Ai Bẻ Cong Người Ấy Chịu Trách Nhiệm

Chương 21: Kẻ lọc lõi "Ninh Kinh Hồng"


Đọc truyện Ai Bẻ Cong Người Ấy Chịu Trách Nhiệm – Chương 21: Kẻ lọc lõi “Ninh Kinh Hồng”

Edit + Beta: Vịt

Hoàng tiên sinh thẳng thắn như vậy nói ra tình cảnh bản thân, làm cho Lư Ninh có chút ngoài ý muốn, buôn bán mà, không phải ngươi kéo ta chính là ta kéo ngươi, hắn làm một thương nhân bất động sản không nên không hiểu đạo lý ép giá.

“Vụ này của ngài tôi đã xem qua.”

Hoàng tiên sinh tên là Hoàng Trung Minh, vụ của hắn là vụ cuối cùng Lư Ninh khi còn sống xử lý, nếu như sau khi cậu rời tay liền không có người khác nhận nữa, tiến độ đại khái tới trình độ nào, cậu vẫn nhớ rõ.

Bất động sản của Hoàng Trung Minh rất vượng, lúc bắt đầu phiên giao dịch xảy ra sự cố, nhóm công việc chứng nhận cho phép đã sớm định xong tiêu thụ không tiếp tục, người ta cũng không nói lý do, khăng khăng nói bất động sản của bọn họ có vấn đề. Hoàng tiên sinh ban đầu cho rằng đối phương muốn nhận quà, tặng mấy lần, một lần so với một lần tặng quý hơn, người ta toàn bộ trả lại, chính là không đồng ý.

Chuyện này làm cho Hoàng Trung MInh sứt đầu mẻ trán, hắn phái người tra thật lâu, thế nào cũng tra không ra nguyên nhân chuyện này ở đâu, nếu nói sự cố trọng đại, trên công trường cũng chỉ xảy ra cùng nhau…… Sự kiện kia cũng bị hắn tìm người áp xuống, lại mời Lư Ninh làm quan hệ xã hội, những người đó cũng không làm ầm ĩ nữa. Chỉ là qua một năm, những người này sao đột nhiên lại lật lọng, thậm chí muốn nháo tới tòa án chứ? Một năm này chứng nhận cho phép tiêu thụ của hắn là xử lý được, nhưng còn có kiểm tra chất lượng, thuế thu…… Các loại giấy chứng nhận phải làm, bị những người này quấy rối một cái, một khoản hành hạ hắn 1-2 năm, suy nghĩ một chút đều chán ốm.

Nhà này còn chưa làm sao bán được, hắn còn làm ăn nữa hay không.

Lư Ninh đặt hai tay lên bàn, nhẹ nhàng gõ mấy cái, hạ giọng nói: “Hoàng tiên sinh, đắc tội người rồi nha.”

Hoàng Trung Minh nhíu mày: “Này…… Làm sao?”

Hắn suy nghĩ một chút, cũng sáp tới bên tai Lư Ninh, nổi danh không cụ thể hỏi: “Không thể nào a, mấy tổ tông kia tôi đều cung, năm mới nghỉ lễ cũng ăn ngon uống ngon tặng tới nhà bọn họ, sao sẽ đắc tội bọn chúng?”


Lư Ninh nghĩ thầm, ông đương nhiên sẽ không trực tiếp đắc tội mấy tổ tông kia, nhưng là ông quanh co lòng vòng mà đắc tội a.

Năm đó Lư Ninh lúc tra vụ này, lúc vô ý phát hiện một chuyện rất ngoài ý muốn, lúc ấy bởi vì chuyện này cũng không có ảnh hưởng cả vụ, chuyện cũng tiến hành rất thuận lợi, liền không để ở trong lòng — Lư Ninh cũng không phải là người làm từ thiện, nếu như mấu chốt trong đó đều nói cho khách hàng, còn cần cậu có lợi ích gì? Người ta tự mình giải quyết. Cái gọi là kim bài, không chỉ có năng lực, còn phải có tâm nhãn, giống như hôm nay vậy, Hoàng Trung Minh đổi lại là quan hệ xã hội liền làm không được những chuyện này, liền phải lại trở lại tìm cậu.

Bây giờ nghĩ lại, chuyện này trở mặt, rất có khả năng có liên quan tới cái “Ngoài dự đoán” cậu phát hiện kia.

Lư Ninh cười cười: “Ngài biết đấy, tôi là người mới, năng lực so ra kém tiền bối, chỉ có thể xuất lực. Từ lúc ở tang lễ Hoàng tiên sinh đã đề cập với tôi, tôi liền chú trọng tra một chút, không nghĩ tới, vận khí tốt, còn thật sự để cho tôi tra được một chút da lông. Hoàng tiên sinh nếu như tín nhiệm tôi, tôi liền nhận vụ này của tiền bối.”

