Ai Dám Nói Xấu Sư Huynh

Chương 40


Đọc truyện Ai Dám Nói Xấu Sư Huynh – Chương 40

“Mấy hôm nay không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Có, rùa của chúng ta biến mất rồi.”

Quân Diễn Chi cúi đầu nhìn cậu: “Biến mất rồi?”

“Liên tục nhiều ngày vẫn chưa thấy về.”

Hai người vừa đi vừa nói, Quân Diễn Chi dẫn Văn Kinh đến tiểu thính, lại thấy một nam tử hắc y đang nói chuyện với Liễu Thiên Mạch, chính là Chu Cẩn. Dường như Chu Cẩn chỉ vừa mới ngồi xuống, gương mặt bình thản chẳng có biểu cảm gì, lại đứng lên chào Quân Diễn Chi.

Quân Diễn Chi ôn hòa nói: “Đại sư huynh, nhị sư huynh, Chu sư huynh đều ở đây.”

Liễu Thiên Mạch cũng đứng lên nói: “Luyện đến tầng một rồi?”

Quân Diễn Chi gật đầu.

“Vậy vừa tốt, Chu sư huynh đến xem tiến triển của đệ.”

Chu Cẩn kính cẩn nói: “Tông chủ nói sau khi Quân sư đệ luyện đến tầng một, lập tức đến Thiên Hoành phong. Lục phong chủ đã tập trung tất cả đệ tử hôn mê đến đại điện, đợi Quân sư đệ thi pháp.”

Sự việc khẩn cấp, Quân Diễn Chi gật đầu: “Tuy đã luyện đến tầng thứ nhất, chỉ là ta cũng không biết có được hay không.”

Hắn quay lại nhìn Văn Kinh một cái, trong lòng chợt động, rồi khiêm nhường nói với Chu Cẩn: “Sau khi ta đột phá tầng một, công lực còn cạn, cần chuẩn bị một gốc Tố Tâm thảo cho mỗi đệ tử, giã ra nước, đút họ uống. Chu sư huynh có muốn đến Thiên Hoành phong trước một bước, chuẩn bị loại dược thảo này không?”

Chu Cẩn cân nhắc một chút: “Hai trăm năm mới có thể ra một gốc Tố Tâm thảo, trong Ngọc Dung phong cũng chỉ có ba bốn chục gốc, cần thời gian chuẩn bị, ta đi trước một bước.” Nói xong liền ra ngoài.

Chu Cẩn vừa đi, Quân Diễn Chi nói với Văn Kinh: “Chúng ta đi tìm rùa trước.”

Liễu Thiên Mạch chen lời: “Rùa gì?”

Văn Kinh nói: “Linh quy của Quân sư huynh.”

Liễu Thiên Mạch nhíu mày nói: “Con rùa đó không phải bò khắp núi sao, nhất thời không tìm được thì thế nào?”

Văn Kinh nói: “Đã mấy ngày chưa trở về.”

Liễu Thiên Mạch: “…”


Văn Kinh há miệng, lúng túng giải thích: “Rùa đó chưa từng biến mất như vậy, đệ lo lắng nó xảy ra chuyện.”

Liễu Thiên Mạch nhẹ ho một tiếng: “Triệu phong chủ, cùng bảy mươi bốn đệ tử Thiên Hoành phong, mười sáu đệ tử Cổ Kính Phái, tổng cộng chín mươi mốt người hôn mê bất tỉnh, nguy cơ trong sớm chiều, rùa đó… qua vài ngày nữa hãy tìm.”

Hạ Linh ngồi uống trà chả quan tâm.

Văn Kinh nói: “Quân sư huynh thi triển thuật pháp cho họ, mất nửa tháng đến một tháng. Thời gian dài như thế, lỡ rùa xảy ra chuyện, đệ nhất định hối hận không kịp.” Suy nghĩ rồi tiếp: “Nếu sư huynh muốn cứu người, không bằng thử cảm ứng xem nó đang ở đâu, cho đệ biết phương hướng đại khái, đệ tự đi tìm.”

