Bạn đang đọc Ai Cũng Biết Cô Ấy Yêu Tôi FULL – Chương 93
Editor: Lăng
Cơm trưa ăn ở căng tin của Tống Tiễn, phải có thẻ nhân viên mới vào được.
Tống Tiễn bèn dẫn Giang Liễu Y về văn phòng làm đơn, khi Hà Tiểu Anh nhìn thấy Giang Liễu Y đi vào văn phòng thì dừng việc uống nước lại, bị sặc, ho khan dữ dội, cả mặt đỏ bừng.
Cô ấy dùng sức vuốt ngực, làm thuận khí xong mới hỏi: “Sao cô Giang lại đến đây.”
Tống Tiễn nói: “Tôi tìm chủ biên để lấy đơn, cô ấy ăn ở đây.”
Hà Tiểu Anh nói: “Không cần phiền vậy đâu!” Cô ấy rất hào phóng tháo thẻ trên ngực ra: “Quẹt thẻ của tôi này!”
Trong căng tin thì nhân viên có thể thoải mái quẹt thẻ, nhưng ngoài cửa thì cần phải có thẻ nhân viên, Giang Liễu Y nhận lấy, cười: “Cảm ơn cô.”
Hà Tiểu Anh vội xua tay: “Không cần khách sáo, không cần khách sáo!”
Thật là vinh dự làm sao! Giang Liễu Y dùng thẻ của mình ăn cơm! Nói cho Ngô Oánh thì chắc chắn là Ngô Oánh hâm mộ gần chết, há há há há! Hà Tiểu Anh nhìn hai người rời khỏi văn phòng, rút điện thoại ra nhắn vào nhóm: 【 Cô Giang và Tống Tiễn đến căng tin! 】
Không cần cô ấy nói cũng có người đến ý đến Giang Liễu Y và Tống Tiễn.
Tống Tiễn thì đương nhiên không cần phải nói rồi, toàn bộ đồng nghiệp của hai bên tạp chí mới và cũ đều biết cô ấy, từ khi cô ấy vào tạp chí thì đều nói là muốn kết hôn với cô ấy, vận đào hoa chưa từng đứt đoạn, nam nữ đều có.
Trước kia có một người điên cuồng theo đuổi, mỗi ngày đều tặng hoa cho cô ấy, sau đó Tống Tiễn tự mình trả hoa, nói với anh ta: “Tôi không thích, không cần tặng nữa.”
Trực tiếp, thẳng thắn đến thế đấy, tuy là có hơi không giữ mặt mũi nhưng cô ấy không thả thính người khác lại càng dễ khiến người ta thấy thiện cảm.
Nhưng mà khi ở chung có hơi lạnh lùng, trước kia không ít người muốn làm bạn với cô ấy nhưng thật sự có thể thành bạn bè lại ít ỏi không được mấy người.
Cho nên khi mọi người biết cô ấy kết hôn thì đều mở rộng tầm mắt, đều nghĩ là không biết thần tiên phương nào.
Sau lại biết đó là Giang Liễu Y, mọi người lại cảm thán quả nhiên là thần tiên.
Thần tiên với tiên nữ, làm gì đến phiên người phàm nào phản đối chứ?
Trên thực tế, sau khi những người trước kia từng theo đuổi Tống Tiễn biết vợ cô ấy là Giang Liễu Y thì đều rút quân lặng lẽ, nhưng dù sao thì cũng đã từng theo đuổi, không hề quan tâm là không có khả năng.
Cho nên sau khi Tống Tiễn dẫn Giang Liễu Y vào nhà ăn thì có rất nhiều người đều nhìn sang.
Có người châu đầu ghé tai: “Tống Tiễn kìa, Giang Liễu Y……”
Cũng có người nhỏ giọng thảo luận: “Hai người nhìn xứng đôi quá, chuyện trên Weibo lần trước đó, bạn gái cũ Giang Liễu Y đó, mấy người biết không?”
“Dư Bạch à.” Có người hạ giọng: “Biết chứ sao không, Không phải kỳ trước Mỹ Tú phỏng vấn cô ta sao, thích tác oai tác quái thật đấy!”
Bởi vì do Mỹ Tú nên khi mọi người nhắc tới Dư Bạch đều mang gai nhọn, “yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng” đó mà.
Tống Tiễn và Giang Liễu Y không nghe thấy những lời bàn tán này, hai cô đem hai phần cơm đến cạnh cửa sổ, có một giọng nói vang lên sau lưng Giang Liễu Y: “Cô Giang!”
Giọng nói lanh lảnh, lại rất vui mừng, còn rất quen tai, Tống Tiễn quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Diệp Ẩn Ca đứng sau Giang Liễu Y, đang cầm một phần cơm.
