Ai Cũng Biết Cô Ấy Yêu Tôi

Chương 92


Bạn đang đọc Ai Cũng Biết Cô Ấy Yêu Tôi FULL – Chương 92


Editor: Lăng
Tống Tiễn ngồi im trên ghế suy nghĩ hồi lâu, trước kia khi Tiểu Lý và Hà Tiểu Anh thảo luận những chuyện về các cặp đôi thì cô chưa bao giờ tham gia mà chỉ nghiêm túc làm việc, hôm lại vểnh tai lén lút nghe.

Tiểu Lý đang nói: “Đoán là khó chịu rồi.”
Cô ngẩng đầu nhìn hai người, không nhịn được bèn hỏi: “Còn nữa không?”
Hà Tiểu Anh sửng sốt: “Còn gì nữa?”
Tống Tiễn nói: “Còn gì không thể làm nữa không?”
Hà Tiểu Anh phì cười, đẩy ghế làm việc đến cạnh Tống Tiễn: “Thế thì nhiều lắm.” Cô ấy đếm ngón tay, vừa mới chuẩn bị liệt kê thì Viên Hồng từ ngoài cửa đi vào.

Hà Tiểu Anh ngồi thẳng người, bắn cho hai người một ánh nhìn: “Làm việc làm việc! Làm việc trước!”
Tống Tiễn gật đầu, bắt đầu công việc bàn giao trước.
Vì người đồng nghiệp nghỉ sinh lúc trước vẫn chưa quay lại công tác nên bên tạp chí mới đã tuyển một nhiếp ảnh gia khác.

Tống Tiễn nói cho cô ấy về công việc hiện tại, đối phương hiểu ý rất nhanh, là một cô bé rất thông minh.
“Kỳ sau phỏng vấn Văn Nhân Du thật hả chị?” Đôi mắt cô ấy sáng lấp lánh đầy hưng phấn: “Đồ đệ của thầy Bạch!”
Tống Tiễn gật gật đầu, ngữ điệu bình tĩnh: “Ừ.”
Cô gái nhỏ vui vẻ một lát rồi lại hỏi Tống Tiễn: “Vậy chị có quay lại không ạ?”
Tống Tiễn suy nghĩ rồi nói: “Vẫn chưa quyết định.”
Cô gái nhỏ nói: “Hy vọng sư phụ có thể quay lại!”
Tống Tiễn cúi đầu: “Sư phụ?”
Cô ấy cười cười, lộ ra răng nanh: “Đúng vậy, vị sư phụ đầu tiên dạy em làm việc.”
Tống Tiễn nghe vậy thì liếc nhìn cô ấy một cái, không nói gì, tiếp tục bàn giao công tác cho cô ấy, chỉ là khóe mắt vẫn luôn nhìn điện thoại.

9 rưỡi rồi, không biết Giang Liễu Y đã dậy hay chưa, nếu còn ngủ trong xe thì liệu có chuyện gì không nhỉ?
Cô khẽ nhíu mày, có hơi mất tập trung, cô bé bên cạnh đưa ra một câu hỏi, thấy Tống Tiễn không trả lời, bèn gọi: “Chị Tống Tiễn?”
Cô hoàn hồn, nhìn mặt cô ấy, tâm trạng vẫn không yên tâm về Giang Liễu Y, cô nói: “Em tự xem trước đi, tôi đi ra ngoài một chuyến.”
Cô ấy gật đầu: “Dạ được.”
Tống Tiễn cầm theo điện thoại đi ra ngoài, chần chờ hai giây rồi nhắn tin cho Giang Liễu Y: 【 Y xuống xe chưa? 】

Giang Liễu Y bị tiếng gõ cửa sổ đánh thức, cô dụi khóe mắt, trong xe đầy đủ máy sưởi, ghế dựa thoải mái nên giấc ngủ này khá ngon.

Cô quay đầu mở cửa sổ xuống, nhìn thấy Diệp Ẩn Ca đứng ở ngoài xe.
Diệp Ẩn Ca lui ra sau vài bước, lần đầu tiên đối mặt với Giang Liễu Y thì thiếu chút nữa kích động không nói nên lời.