Rùa đó trước giờ không có chuyện không về nhà mà chẳng thông báo, Văn Kinh cảm thấy nó đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Quân Diễn Chi cúi đầu nói: “Chu Cẩn phải chuẩn bị dược thảo, trong một lúc cũng không thể chuẩn bị tốt. Huynh đi tìm con rùa đó trước, chỉ mất một lúc thôi, không làm lỡ quá nhiều việc.”

Liễu Thiên Mạch chỉ đành nói: “… Đi nhanh về nhanh.”

Quân Diễn Chi cùng Lộ Kình ra ngoài, Liễu Thiên Mạch cúi đầu uống trà, thần sắc có chút khổ sở, nói: “Huynh tính rồi, qua vài ngày nữa chắc sư phụ sẽ xuất quan.”

Hạ Linh không nói gì.

Liễu Thiên Mạch lại lầm bầm: “… Đã nhiều năm trôi qua rồi, lần này chắc là lần bế quan cuối cùng.”

“Ừm.”

“Ta có một cảm giác sắp được ngẩng đầu rồi, cuối cùng sư phụ không cần bế quan nữa, Quân sư đệ cũng sắp biến thành ân nhân của kiếm tông, ta luôn cảm thấy lần sau mở sơn môn, Tuệ Thạch phong sẽ náo nhiệt rất nhiều.”

Hạ Linh nói: “Dốc lòng tu luyện.”

Liễu Thiên Mạch cười: “Tư chất của huynh không bằng đệ, đời này cũng không thể kết đan, đệ chuyên tâm tu luyện đi, huynh sẽ chăm lo mọi chuyện lớn nhỏ trong Tuệ Thạch phong.”

Hạ Linh trầm mặc rất lâu, cuối cùng nói: “Có thể sống lâu một chút, thì sống lâu một chút.”

“Mỗi người mỗi chí, giống như Tịch tông chủ, trong mắt chỉ có Thanh Hư kiếm môn. Người thành tiên đắc đạo quá ít, phần lớn đều sẽ phải chết, luôn có một người hoặc chuyện gì có thể khiến bản thân vướng mắc không quên.” Liễu Thiên Mạch lại cười một tiếng, “Đệ một lòng hướng đạo, chuyện này nhất định đừng đặt trong lòng _ chuyên tâm nhất chí, mới là chuyện tốt.”

Hạ Linh không lên tiếng.

Liễu Thiên Mạch lại hỏi: “Đệ định khi nào lại bế quan?”


Hạ Linh trầm mặc một lát, nói: “Đợi chuyện bây giờ lắng xuống rồi nói.”

Quân Diễn Chi đứng trên bãi đất trước thạch thất cảm ứng một lát, kéo Văn Kinh: “Đi.”

Phi hành một lát, hai người lại đến hậu sơn Thiên Hoành phong, dừng lại trước khu rừng ở lưng chừng núi. Khu rừng này rậm rạp, mọc đầy dây gai, một con thác từ dốc cao đổ xuống, nhưng bọt nước lại nhỏ, nghiêng nghiêng xẹo xẹo.

Quân Diễn Chi kéo Văn Kinh đi trong rừng một lát, đột nhiên nghe tiếng rồng gầm, thấp trầm ngân vang, truyền đến từ sâu bên trong. Văn Kinh kinh ngạc, chuẩn bị khí thế một lát, rồi lao về phía tiếng rồng gầm.

Thịt rùa kéo dài tuổi thọ, đừng có bị yêu thú gì ăn mất đó nha?

Đi được một lát, đã đến cuối khu rừng, chỉ thấy một con rồng màu xanh, đại khái lớn cỡ một người, thân thể lóe sáng, đang đưa lưng về phía họ lăn lộn dưới dất.