Giang Liễu Y gật đầu chào hỏi: “Diệp tổng giám.”
Diệp Ẩn Ca nói: “Hóa ra cô Giang vẫn còn chưa đi, bên kia còn rất nhiều chỗ trống, có thể ngồi bên kia đấy.”
Giang Liễu Y cười: “Cảm ơn cô.”
Tống Tiễn đã đi trước một bước ngồi vào ghế trống, sau đó Giang Liễu Y cũng ngồi xuống.
Diệp Ẩn Ca cũng ngồi theo, đi cùng cô ấy còn một đồng nghiệp bên tạp chí thiếu nhi.
Đồng nghiệp kia là đi ăn cơm cùng Diệp Ẩn Cả, bây giờ ngồi ở chỗ này lại thấy xấu hổ kỳ lạ, nhưng để Diệp Ẩn Ca một mình ở chỗ này thì lại càng xấu hổ.
Cô ấy căng da đầu ngồi xuống, cười cười áy náy với Giang Liễu Y, lại chào Tống Tiễn: “Tống Tiễn, lâu rồi không gặp nhỉ.”
Tống Tiễn gật đầu, bình tĩnh nói: “Lâu rồi không gặp.”
Sau khi bốn người ngồi xuống thì người đồng nghiệp đó tinh mắt thấy tổng biên tập với mấy đồng nghiệp khác, cô ấy vẫy tay: “Chủ biên, đây này!”
Cô ấy gọi xong thì nói với ba người: “Tôi đi mua nước uống cho ba người.”
Tổng biên tập thấy cô ấy gọi bèn nhìn sang, người đồng nghiệp bên cạnh nói: “Là cô Giang.”
Những người khác nhìn thấy thế cũng đều bưng cơm lại đây chào hỏi, bên người Giang Liễu Y nhanh chóng có nhân viên tạp chí thiếu nhi vây quanh, Tống Tiễn vẫn cúi đầu ăn cơm như cũ.
Người đồng nghiệp đi mua nước uống đưa cho mọi người, sau khi ngồi xuống rốt cuộc cũng cảm thấy bầu không khí không còn xấu hổ như vậy nữa.
Tổng biên tập hỏi Giang Liễu Y có muốn xếp văn phòng riêng cho cô không, vì trong tháng này chắc chắn phải thường xuyên đến họp.
Dù sao không gian bên tạp chí thiếu nhi cũng lớn nên hoàn toàn có thể xếp một văn phòng cho cô dùng.
Giang Liễu Y suy nghĩ rồi lúc rồi gật đầu: “Được thôi.”
Diệp Ẩn Ca nói: “Vậy được rồi, đợi lát nữa cơm nước xong xuôi tôi sẽ đi sắp xếp.”
Xếp ngay cạnh văn phòng cô luôn! Diệp Ẩn Ca vui vẻ, cô vừa ăn vừa nhìn Giang Liễu Y, nói: “Cô Giang này, nghe nói năm ngoái cô đến Hoài Hương đúng không?”
Giang Liễu Y từ tốn ăn cơm, gật đầu: “Đúng thế, sao vậy?”
“Tôi là người Hoài Hương đó!” Diệp Ẩn Ca nói: “Không biết cô có đến chỗ Đại Phật không?”
Giang Liễu Y bật cười: “Không có, tôi đi theo sắp xếp của đoàn đội.”
“Vậy lần sau có thể đến nhìn thử, phong cảnh nơi đó rất nổi tiếng, rất thích hợp với người cần cảm hứng bất chợt như cô, lần trước……” Diệp Ẩn Ca tiếp tục nói không chịu dừng, hận không thể khỏi ăn cơm mà kéo Giang Liễu Y tám chuyện.
Tổng biên tập ngồi đối diện nhìn hết nổi, bèn đá cẳng chân cô ấy, Diệp Ẩn Ca nhìn tổng biên tập rồi cúi đầu ăn cơm.
Tống Tiễn bình tĩnh ăn cơm lắng nghe hai người nói chuyện, nhưng lại suy nghĩ Hoài Hương là ở đâu?
Sau ăn xong Giang Liễu Y đưa Tống Tiễn về, cô còn phải trả thẻ cho Hà Tiểu Anh nữa.
Hà Tiểu Anh đang nghe điện thoại, nói gì với người bên kia điện thoại: “Ngày mốt sao? Được, vâng, được được được, cô đang ở đâu? Chúng tôi sao cũng được, ở studio hoặc chỗ cô ở cũng được.”
“Trước kia à, trừ cô Khổng ra thì tất cả đều ở studio.”
