nguyện lần chần một lát: “Ngươi đợi chút.”
Gã chạy vào điện, qua một lát lại chạy ra, thái độ tốt hơn: “Vào đi.”
Trong đại điện nằm một hàng đệ tử chỉnh tề, yên tĩnh như phòng đựng xác. Nhưng, hương thảo mộc nhàn nhạt phiêu bay, không có cảm giác tử khí nặng nề, ngược lại tràn đầy sinh cơ, làm người ta sảng khoái thần trí.
Quân Diễn Chi đứng cuối đại điện, nhẹ xoa cổ tay, ngồi xuống.
Chu Cẩn và Văn Nhân Mộ dẫn đầu, mười mấy đệ tử trúc cơ đứng một bên, nhìn Quân Diễn Chi. Tịch Phóng, Lộ Chi Sơn và Lục Trường Khanh cũng ngồi trên bệ cao trong điện, nhìn xuống dưới.
Có ánh mắt mang thăm dò, có suy đoán, phần nhiều là mong đợi.
Hắn có thành công hay không, sẽ quyết định tương lai của Thanh Hư kiếm môn.
Văn Kinh đứng trước cửa đại điện, đột nhiên chân chính cảm nhận được, Quân Diễn Chi là một người xa không thể với.
Mà cậu, chỉ có thể ngước nhìn.
Dung mạo siêu phàm cậu không có, cũng không có tu vi đáng để kiêu ngạo.
Vì thế, cậu chỉ có thể nhìn.
Cho dù là thế, cậu cũng không hề cảm thấy khó chịu.
Quân Diễn Chi đặt tay lên trán đệ tử, nhắm mắt lại, tiến vào cảnh giới vong ngã.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong điện an tĩnh đến mức không nghe thấy tiếng động, chỉ thấy bạch khí bốc ra trên đỉnh đầu đệ tử đó, Quân Diễn Chi ngồi yên bất động, gương mặt rịn mồ hôi.
Thật ra, muốn đệ tử này hồi phục thần trí, rất đơn giản, chỉ cần nghĩ đến, thì đệ tử này sẽ có thể hành động như thường.
Tiếc rằng, dười ánh mắt lom lom của mọi người, hắn nhất định phải dùng [Bách Thảo Ngàn Hồn Thuật]. May mà dùng thuật pháp này cũng không đến nổi chịu thiệt, ánh sáng nhạt trong đan điền xoay chuyển một lần trong người, liền như tẩy rửa thân thể một lần. Khi trị liệu cho người khác, hắn cũng đang tu luyện. Tu luyện đến tầng mười, ma khí trong người liền có thể đẩy sạch.
Không biết qua bao lâu, thân thể đệ tử đó co rúm, trên trán đột nhiên xuất hiện một túi máu nhỏ. Quân Diễn Chi mở mắt, nhanh chóng dùng một cây ngân châm đâm rách túi máu. Lập tức, máu đỏ đậm trào ra, như thể rất cấp bách.
Đệ tử kia rũ đầu, rồi hôn mê không động đậy nữa.
Quân Diễn Chi nhặt một miếng vải sạch bên cạnh lên, lau sạch máu trên trán đệ tử đó. Hắn nhìn Văn Kinh đứng cách mình ba bốn chục bước, đứng lên nói với Tịch Phóng: “Máu ma tu bị bức ra rồi, có thể nâng xuống nghỉ ngơi.”
Sắc mặt mấy đệ tử trúc cơ lập tức thả lỏng đi, trong đại điện vang lên tiếng nghị luận. Chu Cẩn lệnh hai người bước lên, nâng đệ tử đó xuống, phân phó: “Tỉ mỉ chăm sóc cho hắn, nếu có dấu hiệu nhập ma thì lập tức báo cáo.”
“Vâng.”
Mọi người đều đang thả lỏng, nhưng Tịch Phóng vẫn không có cảm xúc gì.
Quân Diễn Chi nhìn ra ngoài điện, chớp mắt đã hiểu ra.
Mây trắng che lấp mặt trời đang lặng, đã chạng vạng. Hắn bắt đầu trị liệu cho đệ tử kia từ sáng, nói cách khác, trị liệu một người, mà đã mất ba bốn canh giờ…
Theo tốc độ này, trước khi những đệ tử này tử vong, đại khái hắn có thể cứu được hai ba phần.
Bầu không khí đè nén như trưởng lão kim đan giải phóng linh áp, qua một lát, Tịch Phóng hỏi: “Lộ trưởng lão, những đệ tử này đại khái còn bao nhiêu thời gian?”