Hoàng Trung Minh cũng là người nghe chuyện thì nghe ý (*), hắn ban đầu bỏ qua Lư Ninh trực tiếp đi tìm quan hệ xã hội của quán bar Hàm Tố, kỳ thực có chút không hiền hậu, nhưng Lư Ninh trong thời gian hẹn tới trễ, cuối cùng lúng túng, cho nên cậu không muốn vướng mắc chuyện này, nhưng mà hiện tại quyền chủ động ở trong tay mình, Lư Ninh cũng không muốn bỏ qua cơ hội vì mình tranh thủ khách hàng.

((*) Câu đầy đủ của câu này là Nghe chuyện thì nghe ý, chống chiêng thì nghe âm thanh: Ý là muốn hiểu rõ vật gì, việc gì thì phải hiểu rõ từ bên trong, chứ không chỉ nghe nhìn bên ngoài)

Cậu nói những lời này cơ hồ coi như là đang uyển chuyển mà nói với Hoàng Trung Minh — Trong tay cậu có phương án giải quyết, chỉ xem bản thân Hoàng Trung Minh có tin hay không, phải định để cho cậu phụ trách cậu mới chịu xuất lực, nếu như còn muốn ăn trong nồi nhìn trong chậu, thì xin lỗi đi, không rảnh phục vụ.

“Tiểu tử, không đơn giản nha, rất có phong phạm của tiền bối cậu.”

Hoàng Trung Minh rất kinh ngạc, hắn nhìn ra một thủ đoạn này của Ninh Kinh Hồng đủ cáo, không đắc tội người nhưng từ trong xương lộ ra vẻ lãnh mạc, tuyệt không giống như chiêu người mới có thể nghĩ ra.


Ngược lại giống như kẻ lọc lõi.

Bất quá mọi người đều là người làm ăn, Hoàng Trung Minh biết Lư Ninh muốn cái gì, gật đầu đồng ý: “Tôi hiện tại không tin cậu cũng tin không được người khác, như vậy đi, chúng ta vẫn là theo quy củ cũ, trước giao một nửa tiền đặt cọc, cậu giải quyết xong, tôi lại chuyển nốt phần còn lại.”

Lư Ninh cười híp mắt gật đầu: “Được, liền theo quy tắc cũ của tiền bối.”

Hoàng Trung Minh ngẩn một cái cười nói: “Đúng, là quy tắc cũ của Lư Ninh.”

Lư Ninh không quan tâm Hoàng Trung Minh coi cậu là Lư NInh hay là Ninh Kinh Hồng, cho dù thật sự hắn cảm giác tác phong làm việc của mình và Lư Ninh giống nhau cậu cũng không lo lắng, hiện tại vẫn là người chủ nghĩa duy vật nhiều hơn.

Hoàng Trung Minh đem tiền đặt cọc kết toán rõ ràng với Liên Hồng Nhất sau đó rời đi, người sau vỗ vai Lư Ninh khích lệ cậu: “Khởi đầu tốt đẹp a, điềm tốt.”

Lư Ninh cười một cái: “Đều là chị Liên dạy tốt…… Đúng rồi chị Liên, em phải đi công tác một chuyến, vụ của Hoàng tiên sinh em muốn mau sớm đi tìm hiểu tình huống một chút.”

Liên Hồng Nhất đang cao hứng, yêu cầu đề xuất của Lư Ninh lại hợp tình hợp lý, cho nên liền một lời đáp ứng: “Cứ đi đi, trở về tìm chị thanh toán lộ phí.”


Lư Ninh phải về quê một chuyến, nhưng là yêu cầu đi công tác cũng là chuyện thật, vụ đó của Hoàng Trung Minh chỗ kỳ quái nhất là làm sao sẽ dính dáng tới quan gia, nếu như nhân viên công vụ muốn tìm hắn phiền toái, lại không muốn hắn tặng quà, nước chuyện này liền có chút sâu.

Cậu đem sự cố trước kia của Hoàng Trung Minh cầm nghiên cứu một phen, phát hiện đối phương trong quá trình xử lý căn bản dựa vào “Có tiền tùy hứng bạo lực trấn áp”, cùng sự cố này phát sinh cách nhau không tới mấy ngày, một công nhân từ trên giàn giáo ngã xuống, ngã đứt một đoạn chân, Hoàng tiên sinh phái người cho người nhà người bị thương một khoản tiền, liền không để ý nữa.