Văn Kinh nóng ruột: “Đây là Ngọc Diễn long của Lộ trưởng lão? Rùa của chúng ta đâu?”

Quân Diễn Chi không nhanh không chậm nói: “Còn sống.”

Văn Kinh lao tới, dừng cách đó hai ba mươi bước, chỉ thấy thanh long lật người lại, ngửa mặt lên, da bụng trăng trắng lộ ra, hai cái vuốt trước nhẹ móc, dường như đang ngủ rất ngon.

Đại quy nằm một bên, dường như biết mình đã bị giam cầm, con mắt nhìn nó chằm chằm không động.

Văn Kinh nhíu mày: “Con Ngọc Diễn long này bắt đại quy làm gì?”

“Sợ là ở núi rảnh quá, tìm một người bạn.”

“Làm sao đòi về?”

Quân Diễn Chi nhìn Văn Kinh một cái, tay phóng ra một trận linh khí, dần bao trùm toàn thân thanh long, quả nhiên thấy tứ chi rồng đó rũ thấp, ngủ càng trầm.

Văn Kinh nhẹ nhàng bước tới, ôm đại quy vào lòng, nhẹ giọng nói: “Đi.”

Hai người nhanh chóng men theo con đường cũ ra khỏi rừng, Quân Diễn Chi nói: “Huynh muốn đến đại điện Thiên Hoành phong, đệ đi theo huynh, hay là về thả đại quy trước?”


Đại quy động đậy một cách khác thường, rồi quay đầu lại.

Văn Kinh nói: “Đệ về trước nhốt đại quy trong phòng đã, con rồng đó cũng quá đáng ghét, không biết làm sao bắt được rùa của chúng ta. Huynh mau đi đi, đừng để bọn họ đợi lâu.”

Quân Diễn Chi gật đầu, đi trước một bước.

Đại quy khua tứ chi, dường như rất khó chịu, Văn Kinh thấy kỳ lạ: “Sao vậy?”

Theo hướng giãy dụa của nó, Văn Kinh ôm nó đến cạnh vách núi, vách núi này không quá cao, chỉ có mấy chục mét, dưới đáy cây mọc um tùm, truyền đến tiếng vang nhỏ, dường như có người.

Đại quy liều mạng muốn bò xuống đáy, Văn Kinh không ngăn nổi nó, lại cảm thấy tu vi của người dưới đáy không cao, ngang ngửa cậu, không cần sợ hãi quá nhiều, nên ôm nó bay xuống.

Xuyên qua lá cây đáp xuống đáy, Văn Kinh nhìn quanh, hơi ngạc nhiêu: “Là ngươi.”

Phía trước là một thiếu niên y phục lam đậm, đang quỳ gối bên cạnh con suối nhỏ dưới thác nước, mười bảy mười tám. Gã ngẩng đầu nhìn Văn Kinh một cái, hai mắt ngậm cười: “Lại là ngươi, còn nhớ tên ta không?”

“… Du Tự.”

Người có giá trị nhân phẩm luôn dao động giữa chính và phản.

“Ừm… ngươi đến làm gì?” Du Tự cười cười.

Đại quy liều mạng giãy dụa về hướng Du Tự, Văn Kinh nhếch nhác nói: “Trên người ngươi có gì? Con rùa này trước giờ không như vậy.”

Du Tự cúi đầu, hơi chần chừ, lấy từ trong lòng ra một chuỗi quả nhỏ màu trắng giống như quả nho: “Đây là chuỗi ‘Tố Sinh quả’ mấy ngày trước cược thắng, sau khi ăn có thể tăng tiến tu vi, con rùa của ngươi muốn ăn?”

Đại quy quả nhiên càng thêm nóng ruột.

Văn Kinh lúng túng nói: “Quả này ngươi có bán hay không?”

Thứ này, ngay cả ở trên vách núi cũng có thể ngửi được mùi vị…

Du Tự cười cười, đặt quả xuống đất: “Qua ăn đi.”