“Nhiều nhất là nửa tháng.” Lộ Chi Sơn dùng ánh mắt phức tạp nhìn Quân Diễn Chi, tuy không nói rõ, nhưng lại dễ dàng truyền đạt tin tức ‘có thể nhanh hơn chút không’.
Quân Diễn Chi cho ông một đáp án khẳng định: “Lần đầu tiên thi thuật không mấy quen thuộc, sau này có lẽ sẽ nhanh hơn một chút.”
Tịch Phóng nói với Lục Trường Khanh: “Chia bảy mươi ba đệ tử còn lại của Thiên Hoành phong theo tư chất, phẩm tính.”
Theo tính cách của Tịch Phóng, tư chất cao cần cứu, tư chất bình thường thì cứ vứt bỏ.
Không ai biết khi y đưa ra quyết định này, trong lòng đã nghĩ gì.
Lộ Chi Sơn rầu rĩ lên tiếng: “Môn hạ của ta có mười sáu đệ tử, Cổ Kính Phái còn có mười bảy đệ tử, đều cần Quân Diễn Chi của kiếm tông đến cứu.”
Tịch Phóng gật đầu: “Xin Lộ trưởng lão sắp xếp ba mươi ba đệ tử này theo thứ tự, chúng ta thương lượng sau.”
Lộ Chi Sơn: “… Cũng chỉ đành như thế.”
Tịch Phóng lệnh người đưa một thân thể thấp lùn đến trước mặt Quân Diễn Chi: “Cứu Triệu phong chủ trước.”
Sắc mặt Triệu Ninh Thiên đỏ như gan heo, bụng nhô cao như ngọn đồi nhỏ, có chút khôi hài, khiến người ta khó thể tưởng tượng được dáng vẻ nghiêm mặt của y lúc thường.
Lộ Chi Sơn nói: “Ta thấy cách hắn thi thuật, dường như trước hết cần phải bình phục tâm ma, tiếp theo thì dẫn máu của ma tu ra. Triệu phong chủ có tâm ma quá sâu, chưa chắc có thể cứu được.”
Tịch Phóng không bình luận thêm, chỉ nhìn Quân Diễn Chi.
Lộ Chi Sơn có chút bất mãn: “Hiện tại mỗi một khắc đều quý giá cực điểm, cần gì lãng phí thời gian để cứu một người khó thể sinh tồn?”
Tịch Phóng nói một câu: “Thử xem.”
Quân Diễn Chi lập tức nói: “Đệ tử thử xem.”
Triệu Ninh Thiên đang hôn mê, cho dù tâm ma đã bình ổn cũng không nhìn ra được. Nhưng tâm ma không bình ổn, thì không thể bức ra máu của ma tu.
Hiện tại Quân Diễn Chi còn không định trị khỏi cho Triệu Ninh Thiên, vì thế dù có trị thế nào cũng sẽ không có hiệu quả.
Nghiêm túc trị liệu ba canh giờ, Triệu Ninh Thiên vẫn không có chút động tĩnh nào, Quân Diễn Chi thì đã run rẩy cả người, sắc mặt hơi tái. Hắn mở mắt ra, nhìn Văn Kinh đang chờ xa xa, rồi lại quay sang nhìn Tịch Phóng.
Lộ Chi Sơn hỏi: “Không có tác dụng?”
Quân Diễn Chi: “Không có.”
Trong đại điện đèn đuốc sáng tỏ, sớm đã vào khuya. Có trị tiếp nữa cũng chỉ là lãng phí thời gian, chỉ hao tốn *** lực của Quân Diễn Chi. Tịch Phóng đứng lên: “Tạm thời nâng Triệu phong chủ về, đổi sang đệ tử khác.”
Lộ Chi Sơn sớm đã lệnh người nâng Lộ Vân Trác qua, Quân Diễn Chi còn chưa kịp nói một câu với Văn Kinh, thân thể Lộ Vân Trác đã bị nhét đến trước mặt. Người khác cứu hay không vẫn là thứ yếu, nhi tử của mình phải bảo trụ trước tiên. Người già rồi thì da mặt cũng dày, Lộ Chi Sơn không sợ người khác mắng, vuốt râu nhìn Quân Diễn Chi, mang vẻ mặt chính khí, đạo mạo vĩ ngạn, hàm ý trong mắt lại là “đừng lề mề chậm chạp nữa, mau cứu nhi tử của ta.”