Lư Ninh rất hoài nghi hắn đây là đi đêm nhiều đụng phải kim phật không nên đụng.

“Còn có một chuyện, chị Liên, di vật anh Lư giao cho ai bảo quản?”

Liên Hồng Nhất trong tay cầm chén rượu, nghe Lư Ninh hỏi như vậy liền nhìn sang, “Di vật? Cậu nói là tài sản của cậu ấy?”

Lư Ninh thật đúng là rất hiếu kỳ chuyện này, dù sao đó là thứ cậu kinh doanh nửa đời. Bất quá cậu trong lòng xoay vòng, không có hỏi tài sản: “Mặc dù cũng tò mò…… Em nghe nói anh ấy không có người thân, tài sản chuyển cho ai là một vấn đề a. Bất quá hiện tại cần nhất vẫn là tư liệu trong tay anh Lư, Hoàng tiên sinh là khách hàng của anh ấy, tài liệu trong tay anh ấy đủ nhất.”

Mặc dù cậu cũng nhớ người phải tìm ở chỗ nào, có tài liệu tóm lại tốt hơn.

Liên Hồng Nhất cười nói, “Xem xem đi, các cậu mấy đứa nhỏ này lòng hiếu kỳ chính là nặng, ngoài miệng nói không có hứng thú, vẫn là quanh co lòng vòng hỏi. Ôi…… A Ninh cũng là đáng tiếc, tuổi trẻ mất sớm, dành dụm cũng không phải ít, bởi vì không có người thân, liền đều quyên cho tổ chức từ thiện.”

Lư Ninh trong lòng đau xót, mặc dù làm tốt chuẩn bị mình đã biến thành nghèo rớt mồng tơi, thật sự nghe tin tức như vậy vẫn là rất buồn. Hơn nữa tài sản của cậu nếu như xác định chuyển tới tổ chức từ thiện, vậy thì nói rõ vẫn không thể từ phương diện tranh đoạt tài sản này hạ thủ tra nguyên nhân cái chết của cậu.

Liên Hồng Nhất nói xong dùng di động ấn một dãy số điện thoại, gọi một người tới, mang Lư Ninh đi xem cái tủ hồi cậu còn sống đã dùng qua.

Liên Hồng Nhất đặt chén rượu xuống, nhìn Lư Ninh: “Thứ cậu ấy khi còn sống đã dùng qua, tất cả tài liệu, bao gồm USB và máy tính đều ở nơi đó, cậu nếu như xem hiểu thì lấy đi đi.”


Lư Ninh nghe tới đó ngẩng đầu nhìn về phía Liên Hồng Nhất, câu môi lên cười một cái: “Em thử chút.”

— Cậu trước kia giữ bí mật công tác làm rất tốt, tài liệu đều là chia ra ghi chép, đôi khi xem không hiểu cũng là bình thường. Cũng may trí nhớ cậu đủ tin, hơi gợi ý chút là có thể đem tiền căn hậu quả liên hệ tới.

“Ui.”

Liên Hồng Nhất đột nhiên gọi Lư Ninh lại, người sau quay đầu qua, Liên Hồng Nhất đánh giá cậu từ trên xuống dưới một phen, nghi ngờ nói: “Quần áo không tệ, không rẻ đi.”

“Ha ha, đúng vậy a, vì gặp khách hàng đặc biệt mượn một bộ.”

Liên Hồng Nhất liền không hỏi gì nữa, cho dù cô nhận ra nhãn hiệu là Zegna, cũng sẽ cảm thấy Lư Ninh mặc hàng fake, một người ngay cả phí sinh hoạt cũng phải dự chi tiền lương, sao có thể có tiền dư mua hàng auth, hơn nữa, cũng sẽ không có loại năng lực mượn tiền bạn bè cậu.

Lư Ninh một mình ở phòng họp tra tài liệu, cậu sau khi đem dự án này từ đầu đến cuối đại khái chỉnh một lần, điện thoại di động lại đột nhiên vang lên, là Trần Huy gọi tới, cậu một bên nhìn một bên ứng phó đối phương, “A Huy, chuyện gì a?”

“Kinh Hồng, vé xe đi huyện Duy anh đặt xong cho em rồi, sáng sớm mai 7h, nhớ tới trạm tàu hỏa nhận vé.”

Trần Huy nói xong, còn không biết xấu hổ mà nhắc nhở 1 câu: “Chuyện vay tiền…… Làm phiền em rồi, Kinh Hồng.”

Lư Ninh khẽ nhíu mày, ngón tay ở trên một trang tài liệu trong đó nhẹ nhàng vạch xuống, chỉ vào trên hàng chữ nào đó — huyện Duy a, thật là đúng dịp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.