Xe cô ấy dừng ngay cạnh xe Giang Liễu Y, vốn cô ấy không tính xen vào việc người khác, nhưng thấy Giang Liễu Y một mình ngồi trong xe ngủ hơn nửa tiếng, cô ấy sợ không khí trong xe không lưu thông, ngủ lâu sẽ choáng đầu nên mới lấy hết can đảm gõ cửa sổ.
Giang Liễu Y nhìn cô ấy, tim Diệp Ẩn Ca đập nhanh hơn, cả mặt ửng đỏ, cô ấy: “Cô Giang, cô Giang, tôi là Diệp Ẩn Ca.”
“Diệp tổng giám.” Giang Liễu Y gật đầu nói: “Cô chờ một lát.”
Cô nói xong thì đóng cửa sổ xe, mượn gương chiếu hậu chỉnh lớp trang điểm lại, cuối cùng là sửa lại vạt áo rồi mới xuống xe.

Dáng người Giang Liễu Y cao gầy, ngồi trong xe hồi lâu nên nên trên người dính mùi nước hoa của xe đậm hơn so với ngày thường.

Trên mặt Diệp Ẩn Ca bỏng rát, cảm thấy choáng váng khi ngửi được mùi nước hoa này.

Cô ấy tránh một bên nói với Giang Liễu Y: “Cô Giang tới sớm như vậy sao?”
“Vâng.” Giang Liễu Y cười nhạt: “Sẵn đưa vợ tôi đi làm.”
Diệp Ẩn Ca nói: “Tống Tiễn à, cũng lâu rồi tôi chưa gặp cô ấy.”
Giang Liễu Y gật đầu: “Không sao cả, cô ấy sắp về lại tạp chí chí thiếu nhi rồi.”
Diệp Ẩn Ca nói: “Nói cũng phải.”
Cô ấy nghiêng người: “Cô Giang, nhà xuất bản thiếu nhi đi hướng này, mời đi bên này.”
Giang Liễu Y đi theo hướng dẫn của cô ấy, Tống Tiễn vừa xuống lầu thì đã thấy Giang Liễu Y và Diệp Ẩn Ca cùng nhau đi về hướng nhà xuất bản thiếu nhi, cô đứng sau hai người, nghe thấy Diệp Ẩn Ca hỏi: “Tối hôm qua cô Giang không nghỉ ngơi đủ sao?”
“Cũng bình thường.” Giọng nói quen thuộc, sự dịu dàng quen thuộc.

Tống Tiễn buồn buồn, lại nghe Diệp Ẩn Ca nói: “Bên thiếu nhi chúng tôi cũng có phòng nghỉ, nếu cô cảm thấy mệt, thì có thể ngủ một lát ở bên trong.”
Giang Liễu Y nói: “Cảm ơn, Diệp tổng giám suy nghĩ thật chu đáo.”
Diệp Ẩn Ca được khen thì cúi đầu cười, hay tay ở sau lưng xoắn vào nhau.

Tống Tiễn nhìn bộ dạng này của cô ấy thì thấy hơi ngột ngạt trong lòng, cô vừa định tiến lên thì điện thoại lại đổ chuông.


Là Hà Tiểu Anh gọi điện thoại cho cô thông báo về cuộc họp buổi sáng.
Tống Tiễn kìm lại bước chân đi về phía trước, xoay người quay lại văn phòng, Hà Tiểu Anh nói: “Mau mau mau, mở họp.”
Cô cầm notebook đi sau.
Cuộc họp nhằm vào việc sẽ phỏng vấn Văn Nhân Du như thế nào, Tống Tiễn vẫn luôn cúi đầu nghe các đồng nghiệp thảo luận, Viên Hồng nhìn thấy thì gọi: “Tống Tiễn.”
Tống Tiễn ngẩng đầu lên, Viên Hồng hỏi: “Em có ý kiến nào tốt không?”
Tất cả mọi người đều nhìn qua.
Vẻ mặt Tống Tiễn bình tĩnh, nói: “Không có.”
Biểu cảm như thường, cũng không ai nghi ngờ gì cả.

Chỉ có mình cô biết là từ khi bước vào phòng họp này thì lòng cô có hơi bồn chồn.
Giang Liễu Y rõ ràng đã tỉnh thì vì sao lại không trả lời tin nhắn của cô?
Tống Tiễn lại cúi đầu nhìn điện thoại, không có tin nhắn mới.
Giang Liễu Y vẫn chưa ý thức đến vấn đề điện thoại để chế độ yên lặng.

Sáng nay cảm thấy Diệp Ẩn Ca nhắn tin liên tục ảnh hưởng nghỉ ngơi nên cô chỉnh im lặng, đến bên tạp chí thiếu nhi vẫn chưa phát hiện nên cũng không thấy tin nhắn của Tống Tiễn.
Tổng biên tập ngồi cạnh sofa, trên bàn trà là hai bản hợp đồng, những đồng nghiệp ít ỏi còn lại của tạp chí đều chăm chú nhìn cô.