“Ồ, tốt quá, vậy chọn như vậy nhé, hẹn gặp lại.”
Hà Tiểu Anh cúp máy, mặt mũi vui rạo rực, người gặp việc vui thì tâm tình sảng khoái, gần đây cô ấy có quá nhiều chuyện vui nên ngày nào thần thái cũng xán lạn.
Khi Giang Liễu Y đưa thẻ cho cô ấy thì thuận miệng hỏi: “Lại có phỏng vấn sao? Là cô Văn Nhân à?”
“Ơ, ừ.” Hà Tiểu Anh còn đang suy nghĩ chưa công bố tin tức mà sao Giang Liễu lại biết, sau đoán là Tống Tiễn nói cho Giang Liễu Y biết, cô ấy híp mắt cười: “Là cô Văn Nhân.” Giang Liễu Y lại hỏi: “Ngày mốt phỏng vấn?”
Hà Tiểu Anh gật đầu: “Ừm.”
Giang Liễu Y nhìn cô ấy, nói: “Cảm ơn thẻ của cô.”
Hà Tiểu Anh vội xua tay: “Không cần khách sáo!” Nói xong cả mặt đỏ bừng.
Giang Liễu Y nói một tiếng với Tống Tiễn rồi rời đi, Hà Tiểu Anh ngồi cạnh Tống Tiễn ríu rít: “Vợ cô thu hút quá rồi nha, tôi nghe nói ở căng tin sắp nổ tung chảo luôn đó.”
Có sao? Tống Tiễn không chú ý, cô chỉ cảm thấy qua hệ giữa Giang Liễu Y và Diệp Ẩn Ca cũng không tệ lắm.
Đang nghĩ lung tung thì Giang Liễu Y gửi tin nhắn cho cô, nói lát nữa muốn gặp Triệu Nguyệt Bạch.
Giang Liễu Y nhắn xong thì nhìn điện thoại chằm chằm, gần đây cô có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của Tống Tiễn.
Có lẽ đúng như lời Tống Tiễn nói, cô ấy đang nỗ lực giải quyết chuyện tình cảm, bắt đầu thử đáp lại mình.
Cô thích sự đáp lại này, cho nên bắt đầu quá trình tiến công Tống Tiễn, cũng khát vọng được Tống Tiễn đáp lại mãnh liệt hơn.
Tống Tiễn nhìn thấy dòng này thì trong lòng ngọt ngào không thể giải thích được, cô nhắn: 【 Em biết rồi.
】
Gõ ba chữ ngắn gọn trên khung chat rồi cô lại xóa đi, sau đó lại gõ: 【 Đi đường cẩn thận.
】
Lại xóa.
Cuối cùng nhắn: 【 Em biết rồi, Y đi đường cẩn thận.
】
Giang Liễu Y chăm chú nhìn dòng chữ này, mím môi cười, cũng nhắn lại: 【 Tan làm em đến đón Tiễn nha.
】
Trong lòng Tống Tiễn thầm “Ừm” một tiếng, nhưng vẫn gõ: 【 Được, thế nhé.
】
Vừa bỏ điện thoại xuống đã bị Hà Tiểu Anh bắt gặp: “Nói chuyện với cô Giang à?”
Tống Tiễn gật đầu: “Ừm.”
Hà Tiểu Anh nhìn dáng vẻ bình tĩnh của cô ấy thì buột miệng thốt ra lời trêu chọc: “Mới vừa tách ra thì đã nhắn tin rồi, yêu đương còn không dính như hai người nữa.”
Tống Tiễn chỉ liếc nhìn cô ấy một cái, không nói gì.
Hà Tiểu Anh cũng nhịn cười, bắt đầu làm việc.
Buổi chiều vẫn là bàn giao công viên, Tống Tiễn ảnh cho cô bé mới đến, ngồi bên cạnh hướng dẫn, cô gái ngồi bên cạnh ghi chép, hơn nữa còn rất thông minh, chỉ chút là hiểu ngay.
Tống Tiễn bàn giao rất suôn sẻ, trước tan làm không lâu đã bàn giao xong.
Cô nhìn đồng hồ, nửa tiếng nữa sẽ đến giờ tan làm.
Giang Liễu Y cũng rút điện thoại ra nhìn đồng hồ, khi thấy chỉ còn nửa tiếng thì đứng dậy, Triệu Nguyệt Bạch mở cửa hàng mới nên nhờ Giang Liễu Y đến phụ một chút, vừa định nói cùng nhau ăn cơm tối thì lại thấy Giang Liễu Y đứng dậy.
Cô ấy hỏi: “Đi đâu thế?”