Quân Diễn Chi cúi đầu ngồi xuống, bắt đầu một vòng trị liệu mới.
Lần này, hắn dùng hai canh giờ. Sắc trời đã sáng, đã là bình minh.
Lát sau, trên trán Lộ Vân Trác quả nhiên nổi lên một túi máu nhỏ, không to không nhỏ, giống như bị muỗi chích. Quân Diễn Chi nhanh chóng xử lý túi máu, nói: “Đã không sao rồi, có thể đưa đi nghỉ ngơi.”
Lộ Chi Sơn không nói nhiều, đích thân đưa nhi tử ra khỏi điện.
Quân Diễn Chi lau mồ hôi trên trán, còn chưa hòa hoãn, dưới mí mắt xuất hiện một cái dĩa, phía trên có bốn viên linh đan, tròn tròn xoay quanh đĩa. Chu Cẩn đứng bên cạnh Quân Diễn Chi, tỉ mỉ nói: “Bốn viên linh đan, một viên tích cốc, một viên tỉnh não, một viên minh mục, một viên bổ sung linh khí.”
Nói cách khác, không ăn, không ngủ, không lười, không nghỉ tiếp tục công tác.
Quân Diễn Chi ôn hòa tiếp lấy, ánh mắt phiêu lên người Văn Kinh. Thiếu niên ôm gối co ở một góc, cằm gác lên đầu gối, ánh mắt có chút kỳ quái, chỉ an tĩnh ngồi xa xa nhìn hắn.
Lại một thân thể được nhét đến trước mặt hắn.
Quân Diễn Chi cúi đầu nhìn đệ tử đó, mím môi.
Chu Cẩn nói: “Trước buổi trưa, tông chủ hy vọng có thể cứu được hai người.”
Quân Diễn Chi rũ mắt: “Ta tận lực.”
Trong những ngày cứu người, Quân Diễn Chi giống như con ngựa bị ràng cương, roi quất sau lưng, không được nghỉ ngơi nửa khắc, Quân Diễn Chi không mệt, nhưng có tâm sự khác. Văn Kinh lúc thì xuất hiện, lúc thì biến mất, giống một con quỷ làm người ta không đoán dược tung tích. Lúc cậu tới thì ngồi yên ở góc đại điện, nhìn chăm chú, có lúc ôm đại quy, làm người ta không sờ thấu được.
Liễu Thiên Mạch cũng đến xem qua mấy lần, nhưng hắn không giúp được gì, đứng trong điện lại luôn cản đường, hoàn toàn dư thừa, còn bị đệ tử Thiên Hoành phong đảo mắt trắng, cuối cùng, hắn lúng túng cười mấy tiếng, biết điều biến mất.
Quân Diễn Chi tự nhiên không thể phụ kỳ vọng của Văn Kinh, như được tưới máu gà, tốc độ cứu người từ hai canh giờ rút ngắn còn một canh giờ. Tin tức này truyền ra như sấm sét, lan truyền khắp Thiên Hoành phong, tất cả đệ tử đều được cứu rồi!
Lúc Văn Kinh nghe được tin tức này, đang đứng trước đại điện của Thiên Hoành phong. Các đệ tử tới bu quanh càng lúc càng nhiều, không ít người từ các phong khác đến góp vui, mỗi người đều đứng ngoài điện quan sát Quân Diễn Chi cứu người, nhưng cũng không dám ở lại lâu, nhìn một chút liền đi.
Tình cảnh này, có ghi chép trong [Chúng Sinh Chi Kiếp].
“Quân Diễn Chi tràn đầy hòa nhã, khí chất xuất chúng, đệ tử Thanh Hư bất luận nam nữ, phần lớn đều sinh hảo cảm. Trong đệ tử có người ngưỡng mộ, có người quý mến, cũng có người ái mộ, xôn xao đến Thiên Hoành phong xem thử. Cho dù là người bình thường hà khắc nhất, khi nghĩ đến tương lai nói không chừng mình cũng bị ma tu ngắm trúng, thì không dám nói nửa câu khó nghe.”
Tình cảnh này Văn Kinh đã tưởng tượng rất lâu, lúc chân chính thấy vẫn không tránh khỏi kích động.
Bốn chữ ‘bất luận nam nữ’ trong đó, cũng khiến cậu hơi yên lòng. Quân sư huynh vốn chính là nam nữ đều đánh gục, chẳng qua cậu chỉ là một tiểu nhân vật bị mê đảo không phân biệt được đông tây, không tính là gì.