Văn Kinh đặt đại quy xuống, quả nhiên nó liền bò tới, há miệng trước mặt Du Tự.

Du Tự khom xuống, gỡ từng quả nhỏ màu trắng xuống, bỏ vào miệng đại quy, lại sờ đầu nó.

Văn Kinh nhíu mày hỏi: “Ngươi vốn là đệ tử Bắc Nhạn phong, ở đây làm gì?”

Du Tự quay đầu nhìn thác nước từ trên đổ xuống: “Không có gì, kiểm tra nguồn nước gần Thiên Hoành phong.”


Văn Kinh nhìn gã, thăm dò: “Kiểm tra nguồn nước làm gì? Có gì đặc biệt?”

Cậu đã đọc nguyên văn, đương nhiên biết suy đoán của Tịch Phóng và Lộ Chi Sơn, khả năng lớn là ma tu dùng nước làm chất dẫn, hòa một ít máu của mình vào. Nếu có người uống nó, thì sẽ bị ma tu khống chế phát cuồng.

Lẽ nào Du Tự cũng biết?

Du Tự cười cười: “Nước ở đây không đáng ngại, chẳng qua nước bên kia của Thiên Hoành phong, hình như có vấn đề.”

“Có vấn đề gì?”

Khóe môi Du Tự cong lên, luôn mang ý cười nhàn nhạt, làm người ta không hiểu rõ gã đang nghĩ cái gì: “Thiên Hoành phong có hai con suối nhỏ, một con ở sườn núi, có hơn hai mươi suối nguồn, đám người Văn Nhân Mộ hơn một trăm đệ tử đều dùng nước trong con suối đó. Con suối còn lại có hơn mười suối nguồn, chính là nguồn suối mà hơn bảy mươi người uống đã phát cuồng.”

Văn Kinh không khỏi nghiêm túc nhìn Du Tự: “Ngươi hoài nghi nguồn suối bên đó có vấn đề?”

“… Ta chỉ cảm thấy hơi trùng hợp, nên kiểm tra.”

“Tra được cái gì rồi?”

Du Tự nhìn cậu một cái, ý cười càng thêm đậm: “Ta đã đọc rất nhiều cổ tịch, biết ma tu có thể dùng máu làm chất dẫn, khống chế tâm trí người khác, nếu trong con suối bên kia có lẫn máu của ma tu…”

Gã thật sự biết chuyện lấy máu làm chất dẫn!

“Thời gian đã lâu, cho dù có máu, bây giờ cũng đã hòa tan từ sớm, tra không được đâu…”

Tịch Phóng đã phái Chu Cẩn âm thầm điều tra, nhưng cái gì cũng không tra được.

Du Tự cười, nói: “Trong số đệ tử sử dụng nguồn nước này của Thiên Hoành phong, có hơn hai mươi người không phát cuồng. Ta đã nghe ngóng rất lâu, nghe được bọn họ trong cùng một thời gian hoặc hạ sơn, hoặc nhập định, vì thế có vài ngày không sử dụng nước trên núi. Cho nên, có thể đoán ra đại khái ma tu đã nhỏ máu xuống suối vào hôm nào.”

Văn Kinh nhìn gã, trong lòng lại kích động.

Người này là sao? Có tiềm chất trinh sát à!

Du Tự lại cười bất đắc dĩ: “Tiếc rằng dù có biết, ta cũng không có cách biết người đó là ai, chỉ biết lúc ma tu thả máu, chắc là trước một ngày cuộc đấu các phong diễn ra.”

Văn Kinh giật mình.

Hôm đó, chính là ngày mà hệ thống nhắc nhở cậu đã dò được ma tu.

Tin tức này, nhất định phải cho Quân sư huynh biết!

Cho dù muốn tìm ma đầu, cũng nên do Quân sư huynh tìm được!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.