Giang Liễu Y hiếm khi lại dừng vài giây, sẵn tiện cười: “Đón vợ mình tan làm.”
Triệu Nguyệt Bạch: “……”
Có vợ thì ghê lắm à?
Cô bất đắc dĩ đành nói: “Vậy đón vợ cậu đến đây cùng ăn chung đi!”
Giang Liễu Y đưa lưng về phía cô ấy, lắc lắc tay, không đồng ý.
Triệu Nguyệt Bạch tặc lưỡi.
Khi Giang Liễu Y lái xe đến cửa tòa soạn thì đúng lúc tan làm, dòng xe tấp nập, cô dừng xe bên lề đường, nhìn thấy Tống Tiễn từ bên trong bước ra, cô mở cửa sổ xe xuống, gọi: “Tiễn ơi!”
Tống Tiễn nhìn qua, trong biển xe đông đúc cô đã thấy Giang Liễu Y nhìn cô mỉm cười.
Ánh mắt Tống Tiễn vô thức dịu dàng, khóe môi hơi cong lên, bước nhanh qua đó, mới vừa ngồi ổn định thì ngoài cửa sổ có người gọi: “Tống Tiễn?”
Cô quay đầu, là tổng biên tập của tạp chí thiếu nhi, Tống Tiễn gật đầu chào cô ấy, tổng biên tập hỏi: “Em cần mấy ngày nữa để bàn giao công việc xong?”
Giang Liễu Y nghe bọn họ nói chuyện thì nghĩ đến chuyện phỏng vấn Hà Tiểu Anh nói, ngày mốt phỏng vấn Văn Nhân Du.
Cô nói với Tống Tiễn: “Hay là qua vài ngày nữa rồi Tiễn lại về bên tạp chí thiếu nhi? Để xong công việc trên tay đã.”
Qua mấy ngày? Vì sao lại muốn qua vài ngày nữa?
Tống Tiễn nghe cô ấy nói thì hơi liếc nhìn Diệp Ẩn Ca sau lưng tổng biên tập, cô nói: “Em bàn giao công việc trong tay xong rồi, ngày mai là có thể đến bên thiếu nhi.”
Chủ biên kinh ngạc: “Nhanh như vậy sao?”
Ánh mắt Tống Tiễn bình tĩnh: “Vâng.”
Chủ biên cười: “Vậy được, mai gặp!”
Tống Tiễn gật đầu, chờ tổng biên tập đi thì đóng cửa sổ xe.
Giang Liễu Y nói: “Tiễn này, thật ra Tiễn không cần gấp vậy đâu, bàn giao công việc có thể từ từ mà.”
Đặc biệt Tống Tiễn còn là nhiếp ảnh gia trụ cột, chắc chắn phải bàn giao công tác rất nhiều.
Hơn nữa, về phần phỏng vấn Văn Nhân Du……
Tống Tiễn nói: “Không gấp.”
Cô làm việc luôn nhanh nhẹn, công việc trên tay cũng không phải là rất nhiều, cô bé được bàn giao lại rất thông minh, hôm nay trước khi tan tầm đã bàn giao xong tất cả.
Nhưng mà Giang Liễu Y vẫn luôn nói cô không cần về gấp là vì sao?
Tống Tiễn quay đầu, hơi khó hiểu hỏi: “Y không muốn em về bên tạp chí thiếu nhi sao?”
“Em……” Giang Liễu Y ngậm miệng, rốt cuộc là vì sao Tống Tiễn lại có thể kết luận là cô không muốn cô ấy về bên tạp chí thiếu nhi vậy? Giang Liễu Y dở khóc dở cười, cô nói: “Không có, em chỉ lo Tiễn quá mệt mỏi thôi.”
Tống Tiễn khôi phục biểu cảm, cô ấy cụp mắt: “Em không mệt.”
Giang Liễu Y quay đầu, vươn tay phải đưa cho Tống Tiễn, nói: “Không mệt thì tối nay chúng ta đi xem phim nha?”
Xem phim?
Tống Tiễn nghiêng đầu nhìn Giang Liễu Y, ánh mắt dừng trên bàn tay đang mở ra của cô ấy, cô đặt tay vào lòng bàn tay Giang Liễu Y.
Giang Liễu Y quay đầu, mở tay Tống Tiễn ra, ngón tay lướt qua lòng bàn tay, đan vào khe hở trên tay Tống Tiễn, cùng cô đan mười ngón tay vào nhau.
– —-
Kịch nhỏ của hai người:
Giang Liễu Y: Sao vợ mình lại bàn giao nhanh quá vậy?
Tống Tiễn: Vì sao vợ mình lại không muốn mình bàn giao nhanh?.