Không ai nghĩ Diệp Ẩn Ca lợi hại đến vậy, thật sự mời được Giang Liễu Y.

Mới đầu khi nghe được là Giang Liễu Y thì bọn họ vẫn không tin, bây giờ người thật ở ngay trước mắt rồi, không thể không tin!
Tổng biên tập nói: “Cô Giang xem hợp đồng trước đi?”
Giang Liễu Y gật đầu, nhận hợp đồng, những người khác đồng loạt nhìn qua, tổng biên tập nói: “Đi ra ngoài đi, nên làm gì thì làm đi.”
Cả đám ghé vào đây hết, làm Giang Liễu Y không vui thì tiêu tùng mất.
Giang Liễu Y cười nhạt, cúi đầu xem hợp đồng, những đồng nghiệp khác bị đuổi ra ngoài, chỉ còn lại Diệp Ẩn Ca không đi.

Cô ấy rót cho Giang Liễu Y một ly cà phê, mùi cà phê thơm nức, Giang Liễu Y nhấp một ngụm, tiếp tục xem hợp đồng.
Tổng biên tập ở bên cạnh ho khan một tiếng, kêu: “Diệp tổng giám này.”

Diệp Ẩn Ca ngẩng đầu: “Dạ?”
Chủ biên nói: “Có phải em cũng nên đi mở họp không?”
Diệp Ẩn Ca nhìn đồng hồ, nói: “Hôm nay chị mở đi, bên cô Giang để em lo cho.”
Tổng biên tập liếc nhìn cô ấy một cái, giọng điệu uy hiếp, nói: “Đi mở họp đi.”
Diệp Ẩn Ca tiếc nuối nhìn Giang Liễu Y, vẫn đi mở họp.

Trên đường các đồng nghiệp nhắc đến chuyện cô mời được Giang Liễu Y, tất cả đều giơ ngón cái lên, Diệp Ẩn Ca cũng vui vẻ theo.
Trong văn phòng tạp chí mới, Hà Tiểu Anh cười hì hì hỏi Tống Tiễn: “Hôm nay vợ cưng đến tòa soạn à?”
Tống Tiễn quay đầu, nhìn thoáng qua điện thoại, nói: “Có đến.”
“Ây dà, cưng không biết là cái cô Diệp Ẩn Ca kia mời được vợ cưng mà đuôi vểnh lên trời luôn rồi kìa!”
Tiểu Lý nghe thấy câu này thò đầu qua: “Diệp Ẩn Ca? Tôi biết cô ấy, là fan cứng của cô Giang!”
Hà Tiểu Anh nói: “Tôi cũng có nghe, nghe nói là mỗi lần cô Giang đăng Weibo thì cô ấy đều phải giành bình luận đầu, ngay cả fan cứng cũng cảm thấy không bằng.”
Bình luận đầu Weibo?
Tống Tiễn nắm bắt được mấy chữ này, cô mở điện thoại lên rồi vào Weibo của Giang Liễu Y.

Giang Liễu Y hiếm khi đăng Weibo, bình thường đều là khi biểu diễn mới đăng lên, ảnh sinh hoạt thường ngày còn không được vài tấm cho nên rất dễ tìm.

Cô nhìn một cái là đã thấy Weibo của Diệp Ẩn Ca, đúng là mười bài trên Weibo thì có hết chín bài là bình luận đầu, duy chỉ có bài đăng lần trước tag cô làm sáng tỏ quan hệ với Dư Bạch……
Cô lướt lướt xuống, Diệp Ẩn Ca không bình luận.
Ngón tay  Tống Tiễn lướt trên Weibo Giang Liễu Y Weibo, vài giây sau, thêm Giang Liễu Y vào chế độ theo dõi đặc biệt.
Cứ thế mãi đến tận gần giữa trưa thì cô vẫn không nhận được tin nhắn từ Giang Liễu Y, khi Hà Tiểu Anh gọi cô đi ăn cơm thì điện thoại rung lên, là Giang Liễu Y nhắn: 【 Em ở trong xe.


Tống Tiễn nói với Hà Tiểu Anh: “Mọi người đi trước đi, tôi tới sau.”
Hà Tiểu Anh hơi kinh ngạc: “Cô đi đâu?”
Tống Tiễn nói: “Bãi đậu xe.”
Hà Tiểu Anh còn chưa kịp hỏi thì chỉ thấy bóng lưng rời đi của Tống Tiễn, nhìn qua thì rõ ràng là vội vàng hơn ngày thường.