Qua vài ngày, số đệ tử nằm trong đại điện càng lúc càng ít, cuối cùng chỉ còn lại lác đác vài tên.
Chu Cẩn nói: “Chỉ còn lại ba người, không bằng ngươi một hơi trị hết, thì có thể trở về nghỉ ngơi.”
Quân Diễn Chi gật đầu: “Chúng ta mau chút.”
Nhiều ngày liền không nghỉ ngơi vận dụng [Bách Thảo Ngàn Hồn Thuật], dường như đã nắm được bí quyết, đắc tâm ứng thủ, mơ hồ có cảm giác tiến vào đỉnh cấp một. Ba đệ tử cuối cùng tu vi thấp nhất, trị liệu cũng đặc biệt nhanh.
Quân Diễn Chi mở hết hỏa lực, không chút tạp niệm.
Khi đệ tử cuối cùng được nâng ra, là hai canh giờ sau. Quân Diễn Chi xoa cổ tay đứng lên, trên mặt Chu Cẩn mang nét cười nhẹ: “Đã canh năm, các vị cực khổ, đều trở về đi.”
Quân Diễn Chi: “Được.”
Văn Nhân Mộ bước về phía Quân Diễn Chi, rất có phong độ: “Nửa tháng nay cực khổ ngươi rồi.”
Vẻ mặt hắn rất phóng khoáng, cũng rất có phong phạm đại gia, dường như không hề nhớ hắn và Quân Diễn Chi từng có sóng ngầm cuồn cuộn, cũng không nhớ từng thầm đâm vào lưng Quân Diễn Chi mấy nhát. Quân Diễn Chi cười cười: “Không cực khổ, nên làm.”
“Ta đưa ngươi về?” Ngữ khí rất khách sáo.
Quân Diễn Chi nhìn quanh, một chút thất vọng không biết nảy sinh từ đâu ra, cười nói: “Không cần, ta tự về.”
…
Văn Kinh đứng trên mảnh đất trống trước thạch thất, cứng ngắc như một người máy, liên tục vung một thanh kiếm. Kiếm này rất nặng, có đến ba bốn trăm cân, cho dù đã đề chân khí, cũng mệt mỏi đau nhức cổ tay.
Thanh Hư kiếm môn lấy kiếm nổi danh, nhưng cũng phải là đệ tử sau trúc cơ mới có thể luyện kiếm. Không biết vì ý gì, mấy hôm trước Đoàn Hiên đến xem Văn Kinh một chút, ném lại một thanh kiếm, đơn giản dạy cậu một chiêu.
Văn Kinh run run rẩy rẩy, mất một lúc mới học được cách cầm kiếm, nhấc thanh kiếm nặng trịch không biết làm từ chất liệu gì lên, kéo lê dưới đất. Đoàn Hiên cũng không vội, chỉ đứng một bên nhìn, không lên tiếng. Văn Kinh xuất ba hồn ra, dưới sự chú mục của Đoàn Hiên, tiểu vũ trụ bùng phát, đột ngột vung kiếm đầu tiên.
Kết quả vung kiếm lần đầu tiên, chính là ngã một cái thảm thiết.
Trọng tâm không vững, khó thể khống chế lực đạo, Văn Kinh dùng tư thế lật tung không mấy ưu mỹ bị ném ra.
Cậu lóp ngóp bò dậy, xoa cái mông đau đớn, thầm nói quả nhiên là tiên gia thánh vật, không phải tầm thường.
Vì thế cậu cẩn thận hỏi: “Sư phụ, kiếm này xếp hàng thứ mấy trên kiếm phổ? Tên là gì?”
Đoàn Hiên nhíu mày: “Sắt vụn luyện kiếm, cả hạ phẩm cũng không tới, còn có tên?”
Văn Kinh: “À.”
Đoàn Hiên dặn dò: “Trong năm ngày, vung kiếm tám trăm lần.”
Văn Kinh: “… Dạ”
Đoàn Hiên buông lời rồi đi, xuất thần nhập quỷ như bình thường. Văn Kinh bấm ngón tay tính toán, năm phút vung kiếm một lần, một ngày có thể vung một trăm lần, cũng ngang ngửa như làm việc ngày tám giờ.
Sư phụ thật ra rất giảng đạo lý.
Sau đó cậu phát hiện mình nghĩ quá đẹp, chỉ muốn vỗ bốp bốp lên mặt.