Cô nhún vai, đi ăn cơm cùng đám Tiểu Lý.
Tống Tiễn bước nhanh về phía bãi đậu xe, khi gần đến xe thì thấy Giang Liễu Y ngồi trong xe, đang cúi đầu không biết làm gì.

Cô đi qua đó, mở cửa xe, điều hòa trong máy sưởi thổi qua, có cả mùi hương thoang thoảng.
Giang Liễu Y nói: “Chỗ phát nhạc của Tiễn chọn sao thế?”

Tống Tiễn ngồi ở ghế lái, cúi đầu chọn nhạc: “Khúc nào?”
“Khúc thứ ba.”
Tống Tiễn chọn khúc thứ ba, trong xe vang lên tiếng đàn piano nhẹ nhàng, Tống Tiễn quay đầu nhìn Giang Liễu Y, Giang Liễu Y nói: “Mới thêm vào cho Tiễn đó, đều là nhạc nhẹ thôi.”
“Ồ.” Tống Tiễn thấy trong lòng có chút ngọt ngào, cô nói: “Em biết rồi.”
Giang Liễu Y mở điện thoại, hỏi: “Tiễn nhắn tin cho em à?”
Tống Tiễn gật đầu: “Y không trả lời em.”
Giang Liễu Y giải thích: “Em không thấy, điện thoại để chế độ im lặng mà.

Sau đó lại đi ký hợp đồng nên em không rảnh để xem.”
Cảm xúc đang ủ ê của Tống Tiễn tốt hơn một chút, cô “Ừm” một tiếng.
Giang Liễu Y nghiêng đầu: “Tiễn này, em hơi đau đầu, Tiễn bóp giúp em đi.”
“Đau đầu?” Tống Tiễn hỏi: “Chỗ nào?”
Giang Liễu Y nói: “Tiễn ra sau ngồi đi.”
Tống Tiễn mở cửa xe sau ngồi vào, Giang Liễu Y chỉnh ghế dựa thấp xuống, sau đó tự nhiên kéo tay Tống Tiễn, đặt lên huyệt Thái Dương của mình, nói: “Chỗ này này,”
Cô ấy cầm tay Tống Tiễn ấn xuống chỗ đó, bóp bóp.
Tống Tiễn cúi đầu, nghiêm túc nhìn mèo vẽ hổ, trong xe yên tĩnh, mùi thơm nhẹ nhàng quanh quẩn xung quanh hai người, Giang Liễu Y hỏi: “Tiễn ăn cơm trưa chưa?”
Tống Tiễn nói: “Chưa nữa.”
Giang Liễu Y ngước mắt: “Lát nữa chúng ta đi ăn chung đi, đến nhà ăn bên Tiễn nha?”
Tống Tiễn gật đầu: “được.”
Giang Liễu Y mím môi, Tống Tiễn rủ mắt vài giây rồi mới mở miệng hỏi: “Trước đó Y nói muốn đưa chiếc dương cầm cho người khác, khi nào đưa vậy?”
Ngữ điệu vẫn bình tĩnh như cũ, không nghe ra chút dao động nào.

Giang Liễu Y nhấc mi, nhìn đôi mắt trong vắt của của Tống Tiễn, cô hỏi: “Sao thế Tiễn?”
“Không có gì.” Tống Tiễn nói: “Sau khi Y tặng thì em muốn tặng Y một chiếc khác.”
Trong xe bỗng hơi yên lặng, Tống Tiễn lại nói: “Em sẽ nói bác làm một chiếc duy nhất.”
Giang Liễu Y nghiêng người, ôm ghế nhìn Tống Tiễn, hỏi: “Làm một chiếc duy nhất?”
Tống Tiễn nghĩ đến lời Tiểu Lý nói, gật đầu: “Ừm, toàn thế giới chỉ có một chiếc, độc nhất vô nhị.”
Cô vẫn nghiêm túc như cũ, ánh mắt trong trẻo, hoàn toàn không biết khi mình nói những lời này sẽ gây nên sóng lớn trong lòng Giang Liễu Y.

Giang Liễu Y định thần, im lặng đỏ cả vành mắt, nhưng vừa mở miệng là đã bị vạch trần.
Giang Liễu Y nhìn Tống Tiễn, giọng hơi khàn nói: “Được thôi.”
– —-.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